Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ác Mộng Của Bách Lý Trường Hồng

Tiểu thuyết gốc · 2947 chữ

Cùng lúc này tại Nguyễn gia , sau năm ngày không ngừng chữa trị thương thế của Ngạo Kình Thiên cũng đã khôi phục hoàn toàn . DƯới sự dẫn dắt giới thiệu của Nguyễn Quang Bình hắn cũng đã hiểu biết một chút về gia tộc này , đương nhiên những chỗ không muốn để người ngoài thấy hắn sẽ không dẫn bọn họ tới .

Kết cấu Nguyễn gia cũng không khác những gia tộc khác là bao , toàn bộ Nguyễn gia được chia thành tám khu vực được tám vị Trưởng lão tọa trấn , nằm giữa trung tâm Nguyễn gia chính là đại sảnh của gia tộc nơi gia chủ tọa chấn cũng là nơi ở của Nguyễn Trung Thiên . Tám khu vực này bao gồm : Hạ khu đây chính là nơi ở của hạ nhân cũng là khu vực rộng nhất , Nội khu là nơi ở của tộc nhân Nguyễn gia nơi đây còn có diễn võ trường, đây là nơi huấn luyện bồi dưỡng tộc nhân , Thượng khu là nơi ở của các trưởng lão và tộc trưởng , gia đình Nguyễn QUang Bình chính là đang ở trong thượng khu này . Trong thượng khu này còn có dược viên là nơi nuôi trồng linh thảo cung cấp sinh ý làm ăn cho Nguyễn gia ,Hình đường là nơi nghiêm trị tộc nhân phạm lỗi , Bảo các là nơi chứa đựng , phân phối tài nguyên tu luyện của Nguyễn gia , cuối cùng chính là Vũ các chứa đựng vũ kỹ , tâm pháp của Nguyễn gia được truyền lại qua nhiều thế hệ , ba bộ vũ kỹ , tâm pháp của Nguyễn Quang Bình cũng được đặt tại nơi này .

Ấn tượng đầu tiên của hắn về cái gia tộc này chính là nhanh , từ hạ nhân cho đến tộc nhân tốc độ mỗi người đều khác nhau nhưng so với người thường có cùng tu vi thì phải nhanh hơn đến mấy lần . Cái tiếp theo chính là sự gắn kết của cái gia tộc này khiến cho người khác phải sợ hãi , đối với tộc nhân với nhau vẫn sẽ có sự ganh đua hơn thua với nhau nhưng đối với ngoại nhân thì trên dưới gia tộc đều hết sức đồng lòng , dù cho đã biết Ngạo Kình Thiên là bằng hữu do Nguyễn Quang Bình mời đến nhưng mỗi người nơi này đều nhìn bọn hắn với ánh mắt cảnh giác , ngay cả hạ nhân cũng vậy . ĐIều này thậm chí ngay cả những tông môn lớn như Trọng Kiếm Môn hắn cũng khó có được .

-Này , này còn có cái loại gia tộc như vậy hay sao .

Triệu Vãn đứng phía sau Ngạo Kình Thiên không ngừng đánh giá Nguyễn gia , trong lòng cũng không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh . Trong suy nghĩ của hắn bất kể là gia tộc hay tông môn nào , đều sẽ có xích mích nội đấu ám đấu với nhau .

-Quả nhiên , nơi có thể xuất hiện người như Bình huynh tất sẽ không tầm thường .

Ngạo Kình Thiên bước đi song hành với Nguyễn Quang Bình cũng kinh ngạc không thôi .

Đúng lúc này một giọng nói thầm thấp lạnh nhạt bỗng vang lên bên tai , một thân ảnh từ từ xuất hiện trước mặt mọi người .

-Nếu Nguyễn gia ta không như vậy , làm sao có thể trong trăm năm quật khởi từ một gia tộc nhỏ bé vươn lên đứng đầu Nam Vân Thành này .

