Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Báo công nhận thưởng

Tiểu thuyết gốc · 1601 chữ

Năm Dương Đức nhị niên, tháng hai.

Phủ Lương Phúc, Nam triều.

Sau hơn một tháng chờ đợi, mệnh lệnh của Hiền Vương Nguyễn Phúc Tần cũng đã đến doanh Thạch Xá. Vốn Hiền Vương thống lĩnh hậu quân luôn đóng tại phủ Lương Phúc ngay cách chiến trường trên trăm dặm để làm nhiệm vụ trợ trận, sẵn sàng chi viện bất cứ lúc nào khi có biến cố xảy ra cho Nam triều đại quân do Nguyễn Phúc Thuần chỉ huy.

Ngay khi nhận được chiến báo đại thắng của Nam triều đại quân do Nguyễn Phúc Thuần bẩm báo, Hiền Vương vui mừng tột độ, lập tức cho sắp xếp công vụ, sửa sang dinh thự ở phủ Lương Phúc cho ngay ngắn, chỉnh chu rồi cấp tốc cho người truyền lệnh đi đến doanh Thạch Xá đưa chỉ dụ, lệnh Nguyễn Phúc Thuần sắp xếp hậu sự và dẫn đại quân đến phủ Lương Phúc phục mệnh.

Nhận được chỉ dụ của Hiền Vương, Nguyễn Phúc Thuần lập tức dặn dò, phân phó Nam triều tướng lĩnh việc phòng thủ biên cương thêm một lần nữa.

Khi thấy mọi sự đã được an bài đâu vào đấy, Nguyễn Phúc Thuần mới hài lòng vâng theo chỉ dụ của Hiền Vương, dẫn đại quân khải hoàng từ doanh Thạch Xá về đến phủ Lương Phúc.

- Cuối cùng cũng đã về đến phủ Lương Phúc!

Nguyễn Phúc Thuần nhìn về cổng thành phía xa xa, cảm khái nói.

Tính ra từ lúc Bắc triều đại quân lui binh đến khi Nguyễn Phúc Thuần dẫn Nam triều đại quân triệt thoái khỏi biên quan quay về phủ Lương Phúc thời gian cũng đã được hai tháng.

Phía trước Đông môn Lương Phúc phủ, từng đoàn văn võ bá quan Nam triều đứng thành từng hàng nghiêm chỉnh, áo mũ chỉnh tề theo sự phân phó của Hiền Vương đang vui mừng chờ đợi, chào đón Nam triều đại quân chiến thắng trở về.

Nguyễn Phúc Thuần vừa đến cách Lương Phúc phủ khoảng nửa dặm đã nhìn thấy quang cảnh này. Khi chỉ còn cách Đông môn Lương Phúc phủ chừng hai mươi trượng, hắn vội vàng xuống ngựa, chắp tay khiêm tốn bái tạ văn võ bá quan Nam triều đã bỏ công mệt nhọc đứng chờ đợi đại quân.

Văn võ bá quan trông thấy Nguyễn Phúc Thuần nho nhã thủ lễ, uy nghiêm nhưng không kiêu căng, có công nhưng không ngạo mạn, càng nhìn càng thấy hảo cảm, mọi người ai cũng cười nói chúc mừng, tán dương hết thảy.

Nguyễn Phúc Thuần không siểm nịnh, không kiêu ngạo ứng đối trôi chảy với văn võ bá quan Nam triều. Một lúc sau, thấy đã không còn sớm, hắn mới khéo léo lựa lời cáo từ mọi người rồi dẫn đại quân nhập phủ.

Nguyễn Phúc Thuần tiếp tục dẫn đại quân diễu hành vòng quanh Lương Phúc phủ. Sau đó, hắn cho đại quân quay về quân doanh, còn mình và chư tướng vào triều bái yết Hiền Vương.

- Truyền Nguyên Soái Thuần Đức hầu vào điện!

