Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lũy Trấn Ninh

Tiểu thuyết gốc · 2400 chữ

Thế lớn trong thiên hạ, cứ tan lâu rồi lại hợp, hợp lâu rồi lại tan. Như Đại Việt quốc cuối đời nhà Lý, chư hầu quật khởi, đỉnh điểm tam vương tranh giành xâu xé nhau, sau Kiến Quốc Vương Trần Tự Khánh hiệp thiên tử lệnh chư hầu lại hợp cả nước về nhà Lý, rồi nhà Trần thay nhà Lý kế thừa quốc thống Đại Việt quốc.

Đến khi nhà Trần thất thế, nhà Hồ lên thay đổi Đại Việt quốc lập nên Đại Ngu quốc. Đại Minh đế quốc lấy cớ phù Trần diệt Hồ thôn tính Đại Ngu quốc.

Nhà Lê, từ lúc vua Thái tổ Lê Lợi chấp chưởng Thuận Thiên kiếm khởi nghĩa chống Đại Minh đế quốc, khôi phục thiên hạ Đại Việt quốc, rồi truyền mãi đến vua Cung Hoàng thì bị nhà Mạc lên thay; Đến khi vua Lê Trang Tông được Nguyễn Kim phò tá lên ngôi bắt đầu thời kỳ nhà Lê Trung Hưng, thì bắt đầu cục diện Nam – Bắc tranh hùng, rồi sau Trịnh thị Vương tộc thay thế Nguyễn thị gia tộc nắm quyền bính, lúc bấy giờ Đại Việt quốc lại chia ra thành ba triều đình riêng biệt: nhà Mạc ở phía Bắc, Trịnh thị Vương tộc hiệp thiên tử nhà Lê lệnh chư hầu ở trung tâm và Nguyễn thị gia tộc ở phía Nam.

Trịnh thị Vương tộc hiệp thiên tử lệnh chư hầu áp chế nhà Mạc khống chế Bắc phương, rồi định diệt Nguyễn thị gia tộc nắm quyền thiên hạ.

Năm Vĩnh Tộ bát niên, chiến tranh giữa Trịnh thị Vương tộc và Nguyễn thị gia tộc chính thức bộc phát, chiến trường chủ yếu là khu vực Linh Giang, tục còn gọi là Linh Giang hội chiến. Nguyễn thị gia tộc dùng ưu thế địa lợi đánh nhau bất phân thắng bại với Trịnh thị Vương tộc.

Trải qua bốn mươi lăm năm, từ năm Vĩnh Tộ bát niên đến năm Dương Đức nguyên niên, Bắc triều Trịnh thị Vương tộc và Nam triều Nguyễn thị gia tộc đã trải qua sáu lần Linh Giang hội chiến.

Năm Dương Đức nguyên niên, Trịnh thị Vương tộc Đệ Tam thế Tây Định Vương Trịnh Tạc quyết định dốc hết binh lực Bắc triều tiến hành Nam chinh. Nguyễn thị gia tộc Đệ Tứ thế Hiền Vương Nguyễn Phúc Tần lập tức cử binh chống trả.

Tháng tám năm Dương Đức nguyên niên, đại quân song phương chạm mặt nhau tại Linh Giang. Linh Giang hội chiến lần thứ bảy chính thức mở màn.

Lũy Trấn Ninh, Nam triều.

Hoàng hôn, mặt trời ngả dần về phía Tây, ráng chiều nhuộm thắm khắp nửa vòm trời, làm mấy đám mây đỏ rực nơi xa lấp lánh ánh vàng chói lọi.

Lũy Trấn Ninh, Nam triều đệ nhất hùng quan, đứng sừng sững giữa đất trời như một thanh đao rạch đôi sơn hà Đại Việt quốc, đây chính là một trong những thành lũy quan trọng bậc nhất trong hệ thống Đào Duy Từ Trường Lũy, được đích thân Nam triều Đệ nhất mưu sĩ Lộc Khê hầu Ngọa Long Đào Duy Từ chủ xướng việc thiết kế và chỉ đạo xây dựng vào năm Đức Long tam niên.

