Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi sẽ nhường cậu

Tiểu thuyết gốc · 2535 chữ

Ngày hôm sau vẫn như mọi hôm bốn đứa vẫn đi học chung nhưng hôm nay lại khác Lâm Nghi nữa lời cũng chẳng mở miệng ngay cả Triệu Ý hỏi gì cũng chỉ ừm ừm cho qua. Cả dọc đường đi người nói nhiều nhất lại im lặng mắt quay hướng ngược với kẻ thù. Đồng hồ cứ trôi không ngừng cơn giận của cô cứ thế đã qua ba ngày rồi.

Ngày thứ tư 6h40' sáng căn tin

"Nghi mày ăn gì ca đi mua?"

" Thôi em không ăn."

Cô ngồi nghịch điện thoại.

Ai đó từ căn tin đi ra tay cầm cả bánh đưa mặt cô.

" Sandwich mà cậu thích ăn nhất này, bữa sáng rất quan trọng."

"Giờ tôi không thích ăn nữa."

Cô đứng dậy bỏ đi lên lớp trước. Phía sau tiếng Ý réo rắt.

"Nghi đợi bọn mình lên chung với."

Cô cứ đi không quay đầu lại. Một ngày nữa trôi qua cô không tiếp chuyện với cậu.

Ngày thứ năm 8h55' sáng giờ ra chơi có đứa ở lì trên lớp không ăn uống gì, có đứa mua quà bánh nhờ Ý mang lên lớp hộ nhưng giấu tên.

" Nghi Nghi tớ mua bữa sáng cho cậu này để bụng đói không tốt cho dạ dày đâu."

Cô thặm chí còn không thèm nhìn, cánh tay phải     gạt đồ ăn sang một bên.

" Phiền cậu mang trả lại cho cậu ta giúp tớ."

Cô cười nhạt sau đó lấy sách ra đọc. Triệu Ý lại phải đi tận bốn cái cầu thang xuống căn tin trả lại quà cho Dư.

" Cậu ấy nhờ tớ trả lại cậu."

Cậu hơi cuối đầu quay sang nhìn Triệu Ý gượng cười.

" Lần này tiểu muội giận lâu thật."

Quân Nghị vỗ vai Dư an ủi:

" Để tớ khuyên nó giúp cậu."

Đã năm ngày qua cô ngay cả mặt cậu cũng chẳng ngó tới huống chi là nói chuyện.

Ngày thứ sáu 14h35' chiều học thể dục cậu kiên nhẫn mua tận nguyên một lốc sữa lần này Quân Nghị ra tay. Tiến thẳng tới lớp học, chỗ con em đang ngồi đặt sữa xuống bàn mặt tươi cười.

" Ca mua cho mày đấy

mới học thể dục xong uống sữa tiếp sức."

Cô đưa tay lấy một hộp ghiêm ống hút vào uống lấy uống để. Con mồi đã cắn câu Quân Nghị nhanh tay chớp lấy thời cơ :

" Sữa này của thằng Dư xin lỗi mày đấy."

Cô tý sốc khụ khụ...

" Cái gì ? Nói lại nghe xem."

Cái mặt vênh váo cứ như thể là anh ngon anh nói lại lần nữa xem nào. Quân Nghị mặt tái mét giọng nhỏ lại lạ thường.

" Ờ thì nói thế mày mới chịu uống. Ca bảo này chỉ là chức lớp trưởng thôi mà chẳng lẽ tình bạn mười năm không bằng cái chức lớp trưởng đấy à?"

Mặt cô liền biến sắt đặt mạnh hộp sữa đang hút dỡ xuống bàn nói dứt khoác với thằng anh:

" Ba hộp còn lại ca đem trả cho chủ nó hộ em."

" Này... khoan đã em uống nốt ba hộp luôn đi..."

Thằng anh nhìn sữa mà tiếc nuối nếu con em đã không cần nữa thì...

" Thế để người anh này uống hết hộ em nhé... bỏ đi thì lãng phí lắm."

Anh nhà ta hí ha hí hửng ôm hết hàng chạy đi. Mặc dù chưa hoàn thành sứ mệnh nhưng thôi cũng kệ.

Vừa đi thong thả vừa thưởng thức sữa miễn phí cuộc đời tuyệt vời như ở trên mây. Dư đang ngồi cày game ở căn tin đưa mắt nhìn thấy thằng chí cốt tay phải cầm hai hộp sữa, tay trái vịnh hộp còn lại đưa lên miệng hút sảng khoái, đi tới ngồi đối diện cậu.

