Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có người ngoài cửa

Phiên bản Dịch · 1486 chữ

Tối hôm đó, Chu Bạch đã sớm nằm ở trên giường, cả căn phòng và hành lang bên ngoài đều là một màu tối tăm.

Vì tiết kiệm tài nguyên, toàn bộ phía trong căn cứ đến ban đêm sẽ cắt điện sớm, bên trong hoàn toàn tối om. Trong phòng chỉ có một chiếc đèn nhỏ ở phía đầu giường, tỏa ra ánh sáng nhàn nạt.

Mấy đứa nhỏ cũng thường lên giường đi ngủ sớm.

Chu Bạch nằm trên giường lại ngủ không được, trong đầu của hắn vẫn nghĩ tới chuyện của căn cứ.

"Quá kì lạ, căn cứ này... nghĩ đến nghĩ lui cũng có rất nhiều điều khả nghi." Mắt hắn nheo lại, nhìn sang Ngải Toa đang nằm ngáy o o: "Vì sao trong căn cứ tận thế toàn là trẻ con?"

"So với người lớn, thể lực trẻ con yếu hơn nhiều, không có năng lực gì, sức đề kháng cũng yếu, chỗ tốt duy nhất cũng chỉ là tương đối dễ khống chế mà thôi."

"Với lại nhiều trẻ con như vậy, nhưng mà không thấy cha mẹ cùng người thân của một đứa nào cả, không một ai cùng bọn nhỏ đi vào trong này, không khỏi quá mức trùng hợp."

"Còn có bọn nhỏ... Vậy mà hoàn toàn không biết những quốc gia như Trung Quốc, Mỹ, Anh..."

Trong đầu Chu Bạch nhớ lại những thông tin mà hắn nói chuyện với bọn trẻ trong mấy ngày gần đây, trong lòng hắn có suy đoán: "Những thứ mà bọn trẻ biết rất khác so với mình... Như lịch sử, địa lý mình nói ra thì bọn trẻ hoàn toàn chưa từng được nghe qua lần nào. Nhưng ít ra ở kiến thức bên trên mà những đứa trẻ trong này học qua như toán học, vật lý, khoa học tự nhiên thì giống như hắn. Rất nhiều đồ vật dùng trong căn cứ so với đồ vật bên ngoài xã hội cũng không khác bao nhiêu..."

"Cái gọi là tận thế, là có thật sao?"

Nghĩ tới đây, hắn lại nghĩ tới tiến sĩ Trang, ông ta chẳng những xây dựng căn cứ này để tránh né cái gọi là tận thế, còn ở bên trong căn cứ chịu trách nhiệm dạy bọn trẻ đủ loại kiến thức.

"Nhưng những việc này, đều có thể giải thích được, nói không chừng hắn chỉ là kẻ điên làm loạn, có thể bên ngoài Trái Đất vẫn hoạt động bình thường. Vấn đề lớn nhất..." Chu Bạch giơ tay trắng nõn gầy yếu của lên, thấy mình trẻ lại rất nhiều, trong mắt không ngừng biến ảo.

"Ta trẻ ra, còn không trở nên đẹp trai... Việc này làm nghĩ như thế nào cũng không hiểu."

"Còn có..."

Chu Bạch nhìn điểm Lại khí vẫn không nhúc nhích phía trên bảng, trong lòng phiền não: 'Vì sao ta nằm mọi kiểu, điểm Lại khí đều không tăng lên? Chẳng lẽ do tư thế không đúng?'

Mấy ngày nay Chu Bạch đã phát hiện, hệ thống phụ trợ không dùng được, nhưng mà 10 điểm nguyên thần vẫn còn có thể dùng, để hắn còn có chút sức tự vệ.

Chu Bạch thử thi triển nguyên thần lực cách không nhấc lên cái bàn, trong lòng đoán chừng dùng 10 điểm nguyên thần có thể thi triển ra lực lượng giống như bốn năm người trưởng thành.

'Ai, nếu ở thế giới cũ có năng lực như thế thì tốt rồi, lúc ta nằm ở trên giường chơi đùa, sẽ không cần cầm đồ vật...'

Đúng lúc này, bên ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên.

Chu Bạch: 'Tiếng bước chân? Có người ở bên ngoài?'

Hắn vừa muốn tới mở cửa, đột nhiên trong đầu nhớ lại lời Ngải Toa nói với hắn lúc trước.

...

Ngải Toa một bên cắn ga giường, một bên nhắc nhở: "Chu Bạch ~~ nhớ kỹ ban đêm sau khi đi ngủ thì không nên ra ngoài, cho dù có nghe được tiếng động gì ở bên ngoài đều không nên đi ra."

"Tiếng động hả? Ban đêm có tiếng động gì? Nhiều người đi tiểu à?"

Ngải Toa ngẩn người, nhíu mày, một bên nhai lấy ga giường, một bên lâm vào trầm tư.

"Ta quên..."

...

Chu Bạch quay đầu nhìn sang giường bên cạnh, hắn thấy Ngải Toa đạp chăn mền ra, nằm trên giường theo hình chữ đại, chép miệng một cái, mơ ngủ nói: "Chu Bạch~~~~ ta chỉ liếm liếm thôi! Ta không ăn! Ta không đói bụng ~~~"

Chu Bạch: "Thùng cơm này mỗi ngày đều ngủ như chết, đương nhiên không nghe được tiếng động bên ngoài."

