Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ác mộng?

Phiên bản Dịch · 1567 chữ

Ngả Toa tò mò nhìn Chu Bạch: "Chu Bạch làm sao vậy? Sắc mặt anh nhìn qua không được tốt lắm?"

"Không. . . Không có gì." Lại lần nữa đè xuống nghi ngờ trong lòng, Chu Bạch nhìn Ngả Toa nói: "Em vừa nói cái gì? Muốn đi học?"

"Đúng đúng!" Ngả Toa lập tức nhảy dựng lên, hô lớn: "Ăn điểm tâm nhanh lên một chút! Cơm nước xong chúng ta còn đi học! Đến trể sẽ bị phạt không thể ăn bữa trưa!"

Chu Bạch bị Ngả Toa một đường lôi kéo đi căn tin, thầm nghĩ trong lòng: 'Đi học sao. . . Lại nói đến bọn trẻ nơi này tựa hồ mỗi ngày đều phải cùng tiến sĩ Trang đi học, không biết bọn họ học nội dung gì.'

Bởi vì Chu Bạch vừa đến, tiến sĩ Trang để cho hắn nghỉ ngơi vài ngày, để quen thuộc cuộc sống ở nơi này, không muốn hắn đi học. Nhưng ngày hôm qua cũng tiến sĩ cũng đã nhắc nhở hắn, ngày hôm nay hắn phải chuân bị bắt đầu đi học.

Ăn xong điểm tâm dính dính khó ăn, Chu Bạch theo Ngả Toa cùng nhau đi tới một căn phòng lớn, hắn phát hiện những đứa trẻ khác cũng đã ngồi xếp hàng tốt như trong phòng ăn, Ngả Toa cũng mang theo Chu Bạch tìm một chỗ ngồi không ngồi xuống.

Một bé gái tóc đen bên cạnh tò mò nhìn Chu Bạch, giơ giơ tay nhỏ bé nói: "Chào anh, em là Ái Lệ Ti, anh chính là Chu Bạch mới tới sao?"

Chu Bạch gật đầu, mấy ngày nay tuy rằng hắn có tìm những người này nói chuyện với nhau, nhưng cũng không nhận biết hết tất cả mọi người trong căn cứ.

Ái Lệ Ti tràn đầy mong đợi hỏi: "Bên ngoài có bộ dáng gì? Có trời xanh không? Có biển rộng không?"

Chu Bạch ngẩn người, nghi hoặc hỏi: "Em chưa bao giờ đi ra ngoài sao?"

Ái Lệ Ti gật đầu: "Ừ, từ lúc sinh ra em đã ở trong căn cứ, vẫn chưa thấy bộ dáng bên ngoài."

"Mình chưa từng."

"Mình chưa từng."

Tiếp đó là một cái đầu nhỏ duỗi tới, hiếu kỳ mong đợi nhìn Chu Bạch.

"Anh Chu Bạch một mực sống ở bên ngoài sao?"

"Anh có nuôi qua con chó nhỏ chưa?"

"Anh thấy qua núi chưa?"

"Hiện tại con người thực sự không thể ở bên ngoài sao?"

"Thật đói. . . Anh Chu Bạch không đói bụng sao?"

Mấy câu hỏi đưa ra cho Chu Bạch, nghe vậy hắn sửng sốt một chút, một lát sau mới vừa cười vừa nói: "Anh có chút mất trí nhớ, không quá nhớ kỹ bộ dáng hiện tại bên ngoài, chỉ có điều trước kia trời xanh mây trắng, biển rộng dãy núi ta cũng còn nhớ rõ. . ."

Chu Bạch giới thiệu cho mọi người hình dáng Địa Cầu trong trí nhớ mình, nghe vậy, đám người Ngả Toa, Ái Lệ Ti tỏa sáng hai mắt, vẻ mặt mê mẩn.

Mà trong lúc kể chuyện với nhau, Chu Bạch cũng biết đến những đứa trẻ này từ nhỏ đến lớn đều sống trong căn cứ, loại tình huống kì quái này để cho Chu Bạch càng hoài nghi về căn cứ này hơn.

'Nếu như vậy mà nói, đứa trẻ lớn nhất sống ở đây hơn mười năm, sau đó lão sư mới dẫn càng nhiều đứa trẻ khác về.'

Trong lúc Chu Bạch và đám người Ái Lệ Ti trao đổi, cửa phòng học đã mở ra, tiến sĩ Trang lạnh mặt đi đến.

"Hiện tại bắt đầu vào học. . ." Tiến sĩ Trang lạnh như băng nói: "Sáng hôm nay học ngữ văn cùng toán, năm nhất nghe giảng bài, năm hai làm bài tập ôn tập trang chín sách cao đẳng, năm thứ ba chuẩn bị viết chính tả. . . Các năm khác tự học cùng bạn. . . Đúng rồi, Chu Bạch cậu nghe giảng trước, sau đó tôi căn cứ vào trình độ của cậu để giúp cậu phân năm học."

Chu Bạch cũng kiềm chế vô số nghi vấn trong lòng, kế tiếp ngoan ngoãn nghe tiến sĩ Trang giảng nội dung môn học, hắn phát hiện tiến sĩ Trang dạy ngữ văn là ngữ pháp và từ ngữ thông thường, đọc hiểu các loại nội dung.

Bất quá Chu Bạch chẳng biết tại sao hắn học được ngôn ngữ xa lạ, hơn nữa trong quá trình giảng dạy cũng không liên quan đến bất luận nội dung lịch sử nào.

