Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 12

Phiên bản Dịch · 1158 chữ

Chương 12

Edit Kh4444

Chính là bởi không biết vì cái gì, cho nên mới thấy cô liền khó chịu.

Đặc biệt là thấy cô làm việc, cái gì cũng làm được, còn làm rất vui vẻ, càng khó chịu hơn.

Liền muốn ăn vạ...

Liền muốn nhìn bộ dáng của cô vì hắn mà nghẹn không nói nên lời, bộ dáng hoang mang rối loạn vội vàng xin lỗi.

Hắn có bệnh đi...

Cố Hằng An trừng mắt nhìn cô thật lâu không nói chuyện.

Tập kịch bản khá dày, Ôn Tư Ngộ cầm nửa ngày, tay có chút mỏi.

Thật lâu sau, người đàn ông giống như giận dỗi, duỗi tay tiếp nhận tập kịch bản cô đưa qua.

“Cô tên là...?”.

“...Ôn Tư Ngộ”.

“À”. Thất thần nhéo nhéo đồ vật trong tay, hắn lại hỏi: “Cô với đạo diễn Lý là...?”.

“...Ông ấy là bạn của cha tôi”.

“À”

Cố Hằng An gãi gãi thái dương, ‘Ai’ một tiếng, sau đó đem kịch bản trả lại, xoay cơ thể chạy trối chết.

Bóng dáng người đàn ông nhìn không được rõ lắm, chỉ mơ hồ thấy hắn lúi húi chạy, còn giơ giơ tay lên nói ‘Cảm ơn’. Câu nói cực kì không phù hợp với tính tình cổ quái của hắn.

Ôn Tư Ngộ: “...”

Hắn còn biết nói cảm ơn cơ đấy.

Trợn trắng mắt lắc lắc đầu, cô cũng lấy đồ, lấy túi chuẩn bị rời đi, chắc chắn xe đã đi rồi, chỉ có thể gọi xe để về khách sạn.

Vừa ra khỏi cửa, đứng ở ven đường nhìn dòng xe cộ chạy phía trước, cảm thấy gọi xe là không có khả năng, cúi đầu lấy từ trong túi ra điện thoại, mở app ra đặt xe, ngay bên cạnh liền dừng lại chiếc xe bảo mẫu, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống.

Khuôn mặt tuấn tú của Giang Tự lộ ra.

“Ôn tiểu thư, thật trùng hợp”.

Ôn Tư Ngộ: “...”

Khá không hiểu anh đang nói trùng hợp là có ý gì, cô gái nhỏ hơi hơi cúi người, ngoan ngoan ngoãn ngoãn kêu một tiếng tiền bối Giang: “Tiền bối Giang chưa về sao ?”.

Giang Tự ‘Ừ’ một tiếng: “Tôi chờ người đại diện, anh ấy không có ở đây mấy hôm nay, là lần đầu tới phim trường nên đi tìm vài tiếng đồng hồ”.

Chu Diệc ngồi ở ghế phụ vừa trở về không nặng không nhẹ ‘Hừ’ một tiếng, lén lút trợn trắng mắt.

Giang Tự làm như không nghe thấy, tiếp tục hỏi cô: “Trở về khách sạn à ?”.

Ôn Tư Ngộ gật gật đầu.

“Xe hẳn là đã rời đi rồi đi”.

Cô gái giơ giơ điện thoại trong tay: “Em đang định đặt xe ạ”.

‘Cách’ một tiếng, người đàn ông mở cửa xe bảo mẫu ra, nói: “Đi lên đi”.

“...Dạ ?”. Ôn Tư Ngộ chớp chớp mắt, chưa kịp phản ứng.

“Lên xe đi, tôi cũng đang chuẩn bị trở về khách sạn, tiện đường đưa em về”.

Lần này Chu Diệc ‘Xì’ một tiếng thật to.

Ôn Tư Ngộ cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, theo bản năng muốn từ chối, lại cảm thấy từ chối càng không thích hợp.

Hơn nữa, nam thần tự mình mở cửa xe cho cô a...

