Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ăn gian

Phiên bản Dịch · 1551 chữ

Trong nháy mắt, bài thi được đưa xuống, Chu Bạch trợn to hai mắt, vội vả quét tất cả đề mục một lần.

Tiếp đó nhẹ nhàng phun ra một hơi thở: "Quả nhiên không ngoài dự liệu của ta."

"Hừ hừ." Chu Bạch cười nhạt: "Toàn bộ đều không biết làm."

Nhìn hình như chữ như gà bới gì đó bên trên tờ giấy, Chu Bạch đã cảm thấy đau đầu.

Trước lúc bắt đầu thi, hắn liều mạng học tập hai tuần lễ, nguyên bản còn có chút tự tin, cảm giác mình học không sai biệt lắm, lăn lộn đến điểm đạt tiêu chuẩn cũng không có vấn đề.

Nhưng giờ khắc này, nhìn đến bài thi, hắn mới phát hiện đề này không giống, phía trên đề này nhìn quen mắt lại trả lời không được, phía dưới cái đề này nhìn đáp án cũng cảm thấy có đạo lý.

Trên thực tế, mặc dù qua hai tuần lễ thời gian, hắn đã dùng toàn lực đi học tập, thế nhưng cứ như mới học xong bốn phép toán tiểu học, lại tham gia đại cuộc thi đại học.

Chênh lệch nhue thế không phải là cố gắng có thể bù đắp.

Coi như Chu Bạch tăng lên nguyên thần lực, sức hiểu biết, kỳ ức cũng một đường tăng lên, vượt xa người thường, nhưng cũng không phải dùng hai tuần lễ là có thể đuổi kịp bọn người Cảnh Tú.

Vẻ mặt Chu Bạch mờ mịt ngẩng đầu lên, nhìn vị trí mọi người xung quanh, chỉ thấy mỗi người ở đây đều múa bút thành văn, bất luận là Cảnh Tú, Đỗ Băng, Hạ Lệ hay là Lưu Hiển, thậm chí là Tiền Vương Tôn cũng ngồi ở xe lăn, thi triển nguyên thần lực viết bài thi chữ.

Âm thanh Lữ Trọng Dương truyền tới: "Chu Bạch, đừng hết nhìn đông tới nhìn tây, làm bài thi đi."

Đầu Chu Bạch vội vàng thấp xuống.

"Không được, dựa vào trình độ thật sự của ta, không có khả năng đạt tiêu chuẩn, chuyện cho tới bây giờ. . . Chỉ có thể giống như lần trước, lại ăn gian."

Đúng lúc này, âm thanh Lữ Trọng Dương từ sau lưng Chu Bạch truyền tới: "Chu Bạch, nắm chặt thời gian, bài thi một nghìn hai trăm điểm, còn rất dài."

Chu Bạch thiếu chút nữa bị hoảng sợ, cảm thụ được Lữ Trọng Dương phía sau nhìn kỹ, thầm nghĩ trong lòng: "Hừ, lão Lữ người này, cảm thấy hai tháng ta không đi học, sẽ an giam sao?"

"Cắt, không nên xem thường ăn gian."

"Chỉ cần không có bị phát hiện, vậy thì không phải là ăn gian."

Chu Bạch tập trung lực chú ý trong thứ hải, nhìn Khắc Lỵ Tư Đề Na cuộn thành một khối không ngừng xoay tròn nói: "Đề Na, đến phiên cô làm việc, xem những đề có thể làm hay không."

Trong khoảng thời gian này, theo thực lực Khắc Lỵ Tư Đề Na tăng lên từng bước, nàng cũng thức tỉnh đại lượng ký ức liên quan đến tu đạo.

Xem ra lúc trước con mèo này nói thật, trước khi biến thành mèo, sợ rằng nàng thật sự là một tu sĩ có thực lực cường đại.

Bất quá không biết vì sao, vậy mà bị biến thành một con mèo.

Theo đại lượng ký ức liên quan đến tu đạo của Khắc Lỵ Tư Đề Na thức tỉnh, liên quan tới trình độ lý luận tu đạo, tự nhiên cũng như nước lên thì thuyền lên, dù sao trong khoảng thời gian này, nàng đều giáo dục Chu Bạch.

Khắc Lỵ Tư Đề Na: "A? Cậu không phải nói mình đã học thất thất bát bát, không cần tôi hỗ trợ sao?"

Khi đang nói chuyện, nàng đã đình chỉ xoay tròn, tập trung lực chú ý đến bài thi trước mặt Chu Bạch.

"Đề mục cũng đơn giản như vậy! Trong khoảng thời gian này rõ ràng tôi dạy cậu rồi mà?"

"Hừ hừ, quả nhiên vẫn phải dựa vào tôi! Không có tôi, cậu sớm đã bị nghỉ học."

"Về sau ít nói với mấy cô nàng Cảnh Tú, Hạ Lệ, đều là nữ nhân vô dụng."

Ở dưới Khắc Lỵ Tư Đề Na lải nhải và chỉ điểm, rất nhanh Chu Bạch đã cuốn bút nhanh bay lên bài thi.

Chớp mắt đã qua hai canh giờ, cuối cùng Chu Bạch đã hoàn thành bài thi.

Chỉ thấy Lữ Trọng Dương đưa tay ra, tất cả bài thi của mọi người đã ở trước mặt hắn, tiếp đó hắn dùng niệm động, từng bài thi cấp tốc tung bay, đồng thời lại bị hắn phê bình.

