Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sương Mù (Phần 1)

Tiểu thuyết gốc · 5345 chữ

Khói lửa mịt mù, tiếng gào thét, tiếng gươm giáo đinh tai choảng vào nhau, tiếng da thịt bị cắt qua, bị đâm xuyên, hỗn tạp, điên cuồng, loạn.

Mùi tanh tưởi hoà lẫn với không khí ngột ngạt xung quanh khiến con người ta khó thở.

Vệt đỏ bắn lên gương mặt tương phản với nước da trắng lạnh lùng sát khí.

Trên người hắn lúc này vô vàn những vết thương tướm máu thấm ướt binh phục, đôi mắt đen láy cay xè hằn lên những tia đỏ.

Chân mày uy mãnh nhíu chặt, hắn cắn răng vung lên thương dài chém vào người một tên lính địch, giẫm lên cái xác vừa bị hắn kết liễu, chân có mỏi nhừ cũng không thể khuỵu xuống ngay lúc này.

Hắn gánh trên vai trọng trách bảo hộ người ấy, dẫu có chết cũng phải mang y an toàn rời khỏi đây.

Phía sau lưng hắn lúc này là vận mệnh của cả quốc gia, người còn thì nước còn, chỉ cần thành công thoát được lần này, ổn định lại lực lượng, hắn sẽ phò trợ y quay về lấy lại giang sơn.

Thân ảnh phía sau hắn khoác trên mình vương bào đỏ rực, chỉ vàng thêu lên đường nét uyển chuyển hình rồng bay lượn, mắt phượng cong vút mang theo kim sắc ánh lên tia thống khổ, gương mặt xinh đẹp thanh tú thấm đượm nỗi đớn đau.

Xung quanh là thần dân là bá tánh, là những người đáng lý ra phải được y bảo hộ, giờ phút này lại phải dùng chính mạng của họ để bảo vệ y.

Y tự trách bản thân vô dụng, chỉ là một quốc vương không tài cán, không thể bảo vệ con dân, để quốc gia rơi vào thảm cảnh như hiện tại.

Phụ vương của y, quốc vương tiền nhiệm trước đó bỗng dưng ngã bệnh và đột ngột băng hà.

Người chỉ có duy nhất một mình y là hoàng tử, tất cả những người con còn lại đều là công chúa, bắt buộc một hoàng tử như y phải kế vị và đăng cơ khi chỉ mới mười sáu.

Trong suốt hai năm sau đó, với bản tính hiền lành không toan tính nhưng cũng chẳng phải là một kỳ tài xuất chúng trong việc trị vì, ngai vàng này quả thật quá nặng nề so với một hoàng tử nhỏ bé như y.

Y chỉ là một thiếu niên yêu thích nghệ thuật, từ nhỏ đến lớn đều là cầm bút vẽ chứ nào biết cầm giáo gươm.

Cũng chính vì vậy, đứng trước các thế lực càn quét tàn bạo, vị quốc vương bất đắc dĩ không biết phải làm như thế nào.

Dẫn đến ngay tại lúc này đây, trong sinh thần của chính bản thân, y buộc phải tháo chạy thoát thân khỏi cuộc đại chinh phạt của các đội quân dị giáo phương Bắc.

Bọn chúng bấy lâu vẫn luôn tham lam dòm ngó vương quốc yên bình đẹp đẽ giàu tài nguyên này.

Thời khắc chuyển giao quyền lực cho một hoàng tử nhu nhược, yếu đuối, bất tài, đám dị giáo làm sao có thể từ bỏ cơ hội tốt như thế.

Vương quốc Masan lừng lẫy một thời lụn bại dưới triều đại của y.

Nhóm binh sĩ phía sau thành công chặn lại một toán quân địch, mở đường cho thống lĩnh mang quốc vương leo lên lưng ngựa bỏ trốn.

Giờ phút này bọn họ vẫn một lòng trung thành với quốc vương, với Masan.

"Quốc vương bám chắc vào thần!"

Thân thể mảnh khảnh của quốc vương trẻ tuổi được hắn đỡ lên lưng ngựa, ngồi vào phía trước, lưng áp sát vào khuôn ngực săn chắc của thống lĩnh.

Hắn vòng tay qua eo nhỏ của quốc vương, ghì sát cơ thể vào người hắn mà bảo bọc, một tay nắm lấy dây cương một tay vung thương chém vào một tên lính địch có ý định muốn ngăn cản con đường chạy thoát của hai người.

