Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Học sinh chuyển trường

Tiểu thuyết gốc · 2545 chữ

- Mĩ nhân kìa! Tôi cứ tưởng đời học sinh của tôi sẽ không thể nào thấy ai đẹp như Manabu và hội trưởng chứ...

- Là người Tây phương ư? Hay là con lai? Nếu là con lai thì nét Tây cũng quá trội rồi...

- Trời ơi, người nổi tiếng đấy! Không phải nổi tiếng bình thường, mà là nổi tiếng toàn thế giới!

Mới sáng ra, lớp của Hikari đã được phen nháo nhào, ai nấy đều sửng sốt tới mức không dám tin vào mắt mình, ngây đơ ra nhìn cô nữ sinh vừa mới chuyển đến.

Mái tóc màu vàng nhạt, xoăn sóng nước, theo cái cúi đầu nhẹ nhàng xõa xuống. Đồng tử mắt màu xanh ngọc trong veo, cùng một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi:

- Xin chào mọi người, tôi là Minatozaki Yuhi, học sinh chuyển trường, chắc mọi người quen thuộc với cái tên Chelsea hơn. Tôi là con lai Nhật - Anh, lớn lên ở Anh Quốc nên có chút bỡ ngỡ, mong mọi người giúp đỡ tôi.

Manabu Hikari ngây ngốc nhìn, chỉ mới hôm qua bắt gặp cô ấy ở tư gia của nhà Satake, vậy mà hôm nay đã trở thành bạn cùng lớp của cô rồi.

Bàn tay cô vô thức đưa lên mặt, theo phản xạ cắn một móng tay cái. Người này không phải quá xinh rồi ư? Chỉ sợ đống ảnh và video trên mạng kia không chứa nổi phân nửa vẻ đẹp của cô gái này. Một vẻ rất sang, rất quý tộc, hệt như một nữ thần.

Không biết vô tình hay cố ý, thầy giáo lại sắp xếp cho Minatozaki Yuhi trở thành bạn cạnh bàn của Hikari. Cô ta vừa ngồi xuống bên trái cô, liền có thể nở một nụ cười trong veo chào đón cô.

Giờ ra chơi, nhân vật chính liền được trao vai cho Yuhi. Xung quanh bàn của cô ấy tấp nập cười, ai nấy đều hỏi han, bắt chuyện, làm thân với nữ thần này.

- Nè, tại sao cậu lại chuyển tới đây học vậy?

- Tôi trước nay không đến trường, đều có người dạy dỗ riêng, cũng sớm đã hoàn thành xong chương trình phổ thông và đại học rồi. Lần này đến Nhật, nghe nói là thiên đường của thanh xuân trung học, bèn xin được đến đây thử đi học thôi.

- Chelsea, tôi đã xem bài báo phỏng vấn cậu của tờ New York Times. Cậu có dự định đặt chân vào Hollywood ư?

- Họ có gửi lời mời cho tôi, tôi cũng muốn thử sức nhưng mẹ tôi có vẻ không hài lòng lắm. - Yuhi cười gượng gạo.

- Chelsea này, tôi biết mẹ cậu mang dòng máu Hoàng gia Anh. Chẳng lẽ cậu...

- Mẹ tôi là cháu của Nữ hoàng. - Yuhi mỉm cười. - Tôi cũng là thành viên của Hoàng gia Anh Quốc.

Hikari ngồi ở bên cạnh, dù không muốn cũng phải trực tiếp nghe. Mỗi một lời Yuhi nói ra, cả đám đông được phen tán loạn.

Cô đương nhiên ghét việc mình không còn là trung tâm của đám đông. Hồi trước vốn đã không thích sự hiện diện của Hanagato Kazumi gần như lấn át mất mấy phần của cô, bây giờ ngồi cạnh Minatozaki Yuhi, Hikari càng giống như hạt cát.

Luận nhan sắc, Yuhi chắc chắn không có chuyện thua kém cô. Luận gia thế, một đứa con gái thứ của tập đoàn Manabu càng là con kiến nhỏ so với dòng máu Hoàng gia Anh và vị trí đại tiểu thư của tập đoàn xuyên quốc gia Wren.

Ngón tay trỏ của cô gõ liên miên trên mặt bàn, đôi môi nhỏ nhắn dẩu ra tỏ vẻ không hài lòng, giận dỗi rất con nít. Hikari nghiêng nhẹ đầu, ánh mắt nhìn bâng quơ.

- Hikari, cậu sao thế? - Watari thấy gương mặt của cô viết rõ mấy chữ không vui, liền lo lắng hỏi. - Là vì Chelsea ư?

