Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 121-125

Phiên bản Dịch · 6537 chữ

Chương 121: Sớm dứt bỏ

Hàng cây hai bên đường xào xạc đung đưa trong gió, trong cơn gió mạnh thế này mà người đi đường vẫn chọn hướng đi ngược lại, đối nghịch với chiều gió thổi, cũng giống như con người ta vậy, họ đều chọn hướng đi ngược chiều gió, cho dù gian nan khó khăn đến đâu, họ cũng cố gắng phấn đấu vượt qua, chưa bao giờ ngừng lại, chưa bao giờ bỏ cuộc.

Đã xong một ngày quay phim, Thư Diệp đi vào phòng nghỉ nằm một lát, vừa nằm xuống ghế dài thì đột nhiên cảm thấy lưng mình có gì đó cộm cộm, cô liền ngồi dậy xem sao thì thấy áo khoác của của Mộc Vũ. Tò mò, cô thò tay lấy ra xem, thế mà lại phát hiện một chai thuốc trong túi áo Mộc Vũ.

Thư Diệp hoảng hốt, chả lẽ Mộc Vũ bị bệnh sao? Bình thường thấy hắn khỏe mạnh lắm mà? Thư Diệp hoài nghi nhìn lọ thuốc trong tay mình, mấy dòng chữ trên đó toàn là tiếng Anh, không biết thuốc này dùng để trị bệnh gì nữa.

Mộc Vũ lúc này đã đi vào phòng bước đến gần cô, hắn đột nhiên hoảng sợ vội chụp lấy chai thuốc bỏ lại trong túi áo mình.

“Anh bị bệnh hả?” Mỗi ngày cô đều ở bên cạnh hắn, sớm chiều gặp nhau nhưng cô chưa từng hỏi han về sức khỏe của hắn, cô chỉ luôn nhận sự quan tâm chăm sóc của hắn mà thôi.

Mộc Vũ giả bộ cười cho qua chuyện, “Cô thấy tôi giống đang bị bệnh lắm sao? Không có đâu, đừng nghĩ nhiều! Đây là thuốc vitamin mà thôi, mỗi ngày phải phục vụ Kim đại minh tinh nên tôi cũng phải cần bổ sung năng lượng chứ!”

Thư Diệp không tin hắn, Mộc Vũ càng cười càng giải thích cô lại càng thêm nghi ngờ hắn.

“Được rồi, đừng lo lắng, tôi không sao đâu!” Mộc Vũ ngừng cười, vẻ mặt nghiêm túc nói với Thư Diệp, thì ra cô cũng quan tâm hắn, không có thờ ơ như hắn nghĩ, cảm giác được cô quan tâm khiến hắn rất vui.

“Anh không được dấu tôi, có chuyện gì phải nói tôi biết!” Nhất định là có gì mờ ám, Mộc Vũ chắc chắn là đang gạt cô chuyện gì đó.

Mộc Vũ đến gần, đặt 2 tay lên vai cô, sau đó ôm cô vào lòng mình, “Để tôi ôm cô một tí.” Thư Diệp im lặng tùy ý để Mộc Vũ ôm mình, ngực của hắn rất ấm áp, nhưng chỉ đơn giản là cái ấm áp của tình anh em, không giống như Quý Vân Húc cứ mỗi lần ôm cô lại khiến tim cô xao xuyến

Mộc Vũ thắm thiết ôm Thư Diệp, hắn hy vọng cả đời này vĩnh viễn ở bên cạnh bảo vệ cô, chỉ cần đứng ở xa nhìn cô sống hạnh phúc là hắn cũng mãn nguyện rồi.


Trong Hạc Bang

“Hôm nay tôi gọi các người đến là có chuyện quan trọng muốn thông báo.” Giọng nói trầm thấp của bang chủ uy nghiêm vang lên.

Thư Diệp cùng Mộc Vũ hai người ngồi xuống chờ hắn phân phó.

“Sau khi quay bộ phim này xong, các người quay trở lại Hàn Quốc đi, còn về hợp đồng với Thiên Di thì tôi sẽ xử lý, hơn nữa tôi cũng hy vọng cô sẽ giải quyết êm đẹp mấy chuyện mà phóng viên đăng đầy trên mấy tạp chí.” Ánh mắt Bang Chủ phẫn nộ nhìn Thư Diệp, cứ hai ba hôm thì tin tức của cô lại được đăng trên trang nhất, sớm muộn gì sự nghiệp của Thư Diệp cũng xuống dốc mà thôi, hơn nữa lúc ấy cô cũng không thể nào dùng chức danh Kim Nghệ Hi che dấu thân phận thật của mình được.

“Với lại, tôi cũng mong cô chấm dứt quan hệ với Quý Vân Húc! Cô phải cắt đứt mọi liên hệ ở đây.” Bang chủ lần nữa bổ sung, có lẽ lúc trước hắn đã quyết định sai rồi, đáng lẽ không nên đưa Thư Diệp về Đài Loan, nên để cô ở Hàn Quốc phát triển sự nghiệp, nếu vậy thì đã không xảy ra chuyện như bây giờ, giới truyền thông hiện giờ đều lấy cô làm đầu đề tin tức.

Thư Diệp cúi đầu có chút sợ hãi, dù bang chủ đang mang mặt nạ nhưng cô vẫn cảm thấy sự tức giận của bang chủ dưới lớp mặt nạ ấy, đúng thật dạo này phóng viên đều đang săn lùng tin tức về cô, cô cũng không biết mình phải làm thế nào để mọi chuyện được êm đẹp.

