Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trần Phục Hùng

Tiểu thuyết gốc · 1419 chữ

Trong giới pháp thuật truyền tai nhau rằng Trần gia có sở hữu hai món pháp khí trấn tộc rất mạnh là Lân châu ngọc bội và Định Thổ kiếm. Riêng bản thân Định Thổ kiếm lúc nào cũng được trưởng tộc Trần gia canh giữ, thờ cúng ngày đêm nên việc xuất hiện trong dân gian là rất hiếm. Trái ngược lại, Lân Châu ngọc bội là tín vật của tộc Trần gia chỉ có con trai cả của tộc trưởng mới đủ quyền xử dụng cạnh mình. Đó cũng được xem như là ấn lệnh truyền thừa để phân định chức vị trưởng tộc tương lai sẽ thuộc về kẻ nào. Theo lẽ thường thì vốn Lân Châu ngọc bội không thể nào nằm trong tay của một lão thầy mo ở vùng núi xa xôi được cả. Trừ khi lão thầy mo đó có mối liên hệ nào đó rất bí mật với con trai cả của tộc trưởng Trần gia mà thôi. Thế nhưng vì sao lão thầy mo lại tình nguyện trao ngọc bội quý giá cho một người như ông Hai được chứ? Chẳng lẽ nào lão ta đã nhận ra được điều gì đó trên thân của ông Hai hay sao?

Không để Lý Hưng Quang phải suy nghĩ, đoán mò thêm nữa, ông Hai lấy từ dưới gầm giường ra một chiếc hộp gỗ nhỏ được điêu khắc nhiều hoa văn uốn lượn, trông rất đẹp mắt. Ông Hai cắn đầu ngón tay trỏ cho nhỏ đủ ba giọt máu xuống thân cái hộp gỗ rồi liền nhẹ nhàng mở nắp hộp ra. Sở dĩ lúc ban đầu, ông Hai không mở ra ngay là vì vốn cái hộp gỗ này đã được đặt lên một loại trận pháp bảo vệ chỉ có ba giọt máu của người Trần gia mới mở ra được mà thôi. Tuy nhiên, lão thầy mo kia nói với ông Hai rằng để mở cái hộp thì chỉ cần máu người, chứ không phải là máu của người Trần gia hay kẻ nào khác. Ông Hai nào biết điều đó và càng không biết mình có góc gác từ Trần gia của giới pháp thuật.

Lý Hưng Quang vừa trông thấy hành động nhỏ máu của ông Hai thì đã biết cái hộp gỗ này không thuộc dạng tầm thường. Sự nghi ngờ trong lòng gã lại càng lớn hơn nhưng gã vẫn tươi cười nét mặt mà không để lộ chút sơ hở nào. Lần đầu tiên được trông thấy pháp khí trấn tộc của Trần gia Lân Châu ngọc bội, Lý Hưng Quang dường như bị tấm ngọc bội đó hút hồn, rơi vào một không gian khác vậy. Tâm trí gã cứ mơ mơ hồ hồ rồi cho đến khi nhìn thấy một người thanh niên hơn mình vài tuổi đang đứng trước mặt thì gã mới có thể lấy lại được sự tỉnh táo.

- Kẻ kia, ngươi danh tính là gì? Sao lại có thể vào được đây?

Giọng nói của người thanh niên nửa trầm nửa bổng, vang vọng bên tai Lý Hưng Quang. Gã vừa định quơ tay ra sau lưng để lấy thanh kiếm báu thì chợt nhận ra mình không mang theo. Giọng nói của người thanh niên tiếp tục nhưng lần này có phần lạnh lẽo hơn:

- Nếu ngươi không muốn nói thì hãy chôn vùi linh hồn ở đây đi.

Lý Hưng Quang nhất thời kinh hoảng vội theo bản năng mà bắt pháp ấn, hô lớn:

- Bản đạo trưởng là đệ tử chân truyền của phái Huyền sơn. Ngươi dám giết ta là sẽ khiến phái Huyền sơn nổi giận đấy.

Người thanh niên khi nghe xong câu nói của Lý Hưng Quang thì bất chợt lộ rõ sự vui mừng. Hắn cũng bắt pháp ấn, nói:

- Ta là con cả của trưởng tộc Trần gia Trần Phục Hùng. Những lời nói trước kia mong đạo hữu bỏ qua cho.

Trần Phục Hùng trỏ tay sang bốn hướng chung quanh, nói tiếp:

- Đây là không gian bên trong của Lân Châu ngọc bội. Nếu đạo hữu đã vào được đây thì ắt có duyên với ta. Vậy nhân đây ta cũng xin bày tỏ một việc nhờ vã với đạo hữu.

