Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc sống của nô lệ.

Tiểu thuyết gốc · 1773 chữ

Chapter 9: Cuộc sống của một nô lệ.

Chát…bộp- Tiếng roi, tiếng đánh đập liên tục vang lên.

-Nhanh cái tay cái chân lên nếu chúng mày muốn trưa nay có cơm ăn.- Một tên bặm trơn cầm roi hét lớn.

Trời đã gần trưa rồi mà bọn tôi chỉ mới xúc được 30 bao đất. Cứ đà này chắc trưa nay lại nhịn đói mất. Mẹ kiếp! Từ lúc bị bán cho lũ khai thác khoáng ở Lôi quốc chẳng ngày nào tôi được ăn uống tử tế hay nghỉ ngơi một tí nào cả. Chúng thả bọn tôi xuống 1 cái hầm sâu dưới lòng đất. Công việc của chúng tôi là đào và xúc đất để tìm khoảng sản sâu ở bên dưới. Đến trưa nếu bọn tôi xúc đủ số lượng thì mới được ăn cơm. Mà cái số lượng của chúng là tận 50 bao tải cơ. Thế đấy…dưới này đã ẩm thấp, lạnh lẽo, cơ thể bọn tôi thì lúc nào cũng đói khát thì sao mà xúc đủ số lượng để ăn cơm trưa cơ chứ.

-Này này mọi người…Tôi đào được kim cương này. Cái này mà đưa ra ngoài bán phải cả chục lượng vàng đấy.

Tôi khẽ liếc nhìn hắn. Tên đấy tên là Kasan. Một tên hãm tài chính hiệu. Hắn chăm chỉ đào đất không phải vì cơm trưa mà là vì đống đá quý và kim cương ở dưới này. Lâu lâu hắn lại lén giấu đi một hai viên với hy vọng thoát ra ngoài sẽ đổi đời. Nhưng có vẻ chẳng ai quan tâm hắn đào được cái gì. Thứ duy nhất mọi người ở đây hy vọng chỉ là bữa cơm trưa mà thôi.

-Này. Mày giữ cái đống đấy làm gì khi mà không thoát ra được khỏi đây. Thà mày đem chúng đi hối lộ lũ người kia để lấy bữa cơm trưa có phải có ích hơn không.

Còn đây là Simon – một lão già khó tính. Ông ta lúc nào cũng lèm bèm bọn tôi là thanh niên trai tráng mà yếu đuối như lũ đàn bà. Trong 5 người bị chuyển xuống cái hầm này thì ông ta là người mà tôi ghết nhất.

-Này này lão nói gì thế. Cứ chờ tôi thoát ra khỏi đây đi. Tôi sẽ trở thành phú ông rồi mua lại cả cái khu khoáng sản này cho lão thấy nhé. Sao ? Cậu muốn đi theo tôi không ?- Kasan vỗ vai, đung đưa bịch đá quý hắn đào được trước mặt tôi.

Hờ ! Làm như tôi quan tâm vậy. Với tôi thì giờ thoát ra khỏi đây hay không chẳng còn quan trọng nữa. Chết mục trong này cũng được.

-Cậu bị câm đúng không ? Từ lúc bước vào đây tôi chẳng thấy cậu nói câu nào cả. – Hắn ta nhìn tôi chán nản.

-Quan tâm cậu ta làm gì. Lo mà làm việc đi.- Khan lớn tiếng.

Anh ta là tên to con, lực lưỡng nhất trong 5 người chúng tôi nên gần như ai cũng sợ hắn ta cả. Trừ tôi…. Từ lúc vào đây thực sự tôi chẳng còn hứng thú hay có cảm giác với bất cứ thứ gì. Chỉ biết cắm đầu vào làm. Việc nhớ được tên những người ở đây là việc có ý nghĩa nhất với tôi hiện giờ rồi.

-Nào nào !! mấy thằng dưới hầm tập trung làm việc đi. Muốn trưa nay lại nhịn đói nữa hả ? Tụi mày còn 2 canh giờ nữa thôi đấy.- Một tên đứng trên miệng hầm chống nạnh hét vọng xuống.

…….

