Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trước đại chiến

Tiểu thuyết gốc · 1802 chữ

Soái thuyền. Bắc triều thủy quân đại quân.

“Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!”

Một loạt tiếng đạn pháo dồn dập, đinh tai nhức óc vang lên. Trịnh Căn đang mệt mỏi nằm nghỉ trong Soái thuyền nghe thấy bỗng kinh hãi bật dậy.

Hắn vừa định sai phái người đi nghe ngóng tình hình thì một thân vệ hối hả chạy vào bẩm báo.

- Khởi bẩm Nguyên Soái! Đoàn thuyền tiên phong của ta bị tập kích, thiệt hại nặng nề! Tham đốc Thắng Quận Công thoát chết bơi thoát trở về đã bất tỉnh đang được điều trị!

- Cái gì! Tên Thắng Quận Công vô dụng đó dẫn quân tiên phong chưa đánh mà đã đại bại. Vậy mà vẫn còn mặt mũi quay về hay sao? Ta phải xử lý hắn theo quân pháp!

Trịnh Căn bực tức quát lên.

Hắn đang định cho người tìm kiếm xử phạt Thắng Quận Công, thì đại pháo quân Nam triều trên đồn Sa Chủy tiếp tục tiến hành pháo kích dữ dội vào đội hình Bắc triều thủy quân đại quân.

“Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!”

Tiếng pháo nổ liên hồi. Từng cột nước trắng xóa bắn lên cao. Một vài chiến thuyền đã bắt đầu xuất hiện hư hỏng nặng nề.

Tin báo chiến cuộc bất lợi liên tiếp truyền đến khiến Trịnh Căn hoảng sợ. Hắn quên hẳn ý định xử phạt Thắng Quận Công và vội vàng ra lệnh cho Bắc triều thủy quân theo đường cũ, nhanh chóng rút lui ra biển theo hướng cửa biển Nhật Lệ.

Cửa biển Nhật Lệ, Nam triều.

Thời gian trôi dần về khuya, mùa đông trời tối sớm. Vào thời điểm này, trời đã hoàn toàn tối đen.

Nguyễn Phúc Thuần suất lĩnh năm trăm Túc Vệ quân, năm ngàn Nam triều quân chính quy cùng một trăm chiến thuyền tiến hành mật phục tại một địa điểm bí mật gần cửa biển Nhật Lệ, chuẩn bị đánh chặn hậu Bắc triều thủy quân.

Trên các chiến thuyền Nam triều thủy quân, từng người Nam triều binh sĩ nắm chặt binh khí của mình.

- Cũng sắp đến thời gian theo dự tính rồi!

Nguyễn Phúc Thuần nhìn kim đồng hồ trên chiếc đồng hồ Tự Minh Chung phía dưới, lẩm bẩm.

Chiếc đồng hồ Tự Minh Chung này hình thức bên ngoài được gia công khá tinh xảo, là tác phẩm do các thợ bạc trong phủ Nguyễn Vương chế tạo, dựa theo nguyên mẫu chiếc đồng hồ của cha cố Bénigne Vachet tặng cho Hiền Vương, nó giúp xác định thời gian khá chính xác.

“Lộp cộp!”

Đột nhiên một âm thanh bước chân vang lên, Nguyễn Phúc Thuần xoay đầu nhìn sang hướng phát ra âm thanh.

Một thanh niên nam tử trong trang phục Nam triều thân vệ đang chậm rãi bước đến. Nguyễn Phúc Thuần chớp mắt nhìn kỹ, hóa ra là Kim Long Thất Tử lão đại Nguyễn Đức Phong.

Nguyễn Phúc Thuần thở ra một hơi, trầm ngâm cười khổ.

- Đức Phong đại ca, nếu không vì ta huynh và bọn đệ, muội đã không đến chiến trường! Giờ này đáng ra huynh cùng bọn họ phải đang vui vẻ, vô lo vô sầu ngâm thơ, luyện kiếm, đá cầu, uống rượu ở Kim Long phủ rồi! Huynh có thấy hối hận hay không?

Nguyễn Đức Phong lắng nghe Nguyễn Phúc Thuần nói xong, cười nhẹ nhõm, chân thành nói.

- Bây giờ nói chuyện đó làm gì? Chẳng phải bọn ta đã ở đây rồi sao. Người Nam triều chúng ta chưa bao giờ sợ chết, đặc biệt là chiến tử sa trường. Đêm nay ta phải chém giết thỏa chí một phen!