“Ý Bang Chủ muốn hủy hợp đồng với bên Thiên Di sao? Như vậy thì chúng ta phải bồi thường rất nhiều tiền.” Mộc Vũ nhắc nhở, hắn tuy rằng cũng không muốn Thư Diệp ở lại Đài Loan với Quý Vân Húc, nhưng nếu ở lại Đài Loan thì cô có thể gần Tiểu Mặc hơn, dạo gần đây hắn thấy cô vui lên rất nhiều, không giống như ở Hàn Quốc ngày nào cũng ủ rũ buồn rầu, điều hắn hy vọng nhất chính là cô có thể sống hạnh phúc, mỗi ngày đều cười nói vui vẻ.

“Chuyện này các người không cần lo, tôi sẽ xử lý thỏa đáng. Tôi cảnh cáo cô lần nữa, đừng lui tới với Quý Vân Húc nữa, cô có thể làm được không?” Lúc trước để cho Thư Diệp trở về Đài Loan, hắn cũng từng nghĩ qua cô sẽ gặp lại Quý Vân Húc, nhưng lại không ngờ ai người này tình cảm dây dưa không dứt, điều hắn không ngờ hơn Quý Vân Húc lại là người cương quyết, cứng đầu, sau nhiều năm như vậy mà vẫn còn nhớ thương Thư Diệp, mà Thư Diệp giờ cũng chẳng còn hận thù gì với người đã từng phóng hỏa muốn thiêu chết mình.

Đây chính là điều mà hắn trước giờ không dự đoán được, nếu như hắn không để Thư Diệp sinh Tiểu Mặc ra thì cũng chẳng nhiều phiền phức như bây giờ, lúc đó nghe Thư Diệp nói không muốn cô đơn sống một mình nên hắn mới mềm lòng đồngý.

Thư Diệp ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Bang Chủ, nói, “Tôi đồng ý.” Đơn giản một câu nhưng cũng tỏ ra sự quyết tâm của cô, cô không nên dây dưa với Quý Vân Húc nữa, dù gì hai người sẽ không bao giờ đến với nhau được, nên để cả hai tự tìm lấy hạnh phúc riêng của mỗi người.

“Tôi có một thỉnh cầu, tôi muốn bang chủ phái thêm người bảo vệ Tiểu Mặc, tôi không muốn nó lại bị người nhà Quý gia bắt đi nữa.” Nghĩ đến ngày đó Tiểu Mặc bị bắt đi, trong lòng cô lo lắng không thôi.

“Được, chuyện này ta sẽ sắp xếp, nhưng tôi cũng mong cô có thể tuân thủ lời hứa.” Quý Vân Húc không phải là người mà cô nên yêu, hắn luôn cảm thấy Mộc Vũ mới chính là người mà Thư Diệp cần, một người có thể chăm sóc bảo vệ cùng tin tưởng tuyệt đối, nhưng có thể do cô còn quá trẻ, suy nghĩ chưa được thấu đáo, tạm thời cho cô ít thời gian để tỉnh táo lại.

Thư Diệp gật đầu đồng ý, vẻ mặt trầm tư suy nghĩ, chấm dứt ư? Cô bắt ép bản thân mình phải quên Quý Vân Húc đi, dù có yêu nhau thì sao chứ, cả hai cũng sẽ không thể nào ở bên nhau, thừa dịp mình còn chưa hoàn toàn rơi vào tay giặc, cô phải dứt bỏ mọi tình cảm của mình đối với hắn, đó mới là điều sáng suốt nhất.

Bộ phim của Thư Diệp rốt cuộc cũng quay xong, giờ chỉ cần tuyên truyền cho bộ phim nữa cô hoàn toàn chấm dứt công việc ở Đài Loan, nghĩ đến điều này Thư Diệp đột nhiên cảm thấy buồn bã và lạc long.

Thư Diệp lẳng lặng ngồi trên bệ cửa sổ, trong đêm tối tịch mịch này, cô nhớ lại giây phút cô và Quý Vân Húc ở bên nhau, nhưng sau khi trở về Hàn Quốc, tình cảm này cô chỉ còn có thể chôn chặt trong lòng mình. Nếu như ngày đó cô không về Đài Loan, thì ngày hôm nay có lẽ cô vẫn còn hận hắn, thế mà lần này về đây đã thay đổi hết tất cả tình cảm lẫn suy nghĩ của cô về hắn.

Hắn ăn năn xin lỗi cô, một Quý Vân Húc dịu dàng hoàn toàn khác với Quý Vân Húc của sáu năm trước khiến cô không muốn rời xa hắn. Vậy là mọi chuyện cứ thế đã chấm dứt sao? Nhưng nếu không chấm dứt thì cô có thể làm gì? Cho dù có tiếp tục bên nhau thì mối quan hệ của hai người cũng chẳng đi đến đâu cả.

Thư Diệp nghĩ nghĩ, sau đó liền cầm điện thoại chạy vọt ra ngoài, lúc vừa ra khỏi cửa thì cô đụng ngay Mộc Vũ.

“Cô đi đâu vậy?” Thấy Thư Diệp vội vã đi đâu đó, hắn quan tâm hỏi.

“Tôi đi ra ngoài một chút sẽ trở lại ngay.” Nói xong, cô chạy như bay ra ngoài, giờ phút này cô muốn gặp mặt Quý Vân Húc lần cuối cùng, coi như là từ biệt hắn.