Theo nguyên thần lực không ngừng tăng lên, tốc độ tư, năng lực ký ức, còn có đại não tu sĩ cũng không ngừng tăng lên.

Bây giờ Lữ Trọng Dương có tu vi cấp năm, lấy tư duy cường đại và năng lực ký ức tiến hành chấm bài thi.

Trải qua hai canh giờ căng thẳng làm bài thi, lúc này mọi người cũng đều buông lỏng xuống, tụm năm tụm ba tụ chung một chỗ, trao đổi đề mục bài thi vừa rồi.

Cảnh Tú cũng đi tới bên cạnh Chu Bạch, nhìn hai tay Chu Bạch ôm ngực, đồng thời vẻ mặt hắn tự tin, không khỏi khẽ hỏi: "Chu đại ca, anh thi thế nào?"

Chu Bạch mỉm cười: "Đề mục rất đơn giản, cơ bản đều là những gì ta đã học qua trước đây."

Cảnh Tú: "Rất đơn giản? Em cảm thấy rất nan, một vài đề mục trong đó, em cũng không biết giải đáp thế nào, cảm giác điểm sẽ không cao."

"Đừng nghe hắn thổi phồng!" Đầu Hạ Lệ từ dưới mặt bàn đưa ra ngoài, khinh thường nhìn Chu Bạch: "Lần này, đề mục không viết khó đến thể nào! Một vài đề mục phân tích âm dương, biện luận linh cơ, rõ ràng chúng ta cũng chưa có học, khẳng định cực kỳ khó."

Chu Bạch nở nụ cười nhạt, tựa hồ căn bản không để lời nói Hạ Lệ vào mắt, vẫn như gió thoảng mây bay nói: "Cho nên tôi nói, tôi không đến đi học, cũng là tiến độ bởi vì nội dung trên chương trình học kém tiến độ tôi học nhiều lắm."

"Đi học, với tôi mà nói là lãng phí thời gian."

Hạ Lệ thấy khuôn mặt trang bức của Chu Bạch, nàng liền vạn phần khó chịu, cắn răng nói: "Hừ hừ, chờ tôi nhìn thành tích của anh."

Cảnh Tú nhìn dáng vẻ Chu Bạch rất tự tin, cũng đăm chiêu suy nghĩ: "Nhìn bộ dáng Chu đại ca tự tin như vậy, lẽ nào anh ấy nói là sự thật?"

Đúng lúc này, thanh âm phiêu động bài thi ngừng lại, ánh mắt Lữ Trọng Dương thu lại, hai mươi tư trương bài thi hơi chấn động một chút, đều tự bay về phía ở đây hai mươi bốn tên học sinh.

Cảnh Tú vội vàng nhận lấy bài thi của mình, vừa nhìn lên: "965?" Nàng thả lỏng mà vỗ vỗ bộ ngực: "Hoàn hảo hoàn hảo, không tính là quá kém."

Nàng quay đầu, muốn nhìn một chút bài thi Chu Bạch được bao nhiêu điểm, lại thấy cả người Chu Bạch ngây ra như phỗng, ngồi ngay tại chỗ, Hạ Lệ đã ở một bên cười ha ha.

"Đề mục rất đơn giản? ! Ha ha ha ha!"

Hạ Lệ vỗ vỗ vai Chu Bạch, cười híp mắt nói: "Đi học là lãng phí thời gian? ! Ha ha ha ha."

Tiểu cô nương một bên vỗ vai Chu Bạch, một bên cười to nói: "Ôi chao ôi chao, không được, muốn cười chết thôi!"

Cảnh Tú nhìn về phía bài thi Chu Bạch: "720 điểm?"

Cùng lúc đó, Chu Bạch đang ngây ngươi như phỗng vu lại điên cuồng rùm beng với Khắc Lỵ Tư Đề Na: "Chết mèo! Không phải cô nói đề mục này rất đơn giản sao? ! Kết quả sao sai nhiều như vậy!"

Khắc Lỵ Tư Đề Na cau mày nói: "Một đạo lý. . . Không có khả năng. . . Làm sao lại sai nhiều như vậy? Tôi cảm thấy tôi trả lời đúng mà."

"720 điểm! Vừa rồi tôi nói được một nghìn hai trăm điểm?" Chu Bạch cả giận nói: "Lúc này mới khó khăn lắm đạt tiêu chuẩn! Giờ tôi phải giả bộ sao."

Cùng lúc đó, Chu Bạch đã cảm giác được ánh mắt khác thường nhìn về phía bản thân, nhìn mặt mặt đỏ rần.

Ở đây tất cả hai mươi tư người đều là học sinh thiên tài trước khảo nghiệm nhập học cũng đã đạt được 99 điểm nguyên thần, lúc này trải qua hai tháng tu luyện, tu vi tự nhiên cũng đột nhiên tăng mạnh, mỗi người cũng tai thính mắt tinh, khí lực cường tráng.

Lời Chu Bạch vừa nói với Hạ Lệ, tự nhiên cũng nghe vào trong tai.

Lúc này lại phát hiện Chu Bạch chỉ lấy được 720 điểm, trong khoảng thời gian ngắn, ý nghĩ trong đầu mọi người đều khác nhau.


Bạn đang đọc Minh Nhật Chi Kiếp (Dịch) của Hùng Lang Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tình_nhạt_như_nước
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 79

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.