Nguyễn Phúc Thuần cười phá lên, vỗ vỗ bờ vai Nguyễn Đức Phong, không nói gì thêm nữa.

Bỗng nhãn thần Nguyễn Phúc Thuần co lại, nhìn chăm chú về phía đồn Sa Chủy.

“Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!”

Từng tiếng đạn pháo như muốn nện vào lòng người ầm ầm vang lên.

Những tiếng nổ dữ dội liên tiếp rền vang, nhưng đọng lại trong tai Nguyễn Phúc Thuần như một thứ tiên âm tuyệt vời. Hỏa phảo của phục binh Nam triều nhất tề phát hỏa. Lửa đạn bùng lên, bao phủ cả một vùng dòng sông Nhật Lệ.

Ở phía xa, đoàn thuyền tiên phong của Bắc triều thủy quân đã tiến vào vị trí mai phục, bị phục binh Nam triều liên tục pháo kích dữ dội. Hàng loạt chiến thuyền tiên phong bị đánh đắm, Bắc triều thủy quân đại quân theo sau đội hình lập tức trở nên rối loạn.

Trên Soái thuyền Nam triều, Nguyễn Phúc Thuần trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn tột độ, lập tức ra lệnh toàn quân đi vào trạng thái chiến đấu.

Tất cả Nam triều binh sĩ đều nắm chặt binh khí trong tay, hơi thở trầm trọng đợi lệnh.

Cửa biển Nhật Lệ, Nam triều.

Đứng trên sàn thuyền, Nguyễn Phúc Thuần ánh mắt nhìn chăm chú vào đoàn thuyền tiên phong Bắc triều thủy quân đang bị quân Nam triều pháo kích đằng xa, bụi khói bốc lên mù mịt, không còn thấy rõ tình hình.

Một lát sau, Nguyễn Phúc Thuần thần tình nghiêm túc xoay người sang trung niên võ tướng bên cạnh dặn dò.

- Tham tướng Tài Lễ! Xin nhớ cẩn trọng! Trận chiến này có liên quan đến thành bại của cả cuộc chiến tranh! Ngươi tuyệt đối không được khinh suất.

- Mạt tướng tuân mệnh! Xin Nguyên Soái yên tâm. Mạt tướng xin phép cáo lui để đi kiểm tra tình hình quân bị thêm một lần nữa!

- Ngươi đi đi.

- Tuân mệnh!

Tham tướng Tài Lễ cúi chào rồi vội vàng đi xuống đốc thúc binh sĩ Nam triều kiểm tra trang bị, vũ khí thêm một lần trước khi xung trận.

Nguyễn Phúc Thuần nhìn theo khẽ gật đầu hài lòng, rồi xoay người tiếp tục chăm chú quan sát diễn biến chiến trường đồn Sa Chủy để nắm bắt kịp thời tình hình chiến sự.

- Nhị ca!

Trên sàn Soái thuyền, Nguyễn Cửu Minh mặc một thân áo giáp vui vẻ gọi hắn, bên cạnh là Nguyễn Đức Phong, Tống Phước Thanh, Bùi Trọng Đổng, Lê Hoài Dương, Trần Ngọc Lâm.

Nguyễn Phúc Thuần xoay người nhìn lại, cảm thấy hết sức vui vẻ, mỉm cười gật đầu.

Tất cả thành viên trong “Kim Long Thất Tử” đều đã có mặt, làm cho tinh thần của hắn ấm áp vững tin thêm bội phần.

Do dự một thoáng, Nguyễn Phúc Thuần thận trọng nói.

- Một lát nữa thôi Bắc triều thủy quân chắc chắn sẽ rút lui. Trận chiến tối nay, thành bại không biết trước được. Nếu quân ta thất lợi, đại ca và các vị đệ muội hãy cố lẫn vào loạn binh mà thoát khốn nhé!

- Còn nhị ca thì thế nào? Nhị ca có cùng đi với chúng ta không?

Tống Phước Thanh một thân thanh y nhuyễn giáp gấp gáp hỏi lại.

- Tiểu Thanh! Muội đừng nói bậy!

Nguyễn Phúc Thuần quát lên.

Tống Phước Thanh sững người, trong ký ức của nàng, nhị ca chưa bao giờ lớn tiếng với nàng như vậy.

- Tiểu Thanh! Mọi người!

