Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sương Mù (Phần 2)

Tiểu thuyết gốc · 8499 chữ

Mile đang trên đường quay lại căn hộ từ chuyến nghỉ dưỡng tại một resort vừa mới khai trương trên núi.

Một đối tác đã giới thiệu cho anh khu nghỉ dưỡng này khi nghe nói Mile muốn tìm một địa điểm mới lạ, gần gũi với thiên nhiên tự thưởng cho bản thân sau một năm làm việc chăm chỉ.

Công ty vệ sĩ của Mile nổi tiếng là đối tác cho các nhân vật cấp cao trong chính phủ.

Vừa rồi công ty anh đã hoàn thành nhiệm vụ hộ tống ngài thủ tướng trong chuyến công du ở nước ngoài, uy tín và vị thế công ty cũng chính vì vậy lại càng được nâng cao.

Anh vốn thích yên tĩnh, đặc thù công việc đã hình thành nên tính cách tỉnh táo, kỷ luật trong con người Mile cùng với khả năng quan sát nhạy bén và tư duy xử lý tình huống hoàn hảo.

Những địa thế hiểm trở hơn như thế này rất nhiều chưa bao giờ làm khó được anh, nhưng ngay lúc này Mile cũng không khỏi cảm thấy kỳ quặc.

Lúc lên núi con đường này rõ ràng không mấy khó đi, trái lại còn rất thoải mái.

Đường nhựa được lát mới, bánh xe lăn trên đường còn không có một chút nào cảm giác dằn xóc, hai bên là rừng cây mát mẻ xanh rì thoáng đãng.

Vậy mà giờ đây khi xuống núi trở về, con đường này bỗng chốc lại phủ đầy sương mù, tầm nhìn mờ ảo không rõ ràng, ánh đèn ô tô chỉ soi thấy được phía trước có vài mét.

Quái lạ, sao anh không nghe thấy cảnh báo khu vực này có sương mù cản trở giao thông?

Nếu ban đêm chỗ này khó di chuyển như vậy ắt hẳn phía resort đã thông tin cho khách, và sẽ chẳng có xe lên núi được.

Rõ ràng bây giờ mới có tám giờ tối, trước khi xuống núi anh còn nhìn thấy có xe đi lên, không lý nào đột nhiên sương mù lại phủ dày đặc đến mức không nhìn được đường đi như thế này.

Chậm rãi di chuyển trong không gian vây kín bởi sương mù trắng xám, Mile căng thẳng nhìn ngó cảnh vật xung quanh vì sắp tới là một đoạn ngoặt rẽ.

Đột nhiên, một bóng người từ phía trong rừng cây bên vệ đường vụt ra ngay trước mũi xe của anh, Mile giật mình tay ấn kèn xe chân đạp thắng.

Xe phanh gấp trượt một đường dài nhưng vẫn đụng phải người trước mặt khiến người kia bị hất văng đi.

Mile ngay lập tức mở cửa xe chạy xuống kiểm tra.

Nằm dưới đất là một thanh niên khá trẻ, mặc trên người áo choàng nhung đỏ với những đường chỉ thêu vàng tinh xảo.

Người này đã bất tỉnh vì cú tông khá mạnh, trên trán chảy xuống một vệt máu.

"Này cậu, cậu có sao không?"

Khốn kiếp, bất tỉnh rồi.

Mile vội vàng kiểm tra vết thương trên người cậu ta rồi gọi cấp cứu.

Ngay lúc này anh chợt nhận thấy cảnh vật xung quanh thoáng đãng rõ ràng, đèn đường sáng rực không hề có dấu hiệu của sương mù.

Quái lạ thật nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, trước mắt cần phải cấp cứu cho người này đã.

Mile ôm người thanh niên vào phía trong vệ đường, thân thể mảnh khảnh nhẹ hẫng trong vòng tay anh.

Trong lúc chờ cấp cứu đến, Mile thử tìm trên người chàng trai này xem có giấy tờ tùy thân gì không nhưng chẳng thấy gì.

Người này cứ như từ hư vô mà xuất hiện ngay trước mũi xe anh vậy.

Trang phục cũng thật lạ lẫm, trông như thể quý tộc thời xưa, có lẽ là người từ một đoàn phim nào đó lấy bối cảnh rừng núi như thế này chăng?

Cậu ta trong lúc lang thang ngắm cảnh thì bị lạc?

Thôi thì đành phải chờ người tỉnh lại rồi tính tiếp.

Khoảng một lúc sau xe cấp cứu đến và mang chàng trai đi khỏi, Mile cũng lái xe theo đến bệnh viện.

Anh tạm thời khai báo chưa rõ danh tính của người này và làm một số thủ tục nhập viện cho cậu ta.

Chẩn đoán cho thấy trong lúc va chạm văng ra xa, đầu người này đã đập xuống tạo thành một vết máu tụ nhỏ ở trong não.

Các bác sĩ trong lúc cấp cứu cũng đã thành công lấy ra tụ máu và băng bó lại một vài vết trầy xước trên cơ thể. May mắn không có chỗ nào gãy xương.

Chàng trai lạ được nhập viện để theo dõi chờ hồi tỉnh.

Trên người không có giấy tờ tùy thân, cũng không có di động để gọi người nhà, Mile ngoài việc đợi cậu ta tỉnh dậy cũng chẳng còn cách nào.

Anh đành túc trực ở bệnh viện, dù sao người cũng là xe anh va phải, trước mắt cứ nên chịu trách nhiệm cái đã.

Mile gọi cho cấp dưới lo liệu phần việc ở công ty, sẵn mang đến cho anh một số giấy tờ, trong thời gian này anh sẽ ở lại bệnh viện để tiện theo dõi.

.~.

"Apo chạy đi!"

Ai vậy? Ai đang nói vậy?

Cơn đau đầu khiến cho mọi giác quan của y đều tê liệt, cố gắng mở ra đôi mắt nặng trĩu, ánh sáng ở trước mặt nhoè nhoè.

Một gương mặt mờ ảo hiện ra.

Có chút quen thuộc, nhưng cũng có chút lạ lẫm.

Người này... là ai vậy?

Tại sao y lại có cảm giác dường như đã gặp ở đâu rồi nhưng lại không tài nào nhớ nổi.

"Này cậu, cậu tỉnh rồi sao? Cậu thấy trong người thế nào?"

Nhìn thấy chàng trai khó khăn mở mắt, Mile liền mừng rỡ tiến đến bên giường của y.

Người thanh niên sau khi cố gắng định thần, mí mắt nặng trĩu cuối cùng cũng có thể mở hẳn ra và nhìn về phía Mile.

Đôi mắt ánh kim mơ hồ không rõ nhưng khiến anh chợt có chút thất thần. Anh chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt nào đẹp đến như thế.

