Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hình Ảnh Mùa Hè Năm Ấy

Tiểu thuyết gốc · 1628 chữ

Thời gian lại cứ trôi, thế rồi đôi khi chúng tôi lại gặp nhau:

"ôi"

"A, hi hôm nay trời nóng quá nhỉ!"

"ừ, đúng vậy"

Tuy cô ấy rất ít nói, nhưng chúng tôi cũng có những cuộc nói chuyện rời rạc:

"Tôi thấy bạn nói tiếng việt rất khá" tôi lại hỏi vu vơ.

"Tớ có hai dòng máu!" cô ấy lại trả lời.

Nhưng khi quen rồi hai đứa bắt đầu nói chuyện nhiều hơn.

....

Trên bầu trời lại âm thanh vù vù của những chiếc chiến xa thật mất hứng cắt quãng cuộc trò chuyện của chúng tôi.

"Vù,..vù mẹ mình...vù vù...người việt..." cô ấy đáp lời tôi trong khi tiếng máy bay vù vù. Đáp xong cả hai lại ngồi xuống bật cười.

Nhiều nhiều những cuộc nói chuyện rời rạc và trống vắng, nhưng chúng tôi vẫn chưa gặp nhau mà thiếu đi hàng rào kẽm gai.

....

Hôm nay tôi cầm đến cho cô ấy một lon coca hihi cuộc hẹn hò của những đứa trẻ.

"một, hai, ba... chụp này" bởi vì khe lỗ của hàng rào kẽm thật nhỏ lon coca đưa qua không vừa thế là tôi phải ném vào cho cậu ấy.

"póc..." vì tôi lật đậc chạy tới đây lon coca bị xóc lên thế là phung cả đống coca vào người cậu ta trong sự ngỡ ngàng của hai đứa, tôi chỉ biết há mồn buồn cười.

Xóc xóc cậu ta khuôn mặt bực tức cầm lon coca xóc lên.

" không không mình không cố ý mà, đừng chơi vậy nha...đừng" tôi đã biết nàng ta sắp là gì nhanh chóng xua tay xin tha.

"haha" cậu ta cười một cách sảng khoái,

Tất nhiên cả người tôi cũng đầy coca rồi.

....

Những buổi chiều ấm áp, khoảng trời vùng thôn quê thật trong xanh yên bình tĩnh lặng đến lạ, hòa vào khuôn cảnh ấy là âm thanh xào xạt của cơn gió nhẹ mùa hè mang theo thoan thoảng hương lúa nhè nhẹ cùng hương của thôn quê hương của bạt ngàn rộng lớn vùng yên bình mà bất cứ thành phố nào khó có thể, .... Còn chúng tôi những lời nói vu vơ đôi khi tôi còn không biết bản thân tôi đang nói gì, tôi và nàng lưng tựa vào nhau qua hàng rào kẽm sắt, nhìn ngắm khoảng trời bao la.

Yên tĩnh....

"Bên trong căn cứ thế nào hả?" tôi thật sự tò mò nên hỏi cậu ta.

"Bình thường thôi, cũng có trường học siêu thị..." nàng ta ngẫn người nhìn vào căn cứ nói.

....

"Có khác đấy, mặt dù nó là một phần của đất nước Việt Nam..." Sau một lúc im lặng tôi mở miệng nói.

"Nhưng nói lại xa lạ xa xôi, như một đất nước khác, một thế giới khác,...chia cắt bằng một cái hàng rào kẽm gai" Tôi lại tiếp tục câu nói, những lời nói thốt ra mà không kịp suy nghĩ.

Cô ấy im lặng....

Lúc ấy mặt trời đã tối dần tôi không thể nào nhìn thấy biểu hiện của cô ấy.

....

Trời tối đêm ấy, ở trong khu căn cứ một căn nhà.

"Về trễ vậy con" người mẹ đang chuẩn bị bửa ăn tối nhìn thấy đứa con gái của mình trờ về thì hỏi thăm.

"Dạ chào mẹ, con chơi với bạn" câu trả lời của cô gái có vẻ không liên quan tới câu hỏi tý nào, tâm tư của nàng đang rối bời vì điều gì đó.

"À, Maria con lo chuẩn bị hành lý sẵn sàng đi nhé!"

"Con, biết rồi" Maria ngập ngừng trả lời.

....

"Hôm nay nóng quá nhỉ!" tên béo thở phào vì tới nhà, vẫy tay chào tôi.

"tạm biệt" tôi cũng không khá gì hơn vì lúc ấy tôi rất ốm yếu nắng gắt thế này thật là cực hình đối với tôi.

Tôi vẫn lảo đảo đi về, ngang qua khu căn cứ xem xem có thể gặp cô gái ấy không.

"Tôi có cảm giác kì lạ..."

"Có gì đó bất thường"

"ủa sao nhìn vào trong căn cứ không thấy gì, mở ảo vậy"

"Cái gì vậy"

....

"Ê. Làm mát đi này!" cô gái ấy đưa cho tôi một cái khăn ướt.

Thì ra tôi đã bị say nắng ngồi tựa lưng vào hàng rào kẽm nghĩ mệt.

"Ơ, cảm ơn nha" tôi tiếp nhận cái khăn ướt, nói lời cảm ơn.

"Con trai, mà yếu thế" cô gái ấy cũng ngồi xuống cạnh tôi.

"Kệ tui" tôi chả biết nói thế nào, bởi tôi yếu thiệt.

...

Giữa trưa nắng gay gắt, tiếng ve vẫn kêu lên in ỏi, kêu răm rang trên những khóm cây phượng đỏ rực.

Mùa hè.

"im lặng và ngủ đi" Cậu ấy lại một cách bực tức hét lên.

...

