Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh em Dương gia

Tiểu thuyết gốc · 1439 chữ

Mọi người bấy giờ có mặt trong căn nhà cổ kính trừ Lý hưng Quang ra đều sững sốt lẫn kinh ngạc. Bọn họ là phàm phu, tục tử vốn chỉ biết đến giới pháp thuật qua những câu chuyện pháp sư trừ ma, diệt quỷ hoặc là mấy truyền thuyết tâm linh nào đó trong dân gian, mà thôi. Cuộc đời một con người may mắn lắm thì mới có thể hai ba lần được trông thấy tận mắt người đạo sĩ mà được ví như kẻ dị nhân có phép lạ, thần thông. Trước mặt họ giờ này là một cậu thanh niên tuổi còn rất trẻ, ăn mặc tầm thường nhưng lại tự xưng người của phái Huyền Sơn.

Ông Hai hoàn hồn trước tiên bèn vui mừng mà nói:

- Không ngờ cậu là người của phái Huyền Sơn. Nếu thế thì thôn này được cứu rồi.

Không quan tâm lắm câu nói có phần kỳ lạ của ông Hai, Lý Hưng Quang tươi cười:

- Con lần này xuống núi là để trở về quê nhà, thăm cha mẹ chứ không muốn làm một đạo sĩ. Mọi người đừng nhìn con bằng cặp mắt như vậy.

Người nam Thiên quốc từ lâu đã rất tin tâm linh và còn có hơi mê tín nữa. Họ không bao giờ dám nghi ngờ một vị đạo sĩ nào đó mà vừa được gặp, nói chi là đến những người chân chất thôn quê như bà Sáu hay ông Hai. Ngoại trừ Phật môn ra thì ở Nam thiên quốc còn tồn tại một giới tâm linh khác nữa là đạo gia. Bởi vì các nhà lãnh đạo mang quan niệm bài trừ mê tín nên đạo gia từ vài trăm năm trước đã quy ẩn sơn lâm. Giờ thì nếu có gặp một người nào đó tự xưng là người của đạo gia nếu không phải lừa đảo, giả mạo thì cũng là buôn thần, bán thánh. Phải nói rằng các vị thầy pháp cao tay ấn hiếm lắm mới xuất đầu lộ diện trong trần thế nhưng rồi cũng sẽ biến mất một cách bí ẩn mà thôi.

Lý Hưng Quang trước khi nêu ra lai lịch, danh tính của mình với ba người ông Hai thì đã suy nghĩ rất nhiều. Gã thấy nơi đây là một thôn xóm bình dân, con người sống chất phát, thật thà nên chính thâm tâm gã cũng không muốn che giấu điều gì với họ. Lý Hưng Quang lấy từ trong túi áo ra một tờ trăm ngàn đưa cho Trần Tâm để anh ta đi ra chợ, mua thịt về ăn. Còn mấy miếng cá kinh tởm này thì chắc chẳng ai dám ăn nữa rồi.

Thế nhưng anh chàng Trần Tâm đã ngăn lại mà rằng:

- Dù sao chúng ta cũng bằng tuổi, nếu cậu không phiền thì cứ xưng hô như bình thường nhé. Bữa ăn là mẹ con tôi mời nên cậu không cần phải bỏ tiền ra đâu. Cậu cứ ngồi chơi là được rồi.

Nói đoạn anh Tâm vào buồng, lấy tiền rồi liền phóng trên con xe đạp để mau chóng ra chợ, mua thức ăn. Số tiền này là tiền của bản thân anh dành dụm nhưng để mời khách quý như thế thì anh cũng không thấy nuối tiếc gì. Không bao lâu, anh Tâm đã trở về với một bịch thịt heo tươi ngon. Để mẹ mình là bà Sáu xuống bếp nấu ăn, anh Tâm bèn ngỏ lời với lý Hưng Quang:

- Nè, thật sự tôi rất ngưỡng mộ những người như cậu. Hay là cậu nhận tôi làm đệ tử đi nha.

- Không được, tôi nhận cậu làm đệ tử thì biết dạy gì cho cậu đây? Với lại tôi thấy cậu rất có cơ duyên với giới pháp thuật nên không cần làm đồ đệ của tôi đâu.

Lý Hưng Quang hiền hòa, trả lời. Điều gã nói là không phải gạc Trần Tâm vì thật sự gã đã thấy trước được một ít cơ duyên của Trần Tâm trong tương lai sau này. Bản thân gã cũng chẳng muốn nhận đệ tử, như thế sẽ làm gã thấy phiền hơn mà thôi.

Bữa trưa hôm ấy, cả bốn người quay quần trong căn nhà xưa cổ cùng ăn rất thân thiết. Chỉ riêng có ông Hai là chốc chốc lại lén nhìn Lý Hưng Quang với vẻ trầm tư, lo lắng không hiểu được.