Người bước tới là một thiếu niên chừng mười bốn tuổi , thân ảnh cao lớn khôi ngô , nhưng không quá lực lưỡng mà lại rất hoàn mỹ , kết hợp với khuôn mặt điển trai pha lẫn lạnh lùng khiến cho trên người thiếu niên này dù còn nhỏ tuổi đã phát ra thứ mị lực kinh người , ánh mắt của người này quá lạnh nhạt dường như đối với hắn mọi thứ trên đời này đều không có ý nghĩa , duy chỉ có đứng trước Nguyễn Quang Bình ánh mắt này mới le lói một tia xúc cảm .

-Đại ca .

Nguyễn Quang Bình nhìn thấy thiếu niên này liền tiến tới chào hỏi . Đây chính là ca ca hắn Nguyễn Quang Phục .

-Đệ đệ hảo , mấy ngày qua bồi tiếp phụ mẫu có vui vẻ không .

-Cũng rất tốt .

-Vậy là được rồi , ngươi nên chịu khó tu luyện nửa năm sau Nam Vân thành thí luyện , sứ giả Thất Nguyệt Tông sẽ tới đây thu môn đồ .

-Ngươi còn có bằng hữu ở đây , ca ca cũng không làm phiền ngươi nữa .

Nói rồi Nguyễn Quang Phục bước chân đi về phía xa , từ đầu đến cuối cũng không có nhìn tới Ngạo Kình Thiên , tựa như trong mắt hắn trừ đệ đệ hắn , người khác vốn không có tồn tại .

Ngạo Kình Thiên quay người nhìn bóng lưng Nguyễn Quang Phục đã đi xa dần khuất bóng , lúc này mới quay mặt lại .

-Mạnh , rất mạnh , người này cực kỳ mạnh .

Nắm tay dưới trường bào của Ngạo Kình Thiên nắm chặt lại , nếu người ngoài có thể nhìn thấy thì lúc này cánh tay của Ngạo Kình Thiên không ngừng run rẩy , mồ hôi lạnh không ngừng tuôn trào . Ngay khi Nguyễn Quang Phục xuất hiện toàn bộ lông tơ trên thân thể hắn dựng đứng , nổi hết da gà , một cảm giác lạnh sống lưng cứ như vậy xuất hiện , thân thể hắn lâm vào trạng thái phòng ngự tràn đầy cảnh giác , một cảm giác lạnh lẽo phát ra từ tận linh hồn , một cỗ nguy cơ sinh tử tràn vào trong tinh thần hắn , dường như người trước mắt này có thể tùy thời bóp chết hắn tựa như một con kiến hôi .

Người giết được hắn không phải không có nhưng đều là người có tu vi cấp bậc cao hơn hắn , nhưng Nguyễn Quang Phục này hắn cảm nhận được đối phương tu vi không tới Đại vũ sư tối đa cũng chỉ là vũ sư đại viên mãn mà thôi , điều này chính là thứ khiến hắn khiếp sợ . Từ trước tới nay người có thể trong cảnh giới vũ sư đánh bại hắn mới chỉ xuất hiện Nguyễn Quang Bình , còn người đầu tiên cho hắn có cảm giác trải qua sống chết chỉ có một chính là Nguyễn Quang Phục này .

-Chủ tử người làm sao vậy .

Triệu Vãn đứng một bên nghi hoặc hỏi .

-Ngạo huynh ngươi có sao không , hay là thương thế vẫn chưa lành lặn .

Nguyễn QUang Bình thấy Ngạo Kình Thiên đờ đẫn một bên cũng không nhịn được hỏi .

Lúc này Ngạo Kình Thiên mới bừng tỉnh lại , thoát khỏi cái cảm giác lạnh sống lưng khi nãy .

-Không , không có việc gì chúng ta tiếp tục .

-Người ban nãy là ca ca của huynh sao .