Chiến mã đen hí vang một tiếng, vó ngựa nện xuống nền đất vương vãi những xác chết lao vút giữa cơn loạn lạc, mang trên mình hy vọng tồn vong của cả quốc gia rời đi khỏi cửa tử.

Hắn cưỡi ngựa băng băng trên con đường mòn rồi rẽ ngoặt tiến về phía khu rừng bên kia ngọn núi. Đằng sau còn nghe thấy tiếng ngựa truy đuổi, quyết bắt cho bằng được quốc vương Masan.

Tiếng gió rít gào ở bên tai, cái nắng ban trưa đổ xuống gay gắt chiếu rọi lên hai con người trên lưng ngựa hình thành một vệt bóng đen dài đổ rạp ở trên mặt đất.

Áo choàng trên vai binh phục bay phấp phới như một lá cờ.

Tiếng rượt đuổi ở phía sau vẫn văng vẳng bên tai, hắn vẫn thúc ngựa liều mạng mà chạy, phía trước mặt đã là bìa rừng.

Khu rừng này quanh năm mát lạnh, sương mù bao phủ, người Masan từ nhỏ vẫn là thường ở bìa rừng chơi đùa.

Bọn hắn vốn dĩ đối với khu rừng này hết sức quen thuộc, những kẻ dị giáo chưa bao giờ đặt chân vào đây ắt sẽ không tìm được đường ra dễ dàng nếu không có người Masan dẫn lối.

Lợi dụng địa thế hiểm trở cùng tầng tầng lớp lớp sương mù che chắn, rừng sẽ bảo vệ an toàn cho niềm hy vọng cuối cùng của Masan.

Hai người càng lúc càng tiến sâu vào trong khu rừng rậm, ở phía sau tiếng vó ngựa đuổi theo càng lúc càng xa dần, chẳng mấy chốc cũng đã không còn nghe thấy tiếng người hô hào truy giết nữa.

Chạy một quãng đường dài cộng thêm cơ thể thương tích, giờ đây khi không còn áp lực đuổi giết phía sau, thống lĩnh mới bắt đầu cảm nhận được đau đớn, rõ ràng vết thương của hắn không hề nhẹ.

Cắn răng chịu đựng, người cầm cương cố gắng mở to mắt tận lực quan sát hướng đi, theo một lối quen thuộc rẽ đến một con suối nhỏ.

Hắn mệt nhoài điều khiển ngựa chậm dần tốc độ rồi tiến tới bên bờ suối, leo khỏi lưng ngựa, cẩn thận đỡ quốc vương xuống.

Hai người cần phải nghỉ ngơi xử lý vết thương, tích trữ một ít nước rồi theo con đường rừng chạy về khu trú ẩn, ở nơi đó quốc vương của hắn sẽ an toàn.

Quốc vương của hắn, tâm can của hắn.

Thiếu niên mười tám tuổi đáng thương gánh trên mình vận mệnh của cả một dân tộc.

Hà cớ gì người phải chịu khổ cực như vậy. Thật tâm hắn chỉ mong người có thể an yên bình lặng sống một cuộc đời vui vẻ.

Hơn ai hết, hắn hiểu rõ người không hề muốn ngồi vào vị trí nặng nề này, người chỉ muốn làm một hoàng tử bình thường, không so đo, không tham vọng.

Người quá ngây thơ và trong sáng, không hề phù hợp với chốn đao gươm chém giết tranh đoạt quyền thế nhơ nhuốc dơ bẩn.

Hai người lớn lên cùng nhau, cũng có thể gọi là thanh mai trúc mã.

Hắn là con trai của quan đô đốc, từ nhỏ đã theo chân cha hắn vào trong cung học tập đợi đến khi trưởng thành sẽ phụng sự quốc gia, cống hiến cho dân tộc.

Năm mười tuổi, hắn đã gặp người. Người lúc ấy chỉ mới sáu tuổi, một hoàng tử bé đơn thuần và ấm áp, tựa như một mặt trời nhỏ chiếu rọi ánh sáng cho cuộc đời nhạt nhẽo của hắn.

Cái ngày mà lần đầu tiên hắn quỳ trước thân ảnh nhỏ bé hành lễ, người đã hỏi hắn tên gì, có thể chơi với người không, hoàng tử bé không có ai chơi cùng, xung quanh chỉ toàn là người lớn, người bảo hãy ngẩng mặt lên nhìn người.