- Truyền Nguyên Soái Thuần Đức hầu vào điện!

Tiếng truyền lệnh của nội thị Hiền Vương lanh lảnh, vang khắp không gian.

Bên ngoài sảnh đường, Nguyễn Phúc Thuần chỉnh đốn Soái giáp, nhanh chóng cất bước, đi vào triều hội.

- Thần! Nam triều Nguyên Soái Thuần Đức hầu! Bái kiến Hiền Vương!

Nguyễn Phúc Thuần khí vũ hiên ngang, anh tuấn nho nhã, thân mang Soái giáp bước vào đại sảnh, nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang ngồi trên Vương tọa liền chậm rãi quỳ xuống, một chân đầu gối chạm đất, bái yết Hiền Vương.

Trên vương tọa, Hiền Vương Nguyễn Phúc Tần sắc mặt khó có thể che dấu tâm tình hoan hỉ, nhìn về thân ảnh thiếu niên nam tử đang quỳ phía dưới sảnh đường.

“Đây là con của ta nha!”

Cẩn thận quan sát thần sắc, cử chỉ nhi tử của mình, càng nhìn càng thấy vừa lòng mãn ý, Hiền Vương cả mừng cười lớn tán thưởng.

- Con ta quả là bậc tướng tài, dương uy cõi Bắc, họ Trịnh tất phải sợ run, từ nay về sau bọn hẳn không dám nhòm ngó Nam triều ta nữa. Người xưa nói “Giống rồng sinh con rồng, hổ phụ sinh hổ tử” quả cũng không ngoa vậy! Ha ha ha!

Nói xong Hiền Vương vui vẻ mỉm cười, vung tay hô một tiếng. Nội thị từ phía bên cạnh nhanh chóng đem một trăm lạng vàng, một ngàn lạng bạc, năm mươi tấm lụa thượng hạng ban thưởng cho Nguyễn Phúc Thuần.

Nguyễn Phúc Thuần thấy vật phẩm ban thưởng vội vàng cung kính hành lễ, bái tạ nói.

- Thần đội ơn hoàng thiên phù hộ, được hưởng ơn lớn của Phụ Vương, dưới nhờ các tướng sĩ dốc sức hùng tráng mới lập nên công lớn ngày nay. Còn như thần, bản thân tài nông học cạn, nào có công gì đáng kể. Số vật thưởng này mong Phụ Vương chia đều cho các tướng để khuyến khích công lao. Còn thần, ngoài là đạo vua tôi, trong là tình phụ tử, Phụ Vương hà tất phải ban thưởng cho thần.

Hiền Vương mặt rồng ngày càng vui vẻ, nhìn Nguyễn Phúc Thuần khen ngợi không ngớt.

- Con ta lập công trong chiến trận, mọi người đều tai nghe mắt thấy chứ đâu phải chuyện hư truyền. Ai có công đều được ban thưởng để nêu danh, con không phải khiêm nhường cố từ như vậy.

Nguyễn Phúc Thuần cố từ chối mấy lần không được đành phải vâng lệnh nhận thưởng, rồi bái tạ Hiền Vương ra khỏi triều quay về quân doanh.

Văn võ bá quan Nam triều thấy sắc mặt Hiền Vương rạng rỡ đều biết ý, ra sức chúc mừng Nam triều thắng trận và Hiền Vương có nhi tử tốt, Nam triều có người nối nghiệp.

Hiền Vương sắc mặt vui mừng, càng nghe càng đắc ý, lại được sự tham mưu góp ý của đám văn võ bá quan liền vội vàng truyền lệnh dựng đàn tế tạ ơn trời đất và các vị linh thần đã có ơn bảo quốc hộ dân đồng thời phân phó cho người gởi tín hàm đến các dinh, phủ công bố tin thắng trận để thiên hạ Nam triều cùng hưởng niềm vui chiến thắng.

“Phạch! Phạch! Phạch!”