Trời cũng đã điểm giờ cơm trưa. Thế nhưng mà….bọn chúng chỉ thả xuống cho bọn tôi 1 chai nước. Haiz !! Làm chăm chỉ thế rồi mà vẫn không được miếng cơm. Cứ đà này chắc tôi cũng rụng sớm thôi.

-Mọi người uống đi ! Chắc em không uống đâu…cũng vì em mà mọi người…- Nhóc Sim ấp úng nói.

Tên Sim này có vẻ là người bé nhất trong số chúng tôi và có vẻ như cũng là thằng hiểu chuyện nhất ở đây. Nó luôn tự đổ lỗi cho bản thân vì nó mà mọi người không được ăn cơm trưa. Tại sao ư ? Có lẽ do nó đang bị bệnh chăng ? Chẳng hiểu sao cứ mỗi lần nhìn thằng ranh Sim này tôi lại nhớ về bé Sara. Tính cách nó cũng hiền và yêu quý mọi người y như con bé vậy. Cứ đến đêm nhìn nó ôm người run lên bần bật vì bị sốt cao, chẳng hiểu sao nước mắt tôi cứ thế chảy xuống…

-Chứ không lẽ tại bọn tao ? Nhưng mà thôi…cứ uống đi ! Dù gì thì mày cũng đang ốm sốt mà.- Lão già Simon quăng chai nước lại về phía nó.

Thế đấy…cuộc sống ở đây của chúng tôi chỉ có thế. Chán nản, tuyệt vọng, không lối thoát. Sáng dậy làm việc đến trưa, sau đó lại làm việc đến đêm muộn rồi đi ngủ. Thứ duy nhất làm cho chúng tôi cảm thấy thú vị đó là việc…. :

-Con quỷ cái này ! Đại ca đã nói mày không cần phải làm việc nữa rồi mà. Chỉ cần vào hầu hạ ngài là mày sẽ được sung sướng. Tại sao mày cứ phải cắm đầu vào mấy đống đất dơ bẩn này làm gì ?- Tiếng cãi nhau chí chóe vang trên cửa hầm.

Đấy ! Việc thú vị đấy ! Chẳng hiểu chúng lôi về từ đâu một cô nô lệ xinh nghiêng thùng đổ thúng rồi ép ả hầu hạ tên ‘đại ca’. Thế mà cô nàng này dù có chết cũng chẳng bước nửa bước vào cái lều dơ bẩn của tên đấy. Ả chỉ cắm đầu vào mấy đống đất lựa khoáng sản thôi. Đó là chuyện tôi nghe được từ tên Kassan vì hắn hay đi lên mặt đất. Chứ chúng tôi cả ngày lẫn đêm đều chui lủi dưới cái hầm này thì làm gì có cơ hội chiêm ngưỡng cái vẻ đẹp đấy. Nhưng dù gì thì thỉnh thoảng mấy cuộc cãi lộn của lũ bặm trợn kia với ả ta cũng làm cho lũ người dưới hầm này cười sặc sụa rồi.

-Này ! mấy người muốn cược xem cô ta nhịn nhục được bao lâu không ? Tôi cá là 2 ngày nữa là họ sẽ lôi được ả đi thôi. – Tên Kassan vỗ đùi cái đét giống như lời hắn nói chắc chắn lắm vậy.

-Anh nghĩ sao ? –Nhóc Sim có vẻ cũng hứng thú với câu chuyện quay qua hỏi tôi.

-Không quan tâm lắm.- Tôi vẫn cắm đầu vào xúc đất.

-Tôi hỏi thật nhé. Cậu có bị trầm cảm hay gì đó tương tự không ? – Tên Khan lắc đầu nhìn tôi thắc mắc.

-Tao nói rồi ! Nhóc ta bị trầm cảm mà. Nhưng chúng mày nên học tập cái tính chăm chỉ của nó. Nhờ nó mà chúng ta mới được chai nước đấy. Lũ chúng mày trai tráng mà cứ như mấy con đàn bà vậy. Suốt ngày đi hóng chuyện. – Lão Simon bênh vực tôi.

