Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 116-120

Phiên bản Dịch · 6719 chữ

Chương 116: Đó là chuyện của chúng tôi!

Trong một quán café cao cấp, Thư Diệp nhàn nhã uống một ngụm café đã nguội lạnh, cô đã ở đây đợi hơn nửa tiếng đồng hồ mà chẳng thấy Âu Dương Thái Thái đâu. Cô ta chủ động hẹn cô ra gặp mặt thế mà lại đến muộn. Đúng thật là hết nói nổi! Thời gian của cô cũng rất quý báu, hôm nay cô đã nể mặt cô ta hủy một cuộc hẹn quan trọng, thế mà cô ta lại để cô phải chờ lâu như vậy.

Thư Diệp nhìn đồng hồ sau đó định đứng dậy đi về, không chờ thêm nữa, nhưng lúc vừa đứng lên thì đã thấy Âu Dương Thái Thái đẩy cửa đi vào, “Về sao? Người chưa tới mà cô đã định bỏ về rồi, quả thật thời gian của Kim đại minh tinh rất là quý giá!” Âu Dương Thái Thái châm chọc nói, ánh mắt khinh thường nhìn Thư Diệp.

Âu Dương Thái Thái cũng không tỏ ra thua kém Thư Diệp, cô không chiếm được tình cảm của Quý Vân Húc thật sự là không cam lòng, có lẽ hai người đã từng là bạn tốt của nhau nhưng trong tình yêu, cho dù là bạn bè thì cũng sẽ trở thành kẻ thù mà thôi, cô không bao giờ chịu thua, huống chi chưa chắc gì cô và Quý Vân Húc không thể đến với nhau, cô tuyệt đối không thể thua.

Thư Diệp nhìn thấy Âu Dương Thái Thái cao ngạo nói, nhưng cũng không đáp lại, cô cũng không định ở lại đây dây dưa rễ má gì với Âu Dương Thái Thái, hôm nay cô đã nể mặt cô ta lắm rồi!

“Không muốn nói chuyện về con của cô sao?” Chỉ một câu nói của Âu Dương Thái Thái đã thành công giữ chân Thư Diệp lại, Âu Dương Thái Thái tự tin chỉ cần nhắc đến con của Thư Diệp thì Thư Diệp chắc chắn sẽ không bao giờ mặc kệ.

Xem ra, Âu Dương Thái Thái của ngày hôm nay đã hoàn toàn không còn là Âu Dương Thái Thái của ngày trước, thời gian chỉ ngắn ngủi vài năm vậy mà có thể triệt để thay đổi 1 người. Thư Diệp ngồi lại chỗ cũ, Âu Dương Thái Thái ngồi đối diện nhìn lướt qua người Thư Diệp, hôm nay Thư Diệp chỉ mặc chiếc váy trang nhã cùng trang sức rất đơn giản nhưng vẫn rất xinh đẹp, khiến người phụ vụ mang thức uống lên cho bọn họ nhìn đế ngây ngất.

“Kim Nghệ Hi thật sự rất nổi tiếng, đi đến đâu đều là tiêu điểm ở đó, cho dù không hề trang điểm gì cả!” Âu Dương Thái Thái cao ngạo cùng ưu nhã bưng ly café lên uống, kỳ thật cô cũng biết Kim Nghệ Hi chẳng phải là Kim Nghệ Hi, nhưng nếu Thư Diệp đã muốn cô gọi như vậy thì cứ y theo lời của cô ta, có thể gọi nghệ danh như vậy Thư Diệp mới không cảm thấy tự ti.

Đến lúc cô ra nước ngoài du học, hai người vẫn là bạn tốt của nhau, Âu Dương Thái Thái biết rõ chuyện mẹ của Thư Diệp không thích cô ta, đồ ăn, quần áo hay có đồ gì tốt bà ta đều đem cho anh trai cùng em trai của Thư Diệp, còn Thư Diệp thì chỉ toàn mặc những bộ quần áo rẻ tiền, không hề giống như một tiểu thư nhà giàu tí nào, ngược lại rất giống một cô gái nghèo khó.

Mà Âu Dương Thái Thái thì lại khác với Thư Diệp, cô có rất nhiều tiền tiêu vặt, nhiều quần áo xinh đẹp, lại có thể kết bạn với Thư Diệp, quả thật không thể nào tưởng tượng nổi!

“Tôi rốt cuộc đã tin vịt con xấu xí có thể biến thành thiên nga xinh đẹp, chỉ cần thay đổi cách ăn mặc một chút, bỏ đi mấy bộ quần áo nghèo kiết xác, mặc lên người mấy bộ quần áo đắt tiền thì đã có thể trở thành đại minh tinh!” Âu Dương Thái Thái hoàn toàn không quan tâm tình cảm bạn bè gì, giọng điệu ngạo mạn cùng mỉa mai, có lẽ Thư Diệp cũng vì tự ti nên mới khăng khăng mình là Kim Nghệ Hi! “Nhưng mà tôi cũng nói cho cô biết, nếu như người ta sau lưng kêu cô là Thư Diệp, thì cũng là nhắc nhở cô đừng có quên nguồn gốc của mình, đừng quên cuộc sống lúc nhỏ bị người ta ghét bỏ. Không biết nêu mẹ của cô thấy cô công thành sanh toại như hôm nay thì sẽ có phản ứng gì nhỉ? Tôi rất muốn nhìn thấy!”

Âu Dương Thái Thái căn bản không để cho Thư Diệp có cơ hội nói chuyện, điên cuồng nói tràng giang đại hải nói gì mà Thư Diệp tự ti này nọ, kì thật người tự ti chính là Âu Dương Thái Thái, không phải là Thư Diệp, nếu như không thì sao Âu Dương Thái Thái lại cố ý đả kích Thư Diệp.

