Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Buổi đầu đi học

Tiểu thuyết gốc · 1882 chữ

Vượt qua kì thi tuyển sinh đầy giang nan, cả đám đã chính thức vào trường chuẩn phổ thông. Môi trường mới, tất cả đều mới, ngay cả đồng phục cũng thay đổi. Lâm Tịch Nghi và Triệu Thiên Ý khoác lên người chiếc áo dài ra dáng thiếu nữ hơn. Còn hai gà cưng La Cẩn Dư và Lâm Quân Nghị đẹp trai đến choáng váng, điểm thêm chiếc cà vạt dưới cổ áo làm hai cậu trở nên phong độ hơn

"Dư năm nay lại học chung nhỉ !"

Triệu Ý cất lời hỏi La Cẩn Dư

"Ừ . Chỉ tiếc là Nghị học lớp khác rồi."

Ý im lặng một lúc sau đó định nói với Dư nhưng chưa kịp mở miệng bị Quân Nghị cướp lời.

"Hey làm gì chạy nhanh thế?"

"Sao không nghĩ là cậu chạy chậm ? "

Dư vừa cười vừa trêu.

"Kì lạ rõ ràng là tối qua tớ đã sạc đầy bình rồi cơ mà."

"Chẳng lẽ..."

Cả hai đưa mắt lườm Tịch Nghi, con bé ngơ ngác chả biết gì. Năm nay Lâm Quân Nghị nổi hứng đòi thi chuyên hóa, cứ tưởng bọn nó sẽ thi chung với mình, ai dè...cả ba đứa nó đều thi chuyên toán chung với nhau, nhẫn tâm bỏ lại Lâm Nghị lẻ loi bơ vơ một mình còn tụi nó thì tung tăng, nhởn nhơ. Lý do hết sức cục súc đó là con em có nồng độ khùng của Lâm Nghị lại một mực đòi thi chuyên toán, Triệu Ý là bạn thân nên học cùng nó là khỏi bàn nhưng cay đắng ở đây là tên khốn La Cẩn Dư tức là bạn chí cốt của Lâm Nghị không biết có phải ma xuôi quỷ khiến không, mà lại thi chuyên toán chung với hai con kia trong khi...thật vô lý.

Cũng vì thi khác môn nên Quân Nghị học AT1 chuyên hóa. Còn đám "sửu nhi" học lớp BT2 chuyên toán.

Thế là bốn người chia tay tại căn tin để đi tìm lớp. Quân Nghị học ở tầng trệt, có ba người phải đi tận bốn cái cầu thang.

Giây phút bước chân vào lớp tất cả bao nhiêu ánh mắt đổ xô vào ba đứa. Mấy mươi con người mắt chạm mắt nhìn nhau cứ như bọn trẻ là sinh vật lạ vừa đáp vào nơi này.

"Ý hai ta ngồi bàn này đi !"

Cô nhanh nhảu nắm lấy tay bạn thân kéo ngay vào bàn đầu.

"Được. Dư cậu ngồi sau bọn mình đi ba chúng ta ngồi chung ."

"Không muốn."

Cậu xách cặp đi một mạch xuống bàn cuối ngồi.

"Tốt đỡ phải ngứa mắt . Còn cậu phải ngồi kế mình."

"..."

"Ngồi."

Lâm Nghi gằng giọng khiến Triệu Ý há hốc chỉ biết ngồi xuống theo lời cô. Tiếng chuông vang lên cả lớp ổn định chổ ngồi. Giáo viên đi vào.

"Chào các em , mời lớp ngồi."

"Ý Ý chức lớp phó mình giúp cậu nhé!"

Lâm Nghi nháy mắt cười rạng rỡ.

Quách Thiên Lệ được cô ghi trên bản rất to và rõ, cô giới thiệu đôi lời về bản thân rồi dõng dạc nói với tất cả học sinh phía dưới

"Cô sẽ là giáo viên chủ nhiệm lớp ta năm nay."

Cô cười triều mếm sau đó ghi tất cả các chức vụ lên bản và bắt đầu bầu ban cán sự

"Chức vụ đầu tiên bốn tổ trưởng bạn nào muốn tham gia?"

Bốn tổ phó, lớp phó kĩ luật, lớp phó lao động, lớp phó văn nghệ, bí thư lần lượt được trao cho các bạn.