Ngạo Kình Thiên nhìn về phía Nguyễn Quang Bình dò hỏi .

-Đúng vậy chính là đại ca ta , Nguyễn Quang Phục .

-Huynh có chuyện gì sao ?

Nguyễn Quang BÌnh nghi hoặc hỏi .

-Không có gì ta chỉ hỏi vậy thôi , haha chúng ta đi tiếp đi thôi .

-''Nguyễn QUang Phục người này ta nhất định phải thử xem , cảm giác của ta là đúng hay sai , nếu là đúng thì kẻ này cũng quá đáng sợ đi ''.

Ngạo Kình Thiên cười trừ , trong lòng không khỏi quyết định , mục tiêu tiếp theo của bản thân mình .

Ba người tiếp tục bước đi , không bao lâu sau đã tới gần được khoảng đất trống cạnh dược phòng của Nguyễn Quang Bình . CHưa tới gần thì đã nghe thấy một tiếng rống thê lương , oán độc từ bên trong truyền ra .

-Lưu Phongggggggggggg ngươi đứng lại cho ta .

-Ta con mẹ nó , ngươi hôm nay lão tử phải chém chết người .

-Thằng quỷ con đứng lại cho lão tử .

Người phát ra tiếng rống này không ai khác chính là Bách Lý Trường Hồng , người bị hắn đuổi giết lại là Lưu Phong .

Vừa mới bước vào nơi này Nguyễn Quang Bình không khỏi ngớ người với tràng đuổi bắt này , hắn không khỏi ho nhẹ vài tiếng .

-Ẹ hèm , Lưu Phong các ngươi đang làm cái gì vậy .

Vừa nghe thấy giọng nói của Nguyễn Quang Bình , Lưu Phong cách đó không xa trong nháy mắt đã biến mất lúc xuất hiện trở lại đã xuát hiện ngay trước mặt Nguyễn Quang Bình .

-Lưu Phong bái kiến thiếu gia .

Một màn xất hiện này khiến Triệu Vãn trợn mắt há hốc ồm , Ngạo Kình Thiên cũng phải hít sâu một ngụm khí , ánh mắt Nguyễn QUang Bình cũng phải co rút lại . Hắn cảm nhận được thân pháp của Lưu Phong đã vượt qua bản thân mình tu vi của hắn cũng tăng lên kinh mạch cũng đã khai thông được 96 đạo đạt tới vũ giả hậu kỳ , cho thấy hai tháng vừa qua hắn đã cố gắng tu luyện đến nhường nào .

-Tốt , tốt lắm , Lưu Phong ngươi quả không làm ta thất vọng .

Bách Lý Trường Hồng lúc này cũng nhìn thấy Nguyễn Quang Bình , nhanh chóng chạy tới hướng hắn , quỳ xuống dập đầu trước mặt hắn , không còn bộ dạng hung thần ác sát như vừa nãy , mà là gào khóc thảm thiết kêu lên thê lương .

-Thiếu gia cứu mạng , thiếu gia cứu mạng , tên khốn kiếp này muốn giết ta .

-Mà không phải giết là hắn muốn tra tấn tinh thần ta tới chết à .

-Thiếu gia cứu mạng .

Vừa mới hùng hổ đuổi giết giờ phút này lại kêu la thảm thiết , cái loại nghịch chuyển nhanh hơn lật sách này cũng quá kinh người đi . Nhưng Nguyễn Quang Bình cảm nhận được , tên Bách Lý Trường Phong này không có nói dối , có thể làm cho một vị vũ sư trung kỳ trở lên thê thảm như vậy tên Lưu Phong này không biết đã bày ra cái trò gì .

-Lưu Phong ngươi , ngươi đã làm gì mà hắn trở nên như vậy .

Nguyễn Quang Bình mang theo ánh mắt khó hiểu nhìn Lưu Phong , cái hình ảnh thân tàn ma dại lúc này của Bách Lý Trường Hồng lúc này khác xa so với hai tháng trước hắn gặp .