“Sao hôm nay em lại có thời gian hẹn anh vậy?” Khóe miệng Quý Vân Húc cong lên thành một nụ cười tà mị, trong lòng thì vui phơi phới, bình thường đều là hắn hẹn cô ra, thế mà lần này cô lại chủ động đòi gặp hắn, điều đó chứng tỏ trong lòng cô cũng bắt đầu tiếp nhận hắn rồi.

Cô hôm nay có gì đó là lạ, nhưng hắn không biết lạ ở chỗ nào, chỉ thấy gương mặt phảng phất nỗi buồn, ánh mắt bi thương, cô cũng không như lúc trước kháng cự hay hận hắn nữa.

Thư Diệp cười nhưng không trả lời mà chỉ nhìn hắn một lúc sau lại tiếp tục vùi đầu ăn.

Quý Vân Húc thấy Thư Diệp không nói gì cũng không trêu chọc cô nữa, cẩn thận bóc xương cá ra rồi bỏ vào chén cô, “Ăn nhiều một chút, em càng ngày càng gầy đó.” Nhìn Thư Diệp mệt mỏi vì làm việc, hai má gầy gò, Quý Vân Húc đau lòng dặn dò cô, không muốn một ngày nào đó cô lại ngất xỉu lần nữa.

“Cám ơn.” Thư Diệp chỉ đơn giản nói câu cám ơn, nhưng không ngẩng đầu nhìn Quý Vân Húc. Quý Vân Húc đột nhiên đứng lên đi qua ngồi cạnh Thư Diệp, cầm đũa gắp cá đưa đến trước miệng cô.

Thư Diệp bất ngờ vì hành động thân mật này của hắn, nháy mắt hai má ửng đỏ, “Em tự ăn được rồi.” Đang muốn cầm đôi đũa trên tay Quý Vân Húc nhưng hắn đã nhanh hơn đem cá nhét vào miệng Thư Diệp. Quý Vân Húc vui mừng cười thỏa mãn, từ khi cô ở Hàn Quốc về đến giờ, mỗi giây phút ở bên cạnh cô khiến anh cảm thấy rất thoải mái.

“Mấy ngày nay có nhớ anh không?” Quý Vân Húc trực tiếp hỏi, trong mấy ngày nay hắn bận bịu giải quyết vụ ly hôn giữa hắn và Âu Dương Thái Thái, rồi còn phải xúc tiến một kế hoạch làm ăn, cho nên không có thời gian gặp Thư Diệp.

“Anh còn hỏi mấy cái này nữa là em đi về đấy!” Thư Diệp giả bộ tức giận, thấy vậy Quý Vân Húc cũng không hỏi nữa. Cho dù có trả lời thì sao chứ, qua hết ngày hôm nay hai người cũng không còn cơ hội gặp mặt.

Một Thư Diệp ngang bướng thế này mới là người hắn yêu, Quý Vân Húc bất giấc hôn lên má Thư Diệp, “Không nói nhưng làm thì có thể!” Sau đó hắn trìu mến mỉm cười nhìn hai má đỏ ửng đáng yêu của Thư Diệp, hắn cảm thấy bây giờ mình rất hạnh phúc.

Đây là lần đầu tiên cô thấy Quý Vân Húc đùa giỡn vui vẻ như vậy, hắn bình thường lúc nào cũng lạnh lùng, mặt mày nghiêm nghị khiến người ta cảm thấy rất khó gần, Thư Diệp chăm chú nhìn hắn, muốn khuôn mặt hắn khắc sâu trong lòng mình.

“Em sao vậy? Hôm nay có chuyện gì xảy ra sao?” Quý Vân Húc nghi ngờ hỏi, hắn không thích nhìn cô ủ rũ thế này, thà rằng cô giương nanh vuốt móng cãi cọ với hắn còn hơn phải thấy cô như vậy.

“Em không sao. Chúng ta đi dạo một chút đi!” Thư Diệp chủ động đề nghị.

Cảnh vật ban đêm rất đẹp, trăng tròn lơ lửng trên bầu trời, Thư Diệp cùng Quý Vân Húc đi dạo trong đêm trăng sáng đầy thơ mộng. Thư Diệp ngẩng đầu nhìn ánh trắng tròn, cô bỗng nhớ tới một bài thơ xưa —-

Nhân hữu bi hoan li hợp,

Nguyệt hữu âm tình viên khuyết,

Thử sự cổ nan toàn.

Ðãn nguyện nhân trường cửu,

Thiên lý cộng thiền quyên.

Dịch:

Ðời người vui buồn li hợp,

Trăng cũng đầy vơi mờ tỏ,

Xưa nay đâu có vạn toàn.

Chỉ nguyện đời ta trường cửu,

Bay ngàn dặm cùng với thuyền quyên.

“Em cười gì vậy?” Quý Vân Húc nắm tay Thư Diệp chầm chậm bước đi, hắn mong rằng con đường phía không có điểm dừng để hắn và cô cùng dắt nhau đi mãi về phía trước.

Đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, Thư Diệp không rút tay lại, tùy ý để Quý Vân Húc nắm tay mình.

Quý Vân Húc dừng bước, đem cô ôm vào lòng mình, “Chờ anh! Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, cho anh một cơ hội nữa, đừng cự tuyệt anh, anh sẽ bù đắp cho em và Tiểu Mặc, tin anh đi.” Nghe lời nói chân thành nghiêm túc của hắn, lòng Thư Diệp chua xót, ôm chầm lấy người Quý Vân Húc.

