Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lén Lút

Tiểu thuyết gốc · 2582 chữ

….…

Phía bên Nguyệt Lam, những tân sinh vẫn chưa thể chạm đến cô ấy, Chu Nguyệt gây trở ngại quá lớn, tuy nhiên, không phải ai cũng vậy, một cô gái để tóc dài đến vai, cơ thể mảnh mai, đường cong cơ thể vẫn lộ rõ dù ở dưới lớp quần áo dày, cô ấy đi vào trong Chu Nguyệt, khác với người khác, bóng tối lại không ảnh hưởng đến cô, quanh người cô hiện ra ánh sáng vàng nhạt, đẩy lùi bóng đêm.

Lúc này, nhược điểm của Nguyệt Lam lộ rõ, Chu Nguyệt cần cô đứng tại chỗ để duy trì, nếu một người không chịu ảnh hưởng của Chu Nguyệt thì cô cũng không còn cách nào phản kháng, cứ thế, cô gái đi đến trước mặt Nguyệt Lam, đưa bàn tay ra chạm vào mặt Nguyệt Lam.

- Thời gian kết thúc.

Lam Nguyệt, Nguyễn Nhàn, Trọng Võ nói, những người không đuổi kịp từ đầu lập tức ỉu xìu, những người có thể đuổi kịp nhưng không thể chạm đến phó chỉ huy cũng thở dài thất vọng, tổng kết lại, chỉ có sáu người có thể chạm vào các phó chỉ huy.

Những khu vực khác cũng chẳng khá hơn, mỗi khu chỉ có 4 đến 5 người vượt trội hơn những người khác, có thể chạm đến các phó chỉ huy, mấy ngàn người, vậy mà chỉ gần trăm người vào được lớp ưu tú, còn những người khác thì bị xếp vào lớp bình thường, sau đó lại chia nhỏ ra thành nhiều lớp khác nhau, mỗi lớp khoảng 100 người.

Lớp ưu tú, hầu hết là con của những nhà quyền quý, có hậu thuẫn vững chắc, nên năng lực cũng khác xa những người khác, tuy nhiên, vẫn có một ngoại lệ, một kẻ không có gia tộc phía sau, cũng chẳng có thành tích gì quá vẻ vang, vậy mà lại xuất sắc đánh ngang hàng với Trọng Võ, kết hợp với hai người khác để hoàn thành khảo thí, nên biết, thiên sinh kỹ của Trọng Võ ở trong khảo thí có thể nói là phòng ngự hoàn mỹ.

- Nguyễn Quốc Huy à, họ Nguyễn nhiều lắm, không biết là con cái nhà ai đây?

Hùng Phong cầm danh sách, lật đến tờ viết báo cáo của Trọng Võ về Huy, tự nói một mình, bước đầu xác định thiên tính hoặc thiên sinh kỹ là cấp S, chức nghiệp là Cuồng Chiến Sĩ, càng đánh càng hăng, còn có kỹ năng làm công kích bỏ qua phòng ngự của Trọng Võ, khiến lực chú ý đổ dồn về Huy, làm ra sơ sót.

....

Phòng của Huy và Phùng Gia Đức, cả hai cùng nằm trên giường, cầm một tờ giấy thông báo, đây là giấy thông báo cả hai đã vào lớp ưu tú, địa điểm học tập là khu đào tạo ở ngọn núi sau trại huấn luyện, mặt sau của tờ giấy ghi phần thưởng và phúc lợi khi vào lớp ưu tú.

...

[Phần thưởng]

1 viên đá tiến hóa.

1 viên kết tinh kỹ năng cấp C (tự chọn).

1 trang bị cấp C.

[Phúc lợi]

Hàng ngày : Miễn phí tiền cơm.

Một lần mỗi tuần : Được giáo viên huấn luyện riêng, được vào phòng huấn luyện miễn phí.

Một lần mỗi tháng : Được cho phép đi vào cấm địa TS1527.

....

Số thứ tự vào kho tài nguyên của Huy là 98, gần tít sau cùng, Phùng Gia Đức là 99, Gia Mẫn là 100, cho nên cả ba phải đợi tới lượt mới có thể đi vào kho tài nguyên lấy phần thưởng, 3 ngày sau, lớp ưu tú sẽ bắt đầu huấn luyện, trong vòng ba ngày sẽ giải quyết chuyện phần thưởng, cho nên những học sinh lớp ưu tú như Huy khi chưa đến lượt thì chẳng có gì để làm.