-Bẩm thiếu gia , ta cùng với Bách Lý đại ca chỉ đang cùng nhau tu luyện mà thôi .

Lưu Phong cũng bày ra bộ dáng khó hiểu , đầy vô tội nhìn về phía Bách Lý Trường Hồng .

Hắn còn chưa nói xong thì Bách Lý Trường Hồng đã đỏ mắt gào lên thảm thiết .

-Im con mẹ nó miệng ngươi vào đi .

-Tu luyện , tu luyện cái rắm thí .

-Làm đéo có chiện , ngươi đây là đang muốn tra tấn ta đến chết thì có thì có .

Mấy người Nguyễn Quang Bình đứng một bên một giọt mồ hôi lạnh trên trán cũng dần nhỏ xuống , càng thêm khó hiểu .

-Nói tóm lại là đã xảy ra chuyện gì .

Nguyễn QUang Bình cũng không nhịn được hỏi lại .

-Thiếu gia thực sự là chúng ta chỉ tu luyện mà thôi , mà Trường Hồng đại ca là người muốn cùng ta tu luyện Trường Phong đại ca có thể làm chứng .

Lưu Phong tràn đầy vô tội hô lớn nhìn về phía Nguyễn Quang Bình , lạ nhìn về phía Bách Lý Trường Phong cách đó không xa .

Bách Lý Trường Phong lúc này cũng cười khổ bất đắc dĩ không thôi .

-Tham kiến thiếu gia , mọi chuyện quả thực đúng như Lưu Phong nói , chính là đệ đệ ta muốn cùng hắn tu luyện .

Hai tháng qua dưới sự trợ giúp của Nguyễn gia, khi biết hắn là thuộc hạ của Nguyễn Quang Bình thì đích thân CHu Phương trưởng lão đứng ra chữa trị , thương thế của hắn đã khôi phục hoàn toàn , nhìn vào sự coi trọng của gia tộc đối với vị thiếu gia này hắn biết lựa chọn của mình không sai .

Bách Lý Trường Hồng lúc này cũng á khẩu không thể phản bác . Mọi chuyện đúng là như vậy , hai tháng trước khi được Lý Tứ sắp xếp tại nơi này , hằn ngày nhìn vào cường độ tu luyện điên cuồng của lưu phong , thằng ranh con này biến thái không khác gì Nguyễn Quang Bình mỗi lúc tu luyện đều mang trên thân vật nặng đến gấp mấy lần trọng lượng thân thể mình , chính chuyện này đã kích thích hắn , qua vài ngày liền ngỏ lời muốn tu luyện với Lưu Phong . Tiểu tử này cũng rất hào sảng không nói hai lời liền đồng ý nhưng ánh mắt hắn có chút kỳ quái .

Qua vài ngày cuối cùng Bách Lý Trường Phong cuối cùng cũng hiểu , thằng oắt này chính là lôi hắn ra làm dụng cụ thí nghiệm cho công pháp vũ kỹ hắn tu luyện , không ngừng tiến hành ám sát hắn , đều là đến vô ảnh đi vô tung không lộ chút khí tức nào ra , vài lần hắn đã bị tiểu tử này xén trộm vài khóm tóc , điều này khiến hắn cả người tê dại . Vài ngày đầu cường độ ám sát này còn ít , nhưng đến một tháng trước một ngày tiểu tử này ám sát hắn lên tới năm mươi lân , mỗi ngày đều như vậy có khác gì tra tấn , tinh thần của Bách Lý Trường Hồng ngày càng trở nên tồi tệ hơn , ăn không được ngon , đến khi ngủ cũng gặp phải ác mộng về tên Lưu Phong kia . Thế nên mỗi khi nhìn thấy Lưu Phong là hắn sẽ xách dao đuổi giết , nhưng tốc độ tên tiểu tử này quá biến thái đuổi được một hồi liền mất đi dấu vết , đánh không được , đuổi không lại , dây thần kinh ngày càng bị ức chế khiến hắn muốn phát điên .