Vui mừng vì cô đã thay đổi thái độ với mình, lòng Quý Vân Húc như buông được một tảng đá lớn, vô cùng nhẹ nhõm, hai người thắm thiết ôm nhau dưới ánh trắng mờ tò pha lẫn ánh đèn đường loe loét.

“Tới rồi, anh về nhà đi!” Quý Vân Húc chở Thư Diệp về Hạc bang, giúp cô tháo dây an toàn, lúc Thư Diệp đang định xuống xe thì bị cánh tay như gông cùm xiềng xích của Quý Vân Húc ôm lại, “Em còn chưa chúc anh ngủ ngon, cứ vậy mà xuống xe hả?” Quý Vân Húc nở nụ cười, làm nũng như một đứa trẻ.

“Ngủ ngon, lái xe cẩn thận.” Thư Diệp nhỏ nhẹ nói, Quý Vân Húc làm sao bỏ lỡ cơ hội chứ, thuận thế kề sát mặt Thư Diệp, hôn lên chóp mũi cô một cái, hắn thật sự không muốn để cô về nhà, ở bên cô hắn tràn đầy vui sướng.

Quý Vân Húc tham luyến hôn lên đôi môi đỏ mọng nhỏ nhắn của Thư Diệp, tận hưởng mùi vị ngọt ngào vô tận.

Tuy rằng tối nay cử chỉ Thư Diệp có chút kì lạ, nhưng hắn rất vui vì cô thay đổi thái độ với mình, nhìn cô vào trong Hạc bang rồi hắn mới chịu rời đi, đang định mở cửa chuẩn bị lên xe, đột nhiên có 7,8 người bịt mặt xông đến bao vây hắn.

Quý Vân Húc nhìn bọn họ mỗi người cầm một khúc gỗ to, hắn cũng cảnh giác, tay co thành nắm đấm.

“Đánh cho tao.” Một người lớn tiếng ra lệnh, những người khác lập tức xông lên dùng khúc gỗ đánh tới tấp vào người Quý Vân Húc, Quý Vân Húc liền lấy tay đỡ lấy, cố gắng chống trả lại đám người này.

“Ai sai các người đến đây?” Quý Vân Húc hô to, tay chân không ngừng chống lại côn gỗ quất vào người mình, đối phương người đông thế mạnh, hơn nữa Quý Vân Húc trong lúc đánh nhau với bọn họ cũng phát hiện bọn họ đều là cao thủ, từng côn gỗ đều là trí mạng, muốn hắn chết, nhưng hắn không dễ dàng chết như vậy! Hắn tuyệt đối sẽ không để cho chính mình ngã xuống.

Những người này cũng không trả lời hắn, mà thấy Quý Vân Húc phản kích lại, ba người trong đám đó liền lấy côn gỗ đánh vào chân hắn. Quý Vân Húc kêu lên thảm thiết, cả người ngã nhào trên đất, đôi chân đau đớn kịch liệt. Đám người thấy hắn ngã nhào xuống đất, liền liên tiếp đánh vào chân Quý Vân Húc để hắn không còn sức lực mà phản kích lại.

Người cầm đầu đi đến trước mặt Quý Vân Húc, hung hăng tát hai cái vào mặt Quý Vân Húc khiến môi hắn chảy máu, nhưng Quý Vân Húc không những không khuất phục mà còn trừng mắt nhìn đám côn đồ này.

Người bịt mặt nhặt khúc gỗ lên lần nữa, đập thật mạnh vào chân Quý Vân Húc, hai chân đã đau nhức giờ như nát hết xương cốt, hoàn toàn không có sức lực đứng lên, máu từ mũi hắn chảy xuống thành hàng khiến cho người ta nhìn mà hoảng sợ! Quý Vân Húc hai mắt từ từ nhắm lại, ý thức trở nên mơ hồ.

“Muốn giả chết sao?” Người bị mặt đạp lên hai chân Quý Vân Húc, hai chân giờ đã không còn cảm giác gì, mặc cho bọn họ giẫm hay đá vào.

“Chết rồi à?” Một người khác thò tay xem thử hắn còn thở không, “Còn thở!”

“Kim tiểu thư chúng ta đã từng nói muốn người này sống, nếu hắn mà chết thì chúng ta không biết phải nói thế nào.” Người cầm đầu ra lệnh, sau đó cả đám bỏ đi.

Quý Vân Húc vẫn chưa bất tỉnh, hắn loáng thoáng nghe được bọn họ gọi “Kim tiểu thư”! Ngoại trừ Kim Nghệ Hi thi còn ai vào đây nữa, không ngờ hành vi kì lạ hôm nay của cô lại chính muốn hắn chở cô về Hạc bang sau đó lại hạ độc thủ.

Hắn sử dụng sức lực toàn thân chống tay lê lết thân thể, dùng sức mở cửa xe lấy điện thoại di động ra cầu cứu, hắn không thể như vậy mà chết đi, hắn còn phải tiếp tục sống!

Trở về Hạc bang, Thư Diệp tâm thần bất định, đáy lòng đột nhiên nhói đau, cảm giác bất an bao trùm người cô, ngực hô hấp cũng khó khăn, chuyện gì xảy ra? Vì sao cô có dự cảm không tốt?

“Về rồi sao?” Giọng nói Mộc Vũ cất lên phía sau, từ nãy đến giờ hắn đã đợi cô trở về, cũng nhìn thấy Quý Vân Húc đưa cô về nhà, hai người lưu luyến không rời, cô thủy chung không tài nào quên được Quý Vân Húc, thế thì làm sao hắn có thể mong trong lòng cô có hắn được.