Trong lòng tiểu cô nương ‘bùm bùm’ 2 tiếng, sau đó ngoan ngoãn nói cảm ơn, tay chân nhẹ nhàng lên xe.

Lái xe chính là trợ lí của Giang Tự, trên ghế phụ là người đàn ông Ôn Tư Ngộ chưa từng gặp qua, hẳn chính là người đại diện mà anh vừa nói, còn cô và Giang Tự ngồi ở phía sau.

---

Ô tô chạy với vận tốc đều đều trên đường, trong xe không ai nói chuyện, trong lúc nhất thời, an tĩnh làm người ta cảm thấy có chút xấu hổ.

Giang Tự ngồi ở vị trí bên cạnh cô, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, thoạt nhìn cả người rất thâm trầm.

Ôn Tư Ngộ càng cảm thấy khẩn trương.

Tựa hồ là thấy cô gái nhỏ có chút co quắp, Chu Diệc ở ghế phụ dẫn đầu phá vỡ cục diện trầm mặc này, hắn quay đầu lại, nhìn Ôn Tư Ngộ thân thiện cười cười nói: “Ôn tiểu thư là nhân viên công tác phải không ?”.

Ôn Tư Ngộ gật gật đầu, nghĩ nghĩ một chút, lại lắc lắc đầu giải thích nói: “Tôi vẫn chưa tốt nghiệp, hiện tại tôi ở đoàn phim là làm trợ lí của đạo diễn để thực tập”.

Chu Diệc lập tức phối hợp làm bộ ‘thì ra là thế’, đang muốn tiếp tục nói gì đó thì Giang Tự luôn trầm mặc cho anh ta một ánh mắt như có như không, Chu Diệc lập tức câm miệng ---mới lạ.

Chỉ thấy anh ta đối với đôi mắt hình viên đạn của người đàn ông làm như không thấy, tiếp tục cười tủm tỉm nói: “Ôn tiểu thư cùng A Tự nhà của chúng ta hình như rất quen thuộc thì phải, có lẽ cô không biết đứa nhỏ A Tự này, gánh nặng thần tượng rất lớn, bên ngoài đắp nặn đầy đủ hình tượng của một nam thần, kì thực bên trong lén lút đặc biệt tùy hứng, những người không thân đừng nói đi nhờ xe, đến cả nói chuyện cũng không thèm nói nữa đó”.

Giang Tự: “...”

Ôn Tư Ngộ khô cằn cười cười, nghĩ thầm A Tự nhà anh lúc nằm liệt ở trong phim trường Cát Ưu, chính là một chút gánh nặng thần tượng đều không có...

Bị đánh giá là bên ngoài ‘gánh nặng thần tượng thật lớn’, bên trong ‘kì thực đặc biệt tùy hứng’, Giang Tự rốt cuộc không nghe nổi nữa, quay đầu nhìn Ôn Tư Ngộ nói: “Lần trước em còn chưa nói xong đâu”.

Cô gái nhỏ nhìn anh chớp chớp mắt, biểu tình có chút mờ mịt.

“Lần trước ở thang máy, em nói thích ⟪ Trường Sinh ⟫ nhất”.

Giang Tự nhẫn nại giải thích, trong xe rất tĩnh lặng, giọng nói của anh phảng phất như làm không khí cũng chấn động theo: “Em còn chưa nói xong là vì cái gì”.

Ôn Tư Ngộ bây giờ mới nhớ tới, mấy ngày trước ở trong thang máy, bọn họ nói đến việc này.

Cô cho rằng, chắc anh đã không còn nhớ rõ được hai người bọn họ đã nói cái gì với nhau, chỉ bởi vì đi thang máy cùng nhau nên xuất phát từ lễ phép mới cùng cô tùy tiện nói hai câu.

Làm người ta có chút ngây ra, Giang Tự cũng không vội, chống hàm dưới nghiêng đầu nhìn cô, chậm rì rì lập lại lần nữa: “Cho nên là, rốt cuộc vì cái gì lại thích nó hơn ?”.

Bạn đang đọc Mỗi Ngày Một Thổ Lộ của Tê Kiến
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kkk233
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.