Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tình thế nguy cấp

Tiểu thuyết gốc · 1847 chữ

Lũy Trấn Ninh, Nam triều.

Quân doanh Bắc triều quân đội.

Một vị lão tướng quân mặc Soái giáp đang chăm chú nhìn về phía chiến trường. Nhìn qua lão nhân ước chừng đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng vóc người lại phi thường cao lớn khôi ngô. Giáp phục Thống soái trên người lão khiến người khác không dám có chút coi thường. Phía dưới bộ khôi giáp là một làn da màu cổ đồng, ngũ quan vốn coi như đoan chính lại bị phủ một tầng sáp vàng tạo thành một khí thế không giận tự uy, trầm ổn.

Thống soái bộ quân Bắc triều Lê Thời Hiến đang đứng trên Soái đài quân doanh Bắc triều quan sát tình hình chiến sự. Xung quanh Soái đài, từng đoàn Bắc triều binh sĩ đứng thành đội hình nghiêm trang, tuần tra canh gác nghiêm ngặt, tạo thành hệ thống bảo vệ nhiều lớp cho vị Thống soái bộ quân Bắc triều tại vị trí trung tâm.

Đây đã là lần thứ hai trong ngày hôm nay, quân Bắc triều cường công lũy Trấn Ninh nhưng vẫn không hiệu quả.

“Quân Nam triều không ngờ ngoài nổi danh đỉnh đỉnh Chiêu Vũ Hầu Nguyễn Hữu Dật và Hổ Uy Đại tướng Thuận Nghĩa hầu Nguyễn Hữu Tiến, ở lũy Trấn Ninh này lại có thể xuất hiện một mãnh tướng có năng lực tổ chức phòng ngự thành lũy kiên cố như tên Trương Phúc Cương này. Nghe thám báo thông bẩm, ở phía sau tổng chỉ huy thống lĩnh quân đội Nam triều còn có Nam triều Thống Soái Hiền Vương Tứ công tử Thuần Đức hầu Nguyễn Phúc Thuần nổi tiếng tuổi trẻ tài cao, văn thông vũ lược trợ trận. Xem ra trận chiến này không dễ đánh đâu! Thật là đau đầu!”

Nhìn thấy quân Nam triều trên tường thành cùng quân Bắc triều đang công thành giao tranh ác liệt. Chiến quả chưa thấy gì mà tổn thất đã tương đối thảm trọng. Lê Thời Hiến tâm lý do dự không biết có nên tạm thời thu binh hay không, bỗng từ đài quan sát hắn nhìn thấy soái kỳ quân Nam triều ở phía xa xa đột nhiên bị đổ.

- Soái kỳ quân Nam triều bị đổ! Đây là trời giúp ta! Truyền lệnh của ta, phao tin nguyên soái của Nam triều đã tử trận! Lệnh cho đội công binh tiến hành đào khoét thân lũy! Lệnh Phong Tranh Vệ tiếp tục thả diều giấy nhân gió mà phóng hỏa! Lệnh đội Thần Cơ tiếp tục pháo kích, ném trái phá vào thành! Lệnh đội Đốc chiến vào vị trí! Truyền lệnh! Tấn công!

Lê Thời Hiến phản ứng nhanh như chớp, lập tức phát ra một loạt mệnh lệnh chỉ huy Bắc triều quân đội cường công lũy Trấn Ninh.

“Thùng! Thùng! Thùng!”.

Quân lệnh ban ra, tức thì từng hồi trống trận trầm hùng vang dội đến khắp chiến trường. Quân đội Bắc triều nhận được mệnh lệnh tấn công, sĩ khí như mặt trời ban trưa, bất kể tổn thất lập tức triển khai tấn công mãnh liệt vào lũy Trấn Ninh.

“Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!”

Đám Bắc triều Thần Cơ doanh tướng lĩnh nhanh chóng đốc thúc binh sĩ dưới quyền ra sức khai hỏa, pháo kích mãnh liệt vào tường thành lũy Trấn Ninh, áp chế hỏa lực của đại pháo quân Nam triều không thể phản kích.

“Xoảng! Xoảng! Xoảng!”.

Trong lúc từng hồi trống trận vang lên, tại Bắc triều Công binh quân doanh, hơn ba ngàn bình liệt tửu đã được uống cạn, từng bình một bị ném xuống đất vỡ tan tành. Bắc triều Công binh đội tướng sĩ từng người khuôn mặt đỏ ửng, tửu khí trên thân người bốc ra nồng nặc, ánh mắt từng người đỏ vằn những tia máu tựa những con mãnh thú đói khát nhìn về phía lũy Trấn Ninh như miếng mồi ngon trước mặt.