Mộc Vũ đi đến trước mặt Thư Diệp, ánh mắt ôn nhu nhìn cô, “Nghỉ ngơi cho khỏe đi, sáng sớm mai chúng ta còn phải trở về Hàn Quốc.” Hắn đã đặt vé máy bay và an bài mọi thứ thỏa đáng rồi.

“Nhanh vậy sao?” Thư Diệp giật mình nhìn Mộc Vũ, còn tưởng rằng vài ngày nữa bọn họ mới đi, không nghĩ lại nhanh như thế. Nhưng cũng tốt, để mọi chuyện kết thúc nhanh hơn, may mắn hôm nay cô đã gặp Quý Vân Húc.

“Đây là ý của bang chủ, ông ấy hy vọng chúng ta mau chóng trở về Hàn Quốc, rồi chờ ông ấy an bài công việc.” Giọng nói Mộc Vũ vững vàng, không biểu lộ cảm xúc gì.

Thư Diệp cũng không nói thêm, cô đi vào phòng của Tiểu Mặc, ôm nó đang ngủ say, hôn nhẹ lên má nó, “Mummy thời gian sau sẽ không gặp được con rồi, Tiểu Mặc phải ngoan, nghe lời bà nha.” Nói xong, nước mắt lặng yên chảy xuống hai má Thư Diệp.

Cõi lòng lạc long và đau đớn, Thư Diệp không cách nào kiềm chế được, nước mắt cứ thế mà tuôn ra như suối, mặc kệ chuyện gì xảy ra, cô cũng phải dũng cảm đối mặt, cô phải làm tấm gương kiên cường để Tiểu Mặc noi theo.

Suốt cả đêm Thư Diệp không chợp mắt, trong đầu đều chỉ nghĩ đến giây phút dịu dàng ở bên Quý Vân Húc, hắn đã ngủ chưa, có nhớ cô như cô đang nhớ về hắn không, cô cho phép bản thân mình lần cuối nghĩ đến hắn, nghĩ đến những kỷ niệm mà hai người đã có, để qua hết đêm nay, mọi thứ sẽ tan như mây khói.


Bên ngoài cửa bệnh viện, Âu Dương Thái Thái cùng toàn bộ người trong Quý gia đứng ở cửa phòng cấp cứu lo lắng đợi chờ.

“Là kẻ khốn nạn nào lại đánh Vân Húc chúng ta thành như vậy?” Viên Phàm la khóc thảm thiết ngoài hành lang, nếu để cho bà biết hung thủ là ai, bà nhất định sẽ không buông tha hắn, Vân Húc đáng thương của bà nhất định phải sống, không được xảy ra mệnh hệ gì, “Vân Húc, con ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì, mẹ không thể không có con.”

Hiện tại Viên Phàm hoàn toàn đã mất bình tĩnh, Quý Lập Bác ôm Viên Phàm đang ngồi khóc sụt sùi ở dưới đất lên ghế ngồi, “Đừng khóc nữa, Vân Húc sẽ không sao đâu.” Tuy đây chỉ là lời an ủi, nhưng mà trong lòng ông và Viên Phàm đều lo lắng không thôi, nhưng ông là chủ gia đình, phải thật bình tĩnh để mọi người không rối loạn.

Chung Hiểu Dung khinh thường nhìn hai lão già Quý gia, trong lòng lại nguyền rủa Quý Vân Húc nhanh chết đi, nếu hắn mà chết thì không còn ai tranh gia tài cùng chức vị tổng giám đốc của Vân Dương!

“Mẹ, đừng quá lo lắng, Vân Húc không sao đâu!” Âu Dương Thái Thái hai mắt đỏ hoe, tuy rằng hắn không yêu cô nhưng cô cũng không hi vọng Quý Vân Húc xảy ra chuyện gì.

Rốt cuộc ai tàn nhẫn ra tay độc ác như vậy? Âu Dương Thái Thái trong lòng tràn đầy nghi ngờ, chẳng lẽ là Thư Diệp ư? Nhưng dù Quý Vân Húc biến thành thế nào, cô cũng sẽ ở bên cạnh chăm sóc hắn, chỉ có như vậy mới khiến hắn động lòng.

Sáng sớm hôm sau, Thư Diệp và Mộc Vũ hai người cùng đáp máy bay trở về Hàn Quốc.

Lê bước trong sảnh sân bay, lâu lâu Thư Diệp quay đầu nhìn lại, mong chờ Quý Vân Húc xuất hiện. Tối hôm qua cô cũng không nói hắn nghe chuyện mình phải trở về Hàn Quốc, thế sao giờ cô lại mong chờ kỳ tích xuất hiện, hắn đột nhiên đến sân bay giữ cô lại, đúng thật là ngốc mà!

Mộc Vũ thấy Thư Diệp đứng thẫn thờ, hắn chỉ im lặng nhẹ nhàng ôm lấy bả vai nhỏ nhắn của cô đi vào trong sân bay làm thủ tục. Thư Diệp quay đầu lần nữa, đảo mắt nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng Quý Vân Húc, nếu như tối hôm qua cô nói với hắn mình sẽ trở về Hàn Quốc thì hôm nay hắn có đến đây giữ cô lại không? Hai mắt Thư Diệp đỏ hoe, ánh mắt chất chứa sự đau khổ cùng bi thương, cô bước đi tựa như một con rô bốt, nhưng trong lòng thì lại đau đớn không thôi.