Người thanh niên mấp máy môi nói gì đó, Mile liền tiến đến gần hơn một chút thì phát hiện, y không phải nói tiếng Thái? Là người ngoại quốc sao?

Thật may mắn vì tính chất công việc nên anh cũng học được khá nhiều ngôn ngữ.

Thứ ngôn ngữ mà chàng trai này đang sử dụng có vẻ hơi khó nghe qua chất giọng yếu ớt thều thào sau cơn bất tỉnh.

Cố gắng kề tai sát đến gần Mile chợt nhận ra đây là tiếng Pali? Đã vậy lại còn sử dụng kiểu ngữ pháp cổ xưa không còn được dùng thông dụng ở thời hiện đại nữa.

Y nói gì đó đại loại như nước, uống nước.

Muốn uống nước sao? Mile liền rót một ly nước ấm tới cho chàng thanh niên và đỡ cậu ta ngồi dậy.

Chàng trai nhìn một loạt những hành động của anh với ánh mắt lạ lẫm, rồi lại nhìn cái ly anh đưa tới, nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.

Y nhận lấy ly nước ngắm nghía, xem nước ở bên trong rồi dè dặt nâng tới bên miệng uống một ngụm.

Nước chảy xuống cổ họng khiến cho các giác quan cũng bắt đầu quay trở lại tâm trí. Chàng trai nhìn Mile, nhíu mày hỏi anh bằng tiếng Pali.

"Ngươi là ai?"

"Tôi là Mile. Cậu tên gì? Cậu là người nước nào?"

"Tên ta... tên ta là gì?" Lúc này y chợt nhận ra trong đầu là một mảng trống rỗng.

Apo chạy đi!

"A!" Một âm thanh xẹt qua trong tâm trí khiến đầu của y muốn nổ tung, hai tay ôm lấy đầu đau đớn, mồ hôi toát ra rịn ướt phần tóc mái loà xoà.

Nhìn thấy tình trạng của chàng trai chuyển biến xấu, Mile lập tức ấn nút gọi bác sĩ ở đầu giường.

Không bao lâu sau, một nhóm bác sĩ cùng y tá đã chạy đến kiểm tra tình trạng của chàng trai và tiêm cho y một mũi thuốc an thần.

Sau một hồi đau đớn, y cũng dần bình tĩnh trở lại và ngủ thiếp đi dưới tác dụng của thuốc.

Mile được gọi đến phòng làm việc của bác sĩ điều trị cho chàng trai trao đổi về tình trạng của y.

Có vẻ như vệt máu tụ ở não đã khiến cho thần kinh của y chịu tổn thương dẫn đến tình trạng mất trí nhớ tạm thời.

Ký ức sẽ dần dần quay trở lại, còn nhanh hay chậm là tuỳ thuộc vào khả năng hồi phục của bản thân.

Ngoài chấn thương ở phần đầu, các chỉ số còn lại của cơ thể chàng trai là cực kỳ tốt.

Cứ như thể người này từ nhỏ đến lớn đều chỉ dung nạp thực phẩm tươi sạch, ngay cả phổi cũng không hề có một chút vết tích của việc hít phải khí bụi thành phố.

Trong người y cũng không hề tìm thấy được bất cứ kháng thể nào từ các loại vaccine cộng đồng.

Người này giống như từ trước tới nay đều chỉ sống ở một khu vực biệt lập nào đó không tiếp xúc với xã hội vậy.

Thật khó khăn. Trên người của y cũng không có giấy tờ tùy thân, giờ lại mất trí nhớ, làm thế nào liên lạc với người nhà của y để báo tin đây?

Thôi thì đành mang người này về chỗ của anh, đợi y hồi phục rồi tính tiếp vậy, cũng không còn cách nào khác.

Nửa ngày sau chàng trai tỉnh lại, vẫn như cũ, thứ nhìn thấy đầu tiên là gương mặt của Mile.

Đã biết chàng trai kỳ lạ nghe hiểu tiếng Pali, anh đành phải dùng thứ ngôn ngữ này để giao tiếp với y.

"Cậu tỉnh rồi? Có thấy đau ở đâu không?"

Anh kê gối ở phía sau lưng, giúp cậu ngồi dậy tựa vào thành giường.

"Ngươi nói... ngươi tên Mile?"

"Đúng vậy." Anh gật đầu đáp lời. "Cậu không nhớ tên của mình sao?"

"Ta..."

Apo...

Lại là tiếng gọi đó.

Âm thanh rất đỗi quen thuộc vọng lại trong đầu của y. Một dáng người cao lớn mờ ảo thấp thoáng trong tâm trí. Ai vậy?

"Apo..."

"Sao, cậu nói gì?"

"Gọi ta là Apo."

"Apo."

"Ừm."

Mile nhìn người thanh niên trước mặt, muốn hỏi rất nhiều thứ nhưng nghĩ rằng nếu hỏi quá sẽ khiến cho thần kinh của y không chịu được, vậy nên tốt hơn hết là rút gọn lại, chỉ hỏi vài câu quan trọng, còn lại đợi thể trạng của y khá hơn sẽ tìm hiểu sau.

"Cậu nhớ được nhà cậu ở đâu không?"

"Nhà?" Apo nhìn Mile, vẫn là cảm giác rất đỗi quen thuộc dâng lên trong tim, khiến y cảm thấy tin tưởng và muốn dựa dẫm vào người này nhưng không hiểu tại sao.

"Ta không nhớ."

Ngẫm nghĩ một hồi không nhớ ra được gì, Apo đành thở dài đáp lời.

Chợt phát hiện ra điểm bất thường, y nhìn xung quanh căn phòng lạ lẫm, tất cả những thứ này đều quá mới mẻ đối với y.

Mặc dù không nhớ mình là ai nhưng những thứ như thế này là lần đầu y nhìn thấy.

"Mile, đây là đâu? Tại sao ta lại ở đây?"

"Đây là bệnh viện, cậu đột nhiên nhảy ra đường chặn ô tô của tôi nên tôi mới đụng phải cậu. Xin lỗi vì đã gây ra tai nạn. Tôi sẽ chịu trách nhiệm, đợi cậu hồi phục tôi sẽ đưa cậu về nhà."

Mặc dù tai nạn hoàn toàn không phải lỗi của Mile nhưng anh cũng không thể bỏ mặc Apo, nhất là với tình trạng mất trí nhớ tạm thời của y như thế này.

"Khoan đã... ngươi nói gì ta không hiểu. Bệnh viện là gì? Ô tô là gì?"

"Hả?" Không đùa đấy chứ? Cậu ta mất trí nhớ đến nỗi những thứ căn bản như thế này cũng không biết sao? Trường hợp như y Mile là lần đầu gặp phải.