" Dư, nó chỉ uống một hộp còn lại nó bảo tôi trả cậu."

Cậu ngơ ngát nhìn thằng bạn nhăm nhi hết hộp này tới hộp khác.

" Cậu ấy bảo cậu trả tôi cơ mà sao cậu lại uống hết thế?"

" Dăm ba hộp sữa cậu keo thế nó đã uống một hộp rồi còn gì."

Cậu tức muốn nổ đom đóm mắt cậu ngay lập tức đứng phắt dậy đem vỏ hộp sữa nhét vào mồm thằng kia .

" Ăn dọng hết luôn đi."

Vừa dứt lời cậu đi một mạch về lớp bỏ lại thằng chí cốt còn sặc lên sặc xuống không nói nên lời.

Buổi chiều 17h30'

Triệu Ý và Quân Nghị là hai   lớp phó học tập ở lại hợp đoàn, thành ra có hai ngơơi ngồi đợi.

" Hay tôi chở cậu về trước lát nữa Nghị chở Ý về sau."

" Thôi tôi ngồi đợi ca cũng được."

Phía trước Quân Nghị chạy tới tay cầm cặp sách thở hổn hển :

" Dư, phiền cậu đưa em gái tôi về trước. Tôi với Ý 7h mới tan hợp, tối mất."

" Vậy em gọi điện cho mẹ nói ở lại với ca được mà."

Dư thở dài trêu Nghị.

" Là do em cậu không muốn để tôi chở về chứ không phải tôi từ chối đâu nhé !"

Lâm Nghi mặt ỉu xìu.

" Thôi mày về trước đi tiện thể mang cặp về hộ tao. Lát tao còn ôm mớ tài liệu về."

Con em cứng đầu kiên quyết không về lí do chỉ vì không muốn đi chung xe với thằng lớp trưởng. Hại thằng anh phải nài nỉ nói hết lí do lí trấu đứa em gái này mới chịu về.

Thử hỏi cảm giác được thằng lớp trưởng chở về như thế nào ? Cô chắc chắn sẽ trả lời "hận là giờ này không còn chiếc xe buýt nào."

Bánh xe cứ lăn...cứ lăn chạy boon boon trên đường thằng tài xế vẫn lái vị khách đặc biệt vẫn ngồi im. Đoạn cậu quay xuống hỏi:

" Cậu còn giận tôi à?"

Lâm Nghi không đáp trả.

" Đúng là con gái giận lâu thế."

Cô tức lắm nhưng chẳng muốn nói vẫn ngồi im cho nó chở.

" Cậu ghét tôi đến mức như vậy à ?"

Chợt sau lưng có tiếng nói lạnh cả sương người.

" Tôi muốn xuống xe."

Cậu bình thảng trả lời.

" Tôi không chở cậu về thì chẳng còn chiếc xe nào đưa cậu về đâu."

" Tôi thà đi bộ còn hơn ngồi nghe cậu giản đạo lí."

kisss......

Cô giật mình sao cậu ta không chạy nữa, lúc nảy nói mạnh miệng quá có khi nào cậu ta cho mình đi bộ thật không? Không phải chứ???

" Nếu cậu còn nói nữa tôi sẽ xuống xe."

Thêm một câu nói khích Cô thách thức lòng kiên nhẫn của cậu thật sao?

Một hồi lâu cậu hơi nghiên đầu về phía sau quát :

" Vậy thì xuống luôn đi."

" Cậu tưởng tôi thích đi chung xe với cậu lắm sao, mơ tưởng à ?"

" Nếu không phải do Quân Nghị năng nỉ quá thì tôi cũng không mất công đưa cậu về."

" Bây giờ chịu lật bài ngửa rồi à ! Nước khá lắm."

" Cậu không muốn để tôi chở về mà, xuống mau."

" Được. Đi một mình thì đi một mình sợ gì."

" Cậu nhớ cậu nói không sợ nha."

Con bé xuống xe dứt khoác bỏ đi một mạch.

"Lâm Tịch Nghi cậu đứng lại"

" Gì hả ? Tôi đi bộ rồi cậu còn muốn cái gì nữa."

" Ai cho cậu đi một mình."

" WHAT ???"

