Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người của tôi

Tiểu thuyết gốc · 2881 chữ

Chiếc bánh xe chạm vào đoạn dây thừng chăng sẵn, đoạn dây đàn hồi, bật lại. Bánh xe sau bật lên khỏi mặt đất.

Đồng tử mắt của Hikari giãn to, bàn tay cô run rẩy buông khỏi tay lái. Cả cơ thể nhỏ bé bay lên không trung, cổ họng nghẹn cứng không kêu được thành tiếng.

Hikari hoảng loạn, theo bàn năng nhắm chặt mắt, hai cánh tay giơ lên che kín mặt.

Một giây kinh hoàng...

Một cơ thể cường tráng lao ra, xé gió vun vút, vội vàng bắt lấy người cô, kéo cô về phía mình, ngang tàng ôm chặt trong lòng.

Hai chiếc xe đâm lên vỉa hè, loảng xoảng tiếng cọ xát với mặt đường. Cơ thể anh bao chặt cô ngã xuống đường, lăn vài vòng mới dừng lại.

Mọi người hoảng hốt chạy tới.

Hikari hé mắt ra, cơ thể vẫn run lẩy bẩy. Cô hoảng loạn xoa mặt mình.

– Mặt cậu không sao, vẫn nguyên vẹn. – Giọng nói kia trầm thấp đáp lại. – Đã bảo phải đội mũ bảo hiểm rồi.

Hikari giật bắn mình, ngồi bật dậy. Mắt cá chân cô nhói lên một nhịp, chắc chắn bị bầm tím rồi.

Ngã xe như vậy mà chỉ bị sưng mỗi mắt cá chân, chỉ là vì người này đã bảo vệ cô mà thôi.

Hanagato Hitoshi nằm bất động trên đường, thở hổn hển. Trán anh chảy máu, cả người bầm tím hết cả.

– Cậu bị ngốc à? – Hikari hoảng sợ hét ầm lên, cổ họng nghẹn lại sắp khóc đến nơi. – Đầu cậu chảy máu kìa...

– Không phải còn hơn là để mặt cậu bị thương sao? – Hitoshi cười nhạt, gượng gạo ngồi dậy. – Tôi không sao, chưa đến mức tàn phế.

– Cậu còn nói thế... – Hikari òa khóc. – Đầu bị chấn thương là chuyện nhỏ sao? Đừng có mà cử động! Mặt tôi dù sao cũng bị cậu làm rách da sẵn rồi...

Mọi người chạy đến, Kazumi nhanh nhẹn chạy lên đầu, nhìn cảnh tượng này liền nhăn nhó hết cả mặt:

– Mau đi bệnh viện đi Hanagato Hitoshi! Tối nay về mẹ sẽ mắng chết anh đấy!

– Không sao, xử lí đám kia đã. – Hitoshi phẩy tay.

– Xử lí cái quái gì! – Kirihito cáu bẳn ngồi thụp xuống, dùng khăn tay lau máu trên mặt anh, quát. – Con mẹ nó, cao trung Daiho là trò đùa sao? Không có cậu thì phe mình đủ sức giải quyết đám kia sao?

Hitoshi ngán ngẩm phẩy tay, giật luôn cái khăn tay của Kirihito, tự lau. Anh cười nhếch môi, vỗ mạnh vai bạn.

Cơ mặt Kirihito đanh lại.

– Tôi tin cậu. – Hitoshi điềm nhiên nói.

– Mẹ kiếp! Tôi là trò đùa của cậu à? – Anh chửi thề một câu, đứng phắt dậy, đạp mạnh chân xuống đường. – Này, cái khăn tay ấy là Kazumi tặng tôi, giữ lành lặn!

Hitoshi ngán ngẩm gật đầu.

Kazumi lạnh lùng gọi hai đứa, hất cằm:

– Đưa hai đứa vô dụng kia vào bệnh viện. Đám còn lại, theo tôi!

Cả bầy vâng dạ, ngay tắp lự đi theo đôi nam nữ kia.

Cằm của Hikari sắp rơi ra khỏi mặt.

