Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 11

Phiên bản Dịch · 1249 chữ

Chương 11

Edit: Kh4444

Ôn Tư Ngộ trơ mắt nhìn Giang Tự đang sửng sốt nhìn chằm chằm vào mình, cơ thể hơi hơi căng thẳng.

Giống như sau khi cô nhìn anh cười, anh rất ngoài ý muốn thì phải.

Trong bộ não sống động của cô gái nhỏ lại bắt đầu điên cuồng vận hành, anh ấy có phải cảm thấy chính mình đang cố ý lôi kéo làm quen không ?

Một giây sau, anh lại trở về bộ dáng không hề có hình tượng nằm liệt trên ghế dựa, trả lại cho cô một nụ cười lười biếng, phảng phất như anh mới vừa ngây người chỉ là ảo giác của Ôn Tư Ngộ.

Ôn Tư Ngộ: “...”

Là cười với cô a...

Hì hì hì hì hì.

Vốn dĩ Ôn Tư Ngộ cho rằng, có Giang Tự ở đây sẽ làm cô bị phân tán lực chú ý.

Nhưng rốt cuộc lại không có, ở phim trường, công việc lu bù giống như đi đánh nhau, đặc biệt là công việc làm trợ lí đạo diễn này, cái gì cũng phải làm.

Vào buổi chiều, cô vẫn như cũ, duy trì tần suất bận rộn như buổi sáng, căn bản là không có thời gian chú ý đến việc Giang Tự đang ở nơi nào, có vài lần rảnh rỗi, cô sẽ ngẫu nhiên nhìn vào vị trí của anh, sau đó liền nhìn đến ánh mắt anh thẳng tắp, tựa hồ là đang ngẩn người.

Thẳng đến lúc chạng vạng, màu ráng chiều nổi lên giữa không trung, mới rốt cuộc kết thúc công việc.

Đi theo xe của tổ cùng nhau trở về khách sạn, Ôn Tư Ngộ trở về phòng liền nằm liệt trên giường, một chút cũng không muốn động.

Ngày đầu tiên thực tập, cảm giác như tay chân đều không phải của mình nữa rồi.

Ngày tiếp theo vẫn giống như cũ.

Nhưng ngày hôm sau đó nữa cũng chỉ diễn ban ngày, hơn 3 giờ chiều liền kết thúc rồi, mọi người thu thập đồ vật, mấy nhân viên công tác la hét, thật vất vả lắm mới có một ngày làm xong sớm, muốn ra ngoài đi dạo, đã cùng nhau làm việc hai ngày, hơn nữa, mấy cô gái nhỏ cũng không hơn Ôn Tư Ngộ mấy tuổi, mọi người đã hứng lên liền đều sôi nổi mời Ôn Tư Ngộ đi cùng.

Tiểu cô nương đều ở trong nhà chơi game, quay video vào mấy kì nghỉ, bây giờ hồi tưởng một chút thời điểm mấy cô gái đi dạo phố có bao nhiêu đáng sợ, có cảm giác sau mấy ngày này, con đường mình đi so với trước khi nghỉ hè một tháng còn nhiều hơn, cũng không cần vận động thêm.

Vì thế uyển chuyển từ chối lời mời nhiệt tình của mọi người, quyết đoán lựa chọn trở về khách sạn đi ngủ.

Sau khi đem một đóng lớn tập kịch bản trong tay cùng các loại giấy tờ, các loại đồ vật để lung tung rối loạn trên bàn thu dọn, Ôn Tư Ngộ sắp xếp sạch sẽ, chỉnh chỉnh tề tề, mới chuẩn bị chạy lấy người.

Kết quả vừa nhấc đầu, liền thấy người đàn ông đang khoanh tay đứng ở trước bàn.

Cổ áo đeo cái cà vạt bị kéo ra lỏng lẻo mà ngày hôm trước dùng cô làm phép loại trừ, đồng phục cảnh sát treo ở trên tay, cả người đang ngửa đầu từ trên cao nhìn xuống cô, biểu tình thập phần lạnh nhạt.

“...”

Ôn Tư Ngộ: “Tiền bối Cố ?”.

“Ừ”

Cố Hằng An không mặn không nhạt lên tiếng, ngón tay gõ gõ trên bàn nói: “Mới vừa rồi tôi để kịch bản của mình ở đây”.

