Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chu Bạch đấu với Tiền Vương Tồn

Phiên bản Dịch · 1740 chữ

Hai người cùng nhau đi về phía võ đài, mà Tiền Vương Tôn ngồi xe lăn, cũng rất nhanh đưa tới tiếng kinh hô của khán giả.

"Người kia tàn tật? Một tay một chân?"

"Như vậy cũng có thể tới tham gia thi đấu?"

"Lại còn bước chân vào tám cường? Là những người khác quá yếu sao?"

"Đánh với một tên tàn phế một chân một tay, Chu Bạch này thực sự gặp may mắn."

Tất cả các tu sĩ ở đây đều là người tai thính mắt tinh, những âm thanh khán giả phát ra âfm ĩ, nhưng cũng bị phần lớn tu sĩ nghe rõ.

Trên đài Chu Bạch càng nghe càng cau mày hơn, Tiền Vương Tôn cũng nở một nụ cười khổ.

Chu Bạch: "Cậu yên tâm, đợi chúng ta đánh nhau đặc biệt, bọn họ mới biết chúng ta mạnh bao nhiêu."

Tiền Vương Tôn: "Vậy cậu hãy dùng toàn lực ra tay đi."

Hai người nhìn nhau cười, nguyên thần lực mạnh mẽ phóng xuất ra ngoài.

Tôn Ngọc Chân: "Bắt đầu!"

Vèo vèo vèo vèo!

Từng đạo tiễn khí mạnh mẽ từ bên cạnh Tiền Vương Tôn bắn ra, bắn về vị trí Chu Bạch đứng.

Chu Bạch đưa tay phóng xuất nguyên thần lực, nguyên thần lực bao bọc thân thể hắn làm phòng ngự, tiếp đó hắn há miệng phun ra một cái, kiếm khí hồng nhạt chém về phía Tiền Vương Tôn.

Tuy rằng lực phòng ngự lúc Chu Bạch đứng cũng thấp nhất, thế nhưng 287 nguyên thần lực vẫn đủ đỡ tiễn khí do Tiền Vương Tôn phóng tới.

Trái lại, Tiền Vương Tôn nhất định phải lấy nguyên thần lực di chuyển thân thể của chính mình, né tránh kiếm khí phóng tới.

Kiếm khí liên tục chém ra hai chém, nhưng một kiếm bị Tiền Vương Tôn hiểm hiểm né qua, một kiếm còn lại chém tung xe lăn.

Kiếm khí tiếp tục chém về phía Tiền Vương Tôn đang ngã xuống, Chu Bạch thầm nghĩ trong lòng: 'Xin lỗi, cuộc tranh tài này vẫn nên dùng tốc độ nhanh nhất để chấm dứt.'

Nhưng ngay khi kiếm thứ ba gần chém về phía ngực Tiền Vương Tôn.

Chu Bạch đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, bước chân lảo đảo một cái, ngực hiện ra một chút đỏ tươi.

'Chuyện gì xảy ra? Tiễn khí hắn hẳn bị ta chặn hết rồi mới đúng!'

Khắc Lỵ Tư Đề Na kêu lên: "Chu Bạch, ngồi xuống! Còn có!"

Chu Bạch nhanh chóng ngồi xuống đất, kiếm khí hồng nhạt lùi lại xoay người quét ngang một lần, phối hợp lực phòng ngự lúc Chu Bạch ngồi như thép, cuối cùng chặn lại toàn bộ công kích vô hình từ trong không khí kéo tới.

'Công kích này. . . Rốt cuộc là vật gì? Dĩ nhiên chỉ dựa vào 'Ngồi xuống' đều không cách nào ngăn cản hoàn toàn? Sợ rằng chỉ có 'Nằm xuống' mới có thể hoàn toàn ngăn trở.'

Chu Bạch ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tiền Vương Tôn. Tuy rằng trong miệng nói không lưu thủ, nhưng Chu Bạch vốn cũng không định ngồi xuống, thậm chí nằm xuống chiến đấu cùng đối phương, hắn sợ đối phương cho rằng đây là một loại nhục nhã, ảnh hưởng đến giao tình của hai người.