À đúng rồi, bác sĩ có đề cập đến Apo rất có thể sống trong một khu vực biệt lập nào đó cách ly hoàn toàn với xã hội hiện tại nên rất có thể y chưa tiếp xúc với những thứ như thế bao giờ.

Còn làm thế nào từ nơi đó y lại đến được đây để rồi nhảy xổ vào cuộc sống của Mile thì anh chịu, không tài nào lý giải nổi. Thôi thì cứ xem y như người tiền sử vậy.

Chà, quá trình chăm sóc cho người này chắc chắn sẽ rất khó khăn đây.

.~.

Apo ở lại điều trị một tháng thì được xuất viện.

Suốt quãng thời gian đó, Mile trừ những lúc phải đến công ty giải quyết sự vụ, còn lại toàn bộ thời gian đều là ở trong bệnh viện chăm sóc Apo.

Ngoài việc ký ức bị mất và không quá quen thuộc với những món đồ hiện đại, Mile còn phát hiện ở Apo một cốt cách gì đó khá vương giả.

Đã từng được tiếp xúc và hộ tống không ít những nhân vật cấp cao trong chính phủ và các quan chức ngoại quốc, không mấy khó khăn để Mile nhận ra cách giao tiếp và từng cử chỉ, hành động, lời nói của Apo mang khí chất tương tự với các quý tộc ở các quốc gia quân chủ.

Thời gian đầu anh vô thức làm theo những yêu cầu của Apo, chỉ đơn giản nghĩ rằng y đang phải điều trị dưỡng thương, không tiện tự làm những việc sinh hoạt cơ bản nhưng dần dần Mile chợt ngờ ngợ nhận thấy, người này hình như là đang ra lệnh cho mình?

Mile có cảm giác bản thân không khác gì đầy tớ để cho y sai khiến. Thái độ của y cũng hoàn toàn bình thường, như thể đây là những việc hết sức đương nhiên.

Ở Apo dường như luôn có một vầng hào quang lấp lánh bao phủ, khiến cho người đối diện vô thức phục tùng và làm theo mọi điều y muốn.

Không những thế, Apo còn rất xinh đẹp.

Đúng vậy, là vô cùng xinh đẹp, cái vẻ đẹp cao sang quyền quý khiến cho bất cứ ai cũng muốn quỳ xuống dưới chân của y mà phục tùng.

Mile đã từng gặp qua không ít những nhân vật cấp cao, nhưng chưa có bất cứ ai khiến cho anh có cảm giác thu hút như thế này.

Đối với Mile, Apo không khác gì một ngọn lửa sáng rực còn bản thân anh là một con thiêu thân ngu ngốc chỉ muốn lao mình vào dù cho có thịt nát xương tan.

Mãi đến khi làm xong thủ tục xuất viện và về lại chỗ ở của Mile, Apo mới chợt nhận ra bản thân từ khi nào đã lệ thuộc vào người đàn ông này.

Đầu óc y mơ hồ trống rỗng, mỗi đêm chìm vào giấc ngủ luôn là hình ảnh mờ ảo của một dáng người cao lớn, áo giáp trên thân, đứng ở sau màn sương xám xịt gọi y Apo.

Y không nhìn rõ được gương mặt của người đó, chỉ có cảm giác người này có chút giống Mile. Cũng chính vì vậy, y mới dễ dàng trao niềm tin cho anh, y tin tưởng Mile sẽ bảo vệ mình.

Thế giới này quá lạ lẫm đối với Apo. Tất cả mọi thứ đều khiến y không mấy dễ dàng mà tiếp nhận.

Việc không thể nhớ ra bản thân là ai, tại sao lại đến được đây vốn dĩ đã là một vấn đề nan giải khiến y đau đầu. Những thứ xung quanh lại càng khiến cho y cảm thấy khó khăn hơn nữa.

Thật may mắn có Mile bên cạnh, anh nhẹ nhàng hướng dẫn và giải thích cho y những thứ mà y không hiểu.

Bao quanh bởi những thứ lạ lẫm và những con người lạ lẫm, không nghe được thứ ngôn ngữ mà những người này đang sử dụng, y chỉ có thể giao tiếp với một mình Mile.

Dù thời gian đầu quả thật rất chật vật, giờ đây y cũng bắt đầu dần dần học được những thứ kỳ lạ ở xung quanh.

Mile tìm về cho y một quyển sách ảnh viết bằng tiếng Pali miêu tả đồ vật xung quanh dành cho thiếu nhi.

Lúc đầu đọc được chữ viết ở bìa, y vô cùng mừng rỡ, mặc dù có một vài chỗ khác biệt với chữ viết Apo nhớ được, nhưng căn bản ngôn ngữ ký tự này y có thể hiểu.

Apo bắt đầu học và làm quen với môi trường xung quanh. Y vốn dĩ tư chất thông minh, chẳng mấy chốc đã nắm được đại khái những thứ ở đây là gì.

Chỉ có các thiết bị điện tử vẫn khiến y không ít lần hoang mang.

Nhưng không sao, có Mile luôn bên cạnh túc trực chăm sóc bất cứ khi nào anh có thể, Apo không việc gì phải lo lắng nữa.

Trở về lại căn hộ, Mile đã sắp xếp cho Apo phòng khách đối diện với phòng của anh.

Trong thời gian ở bệnh viện, anh đã mua cho y một chiếc điện thoại để tiện liên lạc, chỉ lưu duy nhất số của Mile, cũng đã cài đặt ấn phím gọi nhanh phòng trường hợp khẩn cấp, lại mất thêm một ngày hướng dẫn cho y cách sử dụng.

Trầy trật tập tành, đến bây giờ khi đã được xuất viện, cuối cùng Apo cũng có thể ấn nghe gọi đơn giản, đọc được tin nhắn và nhắn tin lại cho Mile.

"Apo đói bụng chưa?" Sau khi mang vào phòng túi đồ nhỏ đựng bộ trang phục y đã mặc lúc xảy ra tai nạn, Mile quay trở ra phòng khách dự định hỏi xem Apo muốn ăn gì.

Các nhà khảo cổ vừa khai quật được một di tích cổ xưa có niên đại hàng ngàn năm ở gần khu vực Gandhara, thuộc Tây Afghanistan và Tây Bắc Pakistan hiện tại.

Theo những gì tìm thấy được, nơi đây rất có thể là những phần còn sót lại của một thành phố cổ. Khu vực này vào giai đoạn niên kỷ được xác định thường xuyên xảy ra những cuộc chiến mở rộng lãnh thổ và xâm lược từ các cường quốc cổ đại.

Hiện các chuyên gia vẫn đang khai quật những gì còn nguyên vẹn bên trong phế tích và đối chiếu với giai đoạn lịch sử nhằm tìm hiểu về triều đại cũng như nguyên nhân chính dẫn đến sự lụi tàn của thành phố.

"Apo?"