“Cô nói đủ chưa? Nếu như hẹn tôi ra chỉ để châm chọc thì xin lỗi, tôi không có rảnh ngồi đây nói chuyện tàm xàm với cô đâu. Tự ti? Người tự ti mới chính là cô! Là cô buộc chính mình phải đi theo Quý Vân Húc, muốn tìm tôi ra diễu võ giương oai sao?” Thư Diệp không muốn trở thành kẻ thù với Âu Dương Thái Thái, cô từ nhỏ không có bạn bè, chỉ có Âu Dương Thái Thái là người bạn duy nhất, cho nên cô rất quý trọng tình bạn của hai người, nhưng đã Âu Dương Thái Thái muốn kiếm chuyện, kể cả tình bạn bè cũng không nghĩ đến thì cô cũng sẽ không để Âu Dương Thái Thái xem thường mình vậy đâu.

Thư Diệp bây giờ là xem thường cô không thể giành được tình cảm của Quý Vân Húc, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, cũng có nghĩa Quý Vân Húc chưa chắc gì sẽ mãi yêu Thư Diệp. Cứ chờ đó mà xem, nhất định có ngày cô sẽ làm Quý Vân Húc yêu mình đến chết đi sống lại, cũng làm cho Thư Diệp hâm mộ cùng ghen ghét. Đã có con thì sao? Chả lẽ cô không thể có ư?

Hơn nữa, hai lão già Quý gia kia rất thích cô, nhất định sẽ đứng về phía cô, mà bọn họ cũng sẽ không bao giờ để cho Thư Diệp làm dâu Quý gia, Âu Dương Thái Thái cô cũng không cần phải diễu võ giương oai thì cũng có thể giữ vững vị trí Quý phu nhân này. Mà Thư Diệp cho dù có dập đầu bái lạy muốn làm dâu Quý gia thì cũng phí công vô ích!

“Con của cô nhìn rất lém lỉnh, đáng yêu, không biết nếu sau này nó về Quý gia sống thì có còn như vậy nữa không?” Hôm nay Viên Phàm cùng Quý Lập Bác nói chuyện với cô, họ muốn đưa con trai của Quý Vân Húc về Quý gia, họ không thể để con cháu Quý gia lang thang bên ngoài được, hy vọng cô có thể đổi xử tốt với con trai Quý Vân Húc như con ruột của mình. Đương nhiên không cần họ nói thì cô cũng sẽ đối xử tốt với con trai Thư Diệp, cô biết mình phải làm gì!

“Cô muốn gì? Đó là con của tôi! Tôi sẽ không để các người bắt nó đi! Tôi thật không ngờ cô lại biến thành người như vậy, Âu Dương Thái Thái trước kia cùng lắm chỉ là có chút ngang ngược, nhưng cô hôm nay đã trở thành một người âm hiểm xảo trá! Đừng tưởng rằng tôi còn coi cô là bạn bè, chúng ta từ dạo ấy đã không còn là bạn lâu rồi.” Chẳng lẽ vì yêu Quý Vân Húc mà Âu Dương Thái Thái biến thành thế này ư? Muốn yêu ai thì cô không rảnh mà xen vào, nhưng muốn giành con trai với cô thì cô thà chết bảo vệ nó.

“Tôi chẳng muốn sao cả, tôi chỉ muốn đem con của cô về Quý gia và đối xử nó như con ruột của mình thôi. Tôi đây chỉ nghĩ cho tương lai của cô thôi, cô còn trẻ, còn có thể lập gia đình, không cần phải mang con theo để bị người ta rẻ rúng! Hay là cô muốn ở lại bên cạnh Quý Vân Húc?” Âu Dương Thái Thái hả hê nói, Thư Diệp không hề có khả năng trở lại Quý gia, cô chỉ cố ý xát thêm muối vào vết thương của Thư Diệp mà thôi.

Vẻ mặt của Âu Dương Thái Thái thật làm người ta chán ghét, Thư Diệp cố ý nói, “Đó là con của tôi, tôi khuyên các người dùng não để suy nghĩ đi, còn về phần Quý Vân Húc thì đó là chuyện của chúng tôi, không liên quan đến cô!”

Sau khi gặp mặt Âu Dương Thái Thái xong, Thư Diệp cô tịch đi về nhà, bộ dáng rất thê lương, mái tóc đen dào của cô vẫn để xõa che khuất hơn phân nửa khuôn mặt để người đi đường không nhận ra cô là Kim Nghệ Hi mà dẫn đến bạo động.

Thư Diệp đi như chạy về Hạc Bang, cô muốn nhìn thấy Tiểu Mặc ngay lập tức, muốn ôm nó vào lòng và sờ đầu nó.

Đến lúc cô về đến Hạc Bang thì thấy mẹ Mộc đang lo lắng cuống quýt tìm gì đó, “Mẹ Mộc, bà làm gì vậy?” Thư Diệp tiến đến hỏi han.

“Tiểu thư, tôi hôm nay đến trường đón Tiểu Mặc nhưng lại không thấy nó, tôi cứ tưởng là nó về nhà trước rồi, nhưng về đến nhà tìm khắp nơi vẫn không thấy nó đâu cả.” Mẹ Mộc sốt ruột đến nỗi khóc bù lu bù loa, nếu Tiểu Mặc xảy ra chuyện gì, bà không biết phải làm sao nữa.