Về toán học càng gần giống nội dung mà Chu Bạch biết, bất quá chia làm các năm học khác nhau.

Một bên nghe giảng nội dung, một bên trong lòng Chu Bạch tính toán dự định phía trước: 'Vô luận như thế nào, trong căn cứ này rất nhiều điểm nghi ngờ, phải nghĩ biện pháp đi ra ngoài nhìn xem, bên ngoài thực sự là ngày tận thế sao?'

'Nếu quả là ngày tận thế. . . Ba mẹ mình thì thế nào. . . Ở đây là thế giới của ta sao?'

Vừa nghĩ tới bản thân từ nhỏ học tập chăm chỉ, hàng năm đều giành lấy vị trí đầu trên lớp, tích cực thi đại học, cố gắng công tác, cuối cùng rốt cục có thể thanh thản ổn định mà ở nhà chơi game, xem anime, đọc tiểu thuyết mỗi ngày.

Hiện tại hắn không hiểu sao mình lại ở chỗ này, ngẫm lại tháng này vừa mới mua trò chơi, đổi tiểu thuyết anime, còn cuộc sống ăn ngon mặc đẹp. . . Trong lòng Chu Bạch không nhịn được mà phiền não, giờ khắc này hắn vô cùng hoài niệm cuộc sống hạnh phúc trong xã hội hiện đại.

Chương trình học buổi sáng trôi qua rất nhanh, sau khi cùng nhau ăn cơm trưa, Chu Bạch lại cùng bọn Ngả Toa đến một căn phòng lớn khác tiến hành chương trình học buổi chiều.

Chu Bạch vừa tiến vào phòng, đập vào mắt hắn là từng pho tượng to lớn trưng bày ở hai bên gian phòng, đó là những pho tượng hình người có tướng mạo kỳ quái, mang theo một cỗ âm u lạnh lẽo.

Chu Bạch nhìn một pho tượng trong đó, đó là một đàn ông trừng hai mắt giận giữ, trong tay cầm trường thương, mặc trên người áo giáp, miệng mở lớn giống như đang gào thét, mà khiến cho người ta không được tự nhiên chính là trên đầu lưỡi dài mọc ra một con mắt, trên bờ vai có một đầu như chó như sói, làm cho người ta có cảm giác vô cùng vặn vẹo.

Phần lớn những pho tượng khác đều như vậy, đủ loại hình thái quái dị, toàn bộ không giống người bình thường, làm Chu Bạch vừa mới tiến vào phòng đã nhíu mày không ngừng, bầu không khí trong phòng này để cho hắn phi thường khó chịu.

Mà những người khác tựa hồ cũng sớm đã tập thành thói quen, đều tự tìm vị trí ngồi, đợi tiến sĩ Trang đến.

Lúc này tiến sĩ Trang đã thay đổi bộ áo thành áo dài rộng thùng thình, sắc mặt nghiêm túc đi vào phòng, nhìn mọi người nói: "Ngày tận thế đã buông xuống, bên ngoài sớm đã bị yêu ma chiếm cứ, các ngươi nhất định phải hiểu rõ lực lượng yêu ma. Hôm nay chúng ta học bài yêu ma, tiếp tục giảng về Tam Nhãn Ma Lang. . ."

"Giờ học yêu ma?" Chu Bạch giật mình nghe thấy nội dung tiến sĩ Trang nói, không nghĩ tới đối phương sẽ lên lớp giảng nội dung yêu ma gì đó.

Lúc này tiến sĩ Trang đã đi đến pho tượng mà Chu Bạch nhìn thấy lúc trước, chỉ vào chỗ đặc thù của pho tượng nói: "Mắt trên đầu lưỡi dài, trên vai có đầu sói, đây cũng là đặc thù Tam Nhãn Ma Lang mà chúng ta học ngày hôm này."

"Yêu ma này thích nhất chiến đấu, chết chóc, có Kim Cương Bất Hoại, có khả năng Thiên Biến Vạn Hóa. . ."

"Muốn hàng phục ma này, mấu chốt cần tâm trí kiên định, không bị sát khí xâm nhiễm. Chục triệu không nên sợ hãi tử vong, sợ hãi chết chóc. . ."

Nghe tiến sĩ Trang kể rõ, nhìn bọn người Ngả Toa, Ái Lệ Ti chăm chú nghe giảng bài, thậm chí còn đang ghi chép, trong lòng Chủ Bạch dâng lên một cảm giác vô cùng hoang đường.

'Đây rốt cuộc là đang làm gì?' Trong đầu Chu Bạch lại lần nữa hồi tưởng lại đêm hắn thấy quái vật lông trắng rõ ràng, còn có hệ thống phụ trợ trên người mình, trong lòng không nhịn được nghĩ đến: 'Lẽ nào trên thế giới này thật sự có yêu ma?'

'Không được, ta nhất định phải đi nhìn tình huống bên ngoài, nhìn xem rốt cục xảy ra chuyện gì.'

Giờ khắc này, trong lòng Chu Bạch rất muốn đi ra nhìn tình huống bên ngoài, nhìn Địa Cầu đã ra sao, có phải ngày tận thế hay không, thật sự có yêu ma? Nếu như vậy, cha mẹ mình thì thế nào. Hay mình chuyển kiếp, đi tới thế giới khác?

Bạn đang đọc Minh Nhật Chi Kiếp (Dịch) của Hùng Lang Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tình_nhạt_như_nước
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 231

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.