Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1408 chữ

Buổi sáng tinh mơ ở một thôn nhỏ phía Nam thành phố X.

"Lê Bích Ngọc!! Cô lại lười biếng ở xó nào rồi phải không? Lăn ra đây cho tôi." Trong sân nhà nhỏ truyền ra giọng nói chua ngoa.

"Mẹ, mẹ gọi con ạ?" Một người phụ nữ trẻ ôm bụng hớt hải đi vào.

"Không gọi cô thì gọi ai. Gớm thật. Mang thai con gái mà làm như sắp sinh cháu trai cho tôi vậy. Nói, sáng giờ ở đâu mà tôi gọi muốn khô cổ luôn mà chả thấy cô đâu vậy hả?" Chu Quế Hoa liếc mắt khinh thường.

"Dạ, sáng nay mẹ bảo con quét sân sau đó cho gà vịt ăn, con đang cho gà vịt ăn ở sau nhà nên không nghe mẹ gọi ạ." Cô vừa lau mồ hôi vừa nói.

"Vậy làm xong hết chưa. Xong rồi thì vào phòng tôi với phòng anh chị hai cô gom đồ đi giặc đi." Bà ta chỉ tay sai khiến.

"Mẹ ơi, con định xin mẹ cho con nghỉ ngơi một lúc đợi anh Tuấn về. Sáng nay con cảm thấy bụng hơi đau một chút."

"Ha, cô còn định đợi nó về mách với nó bà già này ức hiếp mẹ con cô hay gì? Lại lấy lí do đau bụng để lười biếng. Có đau cũng mặc xác cô, đẻ con gái mà làm như mình cao quý lắm. Thôi, thôi, đừng có nhiều lời nữa. Bảo cô làm gì thì cô làm đó đi." Chu Quế Hoa bực dọc lên tiếng.

"Vâng ạ."

Lê Như Ý đi vào nhà lấy thao gỗ ôm vào phòng Chu Quế Hoa và phòng anh hai Lâm Thanh Liêm gom đồ bỏ vào. Cô nhìn chồng đồ chất cao hơn cả miệng giếng trước mặt chỉ biết thở dài. Nhà chồng cô có tất cả ba anh em trai, chồng cô là con thứ, chẳng phải con cả cũng chẳng phải con út được cưng chiều. Đã chẳng được thương yêu nhiều như hai người kia chồng cô còn phải chịu sự cay nghiệt của mẹ chồng chỉ vì năm anh được sinh ra cả vùng chìm trong biển nước, tài sản gia đình đã chẳng có bao nhiêu, qua năm đó lại càng đói khổ, bởi thế nên mẹ chồng coi anh như cái tai tinh, liếc mắt nhìn cũng chẳng muốn. Cô gả về đây đã được ba năm, ngoài em chồng đi làm công chức trên thành phố ít khi gặp ra thì chỉ có ba chồng cùng với anh chồng đối xử với gia đình cô bình thường như bao người khác. Chị dâu cùng mẹ chồng cay nghiệt, cứ suốt ngày châm chọc khắp nơi, có nhiều khi thực sự muốn buông bỏ nhưng nhìn chồng mình lại chẳng nỡ ra đi, ở cái nhà này cũng chỉ có cô có thể chia sẻ với anh mọi uất ức này, cô đi rồi thì anh phải làm sao đây? Cũng thật muốn bảo anh xin ba mẹ cho hai đứa ra ở riêng nhưng ở riêng làm sao được khi cả hai không có đồng nào trong người, tiền anh đi làm thuê đem về phải nộp lên cho mẹ, lúc trước còn giữ lại được một chút tiền riêng nhưng lần nào cũng bị mẹ chồng cùng chị dâu phát hiện, sau những lần đó lại bị mẹ chồng nói đủ lời khó nghe, riết rồi chẳng còn tâm tư nào mà giấu tiền riêng nữa.

"Bích Ngọc, đố em hôm nay anh xin được việc gì?" Lâm Thanh Tuấn bước vào cổng thấy ngay được vợ mình ngồi quay lưng lại giặc đồ bên giếng. Không nhận được câu trả lời, anh lại gần định hù cô một cái.

Đến gần anh mới ngỡ ngàng khi thấy cô một tay ôm bụng, một tay vịn thành thao. Mặt mày vì đau mà mồ hôi đổ ướt.

"Bích Ngọc, em sao vậy? Em đừng làm anh sợ mà." Anh lao đến ôm lấy cô.

"Có chuyện gì vậy hai đứa?" Thím Ngô đi ngang qua thấy vậy cũng lo theo.