Thư Diệp nghe xong cả người lảo đảo, phản ứng đầu tiên của cô chính là — nhất định là Quý Vân Húc đã bắt con trai cô đi, bọn họ quả nhiên hành động rất nhanh, thừa dịp cô gặp Âu Dương Thái Thái mà bắt Tiểu Mặc đi, “Mẹ Mộc, bà không cần lo lắng, tôi biết nó ở đâu rồi, tôi sẽ đi đón nó. Bà cứ ở nhà chờ tôi đi.” Thư Diệp nhắn nhủ lại sau đó liền đi ra ngoài.

Quý Vân Húc đúng thật là ti tiện, làm cô tức lộn ruột! Thư Diệp cũng chẳng chịu được cái tính ngông cuồng ngang tàng của hắn.


Thư Diệp sau khi rời khỏi Hạc Bang liền đi đến Cẩm Mỹ, vừa vào đến đại sảnh định đi thẳng lên văn phòng Quý Vân Húc thì đã bị tiếp tân ngăn lại, “Tiểu thư, cô không thể vào được.”

“Nói cho tổng giám đốc của các người, Thư Diệp muốn gặp anh ta ngay lập tức!” Hiện tại cô chỉ còn cách dùng cái tên Thư Diệp để nói, cô tin rằng nhân viên tiếp tân đều nhận ra cô là Kim Nghệ Hi, cho nên cô chỉ có thể dùng cái tên Thư Diệp này để thay thế.

Nhân viên tiếp tân liền thông báo lên trên, cô gái xinh đẹp này nhìn y hệt như Kim Nghệ Hi, chắc chắn là khách quý của tổng giám đốc, bọn họ không dám chậm trễ nửa giây, nếu như Quý Vân Húc mà trách tội xuống thì bọn họ khó giữ được chén cơm.

Thư Diệp ngồi trong phòng Quý Vân Húc đợi hắn, tên đàn ông đê tiện này để cô chờ thật lâu mà còn chưa chịu xuất hiện nữa, cô đứng dậy định mở cửa ra ngoài hỏi thư ký xem hắn đâu rồi, vừa mới mở cửa thì đầu đụng ngay một rộng ngực lớn rắn chắc.

Quý Vân Húc thuận thế ôm cô vào lòng, tay kia thì khóa cửa lại, “Rốt cuộc cũng biết nhớ anh rồi sao!” Hắn trêu chọc cô, dù biết rằng cô cũng chẳng nhớ thương hắn mà đến đây nhưng hắn vẫn thích chọc cô.

“Anh buông tôi ra! Mau trả Tiểu Mặc cho tôi! Anh là đồ bại hoại, đê tiện!” Hai tay Thư Diệp đấm liên hồi vào ngực Quý Vân Húc. Hắn quả thật quá ghê tởm!

“Tiểu Mặc?” Quý Vân Húc nghi hoặc nhìn Thư Diệp, lúc này anh mới ý thức được đó là tên của con hắn, “Nó làm sao?” Nhìn Thư Diệp như vậy, Quý Vân Húc rất lo lắng.

“Anh đúng là giả bộ hay thiệt! Rõ ràng anh đã bắt Tiểu Mặc đi mà còn hỏi tôi nó làm sao ư? Anh mau trả nó lại cho tôi!” Nước mắt Thư Diệp trào ra, cơ thể loạng choạng, Quý Vân Húc thấy thế liền ôm cô ngồi xuống ghế sofa. Thư Diệp hoàn toàn mất bình tĩnh, không hề giống Thư Diệp điềm tĩnh mà hắn gặp mấy ngày nay.

“Anh không có bắt Tiểu Mặc! Không phải anh!” Thế nhưng trong lòng Quý Vân Húc biết rõ đáp án, nếu như Tiểu Mặc bị bắt đi thì người khả nghi nhất chỉ có thể là Viên Phàm cùng Quý Lập Bác mà thôi. Nhìn vẻ mặt thương tâm của Thư Diệp, hắn vội vàng lau nước mắt cho cô, giọng nói cũng dịu dàng hơn, “Đừng lo, anh sẽ tìm được Tiểu Mặc!” Bờ môi không tự chủ được nhẹ nhàng hôn khô nước mắt trên mặt Thư Diệp.

Quý Vân Húc lấy đt gọi về Quý gia, hắn đoán không sai, Tiểu Mặc quả thật bị Viên Phàm và Quý Lập Bác mang đi!

Thư Diệp nghe xong đoạn đối thoại của bọn họ, cô rất tức giận, hung hắng tác vào mặt Quý Vân Húc, trên mặt hắn hằn rõ 5 dấu tay, “Con trai là của tôi! Tôi cảnh cáo các người, đừng có mơ mà giành Tiểu Mặc với tôi!” Cô vất vả sinh hạ và nuôi dưỡng Tiểu Mặc đến từng tuổi này, cô tuyệt đối sẽ không để Quý gia cướp nó đi.

Không để ý đau đớn trên mặt, trong mắt Quý Vân Húc đầy lửa giận, hai tay kéo Thư Diệp, ôm cô ngồi lên đùi mình, “Đó cũng là con của anh! Anh có quyền giành với em!” Không có hắn thì cô có thể có con sao? Hắn có thể không giành con với cô, chỉ cần cô trở về bên cạnh hắn là được.

“Anh có quyền gì chứ? Nó không phải là con của anh, từ sáu năm trước anh đã tự mình bỏ đi cái quyền này rồi!” Sáu năm trước nếu cô không được bang chủ cứu thì giờ hắn có tư cách ngồi nói chuyện với cô sao, đừng nói chi đến giành quyền nuôi Tiểu Mặc!