- Cậu chắc chắn đang nghĩ tớ nhỏ nhen đúng không, A-chan? - Hikari làu bàu. - Tớ ghen tị, nhưng cũng bất lực, vì nhìn thế nào cũng là tớ thua rồi.

Watari Aoi trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu:

- Tớ không hiểu suy nghĩ của mĩ nhân. - Aoi cười ngượng. - Nhưng Chelsea không cho tớ cảm giác gần gũi như cậu, nên trong lòng tớ, cậu vẫn hơn.

- Đúng vậy. - Yonehara Ume từ bàn sau hóng hớt được chuyện liền vươn người lên, mỉm cười. - Đừng nghĩ nhiều, cậu luôn tỏa sáng nhất, hệt như nắng vậy.

Nếu là Manabu Hikari lúc trước, chắc chắn sẽ không vì những lời an ủi này mà thấy vui. Nhưng chẳng hiểu sao bây giờ, từ sâu trong lòng liền cảm thấy có chút hạnh phúc.

Như bị một cái gì đó dẫn lối, tầm mắt của Minatozaki Yuhi chĩa về phía Hikari ở bàn bên cạnh. Cô khẽ nở một nụ cười, rồi vươn người sang bắt chuyện:

- Cậu là Manabu đúng không?

Hikari giật mình, vô thức lùi ra sau, dùng một nụ cười đầy rẫy sự đề phòng đáp lại:

- Cậu biết tôi sao?

- Có nghe chị Kazumi nhắc đến. - Yuhi để lộ đôi mắt cười rất duyên của mình. - Lúc tôi chuyển trường, chị Kazumi có bảo tôi là trong lớp có bạn tốt của cô ấy, tôi nghĩ là cậu.

Nhắc đến Kazumi, tự nhiên má Hikari ửng đỏ. Không thể phủ nhận rằng cô thấy vui khi Kazumi nhắc về cô như một người bạn tốt. Chỉ có điều, không biết cái cô tiểu thư Minatozaki này thân thiết với Kazumi đến mức nào mà có thể thẳng thừng gọi bằng tên như thế.

- À ừm, chúng tôi đúng là bạn thân...

- Vậy sau này cũng là người thân thiết rồi, tôi có thể gọi cậu bằng tên được không? - Yuhi liền đón lấy tay cô, cười càng tươi.

Đám đông trong lớp liền nháo nhào lên, bắt đầu có những lời bàn tán đại loại như "bức tranh của hai vị nữ thần" văng vẳng xung quanh. Thế như trong đầu Hikari, chỉ xuất hiện ba chữ "bạch liên hoa".

Nhưng không biết đóa sen trắng này là bản chất hay chỉ là một vai diễn. Nếu là vai diễn thì Chelsea này cũng sắm trọn vai quá đi thôi.

Hikari vô thức gật đầu, bảo được.

- Thật may quá, Hikari-chan! - Yuhi gật gù. - Tôi đã rất lo trong lớp không thể tìm được bạn tâm giao, may mắn là có cậu.

"Hikari-chan" có thể phát ra từ miệng cô ta thật trơn tru và ngọt ngào quá đi!

Chẳng mấy chốc, buổi học cũng đến lúc kết thúc. Hikari cả ngày thật sự mệt mỏi vì sự thân thiện quá mức của Yuhi, bởi chỉ chốc chốc là cô ta sẽ gọi cô "Hikari-chan" vô cùng âu yếm. Cô đứng dậy, khoác ba lô lên vai.

- A, Hitoshi! - Đột ngột, từ bên tay trái của cô, Yuhi vượt lên trước, chạy ra cửa.

Hikari giật mình nhìn theo. Ở cửa lớp cô có Hanagato Hitoshi, và cả Kazumi với Kirihito nữa. Xem chừng hôm nay Hitoshi đã đi học trở lại rồi.

Yuhi nhanh nhẹn bắt lấy cánh tay của Hitoshi, dùng ánh mắt long lanh và nụ cười tươi tắn hào hứng nói chuyện với Hitoshi. Thế nhưng, trong một khoảnh khắc nào đó, ánh mắt của Hikari và Hitoshi chạm nhau, nhưng anh nhanh chóng quay đi.

- Vậy đi thôi. - Hitoshi lẳng lặng nói với Yuhi.

Hikari giật mình. Hóa ra, cô lo lắng cho Hitoshi nhiều như thế, còn bỏ học chạy đến nhà anh ta, nhưng bây giờ anh ta đến chỗ cô cũng chỉ để tìm Minatozaki Yuhi thôi ư?

Kazumi nhìn thấy cô, ánh mắt ái ngại, giật nhẹ khuỷu tay áo của Hitoshi, nhưng anh làm lơ đi.