- Chán quá đi.

Huy thở dài, nói, Phùng Gia Đức cũng thế, cả hai nằm ở trên giường nhìn trần nhà, bất chợt, một ý nghĩ khác thường nảy ra trong đầu Huy, ngọn núi phía sau trại huấn luyện hẳn là cũng có quái vật nhỉ? Nếu không tại sao trại huấn luyện lại xây ở dưới chân núi, nghĩ thế, Huy cầm kiếm lên, treo ở sau lưng, đi ra ngoài, Phùng Gia Đức không hiểu Huy đi đâu, vì tò mò nên cũng cầm bó tên và cung tên lên, đi theo Huy.

- Đi đâu thế mày?

Phùng Gia Đức đi bên cạnh Huy, hỏi nhỏ, Huy nói mình muốn lên núi, Phùng Gia Đức trợn mắt, xém chút thì lớn tiếng la to “Điên à” lên giữa ký túc xá, thì đã bị Huy bịt miệng, ra hiệu im lặng, thế là cả hai lén lút đi đến gần cổng sau lên núi, một phần vì khu 15 - 20 khá gần ngọn núi, chỉ cần đi bộ khoảng chừng nửa giờ là tới gần bức tường hợp kim, quan sát một hồi, chỉ có tháp canh gần bức tường là có lính canh, cửa lớn rộng mở, nhưng nếu đi ra thì sẽ bị lính canh phát hiện ngay, mà cả hai người Huy và Phùng Gia Đức điều không có cách nào để ẩn nấp.

- Suỵt, anh bạn, lại đây.

Giọng nói nhỏ của ai đó vang lên sau lưng Huy, hình ảnh trước mặt Huy bỗng nhòe đi, nhộn nhào, một tấm màn phản chiếu bị xốc lên, lộ ra hai người Âu Hoài Thương và Hà Hữu Nhân, Hà Hữu Nhân ngoắc tay gọi Huy lại gần.

- Hai người cũng muốn lên núi à?

Hà Hữu Nhân hỏi, Huy gật đầu, Phùng Gia Đức nghiêng đầu đánh giá hai người, hẳn đây là hai người mà Huy nhắc đến, Hà Hữu Nhân khi được Huy xác nhận thì khá vui mừng trong lòng, có đồng phạm, hơn nữa đi càng đông thì càng đỡ sợ gặp nguy hiểm, càng hơn thế nữa là Huy cũng không phải hạng tép riu, nói không ngoa khi cậu ta có thể đánh ngang cơ với Trọng Võ, còn suýt áp chế Trọng Võ, tạo cơ hội cho Hoài Thương tiếp cận, dán bùa Giải Giới, kế hoạch mới có thể thành công.

- Đây là Vải Tàng Hình, trân bảo của nhà tôi đó, đắp lên thì người bên ngoài sẽ không nhìn thấy người nấp bên trong ở khoảng cách xa.

Hà Hữu Nhân nói, cầm hai đầu tấm màn căng ra, cho Huy và Phùng Gia Đức nhìn rõ, quả nhiên khi che tấm vải ở trước người, Huy không nhìn thấy phần cơ thể của Hữu Nhân mà chỉ thấy phong cảnh giống sau lưng cậu ta, thế là cả bốn đứng chụm lại, đắp tấm vải lên, cẩn thận đi ra khỏi cổng mà chẳng bị ai phát hiện, tiếp cận đường mòn lên núi, đi khuất vào khu rừng trên núi.

- Nóng quá, phù phù...

Hà Hữu Nhân xốc tấm vải lên, thở phì phò, bọn họ đã đi vào trong núi, khoảng cách này lính canh rất khó phát hiện họ, dù sao nhiệm vụ của họ chỉ là canh chừng cổng sau, trừ khi có quái vật thành đàn chạy ra khỏi núi thì mới vang còi cảnh báo, nếu không họ cũng chẳng quan tâm chuyện gì khác, Hà Hữu Nhân gấp tấm vải lại, rõ ràng nó khá to, nhưng khi bị gấp lại thì lại bé bằng một chiếc khăn tay, bị Hà Hữu Nhân nhét vào túi quần.

- À mà hai người lên núi làm gì vậy?