Ôn Tư Ngộ cúi đầu nhìn thoáng qua một chồng giấy được cô xếp chỉnh tề, phản ứng lại liền vội vàng xin lỗi: “Thực xin lỗi tiền bối Cố, tôi không biết anh để kịch bản ở đây, để tôi giúp anh tìm nó”.

Cô vừa nói vừa đem một chồng kịch bản để trước mặt, lên tiếng: “Kịch bản của tiền bối Cố có viết tên không ?”.

“Không có viết”.

Ôn Tư Ngộ cười cười: “À, không có việc gì, để tôi tìm xem...”

Cố Hằng An không nói lời nào, tay gõ gõ trên bàn nhìn nhìn cô.

Cô gái nhỏ tìm rất nghiêm túc, lật tỉ mỉ từng tờ từng tờ một, một chồng thật dày trong nháy mắt liền thấy đáy, cuối cùng là mấy sấp thời gian biểu, nơi nào có kịch bản đâu.

Ôn Tư Ngộ ngẩng đầu, nhìn vào cặp mắt lãnh đạm kia: “Tiền bối Cố, không tìm thấy kịch bản của anh, có phải anh để quên ở chỗ khác không ?”.

Người đàn ông từ từ nói: “Tôi không có để ở chỗ khác, tôi để ở chỗ này”.

“...Anh nhớ lại một chút xem sao ?”.

Đuôi lông mày của Cố Hằng An hơi hơi nhướng lên: “ Cô nghĩ tôi ngốc à ? Tôi đem đồ của mình để ở đâu cũng không biết sao ?”.

Lúc này người trong phim trường chắc cũng đã đi hết rồi, giọng điệu người đàn ông nói hơi cao, ở trong không gian tĩnh lặng này có vẻ phá lệ rõ ràng.

Ôn Tư Ngộ bắt đầu cảm thấy, vị đàn anh họ Cố này kì thực là tới ăn vạ đi.

Cô nhíu nhíu mày, từ trong chồng giấy lấy ra kịch bản của chính mình, đưa đi qua nói: “Nếu trong lúc nhất thời tìm không ra thì trước tiên tiền bối Cố lấy của tôi dùng tạm đi ?”.

Cố Hằng An theo bản năng liền nghĩ sẽ nói ‘Không, tôi muốn tập kịch bản của tôi’.

Cố Hằng An kì thực là một nhị thế gia ( người được sinh ra trong một ngôi nhà đã giàu sẵn), là một phú nhị đại suốt ngày chỉ biết ăn nhậu chơi bời, chẳng làm nên trò trống gì.

Nhưng mà lúc cha mẹ hắn hoàn toàn tuyệt vọng về hắn, gia hỏa này không biết có phải uống máu gà hay không, đột nhiên lại bắt đầu quyết chí tự cường.

Không đánh bài, không nhậu nhẹt, cũng không gái gú.

Toàn tâm toàn ý chuyên chú vào việc học, dốc lòng muốn vào giới giải trí trở thành một siêu sao lộng lẫy tiến đến đỉnh cao đời người, còn tuyên bố sẽ không cần bất luận sự trợ giúp nào từ người cha già của anh ta, cự tuyệt bất luận mối quan hệ đi cửa sau nào,thề rằng sẽ tự dựa vào giá trị nhan sắc cùng thực lực của mình để chinh phục thế giới.

Hơn nữa, biểu hiện của hắn đối với những người dùng thủ đoạn, dùng các mối quan hệ để đi đường tắt trong giới giải trí cũng thập phần mãnh liệt cùng không chút nào che giấu sự kinh thường.

Nhưng mà đây là Ôn Tư Ngộ...

Sau khi phản ứng lại, Cố Hằng An cảm thấy rất buồn bực.

Cô gái nhỏ này lại không ôm đùi,làm việc chăm chỉ, cũng không làm mấy việc như chiếm vị trí người khác, người ta là tiến vào đoàn phim để thực tập, hai ngày nay còn vội giống như chó rượt, có chuyện gì làm hắn khinh thường được đâu.

Bạn đang đọc Mỗi Ngày Một Thổ Lộ của Tê Kiến
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kkk233
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.