Không biết có phải là do giới truyền thông tài giỏi quá mức hay là có người giở trò sau lưng, chuyện Quý Vân Húc bị thương được đăng lên trang nhất của tất cả báo chí sáng ngày hôm sau, tất cả bọn họ đều đưa tin tổng giám đốc Cẩm Mỹ – Quý Vân Húc – tối hôm qua bị đánh trọng thương khiến cho cổ phiếu Cẩm Mỹ rớt xuống thê thảm.

Tuy nói hiện tại Quý Vân Húc đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm, nhưng chỉ còn có nửa mạng sống, toàn thân chằng chịt vết thương khiến người ta nhìn mà phải đau lòng, điều làm mọi người khủng hoảng hơn chính là bác sĩ nói hai chân hắn vì bị gãy xương và đứt dây chằng có khả năng vĩnh viễn tàn phế.

Quý gia cùng lực giấu diếm chuyện này không để Quý Vân Húc biết, nếu như biết mình bị tàn phế, hắn thà cầm dao tự kết liễu mình còn hơn!

Tập đoàn Cẩm Mỹ hỗn loạn như rắn mất đầu, Quý Lập Bác chỉ còn cách giao lại quyền hành cho Quý Vân Dương, nhưng đối mặt với nguy cơ trùng trùng thế này, Quý Vân Dương cũng đành lực bất tòng tâm.

“An tiên sinh, xin ông cho chúng tôi thư thả một thời gian nữa, dự án mà Vân Húc hợp tác với các người, chúng tôi nhất định sẽ hoàn tiền trong thời gian sớm nhất, mong ngài thông cảm!” Quý Vân Dương cầu khẩn nài nỉ trong điện thoại, chỉ thiếu chưa quỳ gối cúi đầu mà thôi. An Minh Viễn lúc trước hợp tác làm ăn với Quý Vân Húc, nhưng giờ ông đã tiếp quản Cẩm Mỹ nên đành phải gánh vác trách nhiệm này, không thể để Cẩm Mỹ sụp đổ được.

Lúc đầu An Minh Viễn tài trợ cho tập đoàn Cẩm Mỹ 300 triệu đô la, hợp đồng đã quy định nếu không hoàn trả khoản tiền đúng thời hạn thì xem như vi phạm hợp đồng, phải bồi thường cho An Minh Viễn 500 triệu đô la. Chuyện bồi thường này xác thực rất hợp lý, vì một khi kí kết thành công, vụ làm ăn này mỗi ngày mang lại lợi nhuận hàng chục triệu đô la cho Cẩm Mỹ, hơn nữa thiên thời địa lợi đều có đủ cả.

Lúc ấy Quý Vân Dương nghe Quý Vân Húc nói đây là vụ làm ăn mà hắn hao tổn thời gian, hao tâm hao lực nhiều nhất mới có thể giành được, cho nên ông cũng cố gắng không để vụ làm ăn này bất thành. Cho dù ông chỉ đang đảm nhiệm thay cho Quý Vân Húc, nhưng ông cũng phải ra sức hoàn thành vụ làm ăn này.

Bên kia điện thoại thì im phăng phắc, Quý Vân Dương từ nãy giờ đang rất nôn nóng, An Minh Viễn từ tốn trả lời, “Thư thả vài ngày à? Được thôi, nhưng tôi có một điều kiện, chúng ta gặp mặt rồi bàn tiếp, xem thử ông có thỏa mãn được yêu cầu của tôi không.”

“Được được, cám ơn An tiên sinh, tôi nhất định sẽ làm tốt yêu cầu của An tiên sinh mà!” Quý Vân Dương vui mừng như vừa được ban đặc xá, cám ơn An Minh Viễn không ngớt lời.

Sau khi cúp máy, An Minh Viễn ngồi tựa vào ghế cười chế giễu, đừng nên cám ơn quá sớm như vậy, có thể đáp ứng yêu cầu của hắn hay không rồi cám ơn cũng không muộn.


“Quý tiên sinh quả nhiên rất đúng giờ.” An Minh Viễn kiêu ngạo nhìn Quý Vân Dương đang khẩn trương, mồ hôi mẹ mồ hôi con thay nhau tuôn ra. Thật ra chính hắn đến trễ một tiếng lại nói Quý Vân Dương đến rất đúng giờ, đúng thật là có việc cầu người khác thì không thể không nhìn sắc mặt họ.

Quý Vân Dương ngồi ngay ngắn, nói, “Chào An tiên sinh, xin hỏi anh có yêu cầu gì? Nếu làm được tôi nhất định sẽ làm!” Quý Vân Dương vừa thấy An Minh Viễn ngồi xuống liền vội vàng hỏi, chẳng biết hắn muốn ông làm gì nữa.

“Đừng vội chứ, Quý tiên sinh, để tôi uống nước cái đã.” An Minh Viễn càng thong dong bao nhiêu càng làm cho Quý Vân Dương lo lắng bấy nhiêu. An Minh Viễn nghiềm ngẫm đánh giá Quý Vân Dương, khó trách Quý Lập Bác lại đem Cẩm Mỹ giao cho con trai thứ là Quý Vân Húc, thì ra là Quý Vân Dương chẳng có tí gì tài năng cả. Một tổng giám đốc không giữ được bình tĩnh, cứ nom nớp lo sợ, đầu óc cũng không linh hoạt nhạy bén thì không cách nào có chỗ đứng trong thương trường khốc liệt này được. Nếu như không phải Quý Vân Húc xui xẻo bị trọng thương, Quý Lập Bác cũng chẳng đời nào giao Cẩm Mỹ lại cho Quý Vân Dương.