Hữu Nhân quay sang hỏi hai người Huy và Phùng Gia Đức, Huy liền trả lời là muốn săn quái vật, Hữu Nhân gật nhẹ đầu, xem như hiểu, cậu ta nói mình lên núi là để tìm đồ, nghe nói trên núi mọc một loại cây, nhựa của nó nếu làm ra mực có thể tạo ra một loại mực cực kì tốt, dùng để vẽ bùa là nguyên liệu cực tốt.

- Thế thì chia tay ở đây, nếu xong việc thì quay lại đây nhé, chúng ta chỉ có khoảng 3 giờ, nếu để trời chập tối, thì vải tàng hình sẽ mất tác dụng.

Hà Hữu Nhân nói, Huy gật đầu, thế là bốn người chia thành hai nhóm đi theo hai hướng khác nhau, Huy vừa đi vừa để lại dấu vết, không sợ lạc đường, nhìn thời gian, chỉ mới 1 giờ trưa, ba giờ là quá thừa, nhưng trước tiên phải đi tìm dấu vết của quái vật đã.

Huy tránh khỏi đường mòn đi đến khu đào tạo, mà đi theo một con đường khác hoang sơ hơn, ngọn núi lớn này Huy không biết tên là gì, nhưng rõ ràng, nó có dấu vết của quái vật, dấu chân to lớn, cây đổ và máu của động vật vương vãi, đủ thấy trên núi có sự hoạt động của quái vật, nhưng không biết cấp bậc như nào mà thôi.

Rắc...

Tiếng của cành cây bị đạp gãy, Huy lập tức cảnh giác, tìm kiếm xung quanh, những thân cây cao to và tán lá dày khiến ánh sáng trở nên u ám, bên dưới lại là những lùm cây phát triển mạnh, um tùm và xum xuê, không rõ âm thanh phát ra từ đâu, Huy và Phùng Gia Đức áp lưng vào nhau, phòng bị.

Một con lợn rừng to gấp đôi lợn bình thường đi ra, nó chính là thủ phạm gây ra tiếng động, bốn chân cường tráng của nó giẫm mặt đất, tạo ra từng dấu chân sâu, nanh của nó dài và chĩa ra như ngà voi, một con Lợn Rừng Nanh Sắc, cấp bậc là C, tuy nhiên lại không biết nó là quái vật bình thường hay tinh anh, đánh thử mới biết.

Từ lỗ mũi của con Lợn Rừng Nanh Sắc phun ra khói trắng, nó lườm ánh mắt hung hăng của mình nhìn về phía Huy và Phùng Gia Đức, chân sau quệt mặt đất, đầu hơi cúi xuống để hai cái răng nanh chĩa về trước, bất chợt, nó xông tới, như một chiếc xe lao nhanh về phía Huy.

- Lùi lại, đánh nó ở bên hông.

Huy hô lên, Phùng Gia Đức đã di chuyển ra sau, vòng qua bên cạnh của lợn rừng, tay đưa ra sau lấy mũi tên, sẵn sàng tấn công, Huy hai tay cầm kiếm, hít sâu, để adrenaline được tiết ra, cậu giơ kiếm lên, bổ về phía con lợn rừng đang nhào tới.

Rầm...

Con lợn rừng hất đầu, dùng nanh của mình ngăn cản lưỡi kiếm, nanh của nó rất cứng, như là được chế tạo bằng hợp kim, cả hai va chạm tạo ra tiếng vang đinh tai, tia lửa bắn ra, Huy giật mình, cánh tay bị lực mạnh hất ra, cậu bước lùi về sau, con lợn rừng được thế xông tới, mũi nhọn nhắm ngay bụng của Huy đâm tới.

Vút....

Phùng Gia Đức bắn tên, mũi tên bay ra kèm theo một mũi tên ảo ảnh, mũi tên thật đâm trúng cơ thể của con lợn rừng, nhưng lớp da của nó quá dày, không thể đâm sâu, mũi tên ảo ảnh vừa chạm đã phát nổ, khiến cơ thể của con lợn rừng bị hất sang bên, khiến động tác tấn công của nó bị ngắt quãng, [-5], con lợn rừng lắc đầu, lườm mắt nhìn Phùng Gia Đức.

- Nhìn đi đâu vật, quên tao rồi à?