Và, thời khắc đôi mắt của hắn chạm phải đôi mắt ánh kim rạng rỡ trong veo, người đã cười với hắn, xung quanh như bừng sáng những sắc màu tô vẽ cho những chuỗi ngày vô vị.

Chính vào giây phút ấy, hắn đã thề cả cuộc đời sẽ bảo vệ người, dù có phải bỏ cả tính mạng này.

Năm tháng dần trôi, hoàng tử nhỏ bé khi nào đã trưởng thành, vẫn là nụ cười rạng rỡ nhưng đã không còn vẻ non nớt trẻ thơ.

Hắn không phải là một kẻ văn thơ, hắn được huấn luyện giữa những binh sĩ ngày ngày cầm gươm đâm chém, hắn chỉ quen thuộc máu và mồ hôi, hắn không biết dùng mỹ từ như thế nào để nói về người.

Đối với hắn, người là xinh đẹp nhất.

Đối với hắn, người là hoàng tử.

Đối với hắn, người là quốc vương.

Trong lòng hắn, người là độc tôn, là duy nhất.

Trong tim hắn, người là ánh sáng, là mặt trời.

Còn hắn, vĩnh viễn sẽ là bề tôi trung thành nhất của người.

"Quốc vương, người có đau ở đâu không, để thần giúp người tạm thời băng bó, chúng ta cần phải nhanh chóng rời khỏi đây đến khu trú ẩn."

Hắn nhúng một mảnh vải mỏng xé ra từ một góc áo choàng của bản thân xuống làn nước suối mát lạnh, cẩn thận nhẹ nhàng lau đi những vết bụi bẩn trộn lẫn với vết máu bắn lên gương mặt xinh đẹp của quốc vương.

Y nhìn lại một thân binh phục vô vàn những vết chém rỉ ra máu tươi, mày kiếm nhíu lại vừa tức giận lại vừa đau lòng.

Hắn còn thảm hơn cả y, vậy mà còn lo cho y đến như thế. Quốc vương giữ lại tay của vị thống lĩnh, ngăn hắn tiếp tục lau gương mặt của mình.

"Đừng lau nữa, ta không sao. Huynh mới là người cần phải băng bó."

"Quốc vương thần không có việc gì, thân thể của người quan trọng hơn."

"Ta nói huynh dừng lại, huynh cần phải cầm máu."

"Quốc vương..."

"Lời ta nói huynh không nghe?"

"Thần..."

Nhìn thấy vẻ cương quyết của quốc vương, người làm bề tôi như hắn cũng không thể cãi lệnh.

"Vậy... nếu có chỗ nào khó chịu người nhất định phải nói với thần."

Rõ ràng là đang rất đau nhưng vẫn cố tỏ ra không có việc gì, y nhìn gương mặt trắng bệch của hắn lại nhìn đến những vết thương chi chít bên dưới bộ binh phục nặng nề, cõi lòng chợt dâng lên một cảm giác chua xót.

Người này, vẫn luôn là như thế, tất cả những đớn đau và xúc cảm không bao giờ bộc lộ ra ngoài. Cùng nhau lớn lên y còn không hiểu rõ hắn hay sao?

Được huấn luyện để trở thành thống lĩnh tài giỏi nhất Masan, hắn không được phép để lộ ra bất kỳ một tia xúc cảm nào, không được phép để kẻ thù nắm được yếu điểm.

Hắn đã khoác trên mình binh phục, quỳ trước mặt cha của y, thề sẽ bảo vệ y, bảo vệ dân tộc bằng cả tánh mạng.

Là lời tuyên thệ của một thống lĩnh với dân tộc.

Là lời tuyên thệ của một bề tôi với quốc vương.

Nhưng y biết, y nhìn thấy được, trong đôi con ngươi đen láy của hắn hướng về y, vẫn luôn có một ánh lửa rất nhỏ dẫu cho hắn có cố gắng chôn chặt ngọn lửa nhỏ bé ấy sâu thẳm trong tim đến dường nào.

Hắn sẽ luôn luôn đứng ở phía trước, tấm thân cao lớn đỡ lấy hết thảy mọi giông tố để đổi lấy bình yên cho y.

Không chỉ vì lòng trung thành, mà còn vì một thứ khác nữa.

Y biết.

Nhưng y cũng hiểu.

Hắn không bao giờ dám quá phận.