Lũy Trấn Ninh có chiều dài hơn ba ngàn trượng, cứ cách một trượng lại đặt một khẩu hỏa pháo cỡ nhỏ, cứ ba hay năm trượng lại xây một pháo đài, đặt một khẩu đại pháo nòng lớn, tường thành lũy cao một trượng năm xích, mặt ngoài đóng gỗ lim, bên trong đắp đất, chia làm năm cấp, tượng binh cùng chiến mã đều có thể di chuyển dễ dàng phía trong tường thành lũy.

Chính nhờ lợi thế to lớn của hệ thống Đào Duy Từ Trường Lũy đặc biệt là lũy Trấn Ninh trong thế trận phòng thủ, Nam triều đã phòng thủ thành công năm lần Linh Giang hội chiến, đẩy lùi các chiến dịch Nam chinh của Bắc triều.

Không những như vậy, vào năm Thịnh Đức tam niên, Nam triều dùng lũy Trấn Ninh làm hậu phương bàn đạp quân sự vững chắc, bất ngờ mở chiến dịch Bắc phạt tiến đánh chiếm đóng thành công trấn Nghệ An của Bắc triều, mặc dù đến năm Vĩnh Thọ ngũ niên quân Nam triều phải từ bỏ trấn Nghệ An rút về nam, nhưng lũy Trấn Ninh cũng đã chứng tỏ được tầm quan trọng mấu chốt của mình trong tất cả các chiến dịch quân sự của Nam triều.

Lúc này, trên tường thành lũy Trấn Ninh, lửa cháy ngập trời, ánh lửa hắt lên đỏ hồng cả khoảng không phía trên. Khắp nơi trên thành lũy vang lên tiếng sát phạt như ngàn vạn tiếng sấm vang vọng trên bầu trời.

Trên đầu tường thành, ba ngàn Túc Vệ quân, thân quân của phủ Nguyễn Vương Nam triều, cộng thêm hai vạn Nam triều quân chính quy. Tất cả dưới sự dẫn dắt của các vị mãnh tướng Nam triều đang lao vào cuộc chiến đẫm máu.

- Khai hỏa!

Một vị tướng lãnh Nam triều mặc áo giáp quát to.

Chỉ thấy từ trong tường lũy Trấn Ninh, một vị Nam triều Thập đội trưởng chỉ huy binh sĩ sử dụng Thần Cơ sang pháo cỡ lớn bắn ra.

Đây là một loại hỏa pháo rất đáng sợ. Trong đó khối hậu được đúc kín chứa thuốc nổ, nòng súng chứa những trái đạn, trục quay để điều chỉnh góc bắn, lỗ điểm hỏa để châm ngòi và thường được gắn thân bánh xe ở trục quay để cơ động.

Đạn được chế tác từ chất liệu đá, đất nung có độ cứng cao, khi bắn viên đạn có sức công phá lớn, đi xa ngoài trăm bước, nhanh chóng kỳ diệu như thần, nghe thấy tiếng là lửa đã đến. Đạn pháo vừa phát ra, có thể xuyên qua cả trọng giáp, gây tiếng nổ lớn làm khủng hoảng tâm lý quân địch.

Bất quá Thần Cơ sang pháo, uy lực kinh người, nhưng độ chính xác thì hơi kém. Đương nhiên, đại quân song phương chém giết, khuyết điểm đó cũng chẳng là gì.

“Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!”

Trong nháy mắt, mấy trăm tiếng rít chói tai nối tiếp nhau xẹt qua trời cao, đâm thẳng vào giữa đám quân đội Bắc triều như thủy triều phía dưới, nhất thời không ít quân sĩ Bắc triều bị đạn pháo xuyên qua, thân thể tứ phân ngũ liệt vươn vãi khắp nơi.

Tuy nhiên điều này cũng không ngăn cản được các đợt tấn công hung mãnh của quân đội Bắc triều về phía tường thành của quân Nam triều.

- Ai đầu hàng, không giết!

- Ai đầu hàng, không giết!

Thanh âm quân sĩ Bắc triều vang vọng khắp bầu trời lũy Trấn Ninh.

- Muốn chúng ta đầu hàng hả, nằm mơ đi!

- Giết một tên là đủ vốn, giết hai là có lời rồi! Các huynh đệ, giết thôi!

Những binh sĩ Nam triều quả cảm được sự chỉ huy của những tướng lãnh Nam triều, ai nấy đều ánh mắt đỏ rực, tràn ngập huyết tính, điên cuồng giết chóc, quyết tử thủ bảo vệ lũy Trấn Ninh.

...

