Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bất cần

Tiểu thuyết gốc · 2611 chữ

Cái thỏa thuận này, chắc chắn là vì sự xô xát lần trước giữa cô và đám Daiho bên đó.

"Chát!" Cái tát mạnh như trời giáng từ tay Hikari vung mạnh xuống mặt Hitoshi, bất ngờ khiến bước chân anh hơi loạng choạng.

– Dựa vào đâu mà cậu đem tôi ra như một món hàng thế? Cậu là cái quái gì? – Hikari trừng mắt, gằn mạnh giọng. – Làm thủ lĩnh thì ngon lắm sao? Làm thủ lĩnh thì có quyền đem học sinh trong trường ra đặt cược sao? Tên khốn này...

Trong phòng hội học sinh, một bầu không gian căng thẳng và tĩnh lặng bao trùm.

Oga Kirihito thoáng giật mình, anh chưa bao giờ nghĩ cô gái tưởng như mong manh này lại có khuôn mặt đáng sợ như thế, chưa bao giờ nghĩ cô gái tưởng như yếu ớt này lại có thể ra tay khiến cho thủ lĩnh của anh Hanagato Hitoshi chao đảo bước chân.

Hitoshi đứng thẳng dậy, giơ tay lên sờ má mình, nóng đỏ. Anh nhìn người con gái thấp hơn mình cả cái đầu, đôi môi nhếch lên ma mị:

– Đương nhiên.

Sự tức giận của Hikari vì lời nói này lại càng tăng vọt, cô vung tay ra một cú đấm nhắm thẳng vào mặt anh. Đương nhiên, lần này Hitoshi có thể dễ dàng né.

Cô đấm không trúng, càng giận dữ hét lớn:

– Hanagato Hitoshi! Quyết đấu đi, tôi thách thức vị trí thủ lĩnh của cậu!

Tất cả mọi người trong phòng, vô thức há hốc miệng. Họ không nghe nhầm chứ?

Cô búp bê sứ này, lại quyết đấu cùng ác ma?

Hanagato Kazumi toan mở miệng can ngăn, nhanh chóng bị Kirihito kéo ngược lại.

– Kazumi này, Manabu có học võ sao?

– Ừm, hình như thế? – Kazumi e ngại gật đầu, cô cũng không dám chắc nữa, chỉ là lần đầu tiên gặp lại, trên sân thượng thì có một chút xô xát xảy ra giữa Hitoshi và Hikari, nhưng cô không kịp chứng kiến tất cả nên không dám chắc.

.

.

.

May mắn thay cái đống lộn xộn này ngoài mấy người họ trong trường không ai biết. Lối lên sân thượng nhanh chóng bị hội học sinh phong tỏa với lí do cặp song sinh nhà Hanagato quyết đấu.

Chuyện Kazumi và Hitoshi lâu lâu lôi nhau lên sân thượng đánh nhau không phải chuyện hiếm, mọi người tuy tò mò nhưng không ai dám chạy đi hóng hớt, vì cặp song sinh này là đối tượng tuyệt đối không được chọc lắm.

Tuy nhiên, nếu họ biết hôm nay người cùng Hitoshi quyết đấu không phải Kazumi mà lại là Manabu Hikari thì dù hậu quả có là gì họ cũng phải liều đi chứng kiến cái viễn cảnh có một không hai này.

Trong tiểu thuyết và manga, mỗi khi có cuộc quyết đấu trên sân thượng kiểu gì gió cũng thổi ào ào. Đương nhiên hôm nay cũng thế, gió thét gào càng khiến cho viễn cảnh trên sân thượng thêm căng thẳng.

– Cậu thật sự muốn làm thủ lĩnh sao? – Hitoshi cười nhẹ.

– Còn hơn là để tên khốn như cậu làm.

Giọng của Hikari trầm thấp, gằn mạnh, khác hẳn ngữ điệu trong veo cao vút bình thường của cô. Hitoshi và Kazumi đã từng chứng kiến nên thấy không sao, nhưng Oga Kirihito thì cư nhiên rất sốc.

– Tôi có đề nghị này còn hay hơn làm thủ lĩnh nữa. – Hitoshi đưa tay ra, cười nhẹ đầy hàm ý.

Hikari chau mày ngờ vực.

– Làm bạn gái tôi.

Đừng nói là Hikari, ngay cả Kazumi và Kirihito đều há hốc miệng một cách vô thức.

– Tên điên này!

Hikari tức giận lao đến, nhẹ như chim tung cước vào mặt anh, Hitoshi có đề phòng trước nên dễ dàng né tránh.