"Để ta giúp huynh."

Lời vừa nói ra, những ngón tay thon dài liền đã tiến tới chạm vào vết thương trên người của hắn.

"Quốc vương đừng chạm vào...", y ngước mặt lên nhìn thẳng vào mắt hắn, cả hai người rất gần, thậm chí còn cảm nhận được hơi thở của đối phương, "... bẩn tay người..."

Con tim của vị thống lĩnh dồn dập như trống trận, gần quá. Gương mặt xinh đẹp lo lắng nhìn thẳng vào mắt hắn.

Vẫn là như vậy, hắn luôn luôn không thể kiểm soát được con tim mỗi khi quốc vương cố tình làm ra những hành động có hơi chút thân mật đối với hắn.

Hắn không dám có bất cứ một suy nghĩ hay hành động quá phận nào đối với người, từ trước tới nay hắn vẫn luôn một mực giữ vững lời tuyên thệ, là một bề tôi trung thành với người.

Nhớ đến trước đây, trong một lần hắn đưa người vào rừng đi săn, cũng ở tại nơi con suối này, người khi ấy đã là một thiếu niên mười lăm, thân thể nhỏ nhắn xinh đẹp được hắn cõng trên lưng đã nói rằng, người biết bí mật của hắn.

Người biết hắn đối với người ngoài lòng trung thành còn là loại tình cảm đó.

Hắn sững sờ, vội đặt người xuống để người ngồi bên bờ suối, cả hai chân quỳ xuống trên mặt đất ở trước mặt hoàng tử của hắn cầu xin người tha thứ cho tội lỗi hèn mọn dơ bẩn.

Hắn cúi đầu trước ánh sáng của đời hắn, cầu xin người đừng đuổi hắn đi, hắn không dám có bất cứ hành động hoặc suy nghĩ quá phận nào với người, hắn cầu xin người hãy để hắn ở bên cạnh bảo vệ người.

Hoàng tử nhỏ bé nhìn thấy một màn kịch tính này thì chợt có chút buồn cười.

Y cười khúc khích, đôi mắt ánh kim trong veo quét qua thân ảnh cao lớn quỳ ở trước mặt cúi gằm không dám ngẩng đầu lên nhìn mình.

Bỗng dưng y nghĩ rằng trêu chọc cái người mặt lạnh này một chút cũng vui. Thường ngày hắn cứ giữ khoảng cách với y, cố gắng tỏ ra là một bề tôi trung thành nhưng ánh mắt hắn rõ ràng nhìn y rất khác, y còn không nhận ra hay sao, thật ngốc.

Hoàng tử nhỏ đưa bờ môi mềm của mình tới ngay bên tai của người quỳ trước mặt, nhỏ nhẹ thì thầm nói với hắn, "Aggi, ta cũng có một bí mật...", giọng nói mềm ngọt nhả ra từng chữ, mãi cho đến tận bây giờ, hắn cũng không thể nào quên ba chữ đó, "... ta thích huynh ~"

Rồi ở tại bên gò má trắng trẻo của hắn đặt lên một nụ hôn rất nhẹ.

Hoàng tử nhỏ dịch người trở lại phía sau, nhìn gương mặt của Aggi từ từ đỏ lên, mồ hôi túa ra lăn dài xuống thái dương, môi mím chặt không dám phát ra lời nào, trông vô cùng khổ sở chật vật.

Y cười ha ha rồi kề mặt của mình sát gần mặt hắn, "Aggi, nhìn ta!", y nhẹ giọng ra lệnh cho người đang quỳ bên dưới.

"Điện hạ, thần không dám!"

Làm sao hắn dám nhìn người? Lời điện hạ nói là thật sao? Điện hạ thật sự thích hắn? Điện hạ người không trêu chọc hắn chứ? Có phải điện hạ còn nhỏ tuổi nên chỉ muốn trêu chọc hắn hay không?

Ngay trong lúc hàng ngàn hàng vạn câu hỏi xoay vòng trong đầu của người kia, hoàng tử nhỏ đã vươn ngón tay thon dài đặt ở cằm của Aggi, nâng lên gương mặt anh tuấn, ép hắn phải nhìn mình.

Đôi mắt đen láy mở to sững sờ nhìn thẳng vào đôi mắt ánh kim trong veo, hắn như bị y thôi miên, cứ ngờ nghệch nhìn y như bị xoáy vào những quầng sáng lay động trong ánh mắt hút hồn của điện hạ.