Hikari đeo ba lô vào, thản nhiên bước qua chỗ Yuhi và anh rời khỏi, không nói một lời, như không hề quen biết.

- A, Hikari-chan! - Yuhi liền gọi với theo, giữ tay Hikari ở lại. - Cậu hôm nay có rảnh không? Mọi người định đưa tôi đi chơi, nhưng tôi nghĩ sẽ rất tuyệt nếu như có cậu cũng đi.

Mọi người thoáng ngạc nhiên vì hành động của Yuhi, không nghĩ Yuhi lại thân thiết với Hikari như thế.

- Tôi không thích. - Hikari lạnh nhạt, cố gắng gạt tay Yuhi ra.

"Vị trí cùng họ đi chơi vốn là của tôi. Cậu lấy tư cách gì mời tôi chứ?" Trong lòng Hikari chua xót.

- Chelsea, đi nào. - Hitoshi bước lên, nắm lấy tay Yuhi toan kéo đi.

- Thôi nào, Hitoshi. Hikari-chan cũng là bạn em. - Yuhi bĩu môi.

Kazumi cảm thấy mọi chuyện dần căng thẳng, toan bước lên, nhưng không ngờ bị Kirihito nhanh chân hơn, vượt lên trước. Oga Kirihito dịu dàng đặt hai tay lên vai Hikari, cúi mặt xuống nhìn cô, mỉm cười:

- Manabu, đi cùng đi. - Con người với vẻ đẹp lai Á - Âu cùng nụ cười dịu dàng như bạch mã hoàng tử nhìn cô từ một bên, khiến cho tim Hikari lệch đi một nhịp. - Cậu là bạn tốt của bọn tôi mà.

Hikari giật mình, cảm giác giống như mình vừa tỏ thái độ không đúng rồi. Kirihito và Kazumi cũng đang ở đây, vị trí của cô vẫn nên ở đây, việc gì phải hà khắc với Yuhi chứ?

Cô gật nhẹ đầu. Oga Kirihito, đây là người cô thích, đối với cô thật nhẹ nhàng và ân cần, chứ không như Hanagato Hitoshi kia.

Kazumi đứng ở đằng sau, hẵng một nhịp, sâu trong lòng đột nhiên có khoảng trống bao trùm.

Yuhi thấy Hikari đã đồng ý, liền cười tươi vô cùng, mỉm cười:

- Hikari-chan, cậu đi cùng thật vui quá. Mọi người những ngày này đều đưa tôi đi chơi quanh Tokyo để làm quen với môi trường ở đây, nên ngày mai và những ngày kia cậu cũng đi nữa nhé.

- Được rồi, Chelsea này, cậu hôm nay muốn đi đâu? - Kirihito cười gượng gạo.

- Karaoke... à? Cái chỗ mà mọi người thường tụ tập hát hò để xả stress ấy? - Yuhi nghiêng đầu.

- Ừ đúng, karaoke, thế thì đi nào. - Kirihito cố gắng xóa bỏ bầu không khí gượng gạo lúc này, mỉm cười rồi đẩy Hikari lên trước.

Kazumi đứng ngây ra, nhìn anh trân trối. Kirihito được một lúc liền ngoảnh đầu nhìn, thấy Kazumi chưa di chuyển, liền nở một nụ cười dịu dàng với cô, đưa tay ra:

- Kazumi, sao thế? Đi nhanh nào.

Kazumi giật mình, mắt chớp mấy hồi, rồi cười đáp lại, chạy lên nắm lấy tay anh, thế nhưng trong lòng đột ngột hụt hẫng.

.

.

.

Địa điểm hát karaoke cách trường không xa, vì vậy khách quen ở đây chủ yếu vẫn là học sinh học viện Stars. Kazumi nhanh chóng đặt được một phòng khá tốt, liền quay lại nhìn bạn mình:

- Tầng hai, phòng 209, đi nà-

Đột ngột, cô khựng lại, vì ở phía sau Hitoshi và Yuhi, Kirihito vẫn đang mỉm cười trò chuyện với Hikari, rất tươi tắn. Hikari cũng nồng nhiệt đáp lại, cảm giác hai người họ đang rất vui.

Yuhi khoác khuỷu tay Hitoshi đi lên trước, nhưng có vẻ như Kirihito và Hikari vẫn chưa nhận ra, trong lòng Kazumi đột ngột trống rỗng.

- Kirihito, Hikari, hai người... - Kazumi cất giọng, rất lí nhí.

- A, có phòng rồi à? - Kirihito ngẩng đầu, mỉm cười rồi nhanh chóng cầm cổ tay Hikari kéo đi.