-Nhưng…cô ta đẹp thât mà. Có người nói cô ả trông giống như thần khí của Phong quốc đấy.- Kassan nheo mắt mơ mộng, miệng hắn cười hềnh hệch trông mà phát tởm.

Xùy ! Thần khí Phong quốc á ? Nực cười !! Làm gì có chuyện cô ta phải đi làm nô lệ cơ chứ. Dù gì nhỏ đấy cũng là em gái của đức vua cơ mà. Ký ức của cô ta và Alen bỗng ùa về làm tôi có chút khó chịu. Tên cô ta là gì nhỉ ?...Dyno thì phải.

-À đúng rồi. Không phải giống mỗi khuôn mặt đâu nhé. Cả tên cô ta cũng giống cơ. Là gì nhỉ ? Dory ?...à DYNO…là DYNO đấy. Giống y chang đúng không ? Đến tôi còn không tin cơ mà.

«Dyno…thật…thật sao ? » - Tôi bất ngờ nghĩ thầm trong bụng.

-Ừ…thật….mà cậu vừa bất ngờ đấy sao ? Cậu quen cô ta à ?- Kassan nhìn tôi đầy khó hiểu.

Hả ? Hắn ta…đọc được suy nghĩ của tôi sao ?...

-Hả ? Tôi…tôi á ?- Tôi ngạc nhiên.

gật đầu- Mọi người quay lại nhìn tôi gật đầu lia lịa. Gương mặt họ không tránh khỏi sự bất ngờ. Vậy là không phải một mình hắn. Có vẻ như tất cả đều nghe thấy tôi vừa nghĩ gì thì phải.

-Lần đầu tiên tôi thấy cậu bất ngờ như thế đấy. Như vậy là cậu không bị trầm cảm rồi nhỉ ? HAHAHA.- Khan đập vai tôi một cái đau điếng rồi cười khoái trá.

Cái quái gì vậy ? Vừa rồi….tôi mới nói sao ? Không !! Chắc chắn tôi chỉ nghĩ nó trong đầu thôi mà. Hay là do đói quá nên đầu tôi bị biến chất rồi. Khỉ thật phải làm để kiếm miếng gì bỏ vào bụng mới được.

………………………

Màn đêm đã buông xuống. Chẳng hiểu sao tôi chẳng thể nào ngủ được. Chắc vẫn là do đói rồi. Bụng tôi từ tối đến giờ cứ biểu tình hoài. May mà chiều nay làm đủ số lượng nên nhét được bát cơm vào. Chứ không giờ ruột tôi đứt làm đôi mất rồi.

-Huhuhu….

Tự dưng từ đâu bật lên tiếng khóc của một ai đó vang vọng cả căn hầm. Gì vậy mấy tên quái này không ngủ mà ngồi khóc sao ? Tôi lo lắng cầm đuốc đứng dậy soi một vòng. Tất cả mọi người đều ngủ hết rồi mà.

-Huhu…Em sợ quá…Cứu em với…

Tiếng khóc lại vang lên kèm theo những lời than vãn. Là con gái….Gì vậy ? đừng làm tôi sợ chứ ? Là…ma sao ? Tôi bắt đâu đứng dậy đi một vòng quanh căn hầm xem có ai ở đây ngoài chúng tôi không. Nhưng tuyệt nhiên…chẳng có ai cả. Là ma…thật sao ?

-Hoàng huynh….cứu em với….huhuhu.- Lần này tôi nghe rõ hơn. Là trên miệng hầm.

Hoàng huynh ? Người của hoàng tộc sao ? Thôi chẳng đoán già đoán non nữa. Quay lại ngủ thôi, sợ quá. Trên đời này tôi sợ nhất là mấy con ma hay khóc lóc kiểu này.

-Cứu em…hoàng huynh…..-Haizz vẫn khóc…tiếng khóc nghe mỗi lúc một u ám hơn. Nghe âm tì địa ngục thật chứ.

-Cứu chị….ALEN….

ALEN ?........con ma này mới nói…Alen sao

Bạn đang đọc MOB 2 - Trò Chơi Nhân Tính. sáng tác bởi cupidnolove21
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cupidnolove21
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.