Chóp mũi cả hai chỉ cách nhau một lóng tay, nếu nhích lên một tý liền sẽ chạm vào đầu mũi của đối phương, ngay cả thở dường như hắn cũng quên mất, môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói gì.

Trong tim của Aggi lúc này đây len lỏi một tia xúc cảm chiếm hữu hèn mọn, hắn đã nghĩ rằng, nếu người và hắn phải mắc kẹt ở giây phút này mãi mãi, thì tốt quá rồi.

Điện hạ của hắn.

Không, không được.

Chỉ còn vài tháng nữa hắn sẽ được bổ nhiệm làm thống lĩnh, gánh trên vai sứ mệnh bảo vệ vương quốc, cũng là bảo vệ điện hạ.

Người còn trách nhiệm với dân tộc, với quốc gia, hắn vĩnh viễn sẽ chỉ có thể tận lực phò trợ cho người, hắn chỉ là bề tôi hèn mọn, sao lại dám có những suy nghĩ quá phận như thế với người?

"Điện... điện hạ... thần... không dám... Thần... sẽ mãi mãi là bề tôi trung thành nhất của người..."

Mày kiếm nhíu lại, gương mặt xinh đẹp tỏ vẻ không hài lòng, người này sao lại cố chấp như vậy, y đã nói đến như thế hắn vẫn còn dè chừng hay sao.

"Là Apo. Ta đã nói với huynh nếu chỉ có hai chúng ta, huynh đừng gọi ta là điện hạ."

"Nhưng điện hạ..."

"Nếu còn gọi một tiếng điện hạ ta sẽ không nhìn mặt huynh nữa."

"Thần..."

Lòng bàn tay nắm lại thành quyền đặt trên đùi của hắn đã sớm ướt đẫm mồ hôi, Aggi thật sự không biết phải làm như thế nào, lời của điện hạ chính là mệnh lệnh.

"Apo..."

Hoàng tử nhỏ liền nở nụ cười hài lòng. Chợt nảy ra trong đầu một suy nghĩ nghịch ngợm, y liền nhếch môi, nghiêng đầu, đuôi mắt cong cong khiêu khích nhìn hắn thách thức, "Ta có một thử thách cho huynh, huynh dám nhận không?"

"Người cứ nói, dù cho có phải bỏ cả tính mạng, thần cũng sẽ tận lực thực hiện nhiệm vụ người giao phó."

"Hôn ta."

"A?"

"Huynh a cái gì? Ta bảo huynh hôn ta."

"Điện hạ, thần không dám mạo phạm!"

Aggi hoảng hốt tách ra khỏi bàn tay đang đặt ở cằm của hắn, vội ở trên mặt đất quỳ rạp xuống, gương mặt của hắn lúc này chỉ có thể nhìn thấy mũi giày của y.

Làm sao có thể? Làm sao hắn dám làm điều đó với người?

Thở dài, bực chết đi được, hoàng tử điện hạ ngồi ở trên tảng đá khoanh lại hai tay tức tối, trong lòng thầm mắng chửi cái tên to xác đang quỳ trước mặt là đồ cứng đầu.

Y nghĩ nghĩ gì đó, cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng, bên tai là khuyên vàng lấp lánh cũng lay động theo, tóc nâu mềm loà xoà ở trước trán, môi hồng xinh xắn như cánh hoa khẽ nhếch lên thành một nụ cười có chút ranh mãnh.

Hoàng tử nhỏ vươn tay tới nắm lấy cổ áo của Aggi kéo mạnh, áp môi mềm lên môi của hắn.

A a a thần linh ơi cứu mạng, Aggi không dám cả thở rồi, điện hạ của hắn đang hôn hắn.

Cả người của chàng trai cứng lại, hắn hai tay chơi vơi ở giữa không trung, nhất thời không biết phải làm gì.

Bất chợt, hoàng tử nhỏ từ từ rời khỏi vị trí đang ngồi, áp lại gần hơn nữa, môi của người vẫn dính ở trên môi hắn.

Điện hạ đẩy hắn ra phía sau cho tới khi Aggi rời khỏi tư thế quỳ, ngồi bệt xuống nền cỏ xanh rì.