" Tôi bảo cậu xuống xe không bảo cậu đi một mình. Não bị chó ăn rồi à ?"

Lâm Nghi ngơ ngát.

" Tôi đâu thể để cậu đi một mình được. Chúng ta về."

"..."

Hậu cãi nhau một đứa bị cho đi bộ, một đứa đi xe đạp chạy chậm chậm theo sau đứa kia suốt cả quãng đường. Ai đó vừa mệt vừa tức La Cẩn Dư tên khốn nạn nhất trên đời.

Về tới nhà chân mỏi rã rời chỉ muốn đến bên cạnh chiếc giường yêu dấu làm ngay một giấc.

" Nghi mới về hả con lên tắm rửa đi rồi xuống ăn cơm mẹ dọn xong cả rồi."

Thật hạnh phúc dù có đi đâu khi về đến nhà có mẹ dọn cơm chờ sẳn thì không gì sánh bằng. Lâm Nghi cũng muốn lấy hết chỗ thức ăn trên bàn đem nhét vào bụng nhưng...chân thì nhất không nổi sức lực thì cạn kiệt dù có ngồi chẳng ngon lành gì. Lâm Nghi nhìn mâm cỗ mà tiếc nuối.

" Thôi mẹ con đợi 7h ca về rồi ăn luôn giờ con chỉ muốn ngủ một giấc cho đã."

" Thế con mệt thì ngủ chút đi khi nào anh về mẹ lên gọi con."

" Dạ mẹ."

Sau khi say sưa một giấc tỉnh dậy thì ca đã về, trèo nhanh xuống giường nhảy chân sáo xuống bếp. Mùi thức ăn dậy lên nức mũi.

Ngoài cửa tiếng kèn xe in ỏi ba đã về.

"Ba, ba mới về mệt không ba con lấy nước cho ba nha."

Tiếng cười nói vang cả giang nhà thật khiến người khác phải ganh tỵ .

Tối

cốc...cốc...cốc...

" Nghi mày ngủ chưa ca vào được không?"

" Ca, cửa không khóa."

" Ngủ muộn thế?"

"Chẳng phải ca cũng thế à?"

Cậu gãy đầu từ từ lại gần giường ngồi cạnh cô ngập ngừng nói :

" Vì...chuyện thằng Dư nhờ tao...tao vẫn chưa làm xong."

Cô buôn cuốn truyện tranh đang đọc xuống.

"Dư nhờ ca bảo em làm lành với cậu ta đúng không?"

" Ờ, đừng giận nó nữa ca không muốn vì chút chuyện không đáng mà tình bạn chúng ta rạng nức. Với lại mấy ngày qua nó cũng làm đủ cách để làm lành với mày...tại mày không mở lòng thôi."

"Hôm nay bày đặc văn chương phát ớn."

Cô bĩu môi trêu cậu.

" Em gái anh không phải loại nhỏ mọn thế đâu."

Cô cười an ủi anh.

" Được. Trễ rồi đừng đọc truyện nữa ngủ sớm đi. Nào nằm xuống ca đắp chăng cho."

Muội muội ngoan ngoãn thả lỏng người nằm yên bình trong chiếc chăn mang đầy tình thương từ bàn tay của ca ca. Màng đêm tĩnh lặng, bên cửa sổ ánh trăng soi rọi sáng cả căn phòng.

Ngày thứ bảy 10h30 trống tiết văn

Cô rời lớp một mình xuống căn tin. Bác thợ săn thừa cơ hội chạy theo ngay. Vừa tung tăng trên đường từ căn tin về lớp chợt thấy bóng dáng kẻ thù đang tiến về phía mình cô bình thảng đi qua mặt cậu.

"Nghi."

Cô vờ không nghe thấy tiếp tục đi.

"Lâm Tịch Nghi, cậu đợi đã."

Đôi chân cô không ngừng sải bước ngày một nhanh hơn. Phía sau lưng cậu đã chạy theo sát vách vội nắm lấy tay cô kéo vào người cậu mặt đối mặt.

" Cậu đang tránh mặt tôi à?"

"Không."

" Thế sao tôi gọi cậu không quay lại?"

" Tôi không có gì để nói với cậu"

" Nhưng tôi thì có."

Cô nói rất bình thản.

"Cậu giờ là lớp trưởng cao quý tôi nào dám đụng tới cậu."

" Cậu giận tôi lâu thế chỉ vì cái chức lớp trưởng đấy à ?"

