Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô Gái ngoại Quốc Kì lạ

Tiểu thuyết gốc · 1500 chữ

Mùa hè năm ấy, mùa hè mà da tôi sạm đen vì phơi nắng, tim tôi cũng sạm đen đi vì thiếu "nắng".

Tôi tên là Phạm Nhất Thiên (tên giả tác giả tự đặt cho mình), đây là câu chuyện mùa hè thứ mười lăm trong cuộc đời tôi.

Bầu trời trong xanh những đám mây yên bình lơ lững, trôi dạt thật chậm rãi, khung cảnh thật thơ mộng và dễ dàng để viết một câu chuyện buồn thì, một vật gì đấy to lớn dang đôi cách to khỏe của mình bay vụt qua bầu trời xanh để lại vệt dài óng khói, kèm theo tiếng " vù vù" đầy khó chịu.

Trường trung học sơ sở Tân Thành, Hàm Thuận Nam, Bình Thuận lớp học 9a, một tên nhóc đang vùi đầu ngủ ở trên bàn, bổng ngẩn đầu liết nhìn lên bầu trời. ( đây là tôi lúc đó)

"Ồn ào quá, mình đang ngủ, lại phá đám", tôi bực tức cáu gắt nói ra.

"Thôi đi Phạm Nhất Thiên, muốn khiếu nại thì đến chổ căn cứ tụi lính mỹ á" tên mập mạp cùng bàn với tôi lên tiếng, tôi tự đặt cho hắn là mập mạp đi.

" Lại là máy bay à"

"Người Mỹ ăn nhiều bụng bự khiếp"

"Ừ, cái mũi thì nhọt hoắc"

"Cơ mà gái mỹ cũng xinh mà"

....

Đám bạn xung quanh của tôi cũng bắt đầu nghị luận sôi nổi, về người mỹ, đây là câu chuyện muôn thửa trong lớp mà.

"Này ồn ào quá đấy, phải biết là mình đang làm bài kiểm tra chứ". Ông thầy dạy văn khó tánh của tôi rống cổ lên gào thét. (đến bây giờ tôi lại thấy thương ông quá)

"Ối chà, quên mất là mình đang làm bài kiểm tra". Tôi sực nhớ đến bài viết của mình và tiếp tục cầm bút.

....

Mùa hè năm đó tôi mất rất nhiều thời gian cho việc học hè...

Nơi tôi đang sống là một vùng quê, nhưng cũng không quá hẻo lánh, nơi đây phía đông là biển cả bao la với ngọn hải đăng cổ xưa tôi được biết là từ thời pháp xây dựng cho máy bay pháp đáp xuống, phía tây là những dãy núi chập chờn, thật là vùng quê yên bình và xinh đẹp lúc bấy giờ ở đây người dân vẫn là trồng lúa những cánh đồng lúa vàng ươm chạy dài tít tắp chứ không phải là "vương quốc thanh long" như bấy giờ.

Nhưng nơi đây, vùng quê này lại có một khu căn cứ quân sự.

Và câu chuyện của tôi đang kể lại liên quan tới nó.

Tôi và mập mạp đang đi trên đường về nhà, con đường quen thuộc sát đường là hàng rào kẽm cao cao của khu quân sự, như là một cái biên giới chia cắt hai thế giới vậy.

"Kì thi thử vừa rồi thế nào hả Thiên". Mập mạp lên tiếng hỏi tôi.

"Hạng Tư". Tôi thản nhiên đáp.

"Trời má, ngủ quài mà sao mày giỏi vậy". Tên mập buồn bực liết tôi.

"hehe, thực lực mà bạn"

"hazz, mai lại kiểm tra nữa rồi"

...

Người mỹ sống trong khu căn cứ, hầu như không ra ngoài, với bọn tôi cũng vậy không bao giờ vào đó, ngoại bất nhập, nội bất xuất.

"Gió mát ghê đó". Mập mạp đã tới nhà và chỉ còn mình tôi đi trên đường về nhà, tôi đi sát biên ranh hàng rào kẽm ranh giới khu căn cứ.

"Ồ". Chân tôi bổng hơi dừng lại, tôi nhìn thấy một cô gái ngoại quốc tóc vàng.

Cô ta đang bực bội và nói thầm gì đó trong miệng, nhưng mà là tiếng nước ngoài.

Thì ra tóc cô ấy đang bị dính vào hàng rào kẽm gai, mặt mũi nàng ta nhăn nhó trông thật buồn cười.

Tôi đi tới gần rồi, hơi hơi lúng túng chả lẽ thấy vậy mà tôi lại không giúp, tôi mới tới bên nhúm tóc dài hơi xoăn, dưới ánh nắng mặt trời óng ánh màu vàng chói chang, mà lại chói vào cả tim tôi rồi, cầm vào nhúm tóc của cô ta tôi đưa tay lên gỡ ra phụ.

Cô gái ấy hơn giật mình nhìn tôi, đôi mắt tròn xoe, bộ dáng thật buồn cười.

Nàng ta cứ nhìn tôi sững sờ như vậy đến khi cọng tóc cuối cùng được ngỡ ra.

"Xong rồi, tôi đã gỡ ra xong". Tôi buộc miệng nói tiếng việt, cô ta không biết có hiểu gì không.