Cô tung một cú đấm, anh mạnh mẽ tóm lấy tay cô, tay kia của cô nhanh nhẹn thục vào bụng anh, nhưng cuối cùng cũng bất lực bị anh khóa lại.

– Manabu Hikari, cậu mà thắng tôi, tôi sẽ để cậu đứng vào vị trí thủ lĩnh. Ngược lại, cậu mà thua, trận quyết đấu với cao trung Daiho, cậu nhất định phải là chiến lợi phẩm.

Hikari cắn nhẹ môi.

Hai tay đang bị anh khóa chặt, lại bị lời đề nghị này làm cô uất tới muốn khóc. Cô là người thách đấu anh trước, có thể từ chối được sao?

– Được, tôi thỏa thuận.

Hikari kiên định đồng ý.

Câu nói của cô vừa dứt, Hitoshi liền nới lỏng tay cô ra. Hikari nhanh nhẹn dùng chân đá liên tục, lại bị anh chuẩn xác chặn lại hết.

Những cú đấm của cô sượt qua mặt anh, họa chăng được vài cước trúng. Mặt anh hơi tím lại, nhiều chỗ sưng bầm lên.

Hanagato Hitoshi rất nương tay, không hề đánh vào mặt cô. Nhưng những cú đấm của anh nhằm vào bụng cô lại không hề thương hoa tiếc ngọc chút nào. Hikari quan sát gương mặt Hitoshi, thâm trầm và đáng sợ.

Bụng cô đau tới mất cảm giác dần, lục phủ ngũ tạng giống như lộn tung lên.

Hanagato Hitoshi sẽ không đối xử với cô như con gái.

Anh nắm lấy tay cô, không cần dùng nhiều sức đã vật cô ngã xuống. Một tay anh ghì cổ áo cô, tay kia vung lên trời toan đánh cô.

Sắc mặt Hikari hơi xanh xao, nhẹ nhàng cười nhạt một cái.

Cánh tay lực lưỡng của Hitoshi xé gió vùn vụt, rồi dứt khoát dừng lại, ngay trước mặt cô.

– Kỹ thuật của Hikari không tồi, đem sánh với em cũng người tám lạng, kẻ nửa cân. – Kazumi tặc lưỡi, nhún vai. – Nhưng đem so với anh trai em thì đúng là quá chênh lệch rồi.

– Ừ, dù sao xét về lực đạo, Hikari chẳng thể so được với Hitoshi. – Kirihito gật đầu đồng tình.

Hitoshi vẫn ghì chặt Hikari, cất giọng thâm trầm:

– Mau nói cậu thua.

Ánh mắt cô đỏ lên, tia máu chằng chịt trong đôi mắt sáng như pha lê, đôi môi rách một đường nhỏ khẽ rung lên:

– Tôi thua.

Anh buông cô ra, Hikari được nước đẩy anh ngã, rồi cúi gằm mặt bỏ đi.

Oga Kirihito ân cần bước lại trước mặt cô, nâng nhẹ gương mặt nhỏ nhắn đang cố giấu dưới lọn tóc vàng đẫm mồ hôi kia.

Lần đầu tiên Hikari nhìn Kirihito ở một góc độ gần thế này.

Nước mắt không kìm nổi, dần tràn ra khóe, đỏ hoe.

Người ta chỉ nhìn cô, cười nhẹ nhàng:

– Lần sau đừng tự làm tổn thương gương mặt xinh xắn của cậu nữa. – Kirihito rút một chiếc urgo trong túi áo đồng phục, cẩn thận dán vào vết trầy dưới mắt cô.

Hikari run lên bần bật, giật mình gạt tay anh ra, nhanh chóng bỏ đi.

Hanagato Hitoshi đen mặt, chứng kiến cảnh này mà bàn tay vô thức cuộn chặt thành quyền, gân tay nổi đầy trên những cơ bắp.

– Anh ra tay quá đáng rồi đấy, Hitoshi. – Kazumi không hài lòng mà bước lại chỗ anh trai mình, gằn giọng. – Hikari dù sao cũng là thiên kim tiểu thư, dù có học võ đi chăng nữa nhưng cũng không thể đọ sức với anh.

– Em bớt nói đi. – Hitoshi hạ giọng.

– Em không hiểu nổi anh luôn đấy. – Đôi chân cô giẫm mạnh xuống đất, giọng nói trầm khàn nâng lên. – Anh giở trò ấy làm gì, tự nhiên mang cô ấy ra làm vật đánh cược.