Vô số bồ câu đưa thư cất cao đôi cánh, trên thân chúng mang theo tín hàm bay về phía bốn phương tám hướng, đem tin tức biên quan đại thắng truyền đến tất cả các địa phương trên lãnh thổ Nam triều.

Sáng hôm sau, Hiền Vương đang ngự trong thư phòng. Nội thị cẩn trọng bước vào bẩm báo.

- Thưa Chúa Thượng! Thuần Đức hầu có việc bên ngoài cầu kiến!

- Mau cho vào!

Hiền Vương thần sắc vui vẻ, thuận ý cho nội thị truyền Nguyễn Phúc Thuần đi vào thư phòng.

Trong chốc lát, Nguyễn Phúc Thuần một thân bạch sắc trường bào quen thuộc, eo mang một thanh kiếm báu, nhẹ nhàng, trầm tĩnh bước vào thư phòng.

- Thần nhi bái kiến Phụ Vương!

- Lão Tứ! Miễn lễ! Ngươi đến tìm ta có việc gì? Sao không ở doanh trướng nghỉ ngơi? Vài ngày nữa ta sẽ truyền lệnh hồi kinh. Mẫu phi của ngươi chắc đang trông ngóng tin tức của ngươi lắm đấy.

Hiền Vương thần thái vui vẻ, quan tâm hỏi thăm Nguyễn Phúc Thuần.

Nguyễn Phúc Thuần tâm tình cảm động, vội vàng bái tạ.

- Cảm tạ Phụ Vương quan tâm! Hôm nay thần nhi đến gặp Phụ Vương là có đại sự muốn bẩm báo!

- Đại sự?

- Xin Phụ Vương đọc tín ước này!

Hiền Vương hiếu kỳ nhận lấy tín ước từ Nguyễn Phúc Thuần. Hắn mở tín hàm và cẩn thận đọc nội dung bên trong.

Một lát sau, Hiền Vương thần sắc nghiêm túc ngẩng đầu nhìn Nguyễn Phúc Thuần hỏi.

- Ngươi gặp Tây Định Vương lúc nào?

- Thần nhi hội kiến Tây Định Vương ngay sau trận hải chiến Nhật Lệ!

- Chuyện này còn có người nào khác biết hay không?

- Dạ thưa! Không!

- Được! Lão Tứ! Chuyện này để ta xử lý. Ngươi không cần quan tâm nữa. Về nghỉ ngơi đi!

- Thần nhi xin cáo từ Phụ Vương!

Thấy Hiền Vương ra lệnh tiễn khách, Nguyễn Phúc Thuần lập tức bái tạ, cáo lui.

Đi ra khỏi thư phòng, Nguyễn Phúc Thuần chậm rãi cất bước, ngẩng đầu nhìn lên từng đám mây trắng xóa đang lửng lờ trôi trên bầu trời trong xanh của phủ Lương Phúc, ánh mắt thản nhiên, thầm nghĩ.

“Việc nên làm ta đã làm. Còn lại chỉ có thể thuận theo tự nhiên!”

Vài ngày sau, Hiền Vương ban chỉ lệnh cho Nguyễn Phúc Thuần, văn võ bá quan cùng đại quân Nam triều khải hoàng quay về Kim Long phủ chính.

Cuộc hội chiến Linh Giang lần thứ bảy, cũng là cuộc hội chiến lần cuối cùng chính thức kết thúc, khép lại một thời kỳ nội chiến đau thương của người Việt, hậu thế gọi thời kỳ này là Trịnh – Nguyễn phân tranh.

Cuộc chiến này kết thúc cũng chính thức mở ra một thời đại mới, thời đại Nam – Bắc lưỡng quốc triệt để phân liệt, nhưng lại có hòa bình lâu dài, tạo điều kiện cho dân tộc Đại Việt giương quốc uy đến chư quốc thiên hạ.

Bạn đang đọc Mệnh Số sáng tác bởi Phidao8800
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phidao8800
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.