“Anh có thể không giành Tiểu Mặc với em, nhưng….” Quý Vân Húc cố ý ngừng lại, nghiền ngẫm nhìn bộ dáng tức giận của Thư Diệp, hắn rất thích chọc cô nổi giận, đây mới là một Thư Diệp chân chính, một Kim Nghệ Hi cao ngạo trấn tĩnh kia chẳng hợp với cô tí nào.

“Nhưng cái gì?” Thư Diệp giục hắn, rõ ràng chính mình có lý mà giờ lại bị hắn dắt mũi, cô luôn luôn như vậy, cứ ở trước mặt Quý Vân Húc thì lại bị hắn chiếm thế thượng phong.

“Nhưng anh muốn em trở về bên cạnh anh, anh sẽ không giành Tiểu Mặc với em nữa!” Quý Vân Húc nghiêm túc nói. Hắn cũng không biết từ khi nào bóng hình Thư Diệp lại chiếm toàn bộ tâm trí hắn. Tuy cô luôn chọc cho hắn nổi điên lên, làm hắn điên tiết với cô, làm hắn đau lòng nhưng hắn không cách nào quên cô được. Hắn lúc nào cũng nhớ thương Thư Diệp thì làm sao lại có thể để cô đi chứ?

Thư Diệp chăm chú nhìn Quý Vân Húc, cô muốn nhìn biểu hiện trên mặt hắn là thật hay giả, vì cái gì hắn luôn muốn hai người trở lại với nhau? Chẳng lẽ còn muốn tra tấn cô như trước đây ư? Trong đầu cô đột nhiên xuất hiện hình ảnh Âu Dương Thái Thái đắc ý mà cảm thấy rất khó chịu, cô ta và Quý Vân Húc đã là vợ chồng với nhau, cô không tài nào chối bỏ chuyện này được.

“Thế nào? Đồng ý trở về bên anh chứ?” Quý Vân Húc nghiêm túc nhìn Thư Diệp, hắn thật lòng muốn cô quay về, cũng mong cả gia đình bọn họ có thể đoàn tụ, nhưng mà lòng Thư Diệp không hề hướng về hắn, cho dù bọn họ đã có Tiểu Mặc nhưng cô cũng chưa từng nghĩ sẽ trở về bên hắn. Cô nói cô và Mộc Vũ chỉ là tình nghĩa với nhau, không hề có tình cảm trai gái gì, chỉ đơn giản là bạn bè thân thiết, nhưng Quý Vân Húc căn bản không thể nào xen tình cảm của bọn họ được.

Sáu năm trước cô và Mộc Vũ xảy ra chuyện gì? Bọn họ vì sao bây giờ lại khắng khít như vậy? Mặc dù hắn ghét Mộc Vũ nhưng vẫn hiếu kỳ muốn biết mọi chuyện.

Hắn nhanh tay ôm chặt Thư Diệp vào lòng, nếu như có thể hắn muốn cô ôm suốt đời, bất luận có chuyện gì xảy ra hắn cũng sẽ vượt qua được, chỉ cần có cô bên cạnh là đủ rồi.

“Tôi không muốn quay về.” Giọng nói Thư Diệp lúc này cũng nhỏ nhẹ hơn, không dữ dằn như lúc nãy nữa, “Tôi chỉ cần anh trả Tiểu Mặc cho tôi thôi, tôi không thể không có nó, mấy năm nay tôi cố gắng chèo chống mọi thứ là vì Tiểu Mặc.”

“Tại sao? Vì em đã yêu người khác ư?” Gương mặt Quý Vân Húc vốn đang tràn ngập nhu tình, giờ lại hung ác nham hiểm khó lường, khiến người ta nhìn mà phát sợ.

Thư Diệp lắc đầu, “Không phải, tôi không có yêu ai cả, nhưng tôi cũng sẽ không quay về bên cạnh anh!” Thư Diệp trở về bộ dáng của một Kim Nghệ Hi điềm tĩnh, cô và Quý Vân Húc cần phải nói rõ mọi chuyện với nhau, chỉ có vậy cả hai mới giải quyết được hiềm nghi và tìm kiếm hạnh phúc riêng của mỗi người.

“Không yêu anh vì anh đã từng làm tổn thương em phải không?” Quý Vân Húc trực tiếp hỏi nghi vấn trong lòng hắn. Hắn cũng hối hận chính mình lúc trước đối xử tàn bạo với cô, nhưng đã thật tâm hối cải rồi, “Em muốn thế nào mới chịu tha thứ cho anh? Chỉ cần em chịu tha thứ cho anh, cái gì anh cũng sẽ làm cả!”

Thư Diệp nói không nên lời, cô không thể phủ nhận sâu trong lòng cô cũng có hình bóng của Quý Vân Húc, thấy hắn kết hôn cô rất đau khổ, nghĩ đến Âu Dương Thái Thái và hắn ở cùng nhau, cô chợt thấy ghen ghét, lẽ nào đây chính là yêu chăng? Thế nhưng thứ tình yêu này như một gánh nặng vậy, không phải yêu thì chỉ biết đến hai người, bọn họ còn phải nghĩ đến những người khác nữa.

Âu Dương Thái Thái có lẽ khinh người quá đáng, nhưng Thư Diệp cũng có thể lý giải được điều này. Cô cũng không thể nào nhẫn tâm phá nát gia đình của bọn họ, cho dù trong lòng cô cũng có Quý Vân Húc, hơn nữa sự lợi hại của Quý gia cô cũng đã từng lĩnh giáo qua, cô không muốn lần nữa bước xuống địa ngục.