Bước chân của Hitoshi toan rời đi bỗng dừng lại, anh cố gắng nén sự giận dữ trong lòng mình xuống, kiên nhẫn giải thích với em gái mình.

– Em bênh cô ta làm gì? Anh chính là đang muốn giúp em trút giận đấy.

– Em chẳng giận gì Hikari cả. Trút giận gì chứ? – Kazumi ương ngạnh cãi.

Sự kiên nhẫn trong Hitoshi dần tiêu tan.

– Cô ta đang thích Kirihito đấy!

Đôi mắt của Oga Kirihito khi nghe câu nói đó như trợn ngược lên.

– Em biết. – Nhưng câu nói của Kazumi còn điềm nhiên hơn lại càng khiến cho hai người con trai kia được phen hết hồn.

– Hả? Em...

– Anh coi thường con gái quá rồi đấy! – Kazumi giận dữ đạp lên giày anh trai mình, nhấn xuống. – Em sớm đoán ra được rồi, anh nghĩ gì mà anh đoán ra được còn em thì không chứ?

Hitoshi nghệt mặt ra. Đúng rồi nhỉ, không lý nào anh nhìn thấu mà em gái anh lại không biết gì...

Chỉ có nhân vật chính Oga Kirihito kia vẫn ngây ngốc không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

– Em biết? – Hitoshi hét lớn. – Hanagato Kazumi, em coi cô ta như bạn thân, nhưng cô ta lại nuôi tình cảm với người yêu em, vậy mà em vẫn coi như không có gì?

– Anh ấu trĩ quá rồi, tình cảm là thứ có thể điều khiển sao? – Kazumi cũng không chịu thua, lớn tiếng lại. – Hikari chỉ sai nếu cậu ấy ngang nhiên câu dẫn Kirihito, nhưng cậu ấy đã không! Hikari đang rất cố gắng để quên Kirihito đi, em biết rất rõ, em có thể giận được sao?

Anh liền im bặt.

Kazumi nói không sai, ngay cả Hikari cũng đã từng thanh minh với anh câu này, nhưng anh căn bản không có tin cô.

Cô hít sâu một hơi, đẩy vào vai anh:

– Anh đấy! Hikari đợt này không nói chuyện với em, anh còn làm chuyện thêm rối rắm nữa. Nói cho anh biết, em rất thích Hikari, anh đừng có mà làm tổn thương cậu ấy.

Bị cô trách móc, Hitoshi mím nhẹ môi, tặc lưỡi bỏ đi.

Kirihito ngây ngốc đi lại chỗ bạn gái, méo mặt:

– Manabu thích anh sao?

Cô ngán ngẩm gật đầu. Oga Kirihito không quá tinh tế, nhìn qua có vẻ dịu dàng điềm đạm ra dáng người lớn, nhưng nội tâm anh vốn vẫn luôn vô tư, những cảm xúc của con gái căn bản anh không dễ để nhìn ra.

...

Tấm lưng cô khẽ trượt xuống cửa, hơi thở của Hikari dần nghẹn lại.

Hóa ra Kazumi vẫn luôn biết tình cảm của cô...

Nghe thấy động, Hikari vội vã bỏ đi. Cô vốn không định nghe trộm, chỉ là bước chân chưa rời đã nghe thấy Kazumi nhắc đến tên mình.

.

.

.

Đoạn đường này buổi tối thường rất vắng, đèn đường chập chờn, đường đầy sỏi đá, vì quanh khu này thưa thớt nhà dân, một góc hoang vu nằm ngoài rìa thủ đô.

Thế nên, những cuộc đua xe lâu lâu vẫn xuất hiện ở khu này.

Hitoshi ngồi bắt chéo chân trên chiếc moto phân khối lớn của mình, bộ đồng phục cùng chiếc cà vạt bị lệch vẫn chỉn chu trên người. Anh xoay nhẹ chiếc mũ bảo hiểm, ánh mắt liếc nhìn gương chiếu hậu.

Một cô gái nhỏ nhắn hiện rõ trên chiếc gương.

Manabu Hikari ngồi yên vị trên phiến đá phía sau, cùng với Kazumi, Kirihito và một toán nam sinh ngổ ngáo, tất cả cùng mặc những bộ đồng phục màu xám của học viện Stars.

Phía đối diện, một toán nam sinh khác với số lượng mấy chục người, bộ dạng dữ dằn, bặm trợn, có những thằng đô con không giống học sinh trung học lắm. Kazumi nhận ra hai đứa trong đám đó, là những tên đã trêu chọc cô mấy tuần trước trên phố.

