Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nguyện Vọng và sự đánh đổi!

Tiểu thuyết gốc · 4185 chữ

Ngày 9 tháng 6 năm 2019.

Việt Nam, một tỉnh vùng quen biển nằm ở phía nam có tên gọi là Trà Vinh.

Nơi nào đó ở bên trong trung tâm Thành Phố Trà Vinh.

Hôm nay là ngày chủ nhật, một trong những ngày khiến con người ta cảm thấy thoải mái vì nó là ngày nghỉ.

Cũng giống như bao người thanh niên khác, Trần Thanh Chính sẽ được nghỉ ngơi một ngày sau một tuần làm việc mệt mỏi.

Trần Thanh Chính là một người không cha không mẹ, sống ở một căn nhà tạm bợ đã cũ kỹ cùng với một đứa em gái còn đang học lớp mười tại trường THPT của thành phố.

Nói đúng ra, Trần Thanh Chính không đủ tiền chi trả cho việc học của đứa em gái Trần Mộng Ngân nhưng vì đứa em gái này học rất giỏi và được nhận học bổng toàn phần cho nên Trần Thanh Chính không cần lo lắng về việc học phí cũng như tiền sinh hoạt nữa.

Nhưng đổi lại, Trần Thanh Chính không thường hay gặp Trần Mộng Ngân vì cô em gái này luôn ở trong trường học nội trú.

“Hè này Mộng Ngân lại tiếp tục học thêm ở trong trường rồi.” Trần Thanh Chính vừa đi vừa nghỉ, cậu ta nhìn vào dòng người, xe cộ đang vội vàng chạy qua ở quanh mình, nội tâm vừa buồn bã vừa cổ vũ cho Mộng Ngân.

Ít ra Mộng Ngân không phải là một kẻ thất học như bản thân cậu ta vậy.

Đi dạo một hồi, tiện tay mua một ổ bánh mì nóng để ăn sáng, kèm theo một ly nước mía đường ngọt liệm, Trần Thanh Chính cảm thấy cuộc sống như vậy là quả tốt khi so với những người còn đang nghèo khổ khác.

Trần Thanh Chính tính toán số tiền mà cậu để dành trong mấy tháng làm việc, khóe miệng nở một nụ cười.

“Hôm nay là chủ nhật, có lẽ Mộng Ngân không có ở trên lớp học, mình nên mua tặng cho em ấy một chiếc điện thoại mới.”

Trần Thanh Chính là một người rất chu đáo, hay nói đúng hơn là cậu ta muốn người thân sinh sống một cách tốt nhất, thường thì ở độ tuổi này mỗi người học sinh sẽ có được một chiếc điện thoại cảm ứng.

Mấy lần gặp nhau trước đó, Mộng Ngân luôn phải nhờ vào bạn bè để điện thoại cho Thanh Chính chứ không thể gọi điện trực tiếp, dù Mộng Ngân không nói nhưng Thanh Chính vẫn nhìn thấy sự buồn bã ở trong đáy mắt của cô em.

“Còn có tiền dùng để chi trả nhiều thứ nữa, dù rất ít khi ra ngoài nhưng Mộng Ngân vẫn cần tiền để đi chơi với bạn bè phải không?” Thanh Chính cười khẽ một tiếng, sau đó cậu ta tìm thấy một cửa hàng điện thoại di động.

Chi trả một số tiền khá lớn để mua được một cái điện thoại cảm ứng, Trần Thanh Chính vội vàng rời khỏi cửa tiệm.

Nhưng không ngờ, trời bỗng nhiên đổ mưa rào nặng hạt.

Một cảm giác kỳ lạ bỗng dưng xuất hiện ở trong lòng của Trần Thanh Chính.

Một cảm xúc khó chịu làm cậu ta bất an.

Keng! Keng!

Tiếng chuông từ cái điện thoại cục gạch vang lên bên tai của Trần Thanh Chính.

Tay của cậu ta vươn lấy chiếc điện thoại, ở đầu dây bên kia, ngay trên những dãy số điện thoại quen thuộc mà Mộng Ngân thường hay dùng, một giọng nói xa lạ, run rẩy vang lên:

“Anh có phải là Trần Thanh Chính không?”