"Được rồi bây giờ tới chức lớp phó học tập ai muốn thử sức mình cứ mạnh dạn đưa tay lên."

Bàn đầu tiên Lâm Tịch Nghi đứng phắt dậy bắt lấy thời cơ nhìn về phía giáo viên đề cử bạn Triệu Thiên Ý. Cô xem xét sơ lượt hồ sơ khá hài với thành tích này, vẫn giữ nguyên phong độ Thiên Ý đảm nhận chức lớp phó học tập.

"Cuối cùng chức lớp trưởng".

Ai đó đứng phắt dậy một lần nữa và tự tin đề xuất bản thân. Giáo viên cũng xem hồ sơ tương đối hài lòng nhưng khi nhìn tới thành tích của La Cẩn Dư quả thật cậu là người cô đang tìm.

"La Cẩn Dư là bạn nào?"

"Thưa cô là em ạ!"

"Năm nay em làm lớp trưởng nhé!"

Tịch Nghi và Cẩn Dư há hốc, con bé quay xuống nhìn cậu

từ sâu thẩm trong đôi mắt như muốn một đao tước mạng kẻ thù.

"Nhưng thưa cô, em cũng muốn thử thách bản thân, mình biểu quyết đi cô"

Cô gật đầu, ghi hai cái tên lên bảng rồi bảo tất cả học sinh bắt đầu bỏ phiếu. Ba phút trôi qua số phiếu dòng người tấp nập lên xuống không ngừng. Nhưng vì lớp nữ nhiều hơn nam, cộng với vẻ đẹp trai của Cẩn Dư đã hạ gục biết bao nhiêu trái tim của hội chị em về phe mình. Còn Triệu Ý không phải bàn chắc chắn sẽ bầu cho Lâm Nghi.

Giờ phút hồi hộp đã đến. Cả hai đều rất mong chờ và cũng không kém phần tự tin là mình sẽ được nhiều phiếu hơn đối phương.

"Nào, chúng ta xét phiếu. Phiếu một Lâm Tịch Nghi"

"Phiếu hai Lâm Tịch Nghi"

"Phiếu ba Lâm Tịch Nghi"

Chưa gì mà Lâm Nghi đã sướng đến mức nhảy dựng, có thể được ba phiếu liền phen này thằng Dư thua chắc. Đắm chìm trong suy nghĩ miên man không biết giáo viên đã đọc đến phiếu n nhưng ttoàn bộ đều là tên của kẻ thù, La Cẩn Dư.

" Và ba phiếu cuối cùng thuộc về..."

Cả hai ứng cử viên mặt đỏ như trái cà chua hai bàn tay đan chặt vào nhau hơi thở dồn dập.

" Lớp trưởng năm nay là..."

Cả một bầu không khí im lặng

"La Cẩn Dư, kết quả chung cuộc hai mươi ba phiếu Cẩn Dư , mười bảy phiếu Lâm Nghi, thắng thua đã rõ."

Nghe như tiếng sét đánh ngang tai Lâm Nghi há hốc cứng người. Không thể nào có chuyện đó, thật không phục dựa vào đâu...dựa vào đâu mà cậu ta có thể làm lớp trưởng còn mình thì không. Trong lòng bức xúc nhưng thất thế chẳng làm được gì lệnh cấp trên đã quyết đành phải nuốt cục tức mà chấp nhận.

" Chức vụ đã xong phần còn lại là sơ đồ lớp. Cô cho chúng ta rút thăm để công bằng cho tất cả."

" Thôi xong Nghi ơi hai đứa mình mỗi đứa một nơi rất khó có thể ngồi chung cố gắng học tốt đừng ngủ gục nữa lúc nào cũng phải hết sức thật tập trung đấy"đây"

Thiên Ý nói một mạch thành bản tấu sớ rồi ôm Nghi một cái an ủi. Cả lớp lần lượt mỗi người rút một thăm, phía Triệu Ý cô rút thăm ngồi bàn cuối dãy ba. Đến lượt Lâm Nghi cô thầm cầu trời khẩn phật để được toại nguyện ngồi chung với "người thương" . Nắm chặt tay từ từ mở thăm trong lòng không ngừng niệm phật, mắt nhắm mắt mở nhìn chữ trên lá thăm là bàn cuối, cô có chút vui mừng nhưng vừa liếc đến hai chữ bên cạnh lại là dãy một, cô không khõi thất vọng đảo mắt tìm chỗ thì đặt vào mắt là bóng dáng quen thuộc không ai khác là tên La Cẩn Dư đáng ghét, đây đúng là khổ mà không thể nói mà. Lâm Nghi quay sang giã từ Triệu Ý nhưng trong lòng lại không nỡ.