- Bắc triều Công binh đội. Theo ta. Xung phong!

Nhìn thấy Bắc triều Thần Cơ doanh đã áp chế thành công hỏa lực phòng thủ của quân Nam triều, Bắc triều Công binh đội tướng lĩnh lập tức gầm lên vang đội, dẫn đầu ba ngàn Bắc triều Công binh chiến sĩ đã được cho uống rượu mạnh, huyết tính tăng cao, bất kể sinh tử, mang theo đầy đủ công cụ, tay cầm cuốc chim, lao như những con thiêu thân về phía chân lũy Trấn Ninh ra sức đào bới quyết làm sụp đổ chân thành lũy.

“Vèo! Ầm! Vèo! Ầm!”

Trên không trung, từng đoàn diều giấy trên thân có vẽ quân huy hình Hỏa điểu của Phong Tranh Vệ mang theo trái phá từ quân doanh Bắc triều thuận gió bay về hướng lũy Trấn Ninh.

Diều giấy khi bay đến khu vực lũy Trấn Ninh thì lần lượt rơi xuống, trái phá mang theo chạm vào mặt đất, binh sĩ hoặc vật dụng phía dưới thì nổ mạnh, dầu rái phía trong chảy ra ngoài bốc cháy.

Nam triều binh sĩ dùng nước dập lửa chỉ càng làm lửa cháy lan nhanh hơn. Chẳng mấy chốc doanh trại, kho tàng, tường thành khắp nơi trong lũy Trấn Ninh nhanh chóng bốc cháy, hỏa quang sáng rực cả một khoảng trời gần xa đều thấy rõ.

- Truyền lệnh! Nổi trống! Tổng tấn công! Quyết đại phá lũy Trấn Ninh!

Nhìn thấy ưu thế, sĩ khí đang nghiên hẳn Bắc triều quân. Lê Thời Hiến không chút do dự quyết đoán ra lệnh tổng tấn công.

“Đào Duy Từ Trường Lũy, Nam triều đệ nhất hùng quan, Bất Bại trường thành, Thiết Bích kỳ quan của Nam triều Đệ nhất mưu sĩ Lộc Khê hầu Ngọa Long Đào Duy Từ. Cửa ải đã làm nản lòng biết bao anh tài nhân kiệt đất Bắc. Ngày hôm nay chướng ngại khó khăn nhất cản bước Nam chinh của Bắc triều sắp phải sụp đổ. Thời thế đã đến. Vậy Lê Thời Hiến ta đành phải thuận theo ý trời trở thành công thần khai cương khuếch thổ mà lưu tên mình vào sử sách của Bắc triều Đại Việt quốc thôi!”

Lê Thời Hiến ánh mắt cuồng nhiệt, khuôn mặt không dấu được vẻ hưng phấn nhìn về phía lũy Trấn Ninh, mỉm cười đắc chí thầm nghĩ.

Bắc triều tướng sĩ nghe được tiếng trống trận thôi động tổng tấn công, chiến ý bốc lên cuồn cuộn, người người đều không sợ chết, mãnh liệt tấn công vào lũy Trấn Ninh.

- Nguyên soái của Nam triều đã chết. Các ngươi mau đầu hàng đi!

- Nam triều binh sĩ, bó tay chịu trói đi!!!

Tiếng quát vang dội, quanh quẩn trên bầu trời lũy Trấn Ninh.

- Khốn nạn! Đến lúc này còn định lừa chúng ta!

- Huynh đệ! Ta đi trước một bước! Ha ha, mấy tên nhãi Bắc triều, chết đi …

Âm thanh chém giết ầm ầm vang lên.

- Đại nhân! Thuộc hạ đi trước một bước!

- Tên khốn kia! Cùng chết đi!

...

Phía trên tường thành Lý Chính Đại Quan Môn, lũy Trấn Ninh, Nam triều.

- Chưởng cơ đại nhân!

Một bóng người xông lên đầu thành môn, đó là một Nam triều binh sĩ bị thương trên ngực, tay phải cũng đứt lìa. Vừa lên đầu thành môn, hắn lập tức quỳ xuống, khóc lớn:

- Chưởng cơ đại nhân, đệ nhất đội, đệ nhị đội, đệ tứ đội, đệ ngũ đội... Toàn bộ đã chết, toàn bộ đã chết rồi!!! Chúng ta sắp không chống được nữa rồi, không chống được rồi!!!