Kazumi khẽ cắn nhẹ môi, đôi mày chau lại rồi ngập ngừng đi theo.

...

- Bài này là của chị Kazumi đúng không? - Yuhi đưa micro cho Kazumi đang ngồi ở dưới, rồi lon ton chạy xuống, cầm cốc nước cam của mình lên, ngồi xuống bên cạnh Hitoshi dựa đầu vào vai anh, miệng ngậm ống hút. - Hitoshi, em hát như thế nào?

- Khá hay đấy. - Hitoshi gật đầu, đáp lại.

- Khá thôi ư? - Yuhi bĩu môi. - Mà để xem chị Kazumi hát bài "Thất Tịch không mưa" nào, em rất mong đợi đấy!

Ở phía đối diện, Hikari đen mặt cầm ly kem vani của mình, thẳng tay cầm thìa đút kem vào miệng, liên tục không ngừng. "Hai cái người kia rốt cuộc là có quan hệ gì chứ? Ở đây diễn phim tình cảm cho ai xem cơ?"

Kirihito mon men dịch lại gần Hikari, cười lạnh:

- Manabu này, cậu ăn đây đã là ly kem thứ ba rồi đấy, không sợ đau họng ư? Thời tiết này...

Hikari giật mình, nhìn sang người con trai này. Rất ít khi Kirihito tiếp xúc cô ở cự ly gần như thế này, cảm giác thân nhiệt và mùi hương của anh phảng phất, khiến cho nhịp tim cô dường như lệch mất mấy nhịp.

Đoạn nhạc dạo đầu của bài "Thất Tịch không mưa" chạy được một đoạn, Kazumi ánh mắt không tài nào rời khỏi bạn trai mình, đang vui vẻ trò chuyện cùng bạn thân mình, mà không hề đoái hoài người đang chuẩn bị hát là cô.

Đến lúc Yuhi nhắc, Kazumi mới nhận ra mình vào chậm nhạc, Kirihito mới chợt nhận ra, ngẩng đầu lên nhìn bạn gái mình. Kazumi liền làm bộ như không có gì, ngoảnh mặt đi hát tiếp câu sau.

- Hitoshi này, anh chọn một bài song ca cùng em nha. - Minatozaki Yuhi kéo kéo tay áo của Hitoshi, nài nỉ.

- Tôi không thích hát. - Hitoshi đưa ngón tay út lên ngoáy tai, né tránh ánh mắt van nài của Yuhi.

- Kìa, xin anh đó. - Yuhi càng nũng nịu hơn.

Ở phía bên ghế đối diện, Kirihito đem bảng điện tử chọn bài hát lại đặt trước mặt Hikari, giọng hớn hở:

- Cậu không định hát sao, Manabu? Rõ ràng là đi karaoke lại chỉ ăn mỗi kem, tôi cũng chưa nghe cậu hát bao giờ.

- Hả? Nhưng mà tôi... - Hikari đỏ bừng mặt, Kirihito càng ngày càng tiếp xúc gần với cô, khiến cho động thái tay cô càng ngày càng loạn.

- Sao thế? Cậu ngượng à? - Kirihito cười ranh mãnh. - Thế thì tôi song ca với cậu nhé? Bài này thì sao, cậu biết chứ?

- Ơ... Tôi...

Phía đối diện, Hitoshi cũng chứng kiến cảnh này, trong lòng đột ngột khó chịu, liền phẩy tay:

- Chọn đi, Chelsea. Tôi hát với cậu.

Đột ngột, chiếc micro trong tay Kazumi rơi xuống, tạo ra âm thanh kéo dài inh cả tai. Kazumi lúng túng:

- Ơ... Xin lỗi, tôi lỡ tay...

Nhạc nền vẫn chạy, chỉ có Kazumi lúng túng đứng đó.

- Cậu sao thế, Kazumi? - Hikari liền lo lắng, nãy giờ Kazumi có vẻ không khỏe lắm. Cô liền chạy lên nhặt micro lên, đưa cho Kazumi.

Kazumi cắn nhẹ môi, gạt chiếc micro đi, lắc đầu:

- Không cần, tôi không hát nữa.

Thế rồi, Kazumi lướt qua Hikari, xuống dưới ngồi ở một phía rất xa, cầm điện thoại lên nghịch, ánh mắt tối đen đi.

Yuhi ngồi lặng thinh chứng kiến viễn cảnh này, có vẻ như mọi thứ đang dần dần trở nên rắc rối, bầu không khí trong phòng hát gượng gạo khó xử vô cùng.

___o0o0o___

Hết Chương 14.

Bạn đang đọc Màu Nắng sáng tác bởi Mimi_Tamako
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mimi_Tamako
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.