Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mạt thế đến. Dịch bệnh bùng phát.

Tiểu thuyết gốc · 1425 chữ

Một lúc sau, có người mang theo một khẩu súng và hộp đạn hơn một trăm viên lên. Lâm Nhã nhìn mà mắt sáng như đèn đường chỉ hận không thể vồ lấy ngay lập tức. Thấy vẻ mặt đó của cậu, Phong Hạo liền thở dài bất đắc dĩ. Hắn nhận kẻ như thế nào làm đàn em vậy. Cầm được khẩu súng trong tay, cảm giác thích chí vuốt ve nó như báu vật. Mạt thế, vũ khí nào cậu cũng từng dùng qua. Duy chỉ có súng là thuận tay nhất nhưng cậu không đủ khả năng mua đạn nên đành sử dụng dị năng thay thế.

Lâm Nhã được đưa tới một căn phòng, cách bày trí đơn giản nhưng lại toát lên mùi tiền. Ở Lâm gia , cậu cũng chưa từng được xa hoa như này. Tiếc là chỉ được hưởng thụ trong mấy tiếng. Còn mấy người kia thì ngồi bàn công việc. Cũng đúng, đâu ai lại tin tưởng một người mới gặp qua mà cho ngồi bàn chuyện cùng. Bất quá cậu cũng không có gì gọi là tủi thân. Đơn giản, không quan hệ, không tình cảm. Chỉ là một đêm thôi mà, còn bị bỏ thuốc. Ai ngu ngốc đến nỗi nảy sinh tình cảm cùng bạn tình gặp một lần chứ! Cầm chắc súng trong tay, ngồi chờ từng phút trôi qua, 11 giờ đúng, mưa máu dần tạnh. Con người dần biến đổi. Nửa đêm, biến đổi hoàn tất. Cậu sẽ ngồi đây nửa tiếng, nếu hắn đến tìm cậu, cậu sẽ đi theo hắn. Lúc trước cậu có thể sẽ rời đi nhưng cậu không muốn bỏ lỡ chỗ ở tốt như này, hơn nữa ở đây còn có đầy đủ vũ khí nên cậu muốn thử xem hắn có phải loại người rác rưởi sẽ vứt bỏ kẻ khác để sống không. Nếu hắn là người như vậy, không còn nghi ngờ là cậu sẽ bỏ đi dù ở đây tốt thế nào.

Lâm Nhã không đổi sắc nhìn ra ngoài cửa sổ, đã có người biến thành zombie. Bên dưới đang loạn thành một đống nhưng phòng cậu hoàn toàn không nghe được cái gì. Quả nhiên là phòng tốt, cách âm cũng tốt. Cứ thế, cậu ngồi trong phòng đợi hết nửa tiếng, đến cái bóng cũng chả thấy. Lâm Nhã cười lạnh:

- Quả nhiên!

Con người mà, ai mà rảnh đi lo người khác trong tình cảnh này chứ!

Mở cửa phòng, cậu cảnh giác nhìn qua khe cửa, hoàn toàn không có zombie. An tâm đi ra ngoài, theo trí nhớ đi đến đại sảnh. Cậu thấy họ đang chiến đấu với zombie, không chỉ có những người cậu gặp mà còn có những người đồ đen đến hỗ trợ. Lúc cậu vào người nhiều bao nhiêu thì bây giờ số người đã giảm đến nỗi chỉ miễn cưỡng có thể đứng đầy đại sảnh. Điều này cho thấy số lượng zombie bên ngoài rất nhiều.

Có lẽ dự định bỏ đi phải gác lại rồi!

Nghĩ thế, cậu không ngại ngần nhập cuộc. Dù sao cậu không mong nơi này bị zombie phá. Trà trộn vào đám người, rút hai khẩu súng trong người ra, bắt đầu tham chiến. Đã lâu không được dùng súng chiến đấu, cậu thực sự trở nên điên cuồng. Đã lâu rồi cậu không được như vậy. Sống trong mạt thế khiến bản tính của cậu trở nên thiện chiến cùng điên cuồng. Biển zombie cậu thực sự không đối phó được nhưng chỉ vài con zombie cấp thấp chậm chạp hoàn toàn là sân chơi của cậu. Thân thủ của cậu không quá tốt nhưng có con mắt linh hoạt và tinh thần thép được tôi luyện nhiều năm. Trong lúc tất cả đang ngạc nhiên, run sợ thì cậu đã một mình giải quyết được một số lượng lớn zombie.

Phong Hạo đưa mắt nhìn sang bên này thì nhìn thấy hình bóng nhỏ bé linh hoạt của cậu. Hắn đầu tiên là sửng sốt sau đó thì chính là thưởng thức. Những cái vung tay, đá chân và từng chuyển động của cậu tựa như đang nhảy múa. Chiến trường này như trở thành sàn nhảy của cậu và cậu chính là người đang nhảy một điệu múa uyển chuyển,linh hoạt, quyến rũ động lòng người nhưng lại vô cùng kiên cường, mạnh mẽ. Sự xuất hiện của cậu làm tinh thần của tất cả nâng cao, đều một lòng muốn giải quyết cho hết đám xác sống.