Huống hồ, lấy trạng thái của Tiền Vương Tôn, Chu Bạch tự nhận là bằng vào nguyên thần lực hiện tại của hắn, đứng cũng có thể nhanh chóng chiến thắng đối thủ.

Xe lăn đối phương vừa bị Chu Bạch đánh nát, lúc này té trên mặt đất.

Tiền Vương Tôn cũng không có dùng nguyên thần lực đỡ mình dậy, hắn cứ như vậy nằm trên mặt đất.

Mà để cho Chu Bạch khiếp sợ là, thời khắc này toàn thân Tiền Vương Tôn toát ra một tia hắc khí.

"Chu Bạch. . ." Khuôn mặt Tiền Vương Tôn dính trên mặt đất, mất đi tứ chi, không có nguyên thần lực trợ giúp, vì vậy không thể động đậy.

Chỉ thấy Tiền Vương Tôn cười khổ nói: "Tàn phế chính là tàn phế, kỳ thực khán giả không có nói sai. Bất luận tôi che giấu thế nào, bất luận tôi dùng nguyên thần lực đến thay thế, thiếu hai tay hai chân thì cuối cùng vẫn là thiếu, không có khả năng so được với thời điểm toàn vẹn tứ chi."

Chu Bạch khẩn trương nhìn điểm dị thường trên người Tiền Vương Tôn: "Này, cậu chẳng lẽ bị nhiễu sóng sao? Đừng dọa tôi. . . Ngẫm lại cậu vẽ cô gái nhỏ, nếu sau khi nhiễu sóng thì cậu không thể chơi được với cô gái nhỏ đó nữa."

Tiền Vương Tôn mạnh mẽ ngẩng đầu lên, hai mắt đen kịt, gắt gao nhìn chằm chằm Chu Bạch: "Chu Bạch, cậu biết không? Thời điểm tôi nằm trên giường, thời điểm tôi ngồi trên xe lăn, cuối cùng tôi vẫn không nhịn được dâng lên một cái ý nghĩ. . . Vì sao. . . Vì sao trước đây Kiến Tính chọn tôi? Rõ ràng. . . Rõ ràng cậu cũng ở bên cạnh."

"Căn bản tôi không thể kiên cường như các cậu nói, tôi oán hận, tôi không cam lòng, tôi tuyệt vọng. . . Thậm chí vô số lần tôi đã suy nghĩ, nếu như ban đầu là tôi cứu cậu, người bị chém đứt tứ chi là cậu chẳng phải tốt hơn sao. . ."

'Nhiễu sóng?' Chu Bạch nhìn Tiền Vương Tôn trước mặt, đột nhiên trong lòng truyền tới một cảm giác mất mát dữ dội, cuối cùng hắn vẫn không thể cứu đồng bạn của mình.

Đột nhiên, hắn nhướng mày: "Sai." Hắn ngẩng đầu nhìn về phía thầy cô: "Các thầy cô cũng không có ra tay, vậy có nghĩa bọn họ cho rằng đây không phải là nhiễu sóng? Đúng rồi, cửa thứ hai trước đó nhất định đã kiểm tra đo lường, nếu quả thật là nhiễu sóng, Tiền Vương Tôn không có khả năng xuất hiện ở nơi này."

Hắc khí trên người Tiền Vương Tôn ngày càng đậm, giống như bị ngọn lửa màu đen đốt xác chết, khí tức màu đen liên tục dung nhập vào trong không khí xung quanh, dần dần tiêu tán.

Âm thanh Tiền Vương Tôn khàn khàn nói: "Tôi không cam lòng, Chu Bạch, cậu biết không? Tôi thật sự thật sự không cam lòng."

"Có đôi khi tôi lại nghĩ, nếu như lúc đó tôi chết ở nơi đó, có lẽ sẽ rất tốt."

Chu Bạch nhìn Tiền Vương Tôn: "Có người đã từng đã nói với tôi, muốn tôi sống sót, bất luận hèn mọn cỡ nào, sợ cỡ nào, tuyệt vọng cỡ nào cũng phải sống tiếp."

Chu Bạch: "Văn minh nhân loại hiện tại, không phải tuân theo nghị lực này mà duy trì đến bây giờ, ở trong vô số tuyệt vọng vùng vẫy đến bây giờ sao?"