Đúng lúc này, tiếng chân bước trên hành lang càng ngày càng gần, giống như đi thẳng tới trước cửa phòng Chu Bạch, sau đó tiếng bước chân đột nhiên biến mất.

'Hình như là... Đi tới trước cửa phòng mình?'

Không gian hoàn toàn yên ắng, Chu Bạch còn có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch, nhưng lại không nghe được tiếng bước chân vang lên.

'Có người đang đứng ở sau cửa sao?'

Cảm thụ sự yên ắng trong bóng tối, Chu Bạch không nhịn được từ trên giường bò dậy, đi tới cửa phòng, vểnh tai, lắng nghe tiếng động ngoài cửa .

Không gian yên tĩnh một cách kì lạ, Chu Bạch cũng trở nên hơi sợ sợ, ngay lúc hắn nghĩ tiếp theo nên làm thế nào, toàn bộ cửa phòng đột nhiên chấn động một cái, chốt cửa không ngừng chuyển động.

'Có người đang mở cửa?'

Mặc dù âm thanh chốt cửa vẫn không ngừng kêu lên, nhưng bởi vì lúc trước Ngải Toa đã khóa rồi, nên cửa phòng vẫn đóng chặt từ đầu tới cuối không bị mở ra.

Thế là khóa cửa chuyển động một hồi cũng ngừng lại.

Ầm!

Ầm! Ầm! Ầm!

Là âm thanh bàn tay đập cửa.

Nhìn cửa bị đập phanh phanh, rung ầm ầm, Chu Bạch giật cả mình.

"Ai vậy?" Hắn hướng phía ngoài cửa hô: "Ai ở bên ngoài?"

Nghe được tiếng la của Chu Bạch, tiếng động phía sau cửa lập tức ngưng lại.

Chu Bạch nuốt một ngụm nước bọt, bình tĩnh đứng yên tại chỗ, vểnh tai, tiếp tục lắng nghe tiếng động phía sau cửa.

Trong bóng đêm tĩnh mịch, yên lặng như tờ, người đứng phía sau cửa giống như đã đi mất.

Chu Bạch không nhịn được muốn quay đầu gọi Ngải Toa, nhưng ngay lúc hắn quay đầu lại, một gương mặt mọc đầy lông trắng, hai mắt màu đỏ tươi xuất hiện, nhìn hắn chằm chằm.

Cuối cùng Chu Bạch chỉ nhớ lực lượng nguyên thần cuồng bạo từ trong đầu của hắn tuôn ra, mạnh mẽ đánh về phía đối phương.

...

Sáng ngày thứ hai, trong lúc còn mơ hồ, Chu Bạch cảm giác có người đang lay mình dậy.

"Chu Bạch!"

"Chu Bạch!"

"Đừng ngủ nữa! Anh ngủ tiếp em nhịn không được ăn hết điểm tâm của anh bây giờ!"

Chu Bạch mở to mắt, trong đầu vẫn không ngừng hiện ra khuôn mặt kì lạ kia, có chút chưa tỉnh hồn nói ra: "Đêm qua, đêm qua có thứ gì vào đây!"

"Có gì?" Ngải Toa kỳ quái nói: "Em ngủ rất ngon giấc, không nghe thấy có ai vào cả."

"Không phải người!" Chu Bạch nghĩ mà sợ nói: "Là một thứ gì đó... anh..." Hắn thấy mình đang nằm trên giường hỏi: "Em nhấc anh lên giường?"

"Không có, buổi sáng em đã thấy anh ngủ trên giường mình, đang ngủ say đấy thôi." Ngải Toa nói ra: "Ngày hôm qua cửa phòng em cũng khóa kỹ, ai mà vào được chứ?"

Nói xong, Ngải Toa đi tới trước cửa, kiểm tra một chút nói ra: "Cửa vẫn còn đang khóa lại mà, anh Chu Bạch có phải gặp ác mộng hay không ?"

Chu Bạch cũng đứng dậy, đi tới kiểm tra cửa phòng, nhìn thấy cửa phòng đúng thật đang được khóa lại, cái này khiến hắn sinh ra nghi hoặc: 'Chẳng lẽ hôm qua ta gặp ác mộng thật? Trong phòng chỉ có ta cùng Ngải Toa. Đợi một chút...'

Lông mày của hắn đột nhiên trừng lên, nhịn không được nhìn về Ngải Toa bên cạnh, trong lòng nghĩ tới một khả năng.

Nếu như nói đêm qua cửa phòng hoàn toàn không bị mở ra, trong phòng cũng chỉ có hắn cùng Ngải Toa, như vậy cái kia gương mặt kì lạ màu trắng kia... Có thể là Ngải Toa hay không?

Nghĩ tới đây, hắn rợn cả tóc gáy.

Nhưng nghĩ lại, sáng dậy mình yên ổn nằm ở trên giường, chẳng lẽ đêm qua thật sự là một trận ác mộng? Nhưng mộng cảnh này cũng quá chân thật đi?

Bạn đang đọc Minh Nhật Chi Kiếp (Dịch) của Hùng Lang Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi diegoa6
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật Tình_nhạt_như_nước
Lượt thích 7
Lượt đọc 254

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.