“Chỉ cần anh không giành Tiểu Mặc với tôi, ta sẽ tha thứ cho anh.” Kỳ thật đã nhiều năm như vậy, cô cũng không còn hận anh như trước nữa, oán hận một người chỉ càng làm mình thêm đau khổ mà thôi, mà cô thì phải đối mặt với bao điều trong cuộc sống này, thế nên cô cũng buông tha cừu hận trong lòng mình.

Vẻ mặt Quý Vân Húc thoáng bi thương, “Chẳng lẽ yêu anh lại khó khắn vậy sao? Chẳng lẽ những gì đã xảy ra, đã mất đi không thể vãn hồi sao?” Hắn không cam tâm để cho Thư Diệp rời xa hắn.

Thư Diệp nhìn Quý Vân Húc thật lâu, hắn đau lòng, chẳng lẽ cô không xót xa ư? “Không phải yêu anh là khó khắn, chỉ là chúng ta là người của hai thế giới, dù cho chúng ta có làm gì thì cũng không thể ở bên cạnh nhau được.” Dù cho hiện tại cô là một Kim Nghệ Hi hào quang lóng lánh rất xứng đôi với Quý Vân Húc, nhưng phía sau ánh hào quang đó cô chỉ là một sát thủ! Thử hỏi có gia đình nào là để một sát thủ làm con dâu họ chứ! Hơn nữa cô cũng không muốn Viên Phàm làm mẹ chồng mình.

Có lẽ một ngày nào đó cô chấp hành nhiệm vụ, theo năng lực kém cỏi của cô, cô có thể bị kẻ thù giết chết bất cứ lúc nào, chuyện này ai có thể đoán trước được! Nghĩ đi nghĩ lại, Thư Diệp toàn thân có chút run rẩy, Quý Vân Húc từ nãy đến giờ đều nhìn hết biến hóa trên mặt cô, liền thắm thiết ôm cô vào lòng mình.

“Đừng chạy trốn, đừng rời xa anh được không?” Hắn hèn mọn khẩn cầu cô, dù thật sự bọn họ là người của hai thế giới khác nhau như lời cô nói, hắn sẽ tìm mọi cách chạy đến thế giới của cô, chỉ cần cô vẫn tại nơi đó, hắn nhất định sẽ vượt qua muôn ngàn khó khăn để hai người có thể đi đến tận cùng hạnh phúc.

Lòng Thư Diệp xao xuyến, đầu óc mụ mị, tình cảm chân thành của Quý Vân Húc khiến cô cảm động, cô không biết phải nói gì nữa, chỉ biết im lặng tựa vào lòng hắn.

Quý Vân Húc cúi xuống hôn môi Thư Diệp, tay hắn nắm thật chặt bàn tay nhỏ nhắn ấy như rằng cô sẽ bỏ chạy bất cứ lúc nào. Theo bờ môi hắn tiếp tục hôn xuống cái cổ trắng ngần, nhẹ nhè cắn lên cổ Thư Diệp, hắn muốn cô nhớ kỹ sự hiện hữu của hắn, muốn cô cả đời này đều phải khắc ghi hình bóng của hắn trong lòng.

“Anh sai rồi, cho đến khi em rời bỏ anh, anh mới phát hiện anh đã yêu em từ bao giờ!” Quý Vân Húc vừa hôn vừa dịu dàng tỏ tình, giờ khắc này hắn không muốn che dấu tình cảm trong lòng mình nữa.

Thư Diệp khiếp sợ cùng kinh ngạc, cơ thể bị hắn hôn đến tê dại và vô lực, chỉ có thể ôm ghì lấy cổ Quý Vân Húc, dựa hẳn vào người hắn.

Lặng yên không một tiếng động cởi áo của cô ra, bộ ngực căng tròn của cô phất phơ trước mặt hắn. Quý Vân Húc ôm Thư Diệp ngồi hẳn lên người mình, hôn lên đôi hoa đào hồng phấn kia, khiến nó vì men tình mà ngạo nghễ đứng thẳng lên.

“Mặc kệ em có tha thứ hay không thì anh cũng sẽ không bao giờ bỏ cuộc!” Lời nói ngọt ngào tựa như một mệnh lệnh/

Thư Diệp chống đẩy Quý Vân Húc, “Anh đã có Âu Dương Thái Thái rồi!” Cô muốn nhắc nhở hắn đừng quên thân phận hiện giờ của mình.

“Anh chỉ muốn có em, ngoài em ra anh không cần ai cả!” Dục vọng nam tính đã đến đỉnh điểm, hắn không thể nào kìm chế được nữa liền ôm chầm Thư Diệp ngã xuống sofa, in dấu sở hữa của hắn khắp nơi trên cơ thể Thư Diệp, hắn không muốn Thư Diệp thuộc về ai ngoài hắn cả, chỉ duy nhất mình hắn mà thôi.

“Anh yêu em!” 3 chữ thế cũng đủ làm người ta phải sa vào vòng triền miên không dứt, trong lòng Thư Diệp giờ đây cũng đã bị ba chữ này khiến cho thần điên bát đảo.

Vũ bão qua đi, Quý Vân Húc dịu dàng ôm Thư Diệp nằm ngủ trên người mình, hai tay ôm lưng cô không chịu buông ra, hắn hy vọng thời gian vĩnh viễn chỉ dừng lại ở lúc này thôi.

“Buông em ra, em muốn đi tìm Tiểu Mặc.” Thư Diệp loi nhoi đứng dậy, cô đúng thật ngu ngốc mà, lại lần nữa quan hệ với hắn, mặt cô đỏ cả lên, lúc nói chuyện cũng không dám nhìn thẳng mặt hắn.