"Con không biết ạ. Hình như vợ con sắp sinh rồi ạ. Thím chạy ra đồng báo cho ba với anh con biết một tiếng giúp con với ạ. Con đưa vợ con lên bệnh xá." Nói rồi anh ôm cô chạy đi mất.

Thím Ngô đi ra ruộng nhà họ Lâm báo tin. Nghe con dâu sắp sinh Lâm Thanh Tùng bỏ luôn cuốc ngoài đồng kéo con trai cả chạy lên bệnh xá phụ giúp.

"Quế Hoa, sao bà còn ở đây? Con dâu bà sắp sinh trên kia rồi kìa."

"Sắp sinh thì sắp sinh, sinh cũng sinh con gái chứ có sinh được cháu trai cho tôi đâu mà bắt tôi phải lên đó hầu. Thôi thôi không nói nữa. Tú Ngọc, con chạy lên kia bảo với ba con là mẹ đang bận giúp dì Mai dệt vải rồi, bỏ đi giữa chừng không được." Đang ngồi trong sòng bài, Chu Quế Hoa bảo con dâu lớn.

"Dạ." Huỳnh Tú Ngọc hai tay nắm tay hai đứa con chậm rãi ung dung lên bệnh xá, chẳng có chút tâm trạng lo lắng nào.

----------🌸----------

"Chúc mừng anh, là một bé gái, mẹ tròn con vuông." Bác sĩ trong áo blouse trắng bước ra khỏi phòng sinh nói với Lâm Thanh Tuấn.

Cô y tá ẵm một đứa bé được bao bọc cẩn thận đặt vào tay anh. Đứa trẻ mới sinh da đo đỏ nhăn nhăn nhưng trong mắt anh giờ phút này, đây chính là một thiên sứ nhỏ không hơn không kém, nhìn đi mũi này, miệng này nhìn thật giống mẹ nó, mi và mày lại giống anh như từ một khuôn đúc ra. Không được, anh phải cho mẹ nó nhìn thấy nó ngay mới được, nhìn thấy kết tinh tình yêu của hai người.

"Em tỉnh rồi sao? Em nằm đó, để anh lấy nước cho em." Lâm Thanh Tuấn rót ly nước đưa cho vợ rồi cứ ngồi như vậy mà nhìn cô. Lê Bích Ngọc thấy vậy thắc mắc.

"Sao anh cứ ngồi đó nhìn em vậy? Con tụi mình đâu rồi anh?" Nghe cô nói anh mới nhớ ra, chạy vội ra ngoài tìm y tá ôm con qua giúp.

Lúc nhìn thấy con mắt cô đột nhiên nhòa đi. Lúc mang thai con bé cô bị thấy máu biết bao lần, biết bao lần ngỡ sẽ không còn gặp được con nữa.

Thấy vợ khóc Lâm Thanh Tuấn lại bắt đầu cuống cuồng lên, vừa muốn ôm vợ vỗ về lại vừa sợ làm trúng con, anh nhớ tới lời bác sĩ dặn về việc ở cử của phụ nữ, anh ngồi xuống ôm lấy cô và con. Cô dựa vào ngực anh khóc đến ngủ quên mất. Anh nhìn hai mẹ con trong ngực mình mà cứ như có dòng nước ấm chảy qua tim. Nhìn gương mặt con gái yên tĩnh ngủ, anh nghĩ đến tên con gái mình. Lúc nãy ở bên ngoài anh có hỏi ba mẹ về tên của con gái, mẹ không cho ba nhúng tay vào với lí do con gái chứ có phải con trai đâu mà còn làm khó ông nội. Thực ra kết quả này anh đã đoán ra từ trước, đây chỉ là cái lí do mà mẹ cho là chính đáng, thật ra mẹ anh không trọng nam khinh nữ đến vậy, nhớ ngày đó chị hai sinh Quỳnh Hoa, mẹ anh ôm con bé suốt đêm, luôn miệng kêu bảo bối, còn ngồi nghĩ tên cho cháu gái cả đêm. Anh biết, con anh không được yêu thương như người ta tất cả là do anh, do mẹ không thích anh nên càng không thích con anh. Anh không mong con bé sau này có cuộc sống mệt mỏi như mình, anh muốn con bé bình an vui vẻ mà lớn lên. Lâm An Nhiên, tên con bé sẽ là Lâm An Nhiên. Đây là ước nguyện anh gửi vào con bé, mong con bé sẽ được một ời an yên.

Lời tác giả: Văn phong không được trau chuốc vì đây là lần đầu tác giả viết truyện. Mong nhận được góp ý từ mọi người. Cảm ơn mọi người đã đọc truyện của tớ nha.

Bạn đang đọc Một Đời An Yên sáng tác bởi nha_pham09
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nha_pham09
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.