"Ngầu vãi đạn!!" Nội tâm cô gào thét. Càng lúc Hikari càng hiểu rõ tại sao mọi người tôn thờ chị hội trưởng kia, cái khí chất soái tỷ thế kia quá đủ để bẻ cong tất cả cô gái chứng kiến cảnh này.

– Thủ lĩnh, chị dâu, em đưa hai người đến bệnh viện! – Một tên vội vàng lại chỗ hai người, toan đỡ dậy.

– Chị dâu cái con khỉ! – Hikari hất tay. – Chưa phế đến cái mức đấy, mau đưa tôi lại xem trò hay!

Hitoshi thở dài, gật gật đầu khi hai đứa kia nhìn anh cầu cứu.

Hai nam sinh kia nhìn nhau thở dài, trong đầu thắc mắc tại sao nữ thần Manabu Hikari lại có thể ăn nói thô lỗ thế kia chứ.

– Bọn mày chơi bẩn, thật sự chọc giận bọn tao rồi đấy! – Một đứa đàn em vừa thấy bộ dạng kênh kiệu của đám Daiho liền tức giận hét.

– Chọc giận thì sao hả đám thua cuộc? – Bên kia lớn lối. – Thủ lĩnh bọn mày nát rồi, đua xe cũng đã thua, mau giao con bé tóc vàng ra đây.

Hikari và Hitoshi vừa được hai đứa đàn em dùng xe chở lại, đã nghe thấy những lời khó nghe này.

– Thằng chó. – Một tên sắp mất kiên nhẫn, tay lăm lăm nắm đấm.

Kazumi thẳng thừng dang tay, chặn lại.

– Ai mới là đám thua cuộc, vẫn nên xem lại. Bọn mày chơi bẩn, bọn tao cũng không ngán xài luật rừng.

Kirihito và Kazumi rút găng tay ra, đeo vào.

– Soái! – Hikari cảm thán kêu lên.

Chỉ chờ một cái phẩy tay của Kazumi, một đám người mặc đồng phục của học việc Stars, liền lao vào.

Hiện trường náo loạn như ong vỡ tổ.

– Một tên! Hai tên! Ba tên! – Hikari phấn khích quan sát từng cử động của Hanagato Kazumi, đếm từng đứa một ngã gục dưới quyền của cô.

Chuyển động của Kazumi mãn nhãn vô cùng, không một động tác thừa, lúc ra tay còn cảm thấy có cơ bắp dưới lớp áo sơ mi trắng bó sát người. Đôi chân thon dài chuyển động đá vào bụng từng người, chiếc váy xếp ngắn bay lên theo từng bước, mái tóc màu đen ánh xanh sáng lên dưới ánh đèn, ánh mắt Kazumi thâm trầm đáng sợ.

"Con gái đẹp đánh võ cũng đẹp! Vừa cá tính vừa gợi cảm!" Miệng Hikari giống như sắp chảy dãi...

Hitoshi ngán ngẩm ôm trán, thở dài:

– Cậu cũng biết đánh võ mà, cần gì cảm thán như thế?

– Đồ ngốc như cậu thì biết cái gì chứ? – Hikari cáu, còn chẳng buồn liếc lấy anh một lần. – Con gái ấy, cô ta có cái mà mình không có thì chỉ có thể hoặc đố kỵ hoặc ngưỡng mộ. Cái chất soái của em gái cậu mê hoặc tôi tới nỗi quên cả đố kỵ, chỉ có muốn cong thôi!

Hitoshi thở dài.

– Kirihito cũng đang đánh nhau mà, rốt cuộc người cậu thích là Kirihito hay là em gái tôi đấy?

Hikari giật mình.

Từ khi nào cô lại mê nữ sắc tới vậy?

Hikari bẽn lẽn nhìn sang nam sinh bên cạnh, vẻ đẹp vẫn thế, vẫn giống như hoàng tử vậy.

Càng tiếp xúc gần với Kirihito, Hikari càng thấu ở anh không chỉ có sự dịu dàng, mà còn có chút nóng nảy. Đôi lúc rất vô tư, và ngây ngốc. Tính cách của anh ấy giống như chưa lớn, hoặc cố tình không muốn lớn vậy.

