Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mộng Tưởng Chi Hương

Tiểu thuyết gốc · 2074 chữ

........

........

Khải hoàn trở về, Huy bị tướng quân Tuấn Khang xách lên máy bay, mang trở về đảo Song Tử, theo lời anh ta thì là do đại tướng quân ra lệnh, Huy chỉ đành nghe theo, ngồi máy bay trực thăng để trở về đảo Song Tử, được Du Linh dắt đến văn phòng, Huy nhìn thấy Phạm Hoài Đông đang đứng bên cửa sổ, bên ngoài là bờ biển với những rặng đá lớn, sóng biển vỗ vào làm nước văng tung tóe lên không trung.

- Tới rồi à?

Phạm Hoài Đông quay người lại, nhìn Huy, nói, Huy giơ tay chào, Du Linh cầm ba lọ thủy tinh đựng chất lỏng màu đỏ đặt lên bàn, nếu Huy không nhầm thì đây là ba bình đựng máu của ba con quái vật Rãnh Nứt xâm lược trên đảo, lúc đội hậu cần thu thập hàng mẫu và sắp xếp chiến lợi phẩm, cậu có nhìn thấy.

- Ba món đồ này, là phần thưởng cho cậu, hẳn là cậu sở hữu Huyết Thuật nhỉ?

Phạm Hoài Đông ngồi xuống, nói, Huy giật mình, nhưng cậu không lộ ra thái độ vui mừng, mà lộ vẻ dè chừng, cậu biết trên đời này không có chuyện bánh từ trên trời rơi xuống, máu của quái vật cấp B và một quái vật cấp A, lại dễ dàng vứt cho cậu như thế, thì phía sau cậu phải đánh đổi cái giá thế nào?

HĐ : - Cậu không cần căng thẳng thế, dù sao thì cậu cũng là một thành viên của dự án, một chút phần thưởng này có là gì?

H : - Đại tướng quân đừng đùa, tôi có năng lực gì mà có thể lấy đồ vật quý giá như vậy.

HĐ : - Cậu sở hữu Huyết Thuật, một kỹ năng không tệ, so sánh với thiên tính hay thiên sinh kỹ, thì nó đáng giá gấp mười lần, hơn nữa, Huyết Thuật không bị giới hạn ở cấp bậc, nhà họ Mạc là một ví dụ không tệ.

H : - Không bằng ngài nói cho tôi biết, tôi cần đánh đổi cái gì cho mấy thứ này đi.

HĐ : - Hừm, không tệ ha, cậu hẳn biết Nguyền Thần chứ?

H : - Tôi có biết.

HĐ : - Thế cậu có biết nguyên do bọn chúng thay đổi tọa độ Rãnh Nứt để xảy ra sự kiện trên đảo là gì không?

Huy lắc đầu, cậu thực sự không biết, Phạm Hoài Đông mỉm cười, ngón tay gõ nhẹ xuống bàn, Huy không hiểu anh ta có ý gì, nhưng mà cậu quyết định im lặng chờ câu trả lời.

HĐ : - Là vì một nhân tố đặc biệt.

H : - Nhân tố đặc biệt?

HĐ : - Cậu nghĩ xem, sớm không đổi, muộn không đổi, lại đổi vào thời điểm cậu vừa chuyển tới trên đảo, cứ cho là có sự trùng hợp đi, nhưng theo điều tra của tôi, cậu chí ít chạm mặt với Nguyền Thần hai lần.

Huy im lặng, trong phòng cũng không còn âm thanh nào ngoài tiếng sóng vỗ vào rặng đá, Huy lúc này trong nội tâm đang chửi thề, cậu thực sự không nghĩ ra mình lại là nguyên do gây ra chuyện lần này, nếu thực sự Nguyền Thần chỉ vì cậu mà đến gây rắc rối, thậm chí là nghĩ cách giết chết cậu đi, thì cậu vẫn không hiểu giữa mình và Nguyền Thần có thù hằn lớn cỡ nào, không phải chỉ là giết một thành viên cùi bắp thôi sao?

Mà khoan, theo lời đại tướng quân, thì cậu chí ít chạm mặt Nguyền Thần hai lần, trừ lần nào chạm mặt với Thiên Nguyên ra thì chỉ có hai chuyện mà Huy suýt phải bỏ mạng, là lúc trong hang của lũ Thằn Lằn Vảy Sắt và Event Nguyền Tộc, lần trong hang Thằn Lằn Vảy Sắt, cậu đã cảm thấy có gì đó bất thường rồi, sau đó, Thiên Nguyên đến muốn giết cậu, sau đó nữa thì là Nguyền Tộc đến, Event thì có thể bài trừ nhưng chuyện trong hang Thằn Lằn Vảy Sắt, 100% là do Nguyền Thần gây ra.