“Mộng Ngân vừa gặp tai nạn đang ở phòng cấp cứu…”

Không đợi Trần Thanh Chính trả lời, những tiếng lới kia cứ hiển hiện bên trong tâm trí của cậu ấy, và rồi, bỗng chốc như cả thế giới này mất đi ánh sáng.

“Mộng Ngân…!” Trần Thanh Chính khó khăn gọi ra cái tên thân thuộc.

“Anh mau đến đây đi, bác sĩ nói rằng Mộng Ngân rất khó qua khỏi…!” Tiếng nói của cô gái bạn Mộng Ngân tiếp tục vang lên.

Rầm!

Sấm chớp phát ra tiếng gào thét dữ tợn, một tia ánh bạc xẹt ngang qua bầu trời giữa làn mưa nặng hạt.

Tiếng nói chuyện của những người ở bên đường, vài tiếng xe cộ vẫn còn chạy mặc dù trời đang mưa lớn.

Đối với Trần Thanh Chính, thế giới vốn dĩ tràn ngập sự hi vọng này đang xa dần.

“Mình phải đi đến bệnh viện…” Trần Thanh Chính vẫn còn không thể tin vào những gì mà cậu ta nghe được, điều đó làm cậu ta run rẩy.

Không kịp dùng bọc để bao lại cái điện thoại cảm ứng mà Thanh Chính vừa mua từ cửa hàng, không quan tâm đến nước mưa có thể làm cậu ta sinh bệnh, không nghĩ ngợi một chút gì, Trần Thanh Chính định nhấc chân chạy qua giữa cơn mưa với một mục đích duy nhất như thể nó là cả mạng sống của cậu, đó là gặp lại người em gái thân yêu kia.

Nhưng ngay khi Trần Thanh Chính vừa bước ra một bước, toàn thân cậu bỗng nhiên không thể động đậy, tâm trí bị bao phủ bởi một vùng bóng đêm gần như vô tận.

Lạnh lẽo, cô độc, héo tàn, một vùng bóng đêm tập hợp tất cả những thứ tối tăm nhất của thế giới này.

“Ngươi có nguyện vọng không?” Tiếng nói lạnh giá truyền ra từ vùng đất đen thẫm kia, Trần Thanh Chính hơi ngẩng đầu nhìn nhưng lại không tìm thấy ai là người đã nói chuyện.

Âm thanh này rất lạnh lùng, không hề có cảm xúc.

“Ngươi là ai?” Trần Thanh Chính cắn răng hỏi, cậu ta không có thời gian để tiêu hao ở đây, cậu phải trở lại với Mộng Ngân, em gái của cậu đang rất cần cậu ngay lúc này.

“Ta có thể đáp ứng mọi nguyện vọng của con người!” Âm thanh lạnh lẽo kia tiếp tục vang ra nhưng không phải để trả lời câu hỏi của Trần Thanh Chính.

“Vậy thì ngươi có thể cứu sống em gái của ta không?” Không hiểu tại sao, Trần Thanh Chính lại cất tiếng hỏi như thế.

Có vẻ như cậu ta đã tuyệt vọng tới mức trông chờ vào những thứ vốn dĩ không nên tồn tại trên thế giới này, những thứ giống như là kỳ tích…

“Có thể!” Âm thanh kia nhàn nhạt trả lời.

“Nhưng đổi lại, ngươi phải bỏ ra rất nhiều thứ, thậm chí là mạng sống và cả linh hồn!”

“Mặc kệ đánh đổi là gì, hãy cứu sống em gái của ta, ta sẽ cho người mọi thứ, dù cho đó là địa ngục, dù cho đó là núi đao biển lửa, ta không bao giờ hối hận!” Giọng nói của Trần Thanh Chính gần như là rít gào, cậu ta phải tìm lại cho Mộng Ngân cuộc sống như trước đó, dù cho cậu ta có trở thành một đống tro tàn bị cơn gió thổi bay rồi hòa tan vào thế giới rộng lớn này.

Thanh Chính nguyện hiến dâng ra hết thảy!