Mile trước đó đã để Apo ngồi ở sofa, mở TV lên cho y xem một vài chương trình truyền hình.

Apo rất thích xem những thứ ở trong chiếc hộp thần kỳ, lần đầu tiên nhìn thấy thứ động đậy ở bên trong chiếc hộp tại phòng bệnh, lại còn phát ra âm thanh, y đã giật mình ôm chặt lấy cánh tay của Mile.

Sau khi được anh giải thích thứ này gọi là TV, có thể xem được rất nhiều thứ hay ho, Apo liền tò mò theo dõi.

Kể từ lúc đó ngoài việc đọc những quyển sách có tiếng Pali mà Mile mang đến, y sẽ ngồi ở trước màn hình TV xem chương trình truyền hình.

Mặc dù không hiểu bên trong nói gì, nhưng nhìn những hình ảnh chuyển động cùng âm thanh đa dạng cũng khá vui vẻ.

Lúc này TV đang phát sóng một chương trình về khảo cổ, y ngồi ở sofa mắt dán chặt vào màn hình, toàn thân như chết lặng.

Mile không nghe thấy tiếng Apo trả lời liền đi đến nhìn. Trên gương mặt xinh đẹp lúc này là nước mắt đang lăn dài.

Sâu thẳm trong đôi mắt ánh kim tràn ngập lệ nóng đang phản chiếu lại hình ảnh phế tích phát sóng trên TV.

Lồng ngực của y đau quá. Apo không hiểu chương trình truyền hình đang nói gì nhưng con tim của y đang điên cuồng co thắt kêu gào đến tê người khi nhìn thấy đống đổ nát hoang tàn bên trong chiếc hộp thần kỳ.

Nơi đó... quen thuộc như vậy.

Lẽ nào... là nhà?

Apo chậm rãi đi tới trước màn hình TV, quỳ xuống, những ngón tay thon dài run rẩy áp lên mặt kính như muốn xuyên vào trong đó, trở về cái nơi thân thương kia dù chỉ còn là những viên đá vụn.

Y không thuộc về nơi này, y muốn về lại nơi của y, về nhà.

Y không cần biết bản thân là ai, y chỉ muốn được về nơi bản thân được sinh ra và lớn lên.

Ở đây không phải. Không phải nhà. Không phải.

"Aaa!!!"

Cơn buốt ở đầu như bóp nghẹt hơi thở.

Apo thét lên một tiếng rồi ôm lấy đầu đau đớn quằn quại, nước mắt trào ra giàn giụa. Những hình ảnh lộn xộn xẹt qua xẹt lại trong tâm trí thành một mớ hỗn tạp.

Y nhìn thấy bóng lưng của ai đó, nhìn thấy nụ cười tỏa nắng trên gương mặt trắng trẻo, nhìn thấy người đó quỳ ở trước mặt mình.

Là ai vậy?

Những hình ảnh vụn vỡ như những mảnh sứ chứa đựng mớ ký ức chắp vá cứa vào trong đầu Apo như muốn xé nát linh hồn trống rỗng của y.

"Apo chạy đi!"

Bóng lưng của người đó ở trong đêm tối che chắn cho y thoát thân.

Apo đã chạy, chạy rất nhanh, rất nhanh.

Chạy để giữ lại mạng sống, chờ ngày tái ngộ.

Y phải chờ người đó.

Apo cứ chạy mãi.

Cho đến khi thứ ánh sáng chói lòa đâm thẳng vào người.

"Apo!" Mile vội chạy đến đỡ lấy thân thể mảnh khảnh vừa gục xuống bất tỉnh. Gương mặt xinh đẹp tái nhợt ướt đẫm nước mắt cùng mồ hôi. Anh luồn tay xuống hai chân bế thốc Apo lên vội đưa y vào phòng.

Đêm hôm đó, Mile thức trắng trông chừng cho Apo.

Nhìn thấy chàng trai đáng thương nằm bẹp dí ở trên giường, tâm của Mile chợt nhói lên một cảm giác xốn xang.

Cũng không biết từ khi nào Mile đã hình thành thói quen chăm sóc cho người này.

Cuộc sống của anh trước đây vẫn chỉ là những chuỗi ngày cô độc. Anh không muốn bắt đầu một mối quan hệ với bất cứ ai nếu không thể dành toàn tâm toàn ý cho người ta.

Bên cạnh đó, tính cách lãnh đạm kiệm lời cũng như thời gian làm việc khắc nghiệt của Mile chẳng thể nào giúp anh duy trì lâu dài được các mối quan hệ, dù cho anh có sở hữu vẻ ngoài cực kỳ ưu tú đi chăng nữa.

Giờ đây khi đã có một cơ ngơi vững chắc, Mile không cần phải đích thân nhận lãnh nhiệm vụ thì anh lại quá quen với nỗi cô độc kia rồi, đến nỗi con tim của Mile cũng dần nguội lạnh, chẳng còn cảm nhận được bất cứ một lần rung động nào nữa.

Cho đến khi Apo đến với cuộc đời anh như một cơn sóng.

Định mệnh mang y đến, để y va phải anh một cách bất ngờ.

Apo trong tiếng Pali nghĩa là nước, như một nguồn suối mát thấm đẫm con tim khô cằn của Mile.

Giọt nước sinh mệnh khiến cho anh như một lần nữa sống lại với mong muốn bảo vệ chàng trai này.

Anh vô thức bị cuốn vào và làm theo mọi điều Apo muốn như một đầy tớ. Cứ như thể Apo đến với anh để được tôn thờ và cung phụng.

Có chăng từ trong cốt cách của Apo vốn dĩ đã tồn tại hơi thở của vương quyền?

Hoặc cũng có thể từ trong sâu thẳm thâm tâm của Mile, Apo xứng đáng được đối xử như một hoàng tộc.

Anh chẳng hiểu nữa.

Mile phì cười, đưa tay lên chạm vào gò má của y, thật khẽ, như sợ làm người thức giấc.

Chợt, có một cuộc gọi đến, nhìn thấy tên người gọi, Mile liền đứng dậy, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.

"Cậu tìm được gì chưa?"

Đầu dây bên kia vọng lại tiếng trả lời, "P'Mile, thật khó hiểu, danh tính của người này không hề xuất hiện trong cơ sở dữ liệu của bất cứ một quốc gia nào. Em đã thử khoanh vùng theo đặc điểm P'Mile cung cấp nhưng quả thật là như mò kim đáy bể. Người này giống như là chưa hề tồn tại vậy. Có thật là anh nhặt được cậu ta ở trên đường không thế?"

"Ừ, là nhặt trên đường."