Môi mềm của điện hạ mở ra ngậm nhẹ lấy môi của hắn, rõ ràng người cũng chẳng biết phải hôn như thế nào, chỉ là ở trên môi của chàng trai trước mặt làm loạn, lưỡi nhỏ đưa ra liếm láp hệt như một chú mèo con khiến hắn ngứa ngáy.

Hoàng tử nhỏ dần dần nhích lại sát gần hơn nữa cho đến khi tâm trí của Aggi chợt lấy lại một chút ý thức thì điện hạ đã ngồi vào trong lòng của hắn từ lúc nào, tay của người đặt lên khuôn ngực rắn chắc của Aggi.

Hắn vội dứt ra khỏi nụ hôn vụng dại, ngây ngốc nhìn người ở trong lòng.

Điện hạ xinh đẹp của hắn, người thật sự là đang muốn thách thức giới hạn của hắn hay sao?

Trái ngược với vẻ sững sờ của Aggi, hoàng tử nhỏ đang bày ra một biểu cảm bĩu môi nhíu mày, y rất không vui, đã hạ mình đến mức này mà cái tên to xác kia còn không hiểu tâm ý của y hay sao?

Một điện hạ cao quý lại vì người này mà chủ động đến thế, vậy mà hắn vẫn cứ ngồi trơ ra đó, có phải là muốn làm cho y tức chết hay không?

Hoàng tử nhỏ tức giận thật rồi, tức giận đến mức mặt đỏ hết cả lên, trong đôi mắt cong cong ánh kim trong veo đã bắt đầu dâng lên một tầng lệ mỏng long lanh uất ức.

"Aggi! Huynh bắt nạt ta! Hức..."

"A không có không có điện hạ đừng khóc, là lỗi của thần!"

Nhìn thấy điện hạ rưng rưng muốn khóc, con tim của vị tướng quân trẻ tuổi liền giật thót, vội ôm lấy thân ảnh nhỏ bé dỗ dành.

Đến nước này mà hắn còn cố chấp chắc chắn điện hạ sẽ không bao giờ nhìn mặt hắn nữa, cuộc đời của hắn còn có ý nghĩa gì đâu?

"Hức... ta đã nói không gọi là điện hạ..."

"Vậy... thần xin phép được gọi người là Apo, khi chỉ có hai ta... Apo, không khóc nữa nhé. Ta xin lỗi."

Hoàng tử điện hạ nhận được cái ôm ấm áp, thân thể nhỏ bé lọt thỏm trong lòng thân hình cường tráng, sụt sịt cái mũi xinh xinh rồi bĩu môi đẩy người kia ra, nhìn vào mắt Aggi.

"Huynh có chịu hôn ta không?"

Aggi nhìn điện hạ với vẻ mặt bất lực, hắn thở dài tỏ ý đầu hàng, đến cuối cùng vẫn là không thể cam lòng khiến điện hạ xinh đẹp của hắn buồn rầu.

"Apo, thứ lỗi cho ta mạo phạm."

Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, đặt lên đó một nụ hôn rất khẽ như đang nâng niu một báu vật rồi tiến mặt sát lại gần, nhẹ nhàng ấn lên bờ môi mềm.

Hắn chậm rãi, dịu dàng mút lấy cánh môi xinh đẹp tựa như cánh hoa, lại nhẹ nhàng đặt lên gò má nâu sáng bừng dưới ánh nắng mùa thu, và kết thúc nụ hôn trên vầng trán của người đầy trân trọng cùng kính ngưỡng đối với ánh dương rực rỡ nhất đời hắn.

Chớp mắt một cái, giờ đây người đã là một quốc vương cao quý, nhưng vẫn như vậy đối với hắn như thuở ban đầu.

"Gọi Apo."

"Ưm... Apo... người đừng chạm vào, để ta tự làm. Vết thương này không đáng là bao, chúng ta cần lấy một ít nước dự trữ rồi rời đi ngay trước khi trời tối."

"Huynh ngồi xuống cho ta!"

"Nhưng mà..."

Lời còn chưa dứt, bờ môi mềm liền áp lên môi hắn chặn lại câu chữ đang muốn tuôn ra. Quốc vương không để nụ hôn đi sâu hơn, người để môi mình dán vào môi thống lĩnh một khoảnh khắc ngắn ngủi rồi nhẹ nhàng lùi lại, khẽ mỉm cười.

"Huynh nói nhiều quá!"