Trận chiến kết thúc, một mớ lộn xộn đầy đường, chiến thắng tất nhiên ngã về phía học viện Stars.

– Tên đấy đấm đau phết... – Kazumi tặc lưỡi ôm bụng mình, qua mấy tiếng rồi vẫn chưa hết đau.

Cô ngồi yên vén cao áo sơ mi, y tá giúp cô bôi thuốc và quấn băng xung quanh. Vùng bụng trái của Kazumi bị bầm tím, vừa nhìn đã thấy rất đau.

Hikari cười nhạt nhìn cổ chân mình cũng quấn đầy băng, cô vén áo lên cho Kazumi nhìn vết bầm do Hanagato Hitoshi gây ra cho cô ban sáng.

Ánh mắt Kazumi đen lại.

Mái tóc vàng óng xõa xuống ngang lưng, trên mặt dán một chiếc urgo , bụng, khuỷu tay và cổ chân toàn băng y tế.

– Thảm quá rồi đấy, Manabu. – Kazumi thở dài.

– Cậu khác gì chứ? – Hikari lắc đầu nhìn Kazumi, thở dài. Vết thương trên người Kazumi so với cô chỉ có hơn chứ không có kém.

Hai người lặng đi nhìn đối phương, ai cũng toàn mùi bông băng thuốc sát trùng, lại không nhịn được mà đồng thanh cười lớn.

Cười được một lúc, vết thương trên bụng của cả hai nhói lên do cử động, liền không ai bảo ai tặc lưỡi kêu lên một cái.

Nhìn nhau, ngượng ngùng,...

Kazumi mỉm cười nhẹ nhàng.

– Cậu biết rồi mà cậu không trách tôi ư? – Hikari lí nhí.

Kazumi thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi cũng nhanh chóng hiểu ra, khẽ cười, đáp:

– Cậu đừng nghĩ nhiều. Ban đầu, tôi giữ cậu bên cạnh tôi vì có chút hiếu kì và thích thú, nhưng rồi cậu thật sự khiến tôi muốn trân trọng. Hikari này, tôi từ nhỏ đến lớn không có bạn thân là con gái, cậu là người đầu tiên tôi muốn trân trọng. – Kazumi nhún vai một cái. – Cậu biết không, tôi vốn luôn ghen tị với cậu. Cậu có những người bạn khác bên cạnh cậu, cậu dễ dàng làm quen và bắt đầu một mối quan hệ khác. Tôi đã nghĩ nếu không có tôi, cậu vẫn còn Watari, Yonehara... Nhưng nếu tôi không có cậu, tôi thật sự sẽ rất cô đơn...

Lòng Hikari hơi se lại.

– Xin lỗi...

Kazumi lắc đầu, rồi ngượng ngùng nắm lấy tay Hikari, đan các ngón tay vào nhau, nắm thật chặt.

Hikari chỉ muốn giận mình. Kazumi đối với cô thật lòng vậy, chân thành vậy, cô lại còn đố kỵ với các mối quan hệ của Kazumi. Cô cũng có cái mà Kazumi không có, cũng khiến Kazumi đố kỵ với cô. Cô tự thấy mình vô cùng xấu tính.

Cánh cửa đột ngột vang lên tiếng gõ cùng giọng nói trầm thấp của Kirihito, Kazumi vội vàng đáp lại.

Một lúc sau, Kirihito dán một chiếc urgo trên mặt cùng vài miếng băng ở tay bước vào, phía sau nhìn Hanagato Hitoshi còn thê thảm hơn, ánh mắt tỏ vẻ bất cần, bước chân chập chững đi không tròn bước.

– Tên ngốc kia bị nặng không anh? – Kazumi nâng tầm mắt, níu tay áo Kirihito.

– Cũng nặng phết, bác sĩ không cho xuất viện. – Kirihito gãi đầu. – Chấn động não, rạn xương sườn, trật khớp tay, vô số vết thương ngoài da, ít cũng phải nằm viện một tuần.