HĐ : - Thế nào, nghĩ thông rồi à? Cậu có thể lấy ba thứ này đi, sau đó, sẽ có nhiệm vụ cho cậu, bây giờ, cậu chỉ cần tập trung tăng thực lực của mình, tài nguyên bồi dưỡng, quỹ dự án không thiếu.

.....

Huy cầm theo ba bình máu, bởi vì đựng trong dụng cụ đặc biệt, hoạt tính của chúng vẫn còn nguyên vẹn, trở về phòng, lật ra bình máu của Cro’sak, mùi máu nồng nặc xộc vào mũi, kèm theo mùi lưu huỳnh khó ngửi, Huy bóp mũi, nghiêng bình máu uống ừng ực, không nói thì không ai biết là cậu đang uống máu cơ đấy, uống xong một bình, Huy ngã khuỵu xuống, mùi lưu huỳnh làm đầu óc cậu choáng váng, cơ thể thì khó chịu, cũng may cậu không cần đi tiêu hóa máu, mà Chủ Huyết sẽ làm, nếu không cơ thể chịu không nổi mất.

Leng keng...

- Hả???

Tiếng xích sắt vang vọng bên tai khiến Huy giật mình, ngẩng đầu lên, bức tượng Tọa Hóa treo ở trước mặt, mà cậu cũng đang quỳ trên tế đàn, có điều là lần này, hình điêu khắc chữ ở vòng thứ ba, có một chữ sáng lên, Huy không biết đó là chữ gì, đi đến gần, dùng tay sờ thử, ngoài việc ánh sáng phát ra từ chữ điêu khắc bị ngón tay Huy che lấp thì chẳng có gì xảy ra, cậu không hiểu tại sao nó lại sáng lên.

Cốc cốc...

Tiếng gõ cửa khiến Huy quay đầu lại nhìn, khung cảnh thay đổi một lần nữa, trở về căn phòng của cậu, Huy đứng lên, mở cửa ra, bên ngoài là Đức Chinh đang đứng đợi, thấy Huy mở cửa, anh ta liền bước vào ôm lấy vai Huy, cười nói.

ĐC : - Anh bạn, đi xả stress không?

H : - Xả stress?

ĐC : - Hiếm lắm đó nha, nghe nói cậu mới từ sự kiện trên đảo về, chắc căng thẳng lắm ha, đi với anh.

Huy bị Đức Chinh lôi kéo, cậu không muốn từ chối và muốn xem thử xả stress mà Đức Chinh nói là gì, cả hai đến khu huấn luyện, vào một căn phòng, nơi này đã tập trung khá nhiều người, có binh sĩ, có nghiên cứu viên, thậm chí còn có tướng quân Du Linh và Khắc Huy ở đây, những người trong dự án Mòng Biển cũng có mặt, Huy huých vai Đức Chinh, hỏi xả stress mà anh ta nói là gì.

- Hehe, cậu hẳn biết chị em Bích Ngọc và Bích Tuyền ha?

Đức Chinh hỏi, Huy gật đầu, cậu biết hai người này, nhưng không thể liên tưởng giữa họ và chuyện xả stress là gì, Đức Chinh nói, hai người họ là chị em sinh đôi, bằng một cách nào đó mà thiên tính của cả hai cũng là sinh đôi, nếu tách rời ra thì cả hai đều vô dụng, nhưng nếu kết hợp lại với nhau, thì cực kì mạnh mẽ, thiên tính của Bích Ngọc là Ảo Tượng, của Bích Tuyền là Huyễn Âm, khi cả hai kết hợp lại, sẽ tạo ra một vùng ảo ảnh thôi miên toàn bộ sinh mạng bên trong, cho dù là ngũ giác hay sự điều khiển của não bộ đều trở nên thấp xuống, những người bị thôi miên sẽ lạc vào mộng tưởng của mình, ngủ một giấc ngon lành và có một giấc mơ đẹp đẽ.

Với những người lính và nghiên cứu viên trên đảo, lúc nào cũng phải tập trung tinh thần, thì được ngủ một giấc ngon lành là chuyện cực kì khó, mà chuyện này được đại tướng quân cho phép, xem như rèn luyện năng lực của hai chị em, mỗi tháng đều sẽ có một lần, những người được sắp xếp vào danh sách sẽ đến đây, được hai chị em thôi miên.

- Xong hết rồi sao?

Du Linh xem những người trong phòng, hỏi binh lính đứng cạnh, người binh lính gật đầu, Du Linh quay lại nói với hai chị em Bích Ngọc và Bích Tuyền là có thể bắt đầu, hai người họ đứng đối diện nhau, hai tay xòe ra, đan vào nhau, đầu cùng hướng vào nhau, để trán của cả hai chạm vào nhau, phát động thiên tính của cả hai.