“Xác nhận nguyện vọng của Trần Thanh Chính, đối tượng số 2.015.226.”

“Tiến hành thực hiện nguyện vọng, thực hiện hoàn tất, đối tượng Trần Mộng Ngân đã được cứu sống, vì năng lượng dư thừa cho nên đối tượng đạt được sự cải tạo cơ thể, tuổi thọ gia tăng lên một trăm hai mươi, không thể bị bất kỳ bệnh tật gì ảnh hưởng, trí tuệ tăng cao.”

“Tiến hành khóa chặt linh hồn đối tượng Trần Thanh Chính, khóa chặt hoàn tất!”

“Tiến hành dịch chuyển đối tượng Trần Thanh Chính tiến đến Địa Ngục Không Gian!”

Hàng loạt những tiếng nói không cảm xúc cứ truyền ra từ khoảng không gian tối tăm kia.

Trần Thanh Chính dần dần mất đi tri giác, một vài hình ảnh thoáng hiện lên bên trong tâm trí của cậu.

Đó là cảnh vật bên trong bệnh viện của thành phố, một người con gái quen thuộc đang nằm trong phòng cấp cứu bỗng nhiên mở mắt trước sự kinh ngạc của những nhân viên y tế đang cố gắng cứu chữa cô ấy.

Đó là Trần Mộng Ngân, đứa em gái của Thanh Chính đã không gặp phải nguy hiểm gì nữa.

“Cảm ơn…” Trần Thanh Chính khẽ nói.

Tuy nhiên, một giọng nói lạnh lùng lại đánh thẳng vào tâm linh của cậu ta:

“Việc thực hiện nguyện vọng đầu tiên chỉ ở trạng thái tạm thời, nếu như nhiệm vụ đầu tiên của ngươi thất bại thì nguyện vọng của người sẽ bị hủy bỏ, đối tượng Trần Mộng Ngân sẽ chết!”

“Vậy à? Đây là sự đánh đổi!” Trần Thanh Chính xiết chặt nắm đấm, âm thanh ẩn chứa sự quyết tâm kiên định.

Hình ảnh bên trong bệnh viện bắt đầu mờ nhạt đi, Trần Thanh Chính dường như nghe thấy vài tiếng gọi của Trần Mộng Ngân.

“Mộng Ngân, hãy chờ anh trở về.”

“Anh hai sẽ cứu em!”

Địa Ngục Không Gian.

Một vùng đất nhỏ nằm giữa một khoảng không vô tận, không có ánh sáng mặt trời, không có đất đai hay cây cối nào, nơi này là một vùng đất chết đúng nghĩa.

Bỗng nhiên, một bóng người phát sáng xuất hiện, người đó chính là Trần Thanh Chính.

“Chào mừng đối tượng 2.015.226, Trần Thanh Chính tiến vào Địa Ngục Không Gian, nhiệm vụ đầu tiên sẽ bắt đầu sau mười phút nữa.”

Trần Thanh Chính nghe thấy tiếng nhắc nhở quen thuộc, lần này, cậu ta ngẩng đầu và nhìn thấy một vật thể hình tròn to khoảng một mét đang lơ lửng trên không trung, dù nó màu đen nhưng lại rất đặc biệt.

Nó không bị màu đen của không gian xung quanh che mờ mà là nó đang “phát sáng” theo một cách thần kỳ nào đó, màu đen của nó thật là tuyệt đệp và óng ánh, như thể ánh sáng của Mặt Trời áp đảo toàn bộ mọi nguồn sáng khác.

“Ngươi là thứ gì?” Trần Thanh Chính nhíu mày hỏi.

“Ta là… Tro Tàn!” Vật thể hình tròn màu đen nói như thế.

“Lại có người mới?” Một tiếng nói khác rơi vào tai của Thanh Chính, nó phát ra từ một hướng khác.

Trần Thanh Chính không kịp nghỉ ngợi Tro Tàn là cái quái gì, cậu ta liền quay đầu nhìn về hướng kia và nhìn thấy sáu người đang đứng ở đó.

“Người mới, chào mừng ngươi đến với Địa Ngục!” Một người đàn ông cao lớn nhàn nhạt nói ra.