Chưởng cơ Trương Phúc Cương vẫn lặng lẽ đứng trên thành môn, thậm chí không xoay người lại. Hắn lẳng lặng đứng đó, chỉ có hai hàng nước mắt âm thầm chảy.

- Lui ra! Truyền mệnh lệnh của ta! Tử chiến không lùi! Ai trái lệnh! Trảm!

Thanh âm Trương Phúc Cương khản đặc.

- Chưởng cơ đại nhân!!!!

- Đi mau!

- Thuộc hạ tuân mệnh!

Thanh niên cụt tay quì trên mặt đất, khóc đến thân thể run lên, rồi quay người đi truyền đạt mệnh lệnh.

Trương Phúc Cương sắc mặt âm trầm, lặng lẽ lấy từ trong áo giáp ra một túi gấm.

Túi gấm này là do Nam triều Nguyên Soái Nguyễn Phúc Thuần đưa cho hắn, sau khi phân phó giao cho hắn nhiệm vụ trấn giữ lũy Trấn Ninh.

Phía trong túi gấm có một mảnh giấy nhỏ. Trương Phúc Cương lấy mảnh giấy lên đọc, nơi này có một hàng chữ.

"Tuyệt đối phải giữ vững lũy Trấn Ninh. Quân ta mà lui thì địch tất thừa thế đuổi theo, ta không thể chống được. Nếu gắng sức cố giữ, ta đến cứu ngay!".

- Nguyên Soái! Ta đã không làm nhục quân mệnh. Việc trấn thủ lũy Trấn Ninh sau này đành phải dựa vào người rồi!

Trương Phúc Cương tinh thần bi tráng, lặng lẽ thì thầm, hắn hiểu rõ... Hắn nhất định phải chết hoặc đầu hàng, nếu không quân đội Bắc triều sẽ không thể chiếm lĩnh lũy Trấn Ninh.

- Giết!!!

- Tướng quân!!!

Một thanh âm bi phẫn từ xa truyền đến. Một tướng lĩnh Nam triều chiến tử gục xuống. Rất nhiều binh sĩ Nam triều đã ở vào trạng thái điên cuồng. Sau khi những Nam triều tướng lĩnh bị quân Bắc triều giết đi, một số khu vực trên tường thành quân đội Nam triều không còn người chỉ huy, hoàn toàn rối loạn.

“Ầm!”

Một tiếng thành lũy đổ sập kinh động chiến trường vang lên.

Trương Phúc Cương ngẩng đầu nhìn về phía xa xa âm thanh vừa phát ra, Bắc triều Công binh đội đã phá vỡ tường thành thành công, đại quân Bắc triều bắt đầu tràn vào trong lũy rồi.

Trương Phúc Cương nhìn về chiến trường, sắc mặt dữ tợn.

- Bắc triều, Bắc triều! Các ngươi muốn đánh chiếm lũy Trấn Ninh của ta, ta cũng sẽ không cho các ngươi sống dễ chịu đâu!

Lập tức, vèo! Trương Phúc Cương cầm lấy thanh đại đao của mình. Cả thân hình hắn như hóa thành một đạo hắc quang lao nhanh về hướng tường thành vừa bị phá vỡ.

- Ha ha, đại tướng Nam triều ở đây, các huynh đệ mau đến giết hắn lãnh thưởng!

Một loạt tiếng cười to hưng phấn của Bắc triều tướng sĩ vang lên.

- Muốn lấy đầu ta à, nằm mơ! Có bản lĩnh đến đây đi!

Trương Phúc Cương cười lớn ngạo nghễ lao vào loạn quân. Hắn tả xung hữu đột, ra sức chém giết địch quân, thoáng chốc máu chảy thành sông.

Trong nháy mắt, bên cạnh Trương Phúc Cương đã chất đầy thi thể quân Bắc triều, trên người hắn cũng đã có hơn mười mấy vết thương, số lượng binh sĩ Nam triều bên cạnh hắn ngày càng thưa thớt.

Trương Phúc Cương thể xác mệt mỏi, thầm nghĩ.

“Có lẽ hôm nay là ngày chết của Trương Phúc Cương ta rồi chăng?”.

...

Bạn đang đọc Mệnh Số sáng tác bởi Phidao8800
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phidao8800
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.