Không còn cách nào khác, Aggi đành phải để cho quốc vương chăm sóc vết thương cho hắn. Cũng không làm được gì nhiều, chỉ có thể tạm thời dùng nước lau đi vết bẩn xung quanh miệng vết thương rồi xé vải từ tấm áo choàng của hắn cầm máu.

Vương bào đỏ rực thêu hình rồng chói mắt ngồi bên cạnh băng bó lại vết thương cho thống lĩnh, Aggi biết rằng trên đời này có lẽ hắn chính là người đàn ông duy nhất may mắn nhận được đãi ngộ như thế từ chính đôi tay ngọc ngà của quốc vương Masan.

Dẫu cho tình thế hiện nay của hai người là trốn chạy khỏi đuổi giết của quân địch, có chút chật vật, nhưng cũng khiến trong lòng vị thống lĩnh trẻ tuổi dâng lên một cảm giác ngọt ngào.

Mặt trời đã qua khỏi đỉnh núi, báo hiệu không lâu nữa thôi hoàng hôn sẽ tới, màn đêm rồi sẽ mau chóng ập xuống, khiến cho đường chạy thoát thân càng lúc càng khó khăn.

Họ cần phải mau chóng rời khỏi nơi này.

"Apo đi thôi, không còn sớm nữa."

"Ưm!"

Leo lên lưng ngựa, Aggi ở phía sau vòng tay qua eo ôm lấy quốc vương của hắn, lồng ngực rắn chắc làm điểm tựa cho thân ảnh mảnh khảnh trong lòng.

Cả hai vừa rời đi không bao lâu, một toán lính đã đuổi tới. Bọn chúng phát hiện bên bờ suối có dấu vết còn rất mới của móng ngựa, nhất định người vừa chỉ mới ở đây thôi, một đám người hung hãn lần theo dấu vết còn sót lại đuổi theo.

Aggi cùng quốc vương ở trên lưng ngựa miệt mài chạy theo lối đi quen thuộc. Chẳng mấy chốc, con đường mòn dẫn tới khu trú ẩn đã dần dần hiện ra ở phía xa xa.

Ngay lúc này tiếng vó ngựa phía sau càng lúc càng gần, hắn biết đám người kia đã sắp đuổi kịp rồi, liền thúc ngựa nhanh hơn nữa lao đi giữa ánh chiều dần dần tắt nắng.

Thật khó hiểu, thông thường người xa lạ sẽ không dễ gì mà tìm được đường đi ở nơi này nhưng lúc này hắn không có thời gian cùng tâm trí để nghĩ về việc đó, hắn cần đưa quốc vương rời khỏi đây.

Bất chợt, ở phía trước đột nhiên xuất hiện hai tên lính trên lưng ngựa chặn đường Aggi. Khốn kiếp! Bọn chúng đã tách ra bao vây hắn.

Aggi vội ghì lấy dây cương, phía sau cũng đang đuổi tới, phía trước lại bị chặn đường, không còn cách nào khác, hắn buộc phải chọn một lối đi khác.

Aggi điều khiển ngựa xoay đi chạy thẳng trở lại vào hướng rừng cây, đám người lập tức đuổi theo.

Mặt trời đã hoàn toàn khuất dạng, những tia nắng cuối cùng trong ngày vụt tắt, tựa như niềm hy vọng trốn thoát cuối cùng của hai người cũng đã vụt khỏi tầm tay.

Không! Dù có bỏ mạng tại đây hắn cũng phải cầm chân bọn chúng để quốc vương chạy thoát.

Bất chợt, một khúc cây giữa đường khiến cho ngựa của Aggi vấp phải ngã khuỵu, hắn vội ôm lấy quốc vương, bảo bọc người an toàn trong vòng tay của hắn, còn bản thân mình thì nhận lãnh đau đớn khi phần hông đáp thẳng xuống mặt đất.

Quá tối, hắn đã không nhìn thấy khúc cây kia chắn ở giữa lối đi.

"Aggi huynh có sao không?" Quốc vương lo lắng ngồi dậy và đỡ lấy thống lĩnh. Nhìn thấy cái cắn răng nhíu mày của hắn, y biết rằng cú đáp đất khi nãy không hề nhẹ, hắn đã dùng toàn bộ cơ thể che chắn cho y.

"Ư... không sao... người có sao không? Chúng đuổi tới rồi, mau chạy!"

Trong miệng tuôn ra cái vị tanh khó chịu, Aggi nhổ ra một búng máu, hắn lau vội vết máu đọng lại ở khóe miệng rồi vội vã đứng dậy nắm lấy tay của quốc vương kéo người chạy đi.