Quý Vân Húc nhìn hai má đỏ hồng của Thư Diệp mà vui sướng trong lòng, bắt Thư Diệp phải nhìn mình, nói, “Mắc cỡ sao?”

Đúng thật là đàn ông không xấu đàn bà không yêu! Thư Diệp trề môi, mãnh liệt giãy dụa trong lòng Quý Vân Húc, “Buông em ra.”

Hắn hoàn toàn không có ý định buông cô ra, ngược lại còn mập mờ kéo cô áp sát người mình, một tay thì vuốt ve tấm lưng trần trụi trơn bóng của Thư Diệp, khóe miệng giương lên nụ cười vui vẻ, lúc này ở bên cạnh Thư Diệp hắn cảm thấy rất thoải mái và hạnh phúc.

Khẽ hôn vào vành tai và mái tóc dài thướt tha của cô sau đó Quý Vân Húc mới luyến tiếc buông cô ra, hắn cũng phải dẫn cô đi tìm Tiểu Mặc, nếu không cô càng lo lắng hơn.


Hai vợ chồng Quý gia đợi Tiểu Mặc tan học liền lén đưa nó về đây, bọn họ mừng chết đi được, đứa bé này đáng yêu thông minh, nhìn là thấy thương rồi.

Tuy nhiên, từ lúc đưa Tiểu Mặc về đây đến giờ nó một mực cảnh giác, không ăn đồ hai người đưa, cũng chẳng thèm nói chuyện, chỉ ngồi im cau mày nhìn bọn họ.

“Con thích ăn gì? Để bà kêu người làm cho con ăn nha.” Viên Phàm ngồi bên cạnh Tiểu Mặc, thân thiết ôm nó, giọng nói mềm dịu hẳn đi. Khuôn mặt nó tròn tròn sáng sủa thông minh y như Quý Vân Húc lúc còn nhỏ, hai mắt to nhìn rất lém lỉnh.

“Bà ơi, chừng nào mẹ và ba con mới đón con vậy? Con chờ lâu lắm rồi đó!” Hai ông bà này dường như cũng không phải người xấu, nhưng sao họ lại không chịu dẫn nó về nhà chứ! Giờ chắc ba và mẹ đang cuống quýt tìm nó, Tiểu Mặc nghĩ thế lại nhảy xuống sofa chạy ra ngoài cửa.

Nó chưa đi được bao xa thì Viên Phàm lập tức kéo nó ngồi trở lại sofa, “Con có ba sao?” Viên Phàm nghi ngờ hỏi Tiểu Mặc, chả lẽ là người bị báo chí chụp hình chung Thư Diệp sao? Nhưng mà Tiểu Mặc và người đó chẳng có tí gì giống nhau cả!

Tiểu Mặc gật đầu, chắc nịch nói, “Con đương nhiên phải có ba chứ!” Bà này thật là kỳ lạ!

“ Thế con nói cho bà nghe tên của con được không ? ” Viên Phàm hỏi lần nữa, từ nãy đến giờ bà hỏi nó, nó lại im lặng không nói gì, giờ đã chịu nói chuyện thì có lẽ nó cũng chịu nói tên của nó là gì. Thấy ánh mắt ngờ vực của Tiểu Mặc, Viên Phàm liền bổ sung, “ Bà không phải người xấu, bà quen mẹ con đấy. ”

“ Thiệt không ? ” Thấy Tiểu Mặc vẫn chưa chịu tin mình, Viên Phàm gật đầu lia lịa tỏ vẻ thật sự quen Thư Diệp, xem ra cô ta nuôi dưỡng đứa nhỏ cũng tốt lắm, rất có gia giáo, lại hiểu chuyện cùng lễ phép, đối với người ngoài cũng phòng bị.

“ Nếu như con nói tên của con rồi, thì ông bà có đưa con về nhà không ? ” Tiểu Mặc tinh ranh ra điều kiện, hy vọng hai người bọn họ có thể nhanh chóng đưa nó về nhà !

Quý Lập Bác không trả lời mà đi đến gần Tiểu Mặc, ôm lấy nó, “ Con có thích ở đây không ? Từ này về sau đây sẽ là nhà của con ! ” Đứa nhỏ này nhanh mồm nhanh miệng như vậy, lại thông minh nữa chứ, đối với bọn họ mà nói có được nó quả thực còn vui hơn cả khi nhặt được vàng nữa ! Mai sau tuổi già có đứa cháu như nó hủ hỉ cả ngày thì còn gì bẳng !

Tiểu Mặc bực bội giãy nãy, “ Buông con ra, con muốn về nhà. ” Nói xong, nó liền òa khóc thật to, Viên Phàm và Quý Lập Bác hai người thấy thế sốt ruột hoảng hốt không thôi, dụ nó mà nó cũng không chịu nín khóc.

Lúc này Quý Vân Húc và Thư Diệp vừa bước vào nhà, nghe được tiếng khóc của Tiểu Mặc, Thư Diệp càng khẩn trương hơn.

“ Tiểu Mặc. ” nghe giọng nói quen thuộc, Tiểu Mặc liền ngừng khóc, xoay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh thì nhìn thấy Thư Diệp, nó lập tức đẩy Viên Phàm và Quý Lập Bác ra, chạy ngay đến chỗ Thư Diệp, “ Mummy ! ” Mẹ rốt cuộc đến đón nó về rồi.

Thư Diệp ôm con trai vào lòng, bao bọc trong hơi ấm quen thuộc của Thư Diệp, Tiểu Mặcc àng khóc lớn hơn, như là chịu uất ức nhiều lắm !