Kazumi tặc lưỡi, anh trai cô rất hay đánh nhau nhưng đây là lần đầu tiên bị nặng như thế.

– Ông bà già lại sắp cằn nhằn rồi. – Hitoshi thả người xuống giường, gãi đầu.

– Đừng có gọi cha mẹ như thế! – Kazumi nghiêm giọng.

Bàn tay Hikari bứt rứt, len lén di chuyển cơ thể về phía anh, bàn tay mon men nắm nhẹ tay áo của Hitoshi, cúi gằm mặt.

Mọi người thoáng ngạc nhiên.

– Xin lỗi, nếu không vì tôi thì cậu đã không...

Câu nói bị bỏ lửng, tiếng nấc khẽ khàng vang lên, nước mắt bắt đầu rơi lã chã...

Hitoshi được phen luống cuống:

– Khóc cái gì? Tôi có chết đâu!

– Nhưng... Nhưng mà...

Anh bất lực, tặc lưỡi thở dài, nâng tay lên xoa nhẹ đầu Hikari, ấn xuống.

– Dám không đội mũ bảo hiểm?

– Nhưng đấy là do cậu bắt tôi đua! – Nghe Hitoshi mở lời trách, Hikari nước mắt không ngớt nhưng miệng vẫn cố chấp cãi.

– Đấy, tôi cũng có lỗi. Nên đừng tự trách mình nữa. – Hitoshi bật cười.

Hikari đột nhiên nít bặt, gò má đỏ lên khóe môi giật giật.

– Với cả, cậu là chiến lợi phẩm của bên thắng đấy, trước khi xin lỗi tôi cậu nên chửi tôi đi. – Hitoshi ngả người ra sau, nằm xuống, nhắm nhẹ mắt.

– Hả? – Hikari hoảng hốt kêu ầm lên, cô cũng thiếu chút nữa là quên khuấy mất vụ này. – Nhưng mà Stars thắng rồi, bên Daiho đã mất Roppongi cho mình. Tôi còn làm chiến lợi phẩm gì nữa?

Kazumi nhanh chóng hiểu ra anh trai mình sắp nói gì, khóe môi nhếch lên. Cô càng hiếu kì khi thấy gò má Hitoshi dần đỏ ửng.

– Chiến lợi phẩm vẫn là chiến lợi phẩm, không kể bên thắng, Hikari. – Kazumi mỉm cười.

– Nhưng mà bên thắng là Stars, người thắng cuộc sẽ là... – Hikari luống cuống.

Câu nói chưa dứt, một cánh tay mạnh mẽ kéo cơ thể cô. Hikari đột ngột mất thăng bằng, chỉ trong chớp mắt ngã lên người Hitoshi. Trong lúc cô còn chưa kịp hoàn hồn, Hitoshi đã nhẹ nhàng thả ra vài chữ bên tai cô:

– Manabu Hikari, cậu từ giờ là người của tôi rồi.

Hikari đỏ mặt, đứng hình mất nửa ngày trời, lát sau mới kịp hoàn hồn ngồi bật dậy, hét lớn:

– Hả... Hả??

Vì cử động mạnh, vết thương trên bụng cô nhói lên, khiến cô vội vàng ôm bụng mình, mặt nhăn lại.

Hitoshi thở dài, toan định hỏi han, đột ngột cánh cửa không tiếng gõ nào mà đột ngột mở ra.

Một cô gái chững chạc, mái tóc màu đen cắt ngắn vô cùng cá tính, chiếc mini skirt chất liệu da bó sát càng tôn lên đường cong xinh đẹp và đôi chân thon dài trắng trẻo.

Chiếc kính râm che đi nửa gương mặt, nhìn đôi môi dày màu đỏ rượu kia, Hikari mập mờ đoán dưới lớp kính đen kia hẳn là một đôi mắt rất sắc.

– Mấy tên tiểu quỷ này, thật sự khiến chị gái tôi phiền lòng. – Chị nhún vai, hờ hững xem xét kĩ gương mặt toàn vết thương của Hitoshi, rồi đánh liếc sang ba người còn lại.