Nguyễn Phúc Thuần sắc mặt nặng nề, ánh mắt toát lên quang mang kích động nhìn Tống Phước Thanh, sau đó lại nhìn những người khác trong Kim Long Thất Tử, giọng nói nghiêm trọng.

- Nói thật với mọi người, nghĩ đến một lát nữa chiến đấu, bản thân ta cũng không yên lòng. Bắc triều thủy quân dũng mãnh, cường đại người người đều biết. Chúng ta cho dù chiến thắng, nhưng cũng sẽ chết rất nhiều người! Ta là Nguyên Soái Nam triều! Ta là Tứ công tử của Hiền Vương! Ta không thể bỏ chạy! Còn mọi người… Nếu quân ta thất bại, ta không muốn mọi người chết, mọi người có hiểu không?

Tống Phước Thanh, Nguyễn Cửu Minh, Bùi Trọng Đổng, Lê Hoài Dương, Trần Ngọc Lâm đôi mắt đều đỏ lên, cùng lúc lắc đầu đồng thanh nói:

- Không! Là huynh đệ, nếu chết cùng chết với nhau!

- Thôi! Không cần tranh cãi nữa!

Một thanh âm vang lên… Mọi người quay đầu nhìn lại. Trên mạn thuyền Nguyễn Đức Phong đang đạm mạc mỉm cười nhìn đám đệ, muội kết nghĩa của mình.

- Tối nay sẽ có nhiều người chết. Nhưng chúng ta nhất định sẽ sống. Do đó, chúng ta phải cố gắng bảo vệ lẫn nhau để sống. Nghe rõ chưa!

Nguyễn Đức Phong nói xong, trầm tĩnh lặng im nhìn về phía những người còn lại, ánh mắt kiên định của hắn nhìn lướt qua từng người trong Kim Long Thất Tử, cuối cùng dừng lại trên người Nguyễn Phúc Thuần.

- Đúng! Nhất định tất cả chúng ta sẽ sống sót!

Nguyễn Phúc Thuần kiên định gật đầu, cắn răng nói.

Nguyễn Đức Phong hài lòng khẽ cười gật đầu, không nói gì thêm nữa. Các thành viên của Kim Long Thất Tử cũng mau mắn lên tiếng tán đồng.

Nguyễn Phúc Thuần thở dài một tiếng. Hắn thật sự không muốn những người anh em kết nghĩa của mình phải đem thân vào hiểm cảnh.

Đặc biệt là Tống Phước Thanh. Hắn thậm chí còn muốn ép nàng ở lại quân doanh. Nhưng lúc nãy, ánh mắt nàng làm hắn phải thay đổi chủ ý. Nếu đổi lại là hắn, chỉ sợ dù có chết cũng không muốn chia lìa với nàng.

Xốc lại tinh thần, Nguyễn Phúc Thuần ngẩng đầu nhìn mọi người, cười nói.

- Ngày mai, Kim Long Thất Tử chúng ta sẽ cùng ăn cá nướng Đông Hải.

Nguyễn Đức Phong mỉm cười gật đầu. Tất cả các thành viên còn lại của Kim Long Thất Tử đồng thanh kêu lên:

- Đúng vậy, ngày mai chúng ta sẽ cùng ăn cá nướng Đông Hải.

Rồi tất cả mọi người cùng cười phá lên. Nguyễn Phúc Thuần thấy không khí đã bớt căng thẳng thì hơi yên lòng, liền chào tạm biệt các thành viên Kim Long Thất Tử, rồi xoay người cất bước rời đi.

Có lẽ, đây là lần cuối cùng Nguyễn Phúc Thuần gặp lại mọi người trong Kim Long Thất Tử. Nhưng nhân sinh chính là quá trình chọn lựa. Lựa chọn xa lìa tri kỷ, bảo trụ mạng nhỏ của mình. Hay là lựa chọn cùng tri kỷ, đồng sinh cộng tử?

Nguyễn Phúc Thuần tôn trọng lựa chọn của mọi người.

- Đánh đi, kết thúc đi!

Nguyễn Phúc Thuần tràn đầy bi tráng thì thầm.

Sau đó hắn rời khỏi mạn thuyền, đi lên đài chỉ huy của Soái thuyền để tiếp tục theo dõi tình hình chiến trường.

Bạn đang đọc Mệnh Số sáng tác bởi Phidao8800
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phidao8800
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.