......

Vào lúc này, tại nhà của lão Khải,

Lão ta cứ đi đi lại lại ở trước phòng khách, trông có vẻ lo lắng lắm. Việc mới buổi sáng nay, ông Hai cùng cái gã đạo sĩ trẻ tuổi đến nhà lão thì đã làm cho lão suy nghĩ không thôi. Con quỷ kia vốn chỉ là nước cờ nho nhỏ trong một kế hoạch to lớn của lão nên vốn lão không còn quan tâm nữa. Thế nhưng bây giờ kẻ địch bỗng nhiên xuất hiện khiến kế hoạch đang thuận lợi của lão phải gặp trục trặc mà dừng lại. Lão Khải đang chìm sâu trong dòng suy nghĩ thì chợt từ bên ngoài có tiếng người cất lên:

- Khải, có nhà không?

Lão Khải vừa nghe chất giọng quen thuộc ấy thì liền vội chạy ra mở cửa. Không nằm ngoài dự đoán của lão, người đứng trước cửa là một gã trung niên chỉ hơn lão Khải vài tuổi, ăn mặc đồ đạo sĩ, người còn đeo một tay nải màu sờn bạc. Gã trung niên này là Dương Viết Thuận, anh trai ruột và cũng là sư huynh đồng môn của lão Khải hay còn được gọi với cái tên đầy đủ là Dương Văn Khải. Lão Khải vội dắt anh mình vào nhà để bàn chuyện bí mật về kế hoạch giữa hai người.

Khi vào nhà, lão Thuận đặt tay nải sang một bên rồi bèn hỏi:

- Kế hoạch đến đâu rồi?

- Không ổn lắm anh ạ.

Lão Khải còn chưa kịp dứt câu thì cổ họng đã bị một tay của lão Thuận bóp chặt. Lão ta nói với vẻ giận dữ:

- Không ổn là sao? Không phải mày nói mày có thể lo được mà?

Sau một hồi vùng vẫy trong vô vọng của em mình thì lão Thuận mới chịu thả lỏng tay cho lão Khải thoát ra.

Lão Khải thở khó nhọc mà giải thích:

- Em cũng chẳng biết nữa. Đêm qua, bỗng nhiên con quỷ là thuộc hạ của em bị kẻ nào đó giết rồi sáng hôm nay thì lại có một gã đạo sĩ đến nhà em. Em vốn không nói dối anh chỉ là sự xuất hiện của gã đạo sĩ kia nằm ngoài dự kiến của em mà thôi.

Nói đoạn lão Khải kể tường tận hết mọi việc về buổi gặp gỡ sáng nay giữa lão ta và Lý Hưng Quang cho lão Thuận nghe. Kể xong, lão Khải chỉ im lặng đứng chờ sự quyết định của anh mình. Lão hiểu tính anh mình nhất nên lão từ lâu đã nhường lại sự quyết định mọi việc cho lão Thuận. Đơn giản là vì bản thân lão so với anh mình thì như một trời một vực vậy, thực lực quá chênh lệch.

Lão Thuận mỉm cười, nói bằng giọng không lạnh cũng không nóng:

- Được rồi, gã đạo sĩ kia cứ để anh đối phó. Mày lo nhiệm vụ của mày đi. Giáo chủ không muốn biết chuyện này đâu.

- Dạ, dạ.

......

- Tiểu thư, đợi chúng tôi với.

Trên con đường dẫn đến thôn Trần Gia đang có một cảnh hai người thanh niên rượt đuổi theo một cô gái. nàng tiểu thư ấy là một hình mẫu lý tưởng cho người con gái mặc áo dài truyền thống của Nam Thiên quốc. Cặp mắt cứ chớp chớp liên hồi, lộ rõ sự tinh nghịch của cái tuổi bồng bột vốn có của mỗi đời người.

Cô gái chạy được vài phút thì cũng vì mệt quá mà dừng lại và cũng là để hai gã nam thanh niên phía sau có thể đuổi đến. Nàng hướng về phía thôn Trần Gia, ánh mắt cực kỳ mong đợi như muốn đến đó một lần vậy.

- Tiểu thư chắc gì Lân Châu ngọc bội có ở nơi đó. Một thôn xóm nhỏ bé thì làm sao có thể...

- Anh Hiếu, anh đừng vội phán đoán như thế. Tôi tin vào linh cảm mắt bảo của tổ tiên Trần gia chúng ta nên mới tìm đến đây. Chắc chắn không thể nào sai được.

Bạn đang đọc Nam Thiên Pháp Sư sáng tác bởi MinhThanh2104
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MinhThanh2104
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.