– Đến theo lời mẹ tôi hả? – Kazumi nhún vai.

Chị ta cầm chiếc ví nhỏ gõ nhẹ vào đầu Kazumi:

– Tiểu tử thối, chủ ngữ đầy đủ đi. Nếu không phải vì chị bận rộn quá, ta đây cũng chẳng thèm đến đây với mấy đứa.

– Thôi nào, dì đừng quậy nữa. – Kirihito bất lực xuống giọng, xoa dịu người phụ nữ kia.

Chị ta liền thay đổi thái độ, quay phắt lại, níu lấy cánh tay của Kirihito, nũng nịu:

– Kirihito, nhất định không được gọi tôi là dì. Gọi chị cơ...

– Đừng quậy! – Kazumi nhịn không nổi, mạnh mẽ nhéo tai chị ta, kéo ra khỏi người Kirihito.

– Nha đầu thối, buông ra xem! Được được, không quậy nữa!

Cuối cùng chị ta cũng chịu nhượng bộ, Kazumi bất lực buông tay.

– À, đây là... – Hikari ngập ngừng.

Chị cuối cùng cũng để ý đến Hikari, hiếu kì nhìn ngắm thật kĩ càng gương mặt này, lát sau trầm trồ:

– Cô bé này đáng yêu quá! Kaa-chan, ai đây?

– Người ta con gái nhà lành, dì đừng có lôi kéo người ta vào mấy trò nhắng nhít của dì. – Kazumi liền kéo Hikari vào lòng, thủ thỉ. – Cậu không cần quan tâm cô ta đâu.

– Hmm, bạn gái của Hii-chan hả? – Chị ta cười lớn.

Hikari thật sự không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

– Thôi nào Kazumi, em làm vậy Manabu sẽ nghĩ dì là người xấu. – Kirihito kéo Kazumi về, cười gượng. – Dì, đây là Manabu Hikari, hậu bối dưới bọn em một khóa, là bạn của bọn em.

– Manabu Hikari... – Chị ta lẩm bẩm, lát sau ồ lên trầm trồ. – Là em gái của Kao-chan sao?

– Dạ... – Hikari ngượng ngùng đáp.

Người phụ nữ nhấc chiếc kính râm lên khỏi gương mặt. Đúng như Hikari đoán, đó là một đôi mắt rất sắc cùng đồng tử mắt màu nâu sáng đẹp hút hồn, dưới khóe mi còn có một chiếc nốt ruồi giọt lệ càng làm tăng lên sự quyến rũ cho gương mặt kia. Người này quá đỗi xinh đẹp rồi.

– Đây là Satake Akako, dì của bọn tôi. – Hitoshi hờ hững giới thiệu. – Em gái mẹ tôi đấy, nhưng chỉ hơn bọn tôi có bảy tuổi thôi.

– Thật sao? – Hikari luống cuống giật mình. – Nhưng sao Kazumi lại nói đừng giao lưu...

– Vì dì ấy thuộc kiểu người tính tình tùy tiện một chút. – Kirihito kiên nhẫn giải thích. – Dì ấy là chủ của mấy tụ điểm ăn chơi lớn ở Tokyo, mấy cái casio, bar, pub,... lớn nhất ở đây đều là của dì ấy. Với cả, yêu đương không nghiêm túc, lăng nhăng người này người nọ rồi, gần đây còn có cả tin đồn chuyển sang tán gái nữa...

Satake Akako ôm đầu:

– Trước mặt cô bé dễ thương như thế sao lại nói xấu tôi chứ? – Rồi lát sau, liền quay sang Hikari, đan nhẹ tay cô bé, cười. – Dù sao cũng là em gái của Kao-chan, tôi có thể tùy tiện làm hư cô bé được sao?

Hikari giật mình, nhìn đối diện vào người phụ nữ này, có một loại cảm giác bất an khó tả nào đó dần len lỏi hình thành...

Bạn đang đọc Màu Nắng sáng tác bởi Mimi_Tamako
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mimi_Tamako
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.