"Ý, vậy là lời cậu nguyện của mình trời không nghe đất không thấu rồi, hai ta từ đây anh ở đầu sông còn em ở cuối sông rồi. Kệ đi chỉ là không đựđược ngồi với cậu thôi mà chứ có phải không gặp cậu cả đời đâu có gì phải buồn."

Lâm Nghi buồn rầu lúi cúi đi xuống chỗ ngồi. Hai người bốn mắt nhình nhau sát lạnh. Cô ném chiếc cặp xuống bàn vén váy ngồi vào ghế nhưng hai mắt không rời kẻ thù.

" Đúng là oan gia đi đến đâu tà ma theo đến đó."

" Nếu là oan gia thì tôi cũng muốn mãi."

" Cậu muốn thế làm gì?"

" Để biết cậu còn sống."

"Bà đây sẽ sống lâu lắm không phiền cậu lo."

Cả buổi học hôm đó hai anh chị không ai nói với ai câu nào.

Reng....

Kết thúc buổi học cả hai dọn dẹp tập vở Dư định quay sang đã thấy con Nghi ba chân bốn cẳng chạy về phía Ý tay khoác tay ôm lôi Ý đi thật nhanh.Quân Nghị đã đứng đợi ở nhà xe cậu vẫy tay chào đồng bọn.

"Nghi mua cho ca chai nước tao đi lấy xe."

" Được rồi."

Ý quay sang nói với Dư

" Hình như Nghi giận cái gì thì phải."

" Mình đi lấy xe cậu đợi con dở hơi đó nhé."

Buổi về hôm đó có ba đứa hàn thuyên ríu rít, có một đứa im lặng đến kì lạ.

" Giờ bốn đứa mình đi ăn kem đi, trời nóng ăn kem thì còn gì bằng."

" Mọi người đi đi em không đi."

" Thôi Nghi không đi mình cũng không đi."

" Tớ cũng có việc bận. "

" Ơ , thế các cậu không đi tui đi còn nghĩa lí gì nữa"

"Vậy tạm biệt hai cậu tớ chở Ý về trước ."

Điều ước ăn kem của thằng anh bị con em dặp tắt trong phút chốc cậu giận tím người quay sang nói:

" Mắc cái chứng gì mà không đi, làm tao đếch được ăn kem."

Con bé tức đỏ mặt quát lớn thằng anh.

" Muốn ăn thì tự mình đi đi , làm gì mà cứ sồn sồn lên thế."

Lời nói của con em làm thằng anh tức điên người, hận là không thể ngay lập tức nhai đầu nó. Chính vì giận quá hóa khùng nên thằng anh thèm kem phóng một mạch về tới nhà với tốc độ bàn thờ khiến con em chưa kịp hoàng hồn.

19h30 tối

Cô đang ngồi học bài điện thoại reo, nhình một phát là thấy ngay dòng tin nhắn của kẻ thù. Cô làm như không thấy tiếp tục làm bài.

19h45

Lại có tin nhắn vẫn là cậu ta nhắn gì nhắn miết cô vẫn mặc kệ.

20h10

Cậu vẫn kiên nhẫn, cô tức bấm nút tắt máy ngay.

20h55

Trời đất vẫn nhắn. Lần này cô cầm điện thoại lên trả lời cậu.

" Làm cái méo gì nhắn nhiều thế?"

Đầu dây bên kia ghi xong lại xóa , xóa rồi lại ghi, cuối cùng nhắn lại:

" Xin lỗi vì làm phiền cậu."

Câu xin lỗi này làm mặt cô giãn ra đôi chút nhưng lời xin lỗi này đã quá muộn màng. Cô rời bàn học tắt đèn đấp chiếc chăng thật ấm chìm sâu vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc Năm Đó Ta Từng Ước Hẹn sáng tác bởi TâyVânY
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TâyVânY
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.