Quân doanh Nam triều. Cách năm dặm về phía Nam lũy Trấn Ninh.

‘Tách! Tách!”.

Không khí quân doanh tràn ngập mùi hỏa dược, từng cột khói đen bốc lên cuồn cuộn, ánh lửa vương vãi khắp nơi, máu tươi loang lổ nhuộm hồng mặt đất.

Trong một căn lầu đổ nát vì bị diều giấy của quân Bắc triều thả trái phá rơi trúng, một thiếu niên nam tử mặc Thống Soái khôi giáp bất tỉnh nằm trên sàn lầu, bên cạnh hắn là một loạt thi thể Nam triều thân vệ xui xẻo bị trái phá phát nổ tử trận.

Ánh lửa chập chờn trong đống đổ nát hắt vào mặt hắn, khi mờ khi tỏ.

- Vèo!

- Vèo!

“Uỳnh! Uỳnh!”

Hai quả trái phá của quân đội Bắc triều tiếp tục được các con diều giấy thả xuống quân doanh Nam triều, khi chạm đất thì phát ra hai tiếng nổ dữ dội, phá hủy hoàn toàn một góc quân doanh.

Từ trong đống đổ nát, một thiếu niên thân vệ lồm cồm bò dậy. Hắn dáo dác nhìn quanh, rồi thất kinh vội vàng chạy đến lay gọi thiếu niên nam tử mặc Thống Soái khôi giáp đang nằm bất tỉnh.

- Nguyên Soái! Nhị ca! Người mau tỉnh lại đi. Tỉnh lại!

“Ta…”

“Chết rồi sao…?”

Nguyễn Phúc Thuần từ trong cơn mê giật mình tỉnh lại. Trong tiềm thức sâu thẳm, hắn cứ tưởng rằng mình đã chết trong vụ nổ trái phá lúc nãy rồi.

Nguyễn Phúc Thuần thử cử động thân thể. Hắn cố gắng từ từ mở mắt, chỉ hành động đơn giản này thôi đã làm cho thân thể hắn như bị rút đi hết tất cả sức lực.

Cuối cùng, Nguyễn Phúc Thuần cũng thành công mở được đôi mắt của mình. Ánh mắt hắn vẫn còn mơ hồ, có thể nhận biết ánh sáng nhưng vẫn chưa thấy rõ được hình ảnh xung quanh.

Tiếp đó, Nguyễn Phúc Thuần nhận thấy có một bóng người mờ ảo lay gọi hắn. Ánh mắt hắn dần dần trở nên rõ ràng. Hắn nhìn thấy một thân ảnh thiếu niên nam tử, trên người mặc khôi giáp Nam triều thân vệ. Thiếu niên nam tử mặc thân vệ khôi giáp đang lo lắng hốt hoảng lay gọi hắn.

Thiếu niên thân vệ thần sắc kinh hoảng, tinh thần rối loạn cố gắng lay gọi thiếu niên nam tử Thống Soái trước mặt. Người đang nằm trước mặt hắn không chỉ là nhị ca kết nghĩa của hắn mà còn là Nam triều Nguyên Soái, chỉ huy tối cao của quân đội Nam triều. Nếu người này xảy ra bất cứ sai lầm nào, thực sự sẽ là đại họa lâm đầu, không phải chỉ quân đội Nam triều gánh chịu hậu quả mà còn cả giang sơn Nam triều rộng lớn cũng sẽ không tránh khỏi nguy cơ vong quốc.

Thiếu niên thân vệ đang lo lắng thất thần, bỗng hắn phát hiện đôi mắt của Nguyễn Phúc Thuần lại đang từ từ mở ra.

- Nhị ca! Huynh tỉnh lại rồi! Đúng là trời cao có mắt mà!

Thiếu niên thân vệ vui mừng hét lớn.

Tiếng hét của thiếu niên thân vệ làm cho Nguyễn Phúc Thuần vừa tỉnh lại cảm thấy choáng váng cả đầu óc. Hắn cố gắng định thần nhìn thiếu niên thân vệ vừa lay gọi mình, bàn tay ra hiệu cho thiếu niên kia bình tâm lại đừng hốt hoảng, sau đó hắn xoay người quan sát quang cảnh quân doanh xung quanh.

- Tiểu Minh! Tình hình chiến sự thế nào rồi!