Bốn người đều im lặng không nói gì, chỉ là ánh mắt ai nấy đều chăm chú nhìn Tiểu Mặc, Quý Vân Húc tới gần nó, nhỏ nhẹ nói, “ Đừng khóc nữa, ngoan ! ”

Mặc cho tay Quý Vân Húc đang định ôm Tiểu Mặc, Thư Diệp kiên quyết nói, “ Chúng ta về nhà ! ” Thư Diệp ôm Tiểu Mặc bước ra ngoài cửa nhưng lại bị Viên Phàm gọi lại.

“ Cháu là của tôi, ai cũng không được phép dẫn đi ! Nó phải ở lại đây ! ” Giọng điệu ngang ngạnh vẫn đáng ghét như năm nào.

Thư Diệp quay người bình tĩnh nhìn Viên Phàm, “ Xin lỗi phu nhân, xin bà đừng có gọi bậy bạ như vậy, ai là cháu của bà chứ ! ” Thư Diệp tức giận nói, đừng tưởng rằng cô sẽ cam chịu nữa, cô không để ai xem thường cô và con trai cô cả.

“ Được thôi, vậy thì chúng ta cùng đến bệnh viện xét nghiệm ADN đi, xem coi Tiểu Mặc có phải là con của Vân Húc không ? ” Viên Phàm cũng không yếu thế, khiêu khích nhìn Thư Diệp. Thư Diệp ưu nhã, quyến rũ, nhìn thế nào cũng không biết được cô lại là mẹ của đứa trẻ 5 tuổi, vẫn giữ được nét trẻ trung, làm người ta tin tưởng cô không phải là mẹ của Tiểu Mặc, nó chỉ là con của người bạn mà thôi. Nhưng dù cho cô ta hấp dẫn tài giỏi đến cỡ nào thì cũng không khiến Viên Phàm thích thú gì, và bà cũng không nhận cô ta là con dâu, trên đời này chỉ duy nhất Âu Dương Thái Thái mới là con dâu của bà mà thôi.

“ Phu nhân, tôi nghĩ mà ham bồng cháu đến phát điên rồi đó ! Đã như thế thì tự mà kêu Quý Vân Húc và Âu Dương Thái Thái sinh cho 1 đứa đi, đừng có nhận bừa con trai người khác là cháu mình. ” Bọn họ đúng là khinh người quá đáng ! Cô tức giận nói hết toàn bộ lời nói trong lòng mình, cô cũng thừa biết, nếu như mình và Quý Vân Húc không thể tiến tới với nhau, thì hắn có con với người con gái khác thì cũng là chuyện bình thường thôi ! Thư Diệp theo thói quen mím môi xua đi nỗi đau trong lòng mình, cô tự nói với bản thân mình đừng quan tâm những chuyện khác nữa, chỉ cần có Tiểu Mặc bên cạnh là đủ rồi !

Tiểu Mặc đứng bên cạnh nghe hết mấy lời nói khinh người của bọn họ, nó không thể để người khác ức hiệp mẹ nó, “ Ba con đã sớm chết rồi, ba hiện tại của con tên là Mộc Vũ ! ”

Nghe nó nói thế, sắc mặt Quý Vân Húc liền trầm xuống, nhìn Tiểu Mặc chằm chằm, “ Con nói cai gì ? Nói lại lần nữa xem ! ” Ánh mắt hắn rất đáng sợ đến nỗi Tiểu Mặc lần nữa khóc thét lên, “Mummy, con muốn ba, chú này hung dữ quá ! ”

“ Con ngoan, đừng khóc nữa, Mummy dẫn con về nhà. ” Thư Diệp không muốn lằng nhằng với đám người này nữa, cô đang định xoay người đi thì bị cánh tay của Quý Vân Húc giữ lại.

Cô dám nói hắn chết rồi ! Người con gái này quả thật không biết sống chết là gì mà !

Qúy Vân Húc túm lấy Tiểu Mặc trong tay Thư Diệp, ôm nó lên để nó nhìn thẳng hắn, “ Ba không phải là chú gì cả, ba là ba ruột của con, sau này không được gọi người khác bậy bạ như vậy ! ” Ngang tàng ra lệnh, hoàn toàn không quan tâm sẽ làm một đứa nhỏ như Tiểu Mặc hoảng sợ.

“ Ba của con là Mộc Vũ, chú mới không phải là ba con ! Con không muốn người hung dữ như chú làm ba con ! ” Tiểu Mặc vừa khóc vừa lấy chân đá vào người Quý Vân Húc để hắn thả nó xuống.

Thư Diệp muốn đi đến ôm Tiểu Mặc nhưng Quý Vân Húc kiên quyết ôm ghì Tiểu Mặc trên tay, ánh mắt đầy giận dữ nhìn Thư Diệp, “ Em nói với nó là anh đã chết ? ” Giọng nói lạnh lùng bao trùm không khí cả phòng khách.

“ Không thấy nó đang khóc sao ? Thả nó xuống đi. ” Thư Diệp cảm nhận được sự tức giận của hắn đành phải lảng sang chuyện khác.

“ Đây chính là con trai của Vân Húc sao ? ” Âu Dương Thái Thái từ ngoài cửa đi vào cắt ngang oán khí trong phòng khách, tuy rằng Thư Diệp và Quý Vân Húc đang giận dữ trừng mắt lẫn nhau, nhưng trong ánh nhìn của Âu Dương Thái Thái thì cô lại thấy là tình cảm mặn nồng, vì vậy trong lòng rất khó chịu.