Tiền Vương Tôn: "Đứng nói thực sự là dễ dàng. Nhưng sau khi tôi nằm xuống, mới biết được tuyệt vọng có bao nhiêu trầm trọng, hắn sẽ ép cậu đến không thở nổi, ép cho cậu không trở mình được, ép đến mắt cậu thành một mảnh bóng tối."

"Cậu nói tuyệt vọng cỡ nào cũng phải sống nữa?" Tiền Vương Tôn đột nhiên nở nụ cười: "Vậy cậu cũng đi nhìn thử một chút. . . Nhìn thử có thể một kích đánh tôi, đánh tôi xuống phía dưới. . ."

"Cảm thụ một chút, đây chính là tuyệt vọng của tôi."

Oanh!

Ánh mắt Chu Bạch đột nhiên vừa ngưng tụ, chỉ cảm thấy hắc khí tiêu tán trong không khí lại lần nữa hiện ra, hóa thành thủy triều màu đên như phô trương trời đất, đột nhiên cuốn tất cả đến Chu Bạch, trong nháy mắt hoàn toàn nuốt trọn thân thể Chu Bạch.

Thấy Chu Bạch ngã trên mặt đất, vô số khán giả đồng thời phát ra một tiếng thét kinh hãi.

. . .

Y viện u ám.

Xe lăn được đẩy tới ban công.

Thiếu niên nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trên mình tựa hồ có rất nhiều sợi khí tức màu đen nhô ra.

Một y tá đi tới ban công, nhìn thiếu niên nói: "Tiền Vương Tôn tiên sinh? Cậu không sao chứ?"

Âm thanh thiếu niên chậm rãi truyền tới: "Cô biết tuyệt vọng có màu gì không?"

"A?"

"Hai ngôi sao đứng giữa bầu trời, không có một điểm ánh sáng."

"A?"

"Không có gì." Tiền Vương Tôn nở nụ cười: "Tôi chỉ đang làm chuyện tôi còn có thể làm."

Y tá khuyên: "Tiền tiên sinh, cậu không nên quá bi quan. Vị trí nối lại xương chi, chúng tôi đã giúp cậu báo lên, một ngày nào đó sẽ có thể nối lại được."

"Chỉ mong vậy."

. . .

Nhìn không khí và khí màu đen hòa chung với nhau, Chu Bạch nằm xuống đất, thầm nghĩ trong lòng: "Đây rốt cuộc là cái gì? Tại sao là màu đen?"

Chỉ thấy luồng không khí màu đen liên tục tấn công về phía thân thể Chu Bạch, nhưng hoàn toàn không cách nào phá vỡ lực phòng ngực sau khi Chu Bạch nằm xuống.

Khắc Lỵ Tư Đề Na liên tục cảm giác khí màu đen ở xung quanh, kinh ngạc nói: "Vậy màu đen này, là nguyên thần lực của hắn."

"Nguyên thần lực?"

"Nguyên thần lực, là ánh sáng của lòng người. Lòng người như nào, màu sắc sẽ thay đổi như vậy. Nếu người tu đạo đặt cảm tình mãnh liệt nào đó trong một thời gian dài, nguyên thần lực sẽ có màu sắc, cũng giống như kiếm khí của tôi vậy." Khắc Lỵ Tư Đề Na phân tích nói: "Tiền Vương Tôn, hẳn là bởi vì quá mức tuyệt vọng, cho nên nguyên thần lực biến thành màu đen."

"Tuyệt vọng?" Hai tay Chu Bạch nắm thật chặt: "Công kích vô hình vừa rồi, cũng là bởi vì cái này?"

"Không phải." Khắc Lỵ Tư Đề Na kinh ngạc kêu lên: "Trong lòng tuyệt vọng, chỉ là cải biến màu sắc nguyên thân lực của hắn. Công kích vừa rồi thay vì nói là tuyệt vọng, càng phải nói là mang đến hy vọng."

Chu Bạch không giải thích được: "??? Ngươi nói lại bằng tiếng người đi."


Bạn đang đọc Minh Nhật Chi Kiếp (Dịch) của Hùng Lang Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tình_nhạt_như_nước
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 71

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.