Nguyễn Phúc Thuần hơi thất thần, đưa tay xoa xoa đầu, nghi hoặc hỏi.

Thiếu niên thân vệ tên gọi Nguyễn Cửu Minh thần sắc lo lắng, vội vàng đáp lời.

- Nguyên Soái! Nhị ca! Quân sĩ Bắc triều có rất nhiều quân đoàn chủ lực đều đã tới lũy Trấn Ninh, đang ráo riết tiến hành công thành. Chưởng cơ Trương Phúc Cương đang cố sức chỉ huy phòng thủ nhưng tình hình khó mà giữ lâu được, đã tiếp tục đưa tin xin cứu viện! Túc Vệ quân của chúng ta đi cứu viện lần trước đã tổn thất hơn phân nửa. Quân chính quy đóng tại lũy Trấn Ninh sức mạnh không đủ, đối chọi trực diện với quân chủ lực Bắc triều hoàn toàn yếu thế, bị động ra trận đang tổn thất thảm trọng, cơ bản là chịu chết thôi! Nhị ca! Binh sĩ Nam triều ta đã chết nhiều lắm rồi!!!

Nguyễn Cửu Minh tâm trạng lo lắng, gấp rút nói nhanh, đôi mắt hắn đã sớm rơm rớm nước mắt.

Nguyễn Phúc Thuần cử động hai tay, khó khăn ngồi dậy, hai tay chống xuống sàn lầu. Hai chân hắn có chút vô lực, một tay hắn bám vào vai Nguyễn Cửu Minh cố gắng đứng dậy.

Sau một lúc xoay trở khó khăn, nhờ sự giúp đỡ của Nguyễn Cửu Minh, cuối cùng Nguyễn Phúc Thuần cũng đã hoàn toàn đứng dậy.

Đến lúc này, Nguyễn Phúc Thuần mới có tâm tư suy tính thiệt hơn. Một loạt suy nghĩ thoáng qua trong đầu của hắn. Hắn cố gắng giữ cho tâm thần của mình thật bình tĩnh để xử lý tình cảnh chiến sự cấp thiết trước mắt.

Bất chợt, như cảm nhận được một điều gì đó khác thường, Nguyễn Phúc Thuần hơi hơi ngẩng đầu nhìn qua nơi đặt soái kỳ Nam triều quân đội. Ánh mắt hắn giật mình phát hiện thấy soái kỳ ở quân doanh Nam triều đã đổ xuống từ lúc nào do sức công phá của trái phá khi phát nổ.

Kinh hãi vội vàng bước lên một bước để quan sát kỹ càng thêm một lần nữa, Nguyễn Phúc Thuần không chút do dự, xoay người về phía các Nam triều thân vệ vừa mới tập hợp lại xung quanh hắn, liên tiếp hạ đạt mệnh lệnh.

- Tiểu Minh! Ngươi lập tức thông tri Chưởng cơ Trương Phúc Cương phải kiên trì phòng thủ, tuyệt đối không được bỏ lũy lùi lại! Ai dám cãi lệnh! Xử theo quân pháp.

- Tuân mệnh!

- Tiểu Dương! Ngươi lập tức tiếp tục thông tri Chưởng dinh Chiêu Vũ Hầu lập tức dẫn quân đến cứu viện lũy Trấn Ninh! Không được chậm trễ!

- Tuân mệnh!

- Tiểu Đổng! Dựng lại soái kỳ, tập hợp quân đội theo ta cứu viện lũy Trấn Ninh!

- Tuân mệnh!

Một loạt mệnh lệnh được Nguyễn Phúc Thuần liên tiếp đưa ra. Các Nam triều thân vệ được phái ra lập tức rời đi chấp hành nhiệm vụ.

Thân vệ Bùi Trọng Đổng vội vàng chạy lại dựng lên soái kỳ. Nguyễn Phúc Thuần nhanh chóng trấn định lại tâm thần, tập hợp binh mã chuẩn bị tức tốc đi cứu viện lũy Trấn Ninh.

Chú thích:

- Năm Vĩnh Tộ bát niên: năm 1627.

- Năm Dương Đức nguyên niên: năm 1672.

- Năm Thịnh Đức tam niên: năm 1655.

- Năm Vĩnh Thọ ngũ niên: năm 1660.

Bạn đang đọc Mệnh Số sáng tác bởi Phidao8800
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phidao8800
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 156

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.