“Nghe nói ông có một cô con gái tên là Quý Phỉ, rất đẹp và giỏi giang, đúng không?” An Minh Viễn châm thuốc hút, vừa nhả khói vừa hỏi Quý Vân Dương, giọng điệu cũng thân thiết hẳn.

Quý Vân Dương vừa nghe hắn nhắc đến Quý Phỉ sắc mặt ông liền trầm xuống, nghe giọng điệu nói năng ngọt xớt của hắn, chẳng lẽ là để ý đến con gái ông? Ông nhất thời rùng mình sợ hãi.

“Đúng vậy, tôi có một đứa con gái, nhưng mà không phải như An tiên sinh nói đâu, nó cũng chỉ giống mấy cô gái bình thường thôi.” Quý Vân Dương chỉ có thể nói vậy, hy vọng An Minh Viễn chỉ hỏi cho có, ông không yên tâm đem Quý Phỉ dâng cho một người đào hoa tình trường lão làng như An Minh Viễn.

“Nếu như con gái ông chỉ là bình thường thì con gái trên thế giới này đã không có người đẹp rồi.” An Minh Viễn trêu chọc, im lặng một lúc lâu hắn mới đi vào vấn đề chính, “Như vậy đi, tôi cho ông 15 ngày để hoàn trả lại số tiền kia, đổi lại tôi muốn con gái ông làm bạn với tôi trong vòng một tháng, thế nào? Yêu cầu như vậy ông có thể đáp ứng không?”

Cả người Quý Vân Dương run bần bật, toát cả mồ hôi lạnh, cổ họng như bị có gì chặn lại nói không nên lời.

“Đương nhiên nếu Quý tiên sinh không muốn thì tôi cũng không miễn cưỡng.” An Minh Viễn ưu nhã ngồi khoanh tay trước ngực, tràn đầy tự tin nhìn Quý Vân Dương, hắn tin tưởng Quý Vân Dương tuyệt đối sẽ đồng ý.

Thấy Quý Vân Dương một lúc lâu không trả lời, An Minh Viễn cười gian xảo đứng lên, “Chắc Quý tiên sinh không đồng ý yêu cầu của tôi rồi, vậy có nói tiếp thì cũng lãng phí thời gian của nhau thôi.”

Thấy An Minh Viễn định đi, Quý Vân Dương khẩn trương kích động la lên, “Tôi đồng ý yêu cầu của anh, tôi chỉ mong An tiên sinh giữ đúng lời hứa.” Ông đã không còn đường lui nữa, nếu như mất đi lần hợp tác này, Cẩm Mỹ xem như sẽ sụp đổ.

An Minh Viễn dừng bước, gật đầu, nhếch miệng cười mờ ám, “Được, nhưng mà tôi muốn thấy thành ý của ông thế nào rồi mới suy nghĩ lại, hy vọng ông đừng để tôi chờ lâu quá!” Ý của An Minh Viễn đã quá rõ ràng, hắn muốn Quý Vân Dương đưa Quý Phỉ đến cho hắn rồi mới chịu đồng ý cho ông thư thả trả tiền.


“Cái gì?” Quý Phỉ la lên, thật không ngờ ba mẹ cô giờ cũng như Thư gia vậy, hi sinh con gái mình để bảo vệ công ty. Quý Phỉ tức giận nhìn Quý Vân Dương và Chung Hiểu Dung, cô đã trở thành vật hi sinh để Thư Triết trả thù Quý gia, giờ họ còn muốn cô bán thân mình một lần nữa vì Quý gia, không bao giờ, cô không có vĩ đại đến nỗi một gia tộc lớn thế này lại dựa dẫm vào cô để có thể tiếp tục trụ vững trên thương trường, mà cô cũng sẽ không ngu xuẩn chấp nhận.

“Con không đồng ý, con không bao giờ chấp nhận cái giao dịch điên khùng này.” Quý Phỉ kiên định cự tuyệt, bây giờ cô đã hiểu được cảm giác lúc ấy của Thư Diệp, nghe mọi người kể lại lúc ấy Thư Diệp mơ mơ màng màng bị lừa bán cho Quý Vân Húc, có rất nhiều người muốn bước chân vào hào môn, cuộc sống hào môn nghe ra rất hãnh diện nhưng có ai mà biết được cuộc sống thế này còn khổ sở hơn cả một người bình thường, cơ nghiệp xảy ra một chút trắc trở thì cha mẹ lại đem con cái mình gả cho người giàu có hơn để có thể nhờ cậy được nhà thông gia, hoặc là bán chính con ruột của mình để cứu sự nghiệp gia tộc.

“Phỉ Phỉ, mẹ cầu xin con đấy, chỉ có một tháng thôi, một tháng qua nhanh lắm, con phải nghĩ cho ba con chứ, ba con vất vả lắm mới ngồi lên được cái ghế tổng giám đốc này, chẳng lẽ con muốn ba con mới ngồi chưa tới một tuần lễ đã phải đi xuống sao? Con cũng đâu muốn thấy ba mẹ phải khổ sở hay là Quý gia bị phá sản phải không?” Chung Hiểu Dung hèn mọn khẩn cầu, Quý Vân Dương không dễ gì ngồi lên được chức vị tổng giám đốc này, bà nhất định phải toàn lực bảo trụ cái ghế này.