Lý Hưng Quang ngẫm nghĩ đây quả đúng là không gian bên trong Lân Châu ngọc bội thật còn người thanh niên này mặc dù không thể tin tưởng lắm nhưng để có thể biết được rõ tấm ngọc bội thì cũng phải là người nắm giữ vị trí cao trong tộc Trần gia. Gã trầm ngâm rồi bèn gật đầu với Trần Phục Hùng.

Người thanh niên họ Trần đôi mắt ánh lên một sự căm hờn rồi đoạn chầm chậm kể:

- Dạo trước, trong một lần, ta có đi du ngoạn qua dãy Liên sơn thì vô tình gặp được một lão thầy mo sống ở bản làng phía dưới chân núi. Lão ta mặc dù tuổi tác đã cao nhưng sức khỏe thì vẫn rất tốt, lúc đó là lão ấy đang lên núi hái thuốc thì mới gặp ta. Ta vì đường xá đi thêm lại không tiện nên xin lão ta cho xin tá túc một đêm tại nhà lão ở trong bản làng. Lão thầy mo ấy đồng ý và còn đối xử rất tốt với ta nữa. Giữa đêm khuya đó, ta bỗng nhiên thấy bất an nên tạm thời vẫn chưa ngủ ngay mà ngồi để vẽ bùa. Đang lúc ta chú tâm vẽ bùa thì bỗng ta nghe có tiếng đổ vỡ đồ đạt ở phía trước sân nhà. Ta mới vội chạy ra xem thì ra lão thầy mo đang đấu pháp với một gã thanh niên nào đó rất lạ mặt. Ta trong lúc không để ý liền bị gã thanh niên niệm chú tà thuật để cướp luôn thân xác rồi bỏ chạy ra ngoài. Lão thầy mo sức khỏe có phần thua kém gã kia nên không thể đuổi theo kịp đành xoay lại giải thích với ta.

Kể đến đây như Trần Phục Hùng hết hơi bèn hít lấy một hơi rồi mới đôi mắt hoài niệm, kể tiếp:

- Gã thanh niên lạ mặt kia chính là người con trai duy nhất của lão thầy mo được dân bản làng gọi là Mạnh điên. Không biết tên Mạnh ấy học tà thuật từ đâu ra mà trở về với ý định để thao túng cả bản. Lão thầy mo biết được vội ra sức ngăn cản nhưng tên nghịch tử kia không hề xem đó là đúng mà còn phản bác lại. Bất đắc dĩ, lão thầy mo phải đấu pháp với tên Mạnh để hắn không thể thực hiện ý định tà ác đó được. Thế nhưng việc ta xuất hiện và bị cướp xác là nằm ngoài dự tính nên lão thầy mo chưa biết giải quyết thế nào. Lão ấy suy nghĩ hồi lâu rồi mới đề nghị rằng đưa ta tạm thời nhập vào Lân Châu ngọc bội để linh hồn không bị tan biến còn việc thân xác sẽ tìm lại sau. Lúc đầu vốn là ta giữ Lân châu ngọc bội ở đầu giường ngủ nên chưa bị tên Mạnh kia cướp đi mất. Quả đó cũng là một điều may mắn vậy. Ta ở trong tấm ngọc bội này đã được một khoảng thời gian khá dài rồi. Ngươi cũng là người đầu tiên ta gặp đấy.

Kể xong câu chuyện của cuộc đời mình, Trần Phục Hùng có chút đau buồn mà lâm vào im lặng.

Lý Hưng Quang tiếp nhận hết số kiến thức mình vừa nghe rồi liền phân tích từng chi tiết nhỏ. Sau vài giây, gã chợt thốt lên kinh ngạc:

- Người là Trần Phục Hùng anh trai sinh đôi của trưởng tộc Trần gia đương nhiệm Trần Hàng Dũng đó sao?

Giờ thì đến Trần Phục Hùng lộ rõ sự kinh ngạc. Lão ta lắp bắp, hỏi:

- Ngươi nói gì cơ, thằng Hàng Dũng đã lên làm trưởng tộc rồi sao? Vậy còn cha ta thì...?

Cảm xúc xen lẫn vào nhau khiến Trần Phục Hùng lúc này như bị đơ người ra, không nói gì được nữa. Lão nào ngờ được từ lúc mình vào trốn tránh trong tấm ngọc bội này đã là gần 30 năm trời. Mọi thứ thay đổi rất nhiều, liệu lão có còn cơ hội báo thù nữa hay không chứ?

Bạn đang đọc Nam Thiên Pháp Sư sáng tác bởi MinhThanh2104

Truyện Nam Thiên Pháp Sư tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MinhThanh2104
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.