Ở vùng quê này người ta nói có thể truyền cảm xúc đến nhau bằng cách áp lưng vào nhau.

Và tôi với cô ấy cũng đang áp lưng vào nhau, giữa cái nắng gay gắt của mùa hè này, dưới một tán cây phượng vỹ mọc sát ranh giới hàng rào kẽm của khu căn cứ.

Có một cặp đôi trẻ đang im lặng áp lưng vào nhau.

"Nóng thật".

Gì vậy hôm nay tôi có cảm giác rất lạ, tôi không thể nắm bắt được, có gì đó cô ấy có tâm sự gì sao.

"Cảm ơn cậu" cô ấy nói.

"Hả" tôi khá ngơ ngát tại sao lại cảm ơn, đáng ra là tôi mới đúng chứ.

"a, không có gì đâu" Tôi đáp một cách không cần suy nghĩ.

Tôi phải về nhà rồi, hôm nay cô ấy lạ lắm nhìn tôi cũng rất khác lạ.

....

Thi vào lớp mười đã xong.

Kết quả kì thi tôi cũng không được điểm quá cao cũng không đến nổi tệ, đủ để tôi vào một trường trung học phổ thông kha khá.

"Mùa hè, sắp kết thúc rồi sao." tôi vu vơ từ cửa sổ lớp học nhìn ngắm bầu trời gay gắt ánh nắng.

.....

Lại là hàng rào kẽm gai, dưới gốc cây phượng vỹ quen thuộc.

"sao vậy"

"sao hôm nay cậu im lặng quá vậy? Không nói gì hết sao" tôi nghi hoặc hỏi cô ấy.

"Nói, nói gì cũng được sao?" cô ấy đáp một cách khó khăn.

"Ư, ừm"

"Ngày mai, mình rời đi căn cứ"

"Bố mình chuyển về mỹ công tác" cô ấy trả lời, khóe miệng hé lên nụ cười gượng gạo.

"Vù vù" một chiếc máy bay quân đội bay xẹt qua, thời gian lúc ấy như ngừng với hai chúng tôi, lòng tôi cũng như tả đá nặng nề đập vào ngực, nhói kì lạ, cái nóng của buổi trưa mùa hè năm ấy cũng không thể nóng hơn lòng ngực của tôi lúc ấy,

cô ấy, cô ấy đi sao.

"sao, sao gấp vậy, sao cậu không nói trước cho tôi" tôi cũng nhẹ nhàn nở nụ cười gượng.

"được rồi, mình muốn là...mình muốn làm một việc ngây bây giờ" Cô ấy đáp lời như hạ quyết tâm điều gì đó.

"Vụt.. Loạt... Soạt...loạt.... Soạt..." cậu ấy đang leo ra khỏi hàng rào, đang leo ra, tôi sững sờ bất động há mồn không biết nói gì.

Bởi chúng tôi truyền tai nhau ai mà lén chui vào căn cứ sẽ bị mấy ông Mỹ bắt bể bụng, nên nên đều bất thành văn là hàng rào chính là ranh giới. Nay nàng ấy leo ra rồi.

"Bịch" cô ấy đã xuống tới đất an toàn.

Cậu ấy.

Chầm chậm chạm vào ngực tôi, như trong một nghi thức trang trọng, trong mấy bộ phim.

Rồi cậu ấy ôm chặt lấy tôi.

Nếu tôi có thể nói gì đó, nhưng không tôi không biết phải nói gì, tôi trả lời bằng cánh tay, cũng choàng qua ôm lấy vai nàng, thật chặt.

Chúng tôi cứ im lặng ôm nhau, thời gian chúng tôi muốn nó lúc này thật chậm thôi.

Cơn gió nhẹ nhàn thoang thỏa như báu vật quý giá thoảng qua người chúng tôi, mát mẻ và ấm áp, gió còn mang theo cả hương thơm dịu dàng của mùa hè của những cảm xúc, cây phượng vỹ bên chúng tôi lã tả rơi những cách hoa nhẹ nhàng nhẹ nhàng và đều đặn.

...

"hey, không được phép ra ngoài" một người đàn ông bậm trợn bên trong căn cứ nói vọng ra, người này là lính đi tuần bên trong căn cứ.

"Vâng cháu vào ngay" Cô ấy trả lời.

....

"Tớ về" cô ấy nói với tôi, giọng nhẹ nhàn và ưu buồn.

"Ừ" tôi đáp, hôm nay tới lượt tôi ít nói đến lại kì, tôi đang buồn sao tôi đang bị sao vậy.

Tôi rất muốn nói với cô ấy, nhưng... nhưng tôi không biết nên nói gì, tôi... Tôi phải làm sao đây.

Lại gần, như một thỏi nhăm châm cô ấy và tôi cách nhau một hàng rào kẽm gai, lại gần... Không ai nói một lời nào.

Đôi môi chạm vào nhau, ....nụ hôn đầu đời của tôi, không khí lúc này nóng quá, nhưng đôi môi ấp áp quá

, cảm xúc thật khó tả, ừm tôi cũng chả thể nên lên cái cảm nhận lúc ấy, buồn vui, nhưng tôi đau lòng nhiều hơn, tôi lại sắp xa cô ấy.

Nhưng đôi mắt cũng nhắm lại tôi và cậu ấy cứ như vậy....

....

Hôm đó, là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau...

Hình ảnh, hàng rào kẽm, bên cạnh có cây phượng vỹ, hai đứa trẻ tựa lưng vào nhau. Đi theo tôi đến khi trưởng thành....

tháng 8 năm 2013....

The and....nhưng sẽ còn nữa.

Bạn đang đọc Hoa Phượng Vĩ - Mùa Hè Năm Ấy sáng tác bởi KhanG.nhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanG.nhi
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.