"Um, cam ớn" cô ấy trả lời tôi bằng tiếng việt, rồi không biết nghĩ gì mà lại, vụt chạy đi mất.

"Hả, cam ớn là cái gì? có phải là cảm ơn không, chả hiểu nữa". Tôi cũng ngơ ngát nhìn bóng lưng nàng vụt đi kia.

Thẩn thờ.

"Là gì". Tôi bị ám ảnh bởi khuôn mặt ấy giọng nói ấy, tôi làm sao thế này, tôi rất muốn gặp lại nàng ta, rất muốn...

...

Lại là mội buổi trưa nắng cực kì, tôi và tên béo đang đi học về vào buổi trưa, tay mở nắm lon coca mới mua.

"Rồi sao nữa, mày không hỏi tên hay số điện thoại hay gì của nàng ta sao". Tên béo khá hứng thú với câu chuyện của tôi thì phải luôn miệng hỏi.

"Cô ta là người Mỹ hả, nếu chỉ trông mười sáu mười bảy, chắc là con của ông lính Mỹ nào đấy" tên béo đang phân tích.

...

Tôi im lặng không đáp, miệng hớp một ngụm coca ngẫn người suy nghĩ vu vơ, tôi đã quen với việc nhìn người nước ngoài, nhưng...nhưng cô gái ấy có gì đó rất khác lại.

Tôi lại thơ thẫn nghĩ về hình bóng ấy, rất hồn nhiên, đôi mắt xanh, mái tóc vàng nhạt...thân thể lớn hơn so với những cô gái việt cũng cỡ nhưng...rất đẹp...

"Ùm, cam ớn" tôi lại nhớ tới lời cô ấy nói.

Hừ hừ nói cái gì thế không biết, hừ cơ mà dù đẹp tôi cũng không thích lính Mỹ, câu này tôi nói thành tiếng.

"Mày nói gì thế, căn cứ rộng lắm chắc gì gặp lại, kệ cô ta đi". Tên béo không biết có nghe tôi nói gì không mà lại đáp như thế đấy.

"Dễ gì gặp lại". Tôi bân khuân tự lẫm bẩm, có lẽ tôi phải nên quên đi thôi, dù gì cũng chỉ là một chút thoáng qua thôi mà.

Chân tôi dừng lại, nhìn vào hàng rào kẽm gai cao, bên trong là cô gái ấy. "Chính là nàng ta" tôi hơi bật thốt lên, lạ thật sao tôi lại vui mừng hứng thú đến vậy, tim tôi bỗng "Thình thịch lên" một tiếng.

"Á" tôi hét lớn lên như là bổng nhìn thấy thứ gì đó gật mình.

"Làm gì mà la to vậy, nóng quá mê sảng rồi hả?" tên béo liết nhìn tôi như sinh vật lạ. (truyện được viết bởi tác giả KhanG.nhi)

"Cô, cô ta kìa, cô gái ôm trái banh kia kìa". Tôi lắp bắp đáp.

"Sao cơ? Cái gì hả?" Tên béo vẫn chưa hiểu gì, ngơ ngác.

"Cô gái tóc vàng hôm qua mà tao kể đấy". Tôi trả lời theo bản năng không thèm nhìn tên béo vì sự chú ý của tôi đều nhìn vào nàng ta.

"Cô gái cực kì, kì lạ".

"Ủa"

Cô ấy đã nhìn thấy chúng tôi, hơi xoay người lại nàng ta nhìn tôi, ánh mắt phức tạp tôi cũng không biết cô ấy đang nghĩ gì.

"Cậu mau lên tiếng đi chứ". Tên béo nhìn tôi rồi nhìn cô gái ấy lên tiếng phá vỡ không gian yên lặng.

"Cảm...cảm ơn...bạn". Cô gái ấy đột nhiên lên tiếng.

"Hả". Tôi tôi cảm thấy rất bối rối tôi thật như một đứa trẻ con lo sợ khi gặp người lạ tôi lại ngại ngùng khi tiếp xúc với một cô gái lạ, còn là ngoại quốc, tôi có nên bỏ chạy hay không đây, không, bởi chân tôi đã cứng đơ rồi.

Nàng ta đang đi lại gần về phía tôi rồi, tôi tôi làm gì bây giờ.

"Hôm qua...mình...thật... Sự là.. Thất...lễ...với bạn" những câu nói rời rạt từ miệng cô gái ấy thốt ra.

Tôi ngẫn người, cô gái ấy thật sự rất là...là dễ thương, tôi sao thế này cảm giác này, lúc đó tôi thật sự chả biết đó gọi là cảm giác gì đâu.

....Sau cuộc gặp mặt...

"A, không, không, không được rồi". Sao cuộc nói chuyện tôi và tên béo vẫn đi tiếp, tôi im lặng bước bổng ngẫn đầu hét lớn.

"Hả, sao sao". Tên béo nhìn tôi ánh mắt quái dị.

"Một cô gái dễ thương quá". Tôi vẫn hét lớn lên...

....Còn tiếp...

hãy để nó dừng lại và chìm vào dòng truyện đầy màu sắc.

KhanG.nhi kết bút.

Bạn đang đọc Hoa Phượng Vĩ - Mùa Hè Năm Ấy sáng tác bởi KhanG.nhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KhanG.nhi
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 61

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.