[Huyễn Tưởng Chi Hương] : Quốc gia ảo mộng.

Một cảm giác rợn người lan khắp toàn thân Huy, cậu giật mình nhìn xung quanh, bên cạnh chẳng còn ai, chỉ còn lại cậu đứng trong một khu rừng chết, một người đang đứng đối diện cậu, trên mặt đeo một nửa mặt nạ màu trắng, không ai khác chính là Trần Lĩnh, một tay ông ta đang cầm kiếm, tay còn lại đang nắm cái đầu đứt lìa của Phùng Gia Đức, thi thể của những người khác nằm la liệt trên đất, Trần Lĩnh vứt cái đầu của Phùng Gia Đức sang một bên, bước tới chỗ Huy, cậu lại chẳng thể làm gì, cơ thể cứng ngắc, chỉ có đôi mắt là có thể di động, bất lực nhìn lưỡi kiếm của Trần Lĩnh dần dần áp sát lồng ngực của mình, mũi kiếm nhọn và sắc bén đâm vào da thịt, xuyên qua phổi và trái tim đang đập thình thịch của cậu.

Rọc rọc rọc...

Tiếng xích sắt tuột xuống khỏi ròng rọc, bức tượng Tọa Hóa hạ thấp xuống, chỉ còn cách tế đàn khoảng 2m, ánh sáng từ chữ điêu khắc trở nên sáng hơn, dần dần biến thành màu đỏ, chiếu rọi lên gương mặt của bức tượng, gương mặt giận dữ càng trở nên nhăn nhúm, phẫn nộ, đôi mắt nhắm nghiền hé ra, ánh sáng đỏ như máu bắn ra từ khe hở.

Rắc rắc...

Âm thanh của thủy tinh rạn nứt, gương mặt của hai chị em Bích Ngọc và Bích Tuyền thay đổi, quốc gia ảo tưởng đang bị phá hư từ bên trong, đây là chuyện mà họ chưa từng gặp bao giờ, ở trong quốc gia ảo tưởng, đáng lẽ không ai có năng lực làm gì cả, đừng nói là phá hư, nhưng bây giờ, lớp màn mỏng bên ngoài đã bắt đầu rạn nứt, sụp đổ xuống chỉ là việc sớm hay muộn.

...

- Ahhhh...

Huy ngẩng đầu lên, hét lớn, hai cánh tay vươn ra, nắm lấy cổ tay của Trần Lĩnh, gương mặt của Huy bây giờ không khác gì gương mặt trên bức tượng Tọa Hóa, tức giận, nhăn nhúm và xấu xí, sức mạnh từ cánh tay bóp nát cổ tay của Trần Lĩnh, dùng sức đẩy ngược cánh tay ra, mang theo thanh kiếm rời khỏi lồng ngực của Huy, ngay khi lưỡi kiếm thoát ra, máu tươi như suối phun trào, nhưng bây giờ Huy không còn quan tâm đến điều đó, chỉ có một suy nghĩ trong đầu của cậu.

Giết chết kẻ trước mặt.

Huy như một con thú hoang nhảy lên, chụp về phía Trần Lĩnh, Trần Lĩnh như một kẻ yếu đuối không hề phản kháng, bị Huy chụp lấy cánh tay, chân của cậu giẫm lên ngực hắn, hai tay giật mạnh, xé rách cánh tay của Trần Lĩnh ra, ném sang một bên, sau đó là cánh tay còn lại, chân trái, chân phải, Huy cứ như một kẻ điên loạn tháo cơ thể Trần Lĩnh ra từng khúc, khi không còn gì để tháo, cậu bắt đầu moi móc cơ thể của hắn, như cơn phẫn nộ của cậu sẽ không có điểm dừng.

...

Rầm...

Bức màn đã chịu không nổi nữa mà vỡ nát, tất cả người bên trong quốc gia ảo tưởng đều nằm ngủ say sưa trên đất, chỉ có một người đang đứng, tuy hai mắt đã nhắm, nhưng gương mặt lại không giống một người đang ngủ và có một giấc mơ đẹp, sự tức giận hằn sâu trên từng tấc gương mặt của người đó, khi quốc gia ảo tưởng cuối cùng cũng biến mất, người này mới đổ gục xuống, gương mặt giãn ra, nhưng hàm răng vẫn nghiến chặt không buông.

....

Còn tiếp.

Bạn đang đọc Một Điểm Sinh Mệnh, Ai Bảo Ta Là Da Giòn? sáng tác bởi leuleu157
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi leuleu157
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.