“Này, Nguyễn Trình, không phải ông cũng là một người mới đến đây sao?” Một người thiếu niên khác với máu tóc màu bạc lên tiếng.

“Xin chào, Trần Thanh Chính phải không? Tôi là Lê Quang Khải, một học sinh bình thường.” Lê Quang Khải cười chào hỏi.

“Xin chào…” Trần Thanh Chính còn chưa thích ứng lắm.

Sáu người kia đều giống như Trần Thanh Chính, đều là người mới đến Địa Ngục Không Gian, chỉ là bọn họ ở đây đã được nửa tiếng đồng hồ rồi.

Tính luôn cả Trần Thanh Chính thì có năm nam và hai nữ.

“Có thật nơi này là địa ngục không?” Trần Thanh Chính nghi ngờ hỏi.

Bọn họ có thể nhìn thấy nhau vì có một bóng đèn đang phát sáng ở trung tâm, nơi này giống như một quảng trường nhỏ, xung quanh là những ngôi nhà ba tầng, có vẻ như chúng là nơi ở của những người đang ở Địa Ngục Không Gian.

“Mỗi người có mặt ở đây đều có nguyện vọng, nếu như thất bại trong việc thực hiện nhiêm vụ thì nguyện vọng kia sẽ bị từ chối.” Một cô gái bình tĩnh nói ra.

“Hân hạnh được gặp cậu, tôi là Võ Ngọc Như.” Võ Ngọc Như mỉm cười.

“Theo tôi nhìn nhận, nơi này là một nơi để chúng ta trả giá cho những nguyện vọng! Vì vậy hãy hoàn thành nhiệm vụ!” Võ Ngọc Như nghiêm nghị nói, khác hẳn với vẻ ngoài xinh đẹp và thân hình mảnh mai của cô ấy, rõ ràng, Võ Ngọc Như là một cô gái tự cường, luôn cố gắng bằng khả năng của bản thân chứ không phải là một người yếu đuối.

“Cô ta nói không sai, một tồn tại có thể đáp ứng nguyện vọng sẽ không đùa giỡn chúng ta làm gì và nó cũng không để ý đến sự nghi ngờ của chúng ta, nó chỉ cần chúng ta thực hiện nhiệm vụ mà nó đề ra mà thôi.”

“Chúng ta đã ký kết, giao ước bằng linh hồn!” Lê Quang Khải chậm rãi cất tiếng nói, một tia sáng trí tuệ thoáng hiện lên trong đáy mắt của cậu ấy.

Ngoại trừ Lê Quang khải, Võ Ngọc Như và người đàn ông cao to gọi Nguyện Trình ra thì những người khác có dáng vẻ rất bàng hoàng và sợ hãi.

“Tôi có thể trở về chứ?” Một người ngước nhìn quả cầu ánh sáng màu đen và hỏi với nét mặt thấp thỏm.

“Sau khi hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên thì các đối tượng sẽ được dịch chuyển trở về thế giới cũ trong thời gian ba ngày!” Tro Tàn lạnh lùng nói.

“Vậy thì nhiệm vụ đầu tiên có nguy hiểm gì không?” Cô gái còn lại trong nhóm lo lắng hỏi.

“Nguy hiểm đến mạng sống, tỷ lệ tử vong chín mươi lăm phần trăm.” Tro Tàn hờ hững nói.

“Chết người? Chín mươi lăm phần trăm?” Hai người nam và cô gái kia liền kinh hãi thốt ra thành tiếng, bọn họ ngồi bệch xuống mặt đất như thể không còn sức lực gì nữa.

“Thú vị.” Lê Quang Khải cười khẽ.

“Mình không thể thất bại!” Võ Ngọc Như trầm mặc tự nhủ trong lòng.

Nguyễn Trình bình tĩnh đánh giá từng người một rồi yên lặng, ông ta là người có sức mạnh lớn nhất nên bản thân cũng khá tự tin.

“Mình tuyệt đối phải hoàn thành nhiêm vụ!” Trần Thanh Chính xiết chặt nắm đấm, đôi mắt chăm chú.

“Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ngoài nguyện vọng được thực hiện ra thì chúng tôi có phần thưởng gì nữa không?” Lê Quảng Khải đột nhiên hỏi.

“Phần thưởng cho mỗi nhiệm vụ là điểm tích lũy.”

“Điểm tích lũy dùng để mua những vật phẩm có trong Địa Ngục Không Gian.”

“Lần đầu tiên tiến vào Địa Ngục Không Gian, mỗi đối tượng sẽ nhận được một trăm điểm tích lũy.”

“Thời gian cho đến khi nhiệm vụ đầu tiên bắt đầu còn năm phút, mời các đối tượng sử dụng điểm tích lũy có sẵn để khả năng hoàn thành nhiệm vụ tăng lên!” Tro Tàn nhàn nhạt nói.

“Vậy thì, ta muốn sử dụng điểm tích lũy!” Lê Quang Khải bước đến gần Tro Tàn rồi nói ra.

“Chỉ cần nói thầm hai chữ “Cửa Hàng” ở trong lòng thì các đối tượng có thể dùng điểm tích lũy.” Tro Tàn lạnh nhạt nói ra.

Trần Thanh Chính, Nguyễn Trình, Võ Ngọc Như, Lê Quang Khải hay ba người khác đều vội vàng nói thầm hai chữ “Cửa Hàng” ở trong lòng.

Ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy rất nhiều vật phẩm như thể hình chiếu ba chiếu hiện ra ở trước mắt, bọn họ còn thấy rõ giá trị điểm tích lũy của bọn họ có sẵn một trăm điểm.

Vật phẩm: dao quân dụng – 50 điểm tích luỹ.

Vật phẩm: thuốc chữa thương cấp 10 – 70 điểm tích lũy.

Vật phẩm: bom khói mười mét – 30 điểm tích lũy.

Vật phẩm: mắt kính môi trường – 20 điểm tích lũy.

Vật phẩm: viên thức ăn một ngày – năm điểm tích lũy.

Vật phẩm: viên năng lượng cấp 10 – 70 điểm tích lũy.

Vật phẩm: thuốc chữa bệnh – 100 điểm tích lũy.

Vật phẩm: áo giáp cấp 10 – 200 điểm tích lũy.

Vật phẩm: vũ khí cấp 10 – 200 điểm tích lũy.

Vật phẩm: bom mìn cấp 10 – 100 điểm tích lũy.

Vật phẩm: súng lục cấp 10 – 200 điểm tích lũy.

Vật phẩm: súng trường cấp 10 – 500 điểm tích lũy.

Vật phẩm: viên đạn súng lục, súng trường – 5 điểm tích lũy.

Vật phẩm: súng ngắm cấp 10 – 500 điểm tích lũy.

Vật phẩm: đạn súng ngắm – 10 điểm tích lũy.

Vật phẩm: thuốc tăng cường sức mạnh sơ cấp – 100 điểm tích lũy.

Vật phẩm: thuốc tăng cường sức mạnh tinh thần sơ cấp – 100 điểm tích lũy.

Vật phẩm: thuốc tăng cường khả năng phản ứng sơ cấp– 100 điểm tích lũy.

Vật phẩm: Huyết thống của các loài sinh vật sơ cấp – 500 điểm tích lũy.

Vật phẩm: Viên thiên phú tổng hợp sơ cấp – 1.000 điểm tích lũy.

Vật phẩm: Năng lực đặc biệt sơ cấp – 2.000 điểm tích lũy.

Vật phẩm: Chiến Giáp Công Nghệ Cao cấp 20 (có thể tiến hóa) – 2.000 điểm tích lũy.

Vật phẩm: Huyết thống của Ác Ma – 100.000 điểm tích lũy.

Vật phẩm: Huyết thống của Ma Sói – 100.000 điểm tích lũy.

Vật phẩm: Cánh của Thiên Mã – 50.000 điểm tích lũy.

Vật phẩm: Bom hạt nhân – 100.000 điểm tích lũy.

Vật phẩm: Máy bay thả bom – 50.000 điểm tích lũy.

Vật phẩm: Áo Choàng Tàng Hình – 80.000 điểm tích lũy.