Nói trúng tim đen Nghi im lặng hồi lâu. Không thấy đối phương trả lời cậu tiếp chuyện.

" Tôi sẽ nhường cậu."

Cô cười nhạt đôi đồng tử nhìn xa xăm.

"Nhường tôi sao ? Nếu cậu có ý muốn nhường tôi thì ngày hôm đó đã không giành với tôi."

Hai người im lặng cậu nhìn cô trìu mếm khóe môi khẽ lay động. Cánh tay ai đó bị kẻ giang nắm chặt kéo đi một mạch, mặc cho cô dùng mọi cách vùng vẫy.

"Aaa... cậu nắm tay tôi chặt vậy đau lắm đó! "

Những bước chân vội vã bổng dừng hẳng. Cậu quay lại xem rõ thì ra cổ tay cô bị tay cậu siết chặt đến đỏ cả lên còn để lại những dấu tay trên làn da nõn nà.

" Xin lỗi, tôi xem nào, đau không?"

Cậu vừa xoa vừa thổi nhẹ tay cô.

"Cậu kéo tôi đi về phòng giáo viên làm gì ?"

" Lên nói cô bầu lại lớp trưởng."

" Có bầu lại lớp trưởng thì cậu vẫn thắng."

" Thế tôi từ chức."

" Tôi hết hứng rồi ."

Cậu khom người đôi mắt long lanh nhìn đôi mắt xa xăm của cô cất giọng ngọt ngào.

" Thế cậu có hết giận tôi không ?"

" Chỉ là chức lớp trưởng thôi mà dù gì cũng không ăn được."

" Vậy là hết giận tôi rồi nhé!"

Cả hai cười ríu rít .

" Về lớp thôi."

"Được."

Hòa bình đã trở lại.

Reng giây phút mà bao nhiêu con người mong đợi giờ ra về. Dư dọn tập vở vô cặp thật nhanh rồi quay sang nói với Nghi.

" Hai cậu xuống nhà xe với Nghị trước đi tôi đi vệ sinh một chút. Nghi cầm hộ balo giúp tôi với chịu hết nổi rồi nhanh nào."

" Được rồi."

Triệu Ý nhìn Nghi không chóp mắt chả hiểu chuyện gì, đang ngớ người thì Nghi vỗ nhẹ vào vai.

" Ý, đi thôi."

" Ờ , đi lấy xe với tớ."

Quân Nghị luôn là người ra nhanh nhất nhởn nhơ đứng đợi ba đứa kia.

" Chào những con sâu lề mề. Thằng kia đâu ?."

" Ra tới kìa."

Triệu Ý trả lời.

Từ xa xa có đứa vui vẻ vừa đi vừa cười. Nỗi khổ mấy ngày qua cuối cùng cũng tháo gở. Trút được bầu tâm sự nặng nề nên hắn lấy làm vui lắm.

" Về thôi các cậu. Nghi đưa balo tôi. Cảm ơn nhé."

" Có gì đâu."

" Ơ, hai người hòa nhau rồi à?"

Quân Nghị nhận ra điều khác lạ lập tức hỏi.

" Nhận tin trễ quá cậu bé."

Dư cười trêu Nghị như một đứa trẻ.

" Về thôi."

Thằng anh ngây thơ chưa     kịp hiểu gì.

20h30

Triệu Ý như mọi ngày cô đã có mặt trên bàn và học hành chăm chỉ. Đoạn cô buôn bút bắt lấy cái điện thoại.

" Alo Đổng Hân, ngày mai có cuộc hợp sớm giữa các lớp phó cậu đi thế tớ nhé. Tớ có chút hơi mệt không đi sớm được. Làm phiền cậu rồi."

"..."

" Được. Tớ cảm ơn nhé."

Một ngày mệt mõi nữa đã trôi qua. Triệu Ý thật muốn bay phắt lên giường ngủ một giấc nhưng cả mớ bài tập chất cao như núi còn đang gọi mời cô đành tự an ủi bản thân.

" Triệu Thiên Ý đêm lại phải làm bạn với bài tập rồi."

Lấy lại tinh thần tiếp tục lao mình vào bài tập.

Bạn đang đọc Năm Đó Ta Từng Ước Hẹn sáng tác bởi TâyVânY

Truyện Năm Đó Ta Từng Ước Hẹn tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TâyVânY
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.