Chung Hiểu Dung là người ham tiền tài vật chất, coi trọng danh dự địa vị, và khi có nguy cơ mất đi một trong những điều ấy thì cho dù hi sinh con gái mình thì bà cũng cam tâm tình nguyện.

“Mẹ, sao mẹ lại giống ba nhẫn tâm đối xử với con như vậy! Con là con gái của mẹ, là con gái ruột của mẹ, không phải như Thư Diệp chỉ là con nuôi!” Bọn họ đúng thật quá tàn nhẫn, cam tâm để con gái ruột của mình đi vào hang hùm miệng cọp, lòng Quý Phỉ đau nhói, cảm giác tuyệt vọng bao trùm cả người cô, nếu như có thể tái sinh một lần nữa, cô hy vọng mình chỉ là con gái của một gia đình bình thường sống một cuộc sống đơn giản qua ngày.

“Phỉ Phỉ, con hãy giúp ba đi, ba cầu xin con, nếu như không đến đường cùng thì ba tuyệt đối sẽ không đồng ý, con là đứa con mà ba thương yêu nhất, sao ba có thể nhẫn tâm nhìn con chịu khổ chứ!” Quý Vân Dương hai mắt đẫm lệ nắm tay Quý Phỉ nói, đây là lời nói thật lòng của ông, ông thật không ngờ An Minh Viễn lại đưa ra yêu cầu này, nhưng bây giờ ông đang cậy nhờ hắn, hắn lại thích con gái ông, ông còn cách nào nữa chứ.

Hốc mắt Quý Phỉ lúc này cũng đỏ hoe, cô không phải không muốn giúp, nhưng bọn họ có từng đứng ở góc độ của cô mà nghĩ cho cô hay không? Một người con gái chỉ mới đôi mươi lại bị hết người này đến người khác nhục mạ thì có cảm giác thế nào không? Nếu như thật sự đồng ý, cô có thể đoán được tương lai của cô sẽ đau khổ tột cùng.

“Phỉ Phỉ, mẹ quỳ xuống xin con, xin con đồng ý, con hãy giúp ba mẹ đi mà! Mẹ cam đoan với con, một tháng sau khi con trở về mẹ nhất định sẽ tìm một người chồng yêu thương con hết mực.” Chung Hiểu Dung khóc rống lên, quỳ rạp xuống dưới chân Quý Phỉ, hy vọng con gái bà sẽ đồng ý.

Thấy Chung Hiểu Dung quỳ xuống, Quý Vân Dương cũng quỳ theo, “ Ba cũng quỳ xuống xin con, xin con giúp ba và mẹ đi.”

Số mệnh cô đã được an bài vậy ư? Đau quá! Là vì trước đây cô sống trong nhung lụa quá nhiều ư? Từng giọt nước mắt thay nhau rớt rơi xuống sàn nhà, Quý Phỉ vô thần nhìn hai người đang quỳ cầu xin mình, hai mắt ảm đạm tràn đầy đau thương.

Dù sao cô cũng đã từng bị Thư Triết nhục mạ một lần, thêm nhiều lần nữa thì cũng chẳng sao cả, chỉ là lồng ngực đau đớn, ruột gan như có ai đang dùng tay bóp nát, hô hấp khó khăn như muốn tắt thở vậy , nhưng mà tắt thở cũng tốt, để cô không phải đối mặt với những nỗi thống khổ này nữa.

Vừa nghĩ đến mình như một món đồ chơi trong tay người khác, toàn thân Quý Phỉ phát run, quyết tâm lần nữa dao động.

Lại nhìn xuống Chung Hiểu Dung và Quý Vân Dương đang quỳ, cô làm sao có thể nhẫn tâm cự tuyệt được? Suốt hai mươi năm nay, bọn họ đã chăm sóc nuôi dưỡng cô rất tốt, cô không hề thiếu thốn thứ gì, cô biết mẹ yêu thương cô, nếu không thì bà đã không đến Thư gia tính sổ, tìm lại công bằng cho cô, nếu như không phải Cẩm Mỹ đang đứng trên bờ vực phá sản thì bọn họ chắc đã không hi sinh cô. Quý Phỉ tự an ủi lấy.

Đỡ ba mẹ đứng dậy, Quý Phỉ lấy tay nhè nhẹ lau nước mắt trên mặt Chung Hiểu Dung, “Con đồng ý.” Lời vừa nói ra mà lòng cô chua xót không thôi.

Nghe Quý Phỉ đồng ý, hai người như trút được gánh nặng, nhưng Quý Vân Dương và Chung Hiểu Dung cũng chẳng vui vẻ gì, ai lại cam lòng để con gái mình chịu khổ chứ. Chung Hiểu Dung nhớ lại lúc ấy Thư Diệp ở Quý gia bị Quý Vân Húc và người nhà Quý gia khi dễ, bà đột nhiên nhớ đến gương mặt đẫm lễ của Thư Diệp, đây là quả báo của bà sao? Bà đã từng đối xử cay nghiệt với Thư Diệp, dùng những từ ngữ rất khó nghe để mắng nhiếc Thư Diệp, giờ đây con gái bà lại lần nữa đi vào con đường lúc trước của Thư Diệp, làm sao nó có thể chịu được.

Bạn đang đọc Minh Tinh Hào Môn Ái của Tích Hiểu Nguyệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.