Lại nghe thấy tiếng gõ lách cách cùng tiếng nhấn chuột, người bên kia dường như cũng đang rà soát lại thông tin, "Quái lạ, dù là ở khu vực của anh phát hiện ra cậu ta hay là ở bất cứ quốc gia hoặc vùng lãnh thổ nào có sử dụng ngôn ngữ Pali cũng không hề tìm thấy vết tích gì. Cứ như ma vậy. Này, đừng nói với em là anh bị ma ám rồi lại bắt em truy tìm thông tin của con ma đó đấy nhé haha..."

"Bớt nhảm đi, anh còn gửi cả ảnh chụp qua cho cậu, có thể giả được sao?"

"À nhân nói đến ảnh chụp, có chuyện này hơi phi lý, em cũng không biết có nên báo với P'Mile không nhưng thôi, cũng chẳng tìm ra được thêm thông tin gì, em cứ gửi qua cho anh xem sao."

"Gì đấy, gửi anh xem thử."

Một tệp tin được gửi vào hộp thư của Mile, là ảnh chụp của một bức phù điêu cao hai mét. Theo như thông tin đính kèm theo ảnh chụp thì bức phù điêu này được tìm thấy trong thành cổ vừa được khai quật ở khu vực gần Pakistan.

Nội dung của bức phù điêu trông có vẻ như là một buổi tế lễ nào đó.

Nhưng điều quan trọng nằm ở chỗ đứng ở giữa bức phù điêu là một thân ảnh xoay lưng lại, là một người đàn ông.

Ngũ quan không nhìn thấy rõ, chỉ nhìn được sườn mặt của y, người này đang mặc một tấm áo choàng, trên áo còn khắc nổi hình rồng bay lượn, giống hệt với tấm áo choàng anh đã nhìn thấy trên người Apo khi va phải cậu.

Việc này là sao đây?

Tại sao Apo lại có tấm áo choàng giống hệt người trong bức phù điêu này? Lại còn là một bức phù điêu chỉ vừa được khai quật trong mớ phế tích tan hoang của một thành phố cổ?

Từ ở trong túi đồ mang về từ bệnh viện, anh lấy ra tấm áo choàng của Apo trải lên trên mặt bàn trong phòng làm việc.

Từng đường nét thêu tay tinh xảo chỉ vàng hình rồng uốn lượn hiện ra rõ ràng, không khác hình rồng trên bức phù điêu là bao.

Nhìn kỹ lại, dáng người cùng với sườn mặt của người này...

Mile lại vội chạy vào phòng Apo, giơ điện thoại lên ở bên sườn mặt của y so sánh.

Không, không thể nào! Sao lại trùng hợp đến vậy?

Giống hệt với Apo!

Lúc này trong phòng của Mile, nơi đối diện với bàn làm việc của anh có một chiếc hộp trưng bày trong suốt.

Bên trong hộp là một thanh trường thương cổ, lưỡi thương suốt hàng ngàn năm yên lặng nay lại đột nhiên lóe lên ánh sáng.

.~.

"Apo..."

Ai?

"Apo..."

Là ai đang nói vậy?

Xung quanh là một mảng sương mù mờ mịt. Y lúc này chợt phát hiện bản thân đang đứng giữa làn sương mờ ảo.

Có tiếng ai đó gọi. Apo vô thức bước theo.

Lần mò giữa làn sương mù không thấy đường đi, ở phía xa xăm là một bóng hình quen thuộc. Càng đến gần, thân ảnh kia lại càng hiện ra rõ ràng hơn.

Người đang đứng đó mặc trên mình giáp sắt, chống bên cạnh trường thương sắc bén uy phong.

Như cảm nhận được Apo đang đi đến gần, người kia liền ở trước mặt của y quỳ xuống, một tay đặt lên ngực trái, hướng đến Apo hành lễ.

"Quốc vương!"

Trên thân của Apo lúc này là vương bào đỏ rực, tất cả sương mù dường như bị gió thổi tan.

Hai thân ảnh một đứng một quỳ ở tại con suối quen thuộc nơi rừng rậm.

Ngỡ như y chưa từng rời khỏi, và hắn cũng chưa từng phải đợi chờ.

Con tim của y đập rộn ràng, hơi thở dồn dập, bước từng bước chậm chạp tiến lại gần thân ảnh cao lớn đang quỳ.

Người kia ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Apo, đôi mắt đen láy uy vũ chạm vào đôi mắt ánh kim long lanh ngấn lệ.

"Hức... đã nói... không gọi là quốc vương..."

Apo ôm chầm lấy người kia, hắn cũng mỉm cười vươn tay đón lấy y vào lòng, cả hai ngã ra trên nền cỏ xanh rì với y nằm đè trên người của hắn.

Tiếng khóc uất nghẹn vang lên trước ngực, bao nhiêu tủi hờn day dứt toàn bộ được trút ra qua hàng lệ nóng chảy xuống giáp sắt sáng choang.

"Cuối cùng, ta cũng đợi được người... Apo..."

"Hức... huynh nói vậy là sao...?"

Y ngẩng lên gương mặt xinh đẹp khóc đến thương tâm, rèm mi cong vuốt đọng lại những giọt lệ óng ánh như sương nhìn hắn khó hiểu.

"Ta... chỉ còn có thể gặp người ở đây... trong mộng... ta đã chờ người lâu lắm rồi. Nhưng dù có bao nhiêu lâu ta cũng sẽ chờ, chỉ cần được gặp lại người...Apo..."

Hắn mỉm cười chua chát, bàn tay đưa lên yêu thương lau đi giọt lệ nóng rơi xuống bên gò má nâu mềm, rồi lại lưu luyến ở tại trên cánh môi như hoa vuốt ve, nhớ nhung, âu yếm.

Hắn lật người, đem quốc vương của hắn nhẹ nhàng đặt dưới thân, ngắm nhìn, mê luyến.

Aggi giữ lấy cằm của Apo, đặt lên môi y một nụ hôn tràn đầy nhớ mong vọng chờ.

Nơi đây là mộng, chỉ xin được một lần ích kỷ hướng tới người bày tỏ chân tình.

Nụ hôn càng lúc càng sâu. Hắn bạo gan đưa lưỡi liếm nhẹ lên cánh môi hồng, rồi lại mút lấy môi y như thưởng thức mỹ vị.

Ngay khi cánh môi kia vừa hé mở, hắn liền đưa lưỡi vào trong dịu dàng khiêu khích quấn lấy lưỡi nhỏ. Bàn tay còn lại của hắn đan vào tay của y đặt ở bên đầu.

Hắn triền miên, tôn kính hôn người trong lòng như sợ rằng chỉ buông ra một khắc thôi, người sẽ lại biến mất.

Đã bao lâu rồi, Aggi cũng không nhớ nữa.

Ngày đó, hắn đã ở lại chặn đường bọn quân địch để quốc vương của hắn thoát thân. Y đã nói sẽ chờ hắn ở nơi trú ẩn. Hắn phải đến đó, nhất định phải đến hội ngộ với y.