Vật phẩm: Huyết thống của Thiên Sứ - 500.000 điểm tích lũy.

Vật phẩm: Chiến Hạm Vũ Trụ - 500.000 điểm tích lũy.

Vật phẩm: Bom Trọng Lực – 1.000.000 điểm tích lũy.

Vật phẩm: Mặt Trời loại nhỏ: 1.000.000.000 điểm tích lũy.

Vật phẩm: thuốc gia tăng tuổi thọ một triệu năm – 1.000.000.000 điểm tích lũy.

Vật phẩm: Tri Thức Của Hiền Nhân – 100.000.000 điểm tích lũy.

Vật phẩm: Tử Vong Thần Nhãn – 1.000.000.000 điểm tích lũy.

Nhìn hàng đống vật phẩm từ thấp cho đến cao, mọi người đều không khỏi ngây người, bọn họ nhìn thấy những loại thuộc gia tăng sức mạnh, tinh thần, tuổi thọ đủ khiến cho toàn thế giới loài người điên cuồng.

Tuy vậy, giá cả của những thứ đó vượt qua tầm tay của bọn họ vì vậy từng người bắt đầu trầm tư, suy nghĩ cách sử dụng 100 điểm tích lũy sao cho phù hợp nhất.

“Một cây dao quân dụng, một quả bom khói mười mét và một mắt kính môi trường.” Trần Thanh Chính nhanh chóng chọn lấy ba loại vật phẩm, thế là cậu ta sử dụng xong 100 điểm tích lũy.

Thời gian đi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc sau, Tro Tàn lạnh lùng nhắc nhở:

“Còn ba mươi giây chuẩn bị!”

“Đã đến thời gian, tiến hành dịch chuyển bảy đối tượng tiến vào hoàn cảnh thực hiện nhiệm vụ thứ nhất.”

Bảy người ngưng trọng nhìn vào Tro Tàn, bọn họ đã không thể làm gì hơn nữa ngoài việc thuận theo hoàn cảnh, bọn họ đều có một quyết tâm, một lý do để bọn họ sống sót, để hoàn thành nhiệm vụ này.

Bảy bóng người biến mất khỏi Địa Ngục Không Gian.

Lúc bọn họ tỉnh táo lại thì họ đã nhìn thấy bản thân đang ở ngoài một cái bìa rừng, dưới chân họ là một cái đồng cỏ xanh trải dài, bầu không khí trong lành khiến bọn họ cảm thấy thoải mái.

Xa xà là một dãy kiến trúc thô sơ làm bằng gỗ, hình như chúng là hàng rào chắn, bên trong dãy kiến trúc là những con người với làn da hơi ngăm đen, bọn họ ăn mặc lạc hậu, quần áo làm bằng da của thú vật, họ cầm trong tay vũ khí bằng sắt như những cây trường thương, mâu giáo dài.

Rất nhanh, giọng nói của Tro Tàn vang lên trong đầu của Trần Thanh Chính cùng với những người khác.

“Nhiệm vụ thứ nhất, sống sót trong 12 giờ đồng hồ!”

“Phần thưởng: 300 điểm tích lũy.”

“Hoàn cảnh: hoàng hôn phủ xuống, tử vong đồng hành!”

“Kẻ địch: Dạ Ma Trư tộc, đồng minh: bộ lạc con người!”

“Mức độ nguy hiểm: 0.5 sao!”

Mọi người liền củng cố một số thông tin trong đầu, Nguyễn Trình trầm giọng nói ra:

“Mức độ nguy hiểm nhiều nhất là mười sao, xem ra nhiệm vụ này không khó như chúng ta nghĩ.”

“Không chắc chắn lắm, đừng để những con số kia đánh lừa!” Võ Ngọc Như cẩn thận khuyên bảo.

“Thế giới này không phải là Trái Đất, hoàn cảnh giống như thời nguyên thủy, bộ lạc con người bắt đầu sử dụng sắt làm vũ khí, biết tụ tập thành quần thể nhưng có vẻ như cơ thể bọn họ rất cường tráng, mạnh hơn chúng ta, chỉ có Nguyễn Trình mới đủ so sánh với bọn họ.” Lê Quang Khải bình tĩnh phân tích trong khi cúi người nắm lấy một nắm đất cát, cậu ta còn ngửi mùi hương của những cây cỏ dại cao ngang vùng hông người trưởng thành.