Lũ người phía sau vẫn ráo riết đuổi theo, hai người họ cứ chạy mãi chạy mãi, màn đêm lạnh lẽo kéo theo lớp sương mù càng lúc càng dày đặc khiến cho tầm nhìn con người ta trở nên khó khăn.

Không ổn, nếu cứ tiếp tục như thế này, sẽ đến lúc cả hai cùng kiệt sức, đến lúc đó hắn sẽ không còn đủ khả năng bảo vệ an toàn cho quốc vương.

"Apo, ta sẽ ở lại giữ chân bọn chúng, người mau chạy đi, tìm đường đi về hướng con đường mòn dẫn tới khu trú ẩn, ta cắt đuôi được bọn chúng sẽ chạy đến gặp người."

"Không, ta không thể bỏ huynh ở lại!"

Làm sao y có thể? Hắn điên rồi sao? Sao y có thể bỏ hắn ở lại một mình?

"Apo, nếu cứ tiếp tục chạy ta sẽ không đủ sức lực bảo vệ người! Người mau chạy đi, ngay lúc này ta vẫn còn có thể cầm chân bọn chúng rồi tìm cơ hội thoát thân và hội ngộ với người ở chỗ trú ẩn, chỉ cần người an toàn, ta sẽ không lo lắng! Mau chạy đi!"

"Ta..."

"Đi mau!"

Vừa dứt lời, Aggi đã vung thương quay trở lại giao đấu với đám quân địch.

Trong lúc đuổi theo một vài tên đã lạc đường dẫn đến hiện giờ số lượng chỉ còn lại bốn tên, hắn có thể cầm chân được đám người này, chỉ cần đủ thời gian để quốc vương có thể chạy thoát là được.

Không còn cách nào khác, thân thể mảnh khảnh liền xoay người bỏ chạy, trước khi vương bào đỏ rực thêu chỉ vàng hình rồng bay lượn khuất đi trong lớp sương mù, hắn vẫn còn nghe được lời nói vọng lại của quốc vương, "Aggi ta chờ huynh!"

Hắn hét lên một tiếng, dồn toàn lực chống trả sự bao vây của quân địch, những đường chém sắc bén xé gió va vào nhau chói tai, dù có bị thương, hắn vẫn là một mãnh thú, muốn chạm vào quốc vương của hắn, nằm mơ đi!

Apo chạy và chạy.

Hơi thở dồn dập, lồng ngực đau buốt.

Ánh trăng ở phía trên yếu ớt len lỏi qua những tán cây không đủ để soi rõ đường đi giữa lớp sương mù dày đặc.

Y không còn nghe thấy tiếng giao chiến ở phía sau nữa, chỉ còn bên tai là tiếng bước chạy cùng tiếng hơi thở đứt quãng dồn dập của chính mình.

Apo chạy rất lâu, chạy mãi, y không dám dừng lại, y phải thoát khỏi nơi này, Aggi nhất định sẽ thành công, không có y vướng bận, hắn nhất định sẽ thoát được dễ dàng và chạy đến hội ngộ cùng với y.

Chính vì vậy, y không được để bị bắt lại, mọi công sức của Aggi sẽ trở nên vô nghĩa.

Cứ chạy đi như thế trong lớp sương mù cho tới khi ở phía xa xa chợt dần hiện ra thứ ánh sáng mờ mờ.

Apo chạy về nơi có ánh sáng kia cho đến khi chân y rời khỏi mặt đất cỏ bên dưới lúc nào không hay biết.

Thật kỳ lạ, thứ ánh sáng đó cứ to dần to dần, nó quá sáng khiến mắt của y đau đớn, nó đang tiến lại gần đây, rất gần, rất gần...

Tin tin! Kéttttttt! Rầm!

Cái thứ ánh sáng chói lóa tông thẳng vào người y, cả cơ thể lãnh chịu một cú húc quá lớn khiến cả người Apo văng về phía sau.

Y nằm trên mặt đất, ý thức dần dần mất đi, trước khi chìm dần vào bóng tối, Apo kịp nhìn thấy lờ mờ bóng dáng của một ai đó chạy đến gần, người kia nói gì y không thể nghe được...

Apo bất tỉnh.

Bạn đang đọc Mộng Mị Series sáng tác bởi TinkerPo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TinkerPo
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.