Nhưng hắn đến rồi, còn người ở nơi đâu?

Hắn điên cuồng tìm kiếm nhưng tuyệt nhiên không hề thấy bóng dáng của người.

Hắn hoảng loạn, mất mát, cùng vô vọng.

Aggi không quan tâm đến tất thảy điều gì, hắn chỉ cần người.

Bảo vệ người là mục đích sống duy nhất trong suốt cõi đời của hắn.

Hắn phải tìm được người, hắn phải mang người trở về.

Hắn muốn nghe được giọng nói của người gọi hắn Aggi, hắn muốn nghe được tiếng cười giòn tan xua đi mọi phiền não trong lòng, hắn muốn ôm lấy thân ảnh mảnh khảnh đầy yêu thương, hắn muốn quỳ dưới chân người trung thành và tôn kính.

Quốc vương của hắn, mặt trời của hắn, Apo của hắn.

Bọn quân địch sau đó đã cử thêm tiếp viện để truy tìm tung tích của Apo.  

Hắn giết rất nhiều.

Hắn giết tất cả những kẻ đã giẫm những bước chân dơ bẩn lên mảnh đất của dân tộc hắn.

Hắn giết lũ chó chết đã huỷ hoại cuộc sống yên bình và nụ cười hạnh phúc của Apo.

Máu nhuộm đỏ binh phục, nhỏ giọt lạnh lẽo trên lưỡi thương vô tình.

Aggi vung thương đến hơi thở cuối cùng, ở tại nơi trú ẩn hai người hẹn nhau hội ngộ vô lực ôm lấy một tia hy vọng mỏng manh chờ đợi quốc vương rồi chìm dần vào vực tối.

Vì mặt trời của hắn vẫn chưa quay về.

Hàng ngàn năm trôi qua, hắn trú hồn trong trường thương nhuốm đầy sát khí trôi dạt lang thang cùng trời cuối đất, chẳng có nơi nào có thể chịu đựng được sự u ám trường thương của hắn mang lại.

Cũng đúng, ai mà chịu được cái áp bức của một thống lĩnh máu nhuộm sa trường?

Cho đến khi trường thương của hắn đến tay Mile.

Lần đó, Mile đi dạo chợ đồ cổ thì tình cờ phát hiện trường thương của Aggi vừa mới được ông chủ tiệm đồ cổ khui hàng.

Nhìn thấy món binh khí đẹp mắt nặng nề, bên trên có khắc những hình thù tựa như lửa, lại có một chút gì đó như sát khí tỏa ra, anh liền cảm thấy hứng thú, quyết định mua về trưng bày ở phòng làm việc trong nhà.

Theo lời ông chủ tiệm đồ cổ thuật lại, món binh khí này là được tìm thấy ở khu vực Trung hoặc Tây Á nhưng do sát khí quá nặng nề, không mấy ai có thể lưu lại nó trong nhà quá lâu. Gia chủ không phải tán gia bại sản thì cũng gặp hoạ sát thân.

Phàm là những ai mệnh cực kỳ lớn mới có khả năng trấn nổi vật này. Nếu có thể trấn được sát khí của nó, vật này sẽ trợ lực cực kỳ tốt cho gia chủ tránh được tà ma, mọi sự đều thành.

Toàn là những lời chém gió, anh cười thầm trong bụng.

Mile không quan tâm cho lắm, đời này anh thì sợ cái gì, chỉ là thấy món đồ này vừa mắt nên muốn mua về trưng trong phòng làm việc ở nhà thế thôi.

Kể từ khi tậu được món binh khí, Mile chẳng thấy chuyện gì xấu xảy đến với anh. Có chăng cũng chỉ là lần va phải Apo trong chuyến đi nghỉ dưỡng một tuần sau đó.

Nhưng đây cũng không thể tính là chuyện gì quá xấu, nhờ có lần va chạm kia, anh đã gặp được chàng trai kỳ lạ mang tên Apo, để rồi sau bao nhiêu năm tẻ nhạt đơn độc, Mile mới lần đầu cảm nhận tâm hồn được tưới mát.

Y hiện giờ đang nằm trên giường bất tỉnh, mồ hôi cùng nước mắt thấm đẫm gương mặt xinh đẹp, mày kiếm khẽ nhíu lại, dường như đang trải qua một cơn ác mộng nào đó trong mơ.

Mile vắt khăn từ trong thau nước cạnh giường lau mặt cho y.

Apo đang mơ gì? Có thể cho anh biết được không?

Nhìn thấy y đau đớn anh không chịu được. Mile muốn thay người này gánh chịu hết thảy thương đau, anh muốn y mỗi ngày đều có thể vui cười, nhớ ra cũng được, không nhớ ra cũng được.

Nhưng nếu như ký ức của y trở về thì có phải Apo sẽ rời xa anh không?

Những ngày tháng qua đã quen với việc có y quẩn quanh, quen với tiếng cười ngân vang như một chiếc chuông nhỏ, quen với những câu hỏi ngô nghê mỗi khi không hiểu một điều gì, quen với cái kiểu bị sai bảo như một lẽ đương nhiên.

Giờ không được ở bên cạnh nữa, anh biết làm thế nào đây?

Mile nắm lấy tay Apo, bạo gan đặt nhẹ lên đó một nụ hôn.

Nơi đây là nhà, chỉ xin được một lần ích kỷ hướng tới người bày tỏ chân tình.

Kỳ ngộ của anh, suối nguồn của anh, Apo của anh.

Ở lại với anh có được không?

"Apo, mau tỉnh lại."

Là ai vậy?

Giọng nói này...

Apo dứt ra khỏi nụ hôn với Aggi, nhìn xung quanh. Thật kỳ lạ, y dường như nghe thấy có người gọi tên mình.

Aggi trầm mê nhìn quốc vương của hắn, trong lòng đau đớn, khẽ thở dài.

Hắn hiểu, người không thể ở nơi đây mãi được. Không biết làm thế nào người lại xuyên đến tận hàng ngàn năm sau, nhưng nếu đây là ý trời, hắn nào có thể nghịch thiên?

Số phận đã định, vậy thì chỉ cần người bình an, là được.

"Apo, người nhất định phải sống tốt."

"Hở, huynh nói vậy là sao?"

Aggi đặt lên trán y một nụ hôn, mỉm cười vuốt ve gò má quốc vương của hắn.

"Ta yêu người."

"Aggi...?"

.~.

"Aggi!"

Giật mình thức tỉnh, chợt nhận ra tất cả chỉ là một giấc mộng.

Không, Apo không muốn.

Lồng ngực phập phồng thở dốc, con tim đau nhói đến nghẹn ngào, mồ hôi tuôn ra ướt cả tóc mái.

"Apo, tỉnh rồi à?"

A... người này...

Nhìn vào gương mặt lo lắng của Mile, con tim của y lại càng thêm thắt quặn.