“Cảm giác rất tốt, không khí trong lành, nếu như Trái Đất cũng có môi trường trong sạch như vậy thì hay biết mấy.” Trần Thanh Chính cảm khái một câu.

Bỗng nhiên, một người nam hơi gầy kêu to:

“Này Nguyễn Văn Phú, ông đang làm gì thế?”

Nguyễn Văn Phú là một người đàn ông có tuổi đời khoảng bốn mươi, dáng vẻ hơi mập mạp, ông ta đang đi đến gần mấy cây xanh bên trong rừng.

Nghe thấy tiếng kêu của Trần Phúc, Trần Thanh Chính và mọi người liền chú ý tới hành động của Nguyễn Văn Phú, nhờ đó bọn họ phát hiện rằng có những loại quả trái cây màu xanh như lưu ly trên những cây xanh kia, mỗi một quả trái cây đều tỏa ra hương thơm dịu nhẹ, kích thích bao tử của mọi người.

Nguyễn Văn Phú nghe tiếng gọi từ Trần Phúc, ông ta không quay đầu mà là trả lời với vẻ mặt cọc cằn:

“Tôi còn chưa ăn gì cho nên định hái mấy quả trái cây lót bụng.”

“Này đừng hành động lỗ mãng như thế chứ? Chúng ta đang ở một thế giới khác, coi chừng quả kia có độc đấy.” Cô gái tên Châu Anh Tuyền lo lắng lên tiếng.

Ở một thế giới xa lạ, ai cũng cảm thấy bản thân không an toàn, nội tâm luôn bất an, tình cảnh của nhóm người Trần Thanh Chính là như thế đấy.

“Haha, đừng nói nhảm, các người không biết điều tra thông tin của những quả trái cây này sao?” Nguyễn Văn Phú cười khinh thường trong khi vươn tay lên hái một quả trái cây rồi cắn một ngụm lớn, nước trái cây ngọt dịu tràn ngập trong khoang miệng làm ông ta biểu lộ vẻ mặt sung sướng.

“Ăn rất ngon!” Nguyễn Văn Phú cười hớn hở trong khi hái tiếp một quả nữa, theo như kích cỡ thì ba bốn quả mới làm ông ta no bụng.

Trần Văn Chính và mọi người thì không dám càn rỡ như Nguyễn Văn Phú, bọn họ liền tập trung nhìn vào mấy quả trái cây, một bảng thông tin hiển hiện ra trước mặt bọn họ giống như trò chơi vậy.

Vật phẩm: Lưu Ly Linh Quả

Cấp độ: 5

Thông tin: một loại trái cây giúp cho cơ thể sinh vật trở nên mạnh mẽ, gia tăng sức mạnh.

“Một loại trái cây giúp chúng ta đề cao sức mạnh ư?” Khi nhìn thấy thông tin này, hai mắt của Nguyễn Trình liền sáng lên trông thấy, ông ta là một vận động viên thể thao nên rất coi trọng sức mạnh của bản thân.

Những người khác, bao gồm Trần Thanh Chính đều định đến gần hái Lưu Ly Linh Quả, nào ngờ, một tiếng xé gió chói tai hòa lẫn cùng các âm thanh quái dị dồn dập phát ra từ một hướng.

Phốc!

Trước những đôi mắt hoảng sợ, một mũi tên dài một mét cắm thẳng vào phần tim của Nguyễn Văn Phú, máu tươi phun trào, gương mặt của ông ta bắt đầu co quắp lại thể hiện sự đau khổ, ngay sau đó, đôi mắt trợn trừng lên nhìn vào mấy chục người mặc da thú đang chạy nhanh tới gần đây.

“Có kẻ cướp linh quả!”

“Có kẻ cướp linh quả!”

“Bắt lấy bọn chúng!”

Bạn đang đọc Máu Lửa Và Tro Tàn sáng tác bởi taladaithan123

Truyện Máu Lửa Và Tro Tàn tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi taladaithan123
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.