Âu Dương Thái Thái từ từ đi đến bên Thư Diệp, nói, “ Cô đến đưa con cho chúng tôi phải không ? Con của Vân Húc cũng chính là con của tôi, tôi nhất định sẽ nuôi dạy nó thật tốt, cô yên tâm đi. ” Đứng ở trước mặt Viên Phàm và Quý Lập Bác, cô hoàn toàn thay đổi thành một người khác, không còn ngang ngược càn quấy như trước kia.

Không muốn nhiều lời với cô ta, Thư Diệp im lặng, ánh mắt vẫn nhìn Tiểu Mặc. Quý Vân Húc ẵm Tiểu Mặc và dắt tay Thư Diệp đi ra khỏi Quý gia, chuyện của hắn thì hắn tự xử lý, không cần bọn họ xen vào.


Quý Vân Húc chở hai mẹ con về Hạc bang.

Không phải hắn để mặc cách nghĩ của Tiểu Mặc, mà hiện tại hắn chỉ muốn hắn, Thư Diệp và Tiểu Mặc 3 người ở cùng với nhau, và cũng không muốn để Viên Phàm cùng Quý Lập Bác tổn thương Thư Diệp và Tiểu Mặc. Hắn sẽ lập tức chấm dứt quan hệ với Âu Dương Thái Thái, cùng Thư Diệp và Tiểu Mặc xây dựng một gia đình nguyên vẹn.

Thư Diệp trong lòng cũng cảm kích hắn trước mặt nhiều người không làm khó cô, cũng không cùng cô tranh giành Tiểu Mặc.

“Yên tâm, anh không giành Tiểu Mặc với em, chờ anh giải quyết mọi chuyện với Âu Dương Thái Thái rồi anh sẽ đón mẹ con em về.” Nhìn ánh mắt hắn, có thể thấy được hắn đang nói rất nghiêm túc.

“Em sẽ không quay về bên anh, hôm nay em đã nói rõ ràng mọi chuyện rồi.” Thư Diệp nói nhưng không nhìn Quý Vân Húc.

Tiểu Mặc ngồi trong lòng Thư Diệp cũng ngước nhìn hai người, “Mummy, chú này thật sự là ba của con hả?” Tiểu Mặc nghi hoặc hỏi Thư Diệp, nó không thích cái chú mặt mày chằm dằm này làm ba của nó, chú này chẳng hiền hậu gì như ba Mộc Vũ của nó cả.

Thư Diệp đang muốn mở miệng nói thì Quý Vân Húc đã nói trước, “Ba là ba của con, không phải là chú, chắc chắn 100%!” Quý Vân Húc tự tin nói.

“Mummy, có thật vậy không?” Tiểu Mặc thút thít nhỏ giọng hỏi.

Thư Diệp cũng không biết trả lời làm sao, chỉ gật đầu, cô cũng không thể nào ở trước măt Quý Vân Húc mà phủ nhận được.

Tiểu Mặc lau sạch nước mắt, xoay qua nói với Quý Vân Húc, “Con có thể đổi ba không?” Cái chú này không có hiền như ba Mộc Vũ, rất khó gần gũi.

Quý Vân Húc bình tình nhìn Tiểu Mặc, cũng không có ý định trả lời mấy câu hỏi ngây thơ như này, trong chốc lát xe đã về đến Hạc bang, hắn thật không muốn để Thư Diệp và Tiểu Mặc xuống xe, Quý Vân Húc nắm lấy tay Thư Diệp, “Đừng coi lời nói của anh như gió thoảng mây bay.” Gương mặt nghiêm túc của hắn khiến Thư Diệp chân tay luống cuống.

Sau khi mở cửa xe cho Thư Diệp và Tiểu Mặc xuống, nhìn Thư Diệp đi xa rồi hắn lại lần nữa luyến tiếc, liền chạy đến ôm phía sau cô, “Đừng quên em là người phụ nữ của anh!” Lời nói tựa như cảnh cáo cũng như là lời tuyên bố tình yêu, hắn ôm Thư Diệp thật lâu không chịu buông ra.

Thư Diệp ngẩng đầu để nước mắt mình không chảy xuống, trong lòng cô tê tái, sự dịu dàng của hắn làm cô không tự chủ được bản thân mình, đáng lẽ cô có thể kháng cự lại nhưng không hiểu sao vẫn quyến luyến cái ôm của hắn. Tiểu Mặc bị Thư Diệp ôm trong lòng nhăn mặt lại, nó không hề thích Mummy và chú đó ở cùng với nhau.

Tiểu Mặc nhìn theo hướng Quý Vân Húc thì phát hiện Mộc Vũ cũng đang đứng ở cửa, “Ba!” Tiểu Mặc lập tức nhảy xuống chạy đến ôm chầm lấy Mộc Vũ.

Nghe Tiểu Mặc kêu mà Thư Diệp lòng đầy hoảng sợ đẩy Quý Vân Húc ra. Mà Quý Vân Húc thì làm sao dễ dàng buông cô ra được, cánh tay ôm cô càng thêm chặt. Bên này Quý Vân Húc ôm Thư Diệp nhìn Mộc Vũ đang ôm Tiểu Mặc trên tay, hai người cứ thể bốn mắt nhìn nhau.

“Buông em ra mau!” Thư Diệp quay đầu nhỏ giọng nói, Quý Vân Húc thừa dịp cô quay đầu liền cúi xuống cuồng nhiệt hôn môi cô, như là tuyên bố quyền sở hữu của hắn trước mắt Mộc Vũ.

Bạn đang đọc Minh Tinh Hào Môn Ái của Tích Hiểu Nguyệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.