Tại sao Mile lại giống Aggi đến thế?

Không thể nào...

Y thẫn thờ nhìn thẳng vào gương mặt của anh, trước đây mất đi ký ức nên không nhận ra nhưng từ đầu y đã có cảm giác Mile vô cùng quen thuộc.

Nay ký ức ùa về, con tim lại càng thêm thổn thức.

Mile không thể nào là Aggi đâu, đúng không?

Người này không phải thống lĩnh của y đâu, đúng không?

Apo đưa tay lên chạm vào gương mặt trắng trẻo của Mile, chạm đầu ngón tay thon dài lên chân mày đậm uy nghiêm, lại chạm đến sóng mũi cao thẳng tắp, lướt qua bờ môi và dừng lại ở nốt ruồi trên cằm.

Tại sao ngay cả điểm này cũng giống?

Y rấm rứt cắn môi, nước mắt chực chờ trào ra khỏi đuôi mắt cong cong.

"Không phải... hức... ngươi không phải... không thể..."

"Không phải gì? Làm sao vậy Apo?"

Mile lo lắng nắm lấy tay cậu, anh muốn ôm y vào lòng, muốn hôn lên cánh môi mềm như hoa, muốn...

Anh... có thể không?

Thật chậm rãi, thận trọng, anh lau đi giọt lệ rơi xuống trên gò má y, con tim thình thịch trong lồng ngực.

Mile đưa mặt tới sát gần, hơi thở của cả hai dường như hoà quyện vào nhau, và rồi, chạm.

Con tim anh như muốn nổ tung.

Mile nhẹ nhàng ấn môi mình lên môi y, từ tốn, dịu dàng, nhích người tiến tới, đem thân thể mảnh khảnh ôm sát vào khuôn ngực rộng lớn, bàn tay đặt ở eo nhỏ vuốt ve an ủi.

"Nnn..." Một âm thanh nhỏ phát ra từ cuống họng của Apo khi anh thử to gan đẩy nụ hôn đi xa hơn một chút, lưỡi luồn vào trong khuôn miệng nhỏ xinh xắn thăm dò.

"Nnn... khoan đã... ha...nnn..." Người ở trước mặt chợt phản kháng khiến cho Mile có chút hụt hẫng.

Apo đẩy anh ra, ánh mắt hoang mang nhìn vào mắt Mile.

"Ngươi... ngươi không phải Aggi... không thể là Aggi..." Apo lắc lắc đầu như không muốn nghĩ đến khả năng đó, dẫu cho Mile có giống Aggi như thế nào, thì anh cũng không phải là thống lĩnh của y.

"Apo... nhớ ra gì rồi sao?" Mile dè dặt dò hỏi, nhìn thấy phản ứng của Apo anh nghĩ rằng có lẽ y đã nhớ ra được gì đó về thân phận của mình.

Đây đáng lý ra phải là một tin vui, nhưng Mile lại không cảm thấy như thế.

Nếu ký ức của Apo trở lại sớm thì đồng nghĩa với việc thời gian y ở lại bên cạnh anh sẽ không còn nhiều.

Nghe thấy lời Mile hỏi, Apo thật không biết phải hồi đáp anh như thế nào.

Sau khi nhìn thấy hình ảnh đống đổ nát là tàn tích của Masan, y đã nhớ lại toàn bộ ký ức. Mặc dù không hiểu được lời thuyết minh nhưng Apo có một dự cảm không hay cho lắm.

Trong cả tháng qua vì mất trí nhớ nên y vẫn chưa có khái niệm về thời gian nhưng giờ đây khi đã lấy lại ký ức, lại thêm giấc mơ nhìn thấy Aggi và lời bộc bạch đã chờ đợi y rất lâu từ phía hắn, y chợt có dự cảm bản thân lẽ nào không phải được mang tới một thế giới khác, mà là tương lai?

"Đây... là năm nào vậy?" Câu hỏi này Apo chưa một lần đặt vấn đề với Mile.

Anh cũng chợt nhận ra, giả thuyết hoang đường từng thoáng qua trong đầu anh khi trước có lý nào là sự thật?

Anh không trả lời Apo, chỉ nói y đi theo anh vào phòng làm việc, ở nơi đó vẫn còn nguyên tấm áo choàng của Apo trải trên mặt bàn.

Anh đưa cho Apo xem bức ảnh chụp tấm phù điêu trong điện thoại và đối chiếu nó với hoạ tiết rồng trên lưng áo.

Y nhìn bức ảnh và nhận ra tấm phù điêu này, chính y là người đã tận mắt nhìn thấy tấm phù điêu được hoàn thành một tháng sau lễ đăng quang.

Apo nói với Mile, tấm phù điêu này chính là khắc lại hình ảnh lễ đăng quang của y, nó đã được đặt ở bên trong chánh điện.

Mile nói với y, theo tài liệu được đính kèm cùng bức ảnh chụp thì bức phù điêu này có niên đại hơn 2000 năm.

Vậy nếu Apo không bị điên, và toàn bộ câu chuyện y vừa thuật lại với Mile là sự thật, thì có nghĩa bằng một cách nào đó trong lúc chạy trốn khỏi quân địch, Apo đã vô tình đi qua một cánh cổng dịch chuyển thời gian và bị đưa thẳng đến đây rồi va phải Mile.

Thật là hư cấu, nếu không phải bản thân tự mình trải nghiệm có lẽ Mile cũng chẳng thể nào tin.

Bất thình lình, ánh mắt của Apo rơi phải một vật được trưng bày trong chiếc hộp trong suốt đối diện với bàn làm việc.

Y vội chạy đến gần nhìn thật kỹ, và bàng hoàng nhận ra, đây là binh khí của Aggi, là trường thương trên thân có khắc hình ngọn lửa hắn luôn mang theo bên mình mỗi khi ra trận.

Đôi tay run rẩy đặt lên mặt kính trong suốt, con tim lại một lần nữa quặn thắt đau đớn nhớ tới hình ảnh oai phong của vị thống lĩnh trẻ tuổi vung trên tay trường thương sắc lạnh.

Aggi nghĩa là lửa, là ngọn lửa hừng hực bừng cháy đầy anh dũng hiên ngang, nhưng cũng là ngọn lửa nhỏ ấm áp sưởi ấm con tim đơn côi lạc lõng của y giữa chốn cung triều.

Giờ đây, ngọn lửa Aggi đã nguội tắt. Thanh trường thương lúc này cũng chỉ còn là một vật trang trí.

"Cái này làm sao ngươi có?"

"Tôi mua." Mile khó hiểu đáp lời.

"Aggi... đây là thương của Aggi."

"Aggi là ai?"