Cuối cùng, cửa biệt thự đã đóng lại được, nhốt đám zombie kia ở bên ngoài. Cứ tưởng đã yên tĩnh được một lúc, một tiếng gọi vang vọng lên khắp đại sảnh:

- Phong ca!

Lâm Nhã tò mò lại gần thì thấy lưng Phong Hạo chảy máu chi chít vết thương. Nhìn quanh một lượt, ai cũng trong tình trạng kiệt quệ, sức cùng lực kiệt. Cũng đúng! Đâu phải ai cũng có thể tận hưởng zombie như Lâm Nhã. Quay lại nhìn Phong Hạo, cậu tiến lên, nhìn xuống hỏi:

- Anh ta bị làm sao?

- Chỉ tại tôi sơ xuất, Phong ca vì chắn cho tôi mà bị thương

Giật mình, Lâm Nhã cứ tưởng hắn là kẻ tham sống sợ chết nhưng có lẽ không phải. Kẻ có thể chắn thương cho người khác thì không phải loại người đó. Nếu vậy, cậu cũng không ngại giúp một tay.

- Nếu bị zombie cào, có thể trở thành zombie.

Câu nói như viên đá ném vào mặt hồ. Cao Lãng nhào lên, gấp gáp:

- Cái gì, cậu nói cái gì? Đừng có hàm hồ. Anh Phong mà có thể bị biến thành cái dạng kia sao?

Vương Tề tiến lên, đứng chắn trước Cao Lãng nhìn Lâm Nhã thâm sâu, thật khác với dáng vẻ nhiệt tình ban nãy:

- Cậu đã nói thế có nghĩa là cậu biết cách cứu?

Lâm Nhã không trả lời, chỉ tiến tới cầm lấy chai rượi trên mặt bàn ngắm nghía. Một lúc sau, cậu mới nhìn thẳng Phong Hào nở nụ cười quyến rũ:

- Không chắc nhưng chắc chắn là cách duy nhất! Anh tin không?

Phong Hạo cũng không muốn tùy tiện đặt mạng sống của mình vào tay người khác nhưng nhìn đến nụ cười kia, cặp mắt cong cong ấy, hắn nhận thấy người này, hắn có thể tin tưởng. Hơn nữa trong tình cảnh này, đây là cách duy nhất. Hắn gật đầu:

- Tôi tin!

Ý cười trên mặt Lâm Nhã thu lại, quay sang nói với Vương Tề:

- Tôi cần một căn phòng trống, chỉ tôi với hắn và bông băng thuốc gạc.

Vương Tề nhìn Phong Hạo một chút, liền đồng ý.

Vào phòng, Lâm Hạo nhìn lướt qua một lượt, khá vừa ý. Căn phòng có giường, sopha và bàn uống nước. Đặt hộp y tế lên mặt bàn, chỉ chiếc sopha:

- Ngồi xuống đi!

Thấy thái độ trước sau của Lâm Nhã thay đổi, Phong Hạo thuận miệng nói đùa:

- Đàn em sáng mới nhận đến tối đã muốn chạy đi rồi sao.

Lâm Nhã hừ một tiếng, không quay lại chỉ chăm chú lục lọi hộp y tế:

- Tôi chưa từng là đàn em của anh

Nghe thấy tiếng cười nhẹ, Lâm Nhã mới phát hiện tên này vừa nói đùa. Cậu cũng không nghĩ tên mặt lạnh này sẽ nói đùa nên liền quay mặt lại nhìn chằm chằm hắn. Bất quá hắn chỉ cười trong một khoảng khắc rồi lại quay về vẻ mặt ban đầu. Xác định hắn không có cười nữa, cậu liền quay lại tiếp tục.

- Sao lại muốn cứu tôi? Không nhận đại ca chẳng lẽ lại vì đêm hôm đó mà...

Hắn cố tình không nói hết nhưng Lâm Nhã vẫn có thể hiểu ý tứ trong đó. Cậu dừng tay, quay lại nhìn hắn, cười vô cùng dụ hoặc:

- Nếu anh muốn tìm đàn em thì tôi không nhận đâu nhưng nếu anh muốn phục vụ trên giường thì tôi sẵn sàng đấy. Nói thật...cơ thể anh rất hợp ý tôi, anh có phải gay không? Tôi là gay. Tôi thích đàn ông nên không hề ngại. Nhưng mà giá phải trả thì cao lắm, chưa chắc anh trả nổi?

- Bao nhiêu- Phong Hạo nhướn mày tỏ vẻ tò mò

- Một ....đời....!- Lâm Nhã rướn người, ép sát vào Phong Hạo, vươn qua bên tai hắn thổi khí như dụ hoặc mà nói

Bạn đang đọc Mạt Thế Trùng Sinh Chi Thay Đổi Số Phận sáng tác bởi Tonnhuocvu

Truyện Mạt Thế Trùng Sinh Chi Thay Đổi Số Phận tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tonnhuocvu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.