Chúng nó nhìn cô chằm chằm đầy thú vị.

Cuộc đua xe này vốn chỉ có hai người, Hanagato Hitoshi, và một tên cầm đầu bên đấy.

– Này, Manabu. – Hitoshi hất cằm, quay lại nhìn cô. Anh mạnh mẽ ném chiếc mũ bảo hiểm trong tay anh về phía cô, Hikari luống cuống bắt lấy. Anh nhếch môi. – Cậu đua đi.

– Hả? – Kazumi phản ứng còn nhanh hơn cả Hikari, bất bình lên tiếng. – Hanagato Hitoshi, anh điên à?

Nhưng anh cố tình bỏ ngoài tai lời chửi rủa của em gái mình.

Hikari vốn sẽ rất ngạc nhiên, nhưng đối với tên này, cô tự đoán được điều gì điên rồ anh cũng dám nói, chỉ cười khẩy:

– Danh dự của Stars lại ném cho tôi sao?

– Không, không phải danh dự, mà là chính cậu. – Hitoshi đi lại chỗ cô, ngạo mạn. – Cậu đang là chiến lợi phẩm của cuộc đua này đấy, không muốn tự mình lấy lại tự do sao?

Ánh mắt Hikari mờ đi.

– Được, tôi đua. – Cô đứng phắt dậy, ném mũ bảo hiểm lại cho anh, rồi một mạch đi lại chiếc xe moto phân khối lớn dừng sẵn ở vạch xuất phát.

– Này! Đội mũ vào!

Hitoshi hét lớn, nhưng cô chỉ đáp lại anh bằng một cái nhếch môi hờ hững. Những ngón tay thon dài như búp măng đan vào mái tóc xoăn màu vàng óng, vuốt một đường rồi hất ra sau. Ánh mắt xanh như kim cương đen lại, thâm trầm.

Cô thản nhiên ngồi lên xe anh, nổ máy, bỏ mặc lời nhắc nhở đội mũ của anh.

– Sao đấy? Tên Hanagato đó lại đẩy một đứa con gái ra sao? – Tên thủ lĩnh cao trung Daiho nhìn thấy cảnh này lại cười lớn.

– Đừng nhiều lời! – Hikari lạnh lùng quát. – Bắt đầu đi!

Bộ dạng này của cô khiến cả hai bên giật mình.

Một tên luống cuống đếm ngược.

– Đồ điên này! Lại dám không đội mũ... – Kazumi tức giận lẩm bẩm.

Bàn tay Hitoshi sớm đã cuộn chặt lại nắm chiếc mũ bảo hiểm trong tay tưởng chừng như sắp bóp vỡ, anh giận tới cắn tím môi.

Hiệu lệnh xuất phát nổ ra, hai chiếc xe phóng một đường dài.

Bụi mù bay lên tới mờ mịt, tiếng gào thét cổ vũ vang ầm một góc thành phố, tiếng huýt sáo, tiếng kèn, tiếng bình phẩm đan xen nhau tạo nên một mớ hỗn độn khiến người khác không dám dây vào.

Hitoshi vội vàng đội mũ bảo hiểm vào, chạy lại một chiếc xe moto khác, nổ máy phóng đi.

– Hitoshi! Anh làm gì đấy? – Kazumi sửng sốt gọi với, nhưng anh sớm đã không còn ở đó nữa. Cô bực mình, giẫm chân. – Thật là...

Cánh tay Hikari vặn ga khẽ run lên...

Đây là lần đầu tiên cô lái chiếc xe này. Tuy xe phân khối lớn đối với cô không lạ lẫm, nhưng chiếc xe này không giống như những chiếc cô đã thử qua, trong lòng Hikari bất an lo lắng.

Cô đang dẫn trước, cách bên Daiho chừng năm mươi mét. Cánh tay run rẩy kia vẫn can đảm vặn ga.

Chiếc xe phía sau đột ngột tăng tốc.

Hikari hoảng loạn càng vặn mạnh ga hơn nữa.

Gió thổi ngược chiều, mạnh vô cùng... Bụi bay tung tóe...

Gã kia nhếch môi cười ngạo mạn...

– Manabu! Dừng lại!

Tiếng một người con trai gào lớn từ phía sau, khiến cô vô thức giật mình.

Phía trước là một cái bẫy giăng sẵn, chực chờ cô sa vào...

Bạn đang đọc Màu Nắng sáng tác bởi Mimi_Tamako
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mimi_Tamako
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.