"Aggi... là thống lĩnh của Masan. Là người ta yêu nhất. Ta là một quốc vương vô dụng không thể bảo vệ được thần dân. Đáng lý ra hắn không nên bảo ta chạy đi. Ta thà là ở lại đó cùng với hắn, nếu có chết thì cả hai cùng chết. Giờ đây ta thì bị lạc tới nơi này, còn Aggi hắn..."

Apo không kìm lòng được, nước mắt lại rơi.

Mile đến bên cạnh nhìn Apo buồn khổ vuốt ve mặt kính chứa thanh trường thương, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó chịu.

Khi Apo nhắc đến mấy chữ "người ta yêu nhất", thâm tâm Mile lập tức quặn lại như có ai dí mũi chân vào, miệng lưỡi khô khốc như nuốt phải trái đắng.

Khỉ thật, anh có quyền gì để mà khó chịu chứ.

"Mile, ngươi thật tốt, những ngày qua ngươi đã ở bên cạnh chăm sóc ta, ngươi có cách nào để ta quay về không. Ta không có gì để báo đáp, chỉ có vương bào là thứ giá trị nhất của ta lúc này, ngươi có thể giữ lấy."

Mile nhìn Apo không nói nên lời. Làm thế quái nào anh có thể có cách đưa một người về quá khứ đây?

Tấm áo choàng vương bào của y, quả thật cũng có chút quý giá, nhưng làm sao quý giá bằng chính bản thân y?

Mile muốn nói anh không cần y dùng vương bào để báo đáp, lấy thân báo đáp có được không.

Nghĩ tới việc phải rời xa chàng trai kỳ lạ này, Mile hoàn toàn không muốn.

Theo lý mà nói thì anh đang thích đơn phương một người cổ đại hơn 2000 tuổi, và người này đã có ý trung nhân, chưa hết, y lại còn là vua của một nước.

Và quý ngài quốc vương đây đang nhờ cậy Mile tìm cách đưa y trở về quá khứ.

Còn khó hơn đi chết.

"Tôi không biết làm thế nào, nếu cậu muốn tôi sẽ đưa cậu về lại khu rừng nơi chúng ta lần đầu gặp nhau. Nhưng nếu không có cách... thì ở lại đây với tôi, được không?"

Mile xoay người Apo lại, nắm lấy hai tay của y, để y nhìn thẳng vào ánh mắt chân thành của mình.

Apo chợt thất thần, y cảm nhận được sự ấm áp đang lan toả từ đôi mắt đen láy trước mặt. Phải rồi, trước đó người này còn hôn y.

Con tim Apo giật thót, đừng như vậy chứ, chỉ là Mile rất giống Aggi khiến cho y có chút dao động mà thôi.

Apo ngoảnh mặt đi, né tránh ánh mắt của Mile, hai gò má bỗng chốc đỏ lên.

Lúc này đầu óc của y đã hoàn toàn tỉnh táo, y cảm nhận được hơi ấm bảo bọc lấy bàn tay, cũng cảm nhận được ánh mắt rực lửa kia đang rọi thẳng vào mặt mình. Apo muốn rút tay về nhưng lại bị anh giữ chặt.

"Cho tôi một tháng để sắp xếp, tháng sau tôi sẽ đưa Apo quay lại nơi đó xem thử. Trong một tháng này...", anh nâng lên bàn tay của y, đặt lên mu bàn tay một nụ hôn thật nhẹ, "...cho phép tôi được thích em... có được không?"

"Ngươi..."

Y giật mình quay lại nhìn Mile. Mặt y nóng quá. Con tim đột nhiên thình thịch trong lồng ngực.

"Chỉ một tháng thôi... tôi chỉ xin em một tháng. Sau đó, tôi vẫn sẽ đưa em tới khu rừng, nhưng nếu không thể quay về được nữa, ở lại bên tôi có được không?"

Chuyện gì vậy? Y phải làm sao đây? Sao đột nhiên người này lại thổ lộ với y?

Apo đã phải kiềm nén con tim điên cuồng gào thét bởi vì Mile quá giống Aggi, hiện giờ anh lại còn thổ lộ tình cảm với y.

A a a Mile không phải Aggi, người y yêu là Aggi, không phải anh.

Y không thể xem Mile là thế thân được, anh là ân nhân, y không thể làm thế với anh.

"A... ta... ngươi..."

"Đừng vội từ chối, xin em đừng từ chối. Cho tôi một tháng, nhé?"

Những lời chân thành ấm áp như siết chặt lồng ngực Apo.

Apo cúi đầu ngẫm nghĩ. Y không thuộc về nơi này, y hy vọng có thể trở về thời điểm Aggi tìm đến khu trú ẩn, như vậy Aggi sẽ không chết, hắn sẽ cùng Apo trốn thoát an toàn.

Vậy còn Mile? Nếu cho anh một cơ hội ngay lúc này để rồi sau đó vẫn là rời đi có phải là quá tham lam hay không?

"Apo?"

"A?"

Giật mình thoát khỏi suy nghĩ, ngẩng đầu lên liền bắt gặp đôi mắt đen láy chân tình như bầu trời đêm hàng ngàn tinh tú của Mile.

Ngay lúc này đây, hình ảnh những ngày qua Mile chăm sóc cho y trong bệnh viện chợt chạy trong đầu Apo như một thước phim.

Và rồi, y vô thức, nhẹ gật đầu.

"Thật tốt quá! Cảm ơn em!" Mile nở một nụ cười thật tươi, kéo người vào lòng ôm thật chặt, thậm chí còn chẳng buồn xin phép y.

Quốc vương gì chứ, anh không quan tâm, ở nơi đây Apo là Apo.

Trong một tháng này anh nhất định phải chiếm được tình cảm của y. Nói anh ích kỷ cũng được, nói anh ngu si cũng được, nhưng anh không muốn Apo quay về.

Anh... mê đắm người con trai này quá rồi.

Anh không nỡ, cũng không muốn buông tay.

Mờ ảo bên cạnh nơi đặt thanh trường thương nhuốm đầy sát khí là một bóng hình nam nhân binh phục uy phong, nhưng vẻ mặt lại man mác buồn.

Hắn nhìn thấy tất cả, cũng nghe thấy tất cả.

Aggi cười nhẹ, bàn tay đưa lên muốn chạm vào gò má của Apo nhưng không thể, hắn để nó ở đó, giữa không trung, rồi buông xuống.

Lồng ngực chẳng còn nhịp đập vẫn đau nhói từng cơn quặn thắt.

Hắn và người vĩnh viễn sẽ không thể bên nhau.

Hắn vẫn là nên chấp nhận số phận an bày.

Chỉ cần người an toàn và sống tốt.

Hắn sẽ yên lòng.

Dẫu vậy, nỗi đau này, vẫn không cách nào chịu được.

Bạn đang đọc Mộng Mị Series sáng tác bởi TinkerPo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TinkerPo
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.