Nhìn vào cái ánh mắt vô tội của Lưu Phong , Bách Lý Trường Hồng không khỏi gào thét lên .

-Con mẹ nó , biết là tu luyện thì ngươi không nên quá đáng như vậy à .

-Ngươi không muốn ăn nhưng ta cần à , ngươi không muốn ngủ nhưng ta muốn ngủ à .

-Đừng ngay cả lúc ta đi mao xí ngươi cũng xuất hiện quấy rầy.

-Một ngày ngươi ám sát ta lên tới năm mươi lần làm sao ta có thể chịu đựng nổi .

Hắn vào giờ khắc này đúng là đã khóc không ra nước mắt .

Nguyễn Quang Bình nghe hắn nói vậy thì trợn mắt níu lưỡi , ánh mắt đầy đồng cảm nhìn Bách Lý Trường Hồng , lại quay sang nhìn Lưu Phong .

-Lưu Phong ngươi làm như vậy thực sự có hơi quá đáng , nên xin lỗi hắn một tiếng đi .

-Phải phải .

-Phải rồi .

Bọn người Ngạo Kình Thiên đứng bên ngoài cũng gật đầu tán thành , ánh mắt cũng đầy đồng cảm nhìn Bách Lý Trường Hồng . Một ngày ám sát đến năm mươi lân , ngay cả bọn hắn cũng không chịu đựng được , Bách Lý Trường Hồng này cư nhiên có thể chịu đựng được hai tháng quả thực có ý chí kinh người à .

Nếu là người khác nói vậy Lưu Phong hắn chắc chắn không nhận lỗi , như đây là lời của Nguyễn QUang Bình hắn không thể không nghe .

Lưu Phong tiến tới trước mặt Bách Lý Trường Hồng , chắp tay cúi đầu xin lỗi .

-Trường Hồng đại ca , việc này Lưu Phong ta có hơi quá đáng , mong huynh tha thứ cho ta .

Do hắn cúi đầu nên không ai nhìn rõ được sắc mặt của hắn , cũng chỉ có Bách Lý Trường Hồng là thấy rõ , ánh mắt thần thái tiểu tử này đâu phải là muốn đi xin lỗi người ta , con mẹ nó tiểu tử này đang ghi hận , ghi hận hắn à.

-Thiếu gia , thiếu gia hắn , hắn là đang ghi hận ta , ghi hận ta à .

Bách Lý Trường Hồng thấy cái ánh mắt này của Lưu Phong thì giật nảy mình nhảy lên túm lấy cái chân Nguyễn Quang BÌnh gào thét .

-Bách Lý Trường Hồng , Lưu Phon hắn đã biết lỗi , cũng đã xin lỗi ngươi , ngươi cũng nên tha thứ cho hắn .

Nguyễn Quang Bình cười khổ nói .

-Đúng đúng .

-Phải rồi nên tha thứ cho hắn đi.

Đám người Ngạo Kình Thiên đứng bên ngoài không ngừng phụ họa trợ uy .

Bách Lý Trường Hồng nghe hắn nói vậy toàn thân liền run rẩy , ngẩng đầu nhìn Nguyễn Quang Bình đang nghiêm nghị đứng đó , nhìn đám Triệu Vãn , Ngạo Kình Thiên đang phụ họa phía sau , lại quay người nhìn nụ cười ngây thơ vô tội cùng ánh mắt đẩy ẩn ý của Lưu Phong , hai mắt liền trắng rã , sủi bọt mép ngã ngửa ra sau , trực tiếp bất tỉnh nhân sự .

Bạn đang đọc Nam Quốc Đại Đế sáng tác bởi HoangTôn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoangTôn
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.