Huy vung kiếm, chém về phía lưng của con lợn rừng, lần này nó không thể dùng nanh để cản, chỉ có thể chịu cứng, lưỡi kiếm cắt vào làn da, nhưng cũng chỉ cắt vào thịt chứ không thể tiến sâu hơn, lớp mỡ dày của con lợn rừng đã cản lại hết đòn tấn công.

[-10]

Con số đỏ tươi bay lên, Huy chậc lưỡi, công kích của cậu ước chừng cũng từ 40 điểm trở lên, vậy mà chỉ gây ra có 10 sát thương, phòng ngự của con lợn rừng phải cao đến 30 điểm, hiển nhiên rồi, quái vật không phải là động vật bình thường, cơ thể chúng đánh đổ mọi kiến thức sinh học của con người cơ mà.

Con lợn rừng hất đầu, bốn chân giẫm mạnh xuống đất, tung người, chân sau đá và phía Huy, cậu nhanh chóng rút lưỡi kiếm ra, tránh về phía sau, nhưng Phùng Gia Đức sẽ không để mặc con lợn rừng muốn làm gì thì làm, hai mũi tên nữa bắn ra, hai mũi tên ghim vào cơ thể của con lợn rừng, hai mũi tên khác phát nổ.

[-5], [-5].

- Chậc.

Phùng Gia Đức chậc lưỡi, tuy nhiên, con lợn rừng cũng trở nên yếu đi, HP của nó đã mất đi 2/3, nhưng cũng vì thế, nó trở nên điên tiết, kích hoạt thiên phú của mình, Hăng Máu, lợn rừng trở nên bất khả xâm phạm, miễn dịch 50% sát thương nhận vào, con lợn rừng điên cuồng xông về phía Phùng Gia Đức, nó không quan tâm đến cái gì nữa, ai làm nó đau, nó sẽ tấn công người đó.

Ầm...

Nhưng còn chưa chạy được mấy bước, Huy đã bổ kiếm xuống đầu nó, thanh máu của nó cạn hết, ngã xuống đất, Huy áp sát miệng vào lưng nó, bắt đầu hút máu, chỉ cần 50ml là đủ, có cho thêm thì Chủ Huyết cũng không ăn, mỗi loại quái vật nó chỉ cần ăn một lần, Phùng Gia Đức hơi ngỡ ngàng, nhưng cũng chẳng nói gì trước hành động của Huy, hẳn là do kỹ năng nào đó yêu cầu máu tươi, nhưng cũng vì thế mà cậu ta nhận ra mục đích thật sự của Huy là gì.

- OK, đi tiếp thôi.

Huy đứng lên, nói, Phùng Gia Đức gật đầu, trận chiến này tuy khá dễ dàng, nhưng cũng mang lại cảm giác phấn khích khó tả, một phần là vì lần đầu tiên đi săn quái vật cùng người khác, phần còn lại là vì lần đầu tiên, Phùng Gia Đức có thể tự do tấn công, quái vật không thể xông lên đánh giáp lá cà với cậu ta, trước đây, cậu ta đều đi săn một mình, khi quái vật lao đến phải vừa đánh vừa chạy, thực sự rất vất vả.

...

Một giờ sau, Chủ Huyết đã no nê khi Huy uống máu thêm hai con quái vật nữa, bọn chúng là quái vật bình thường, cho nên cũng không khó đánh, chỉ là đi tìm hơi lâu mà thôi, Huy lại không muốn đi sâu nữa, mà theo đường cũ quay lại điểm tập hợp, chờ đợi hai người Hà Hữu Nhân và Âu Hoài Thương quay lại rồi cùng về.

Nửa giờ sau, từ một cái lùm cây xum xuê, cái đầu của Hà Hữu Nhân thò ra, quan sát xung quanh, khi thấy Huy và Phùng Gia Đức đã ngồi ở đó đợi thì cười hì hì bước ra, đi theo sau là Âu Hoài Thương, trên người hai người họ có vết máu, nhưng nhìn họ không bị thương gì, hẳn là của quái vật, khi thấy đã tập hợp, cả bốn người lại chui vào trong tấm vải, trở về trại huấn luyện.

......

Còn tiếp...

Bạn đang đọc Một Điểm Sinh Mệnh, Ai Bảo Ta Là Da Giòn? sáng tác bởi leuleu157
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi leuleu157
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.