Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mưa máu

Tiểu thuyết gốc · 1455 chữ

Mưa máu, đúng như cái tên. Những giọt nước mưa mang theo sắc đỏ và mùi tanh giống như máu. Không chỉ vậy, bên trong còn chứa virus gây nên dịch bệnh. Chỉ cần sức đề kháng không đủ, tất cả những người đó sẽ biến thành zombie. Số còn lại chia thành hai loại: người thường và người thức tỉnh dị năng. Người thức tỉnh dị năng có thời gian ủ bệnh không giống nhau. Có người là ngay ngày hôm sau, có người một tuần giống như Lâm Nhã, cũng có người phải đợi vài năm. Ngồi trong xe nhìn màn mưa máu, kiếp trước, cậu ở trong căn nhà nhỏ một mình trải qua một màn này. Sau đó, cũng một mình bước những bước đầu tiên ở chốn khốc liệt này, nhiều lần suýt chết nhưng lại túm được chút hi vọng để mà sống tiếp. Trải qua mười năm mạt thế ấy, không có ai đơn thuần. Cả đứa trẻ năm tuổi cũng biết lừa đảo, cướp bóc nhưng cố tình, cậu lại gặp được những người vẫn còn tình người trong thời đại ấy nên vẫn giữ lại được chút gọi là con người. Vì thế cậu mới lập đội, tin tưởng lẫn nhau mà sinh tồn. Ấy thế mà lại bị hai người thân quan trọng nhất trong kiếp trước đạp vào biển zombie. Tự vị lúc ấy quả thật có chút vi diệu. Đau đớn? Vụn vỡ? Tuyệt vọng? Không, lúc ấy cậu chỉ muốn sống, chỉ muốn trả thù rồi sống một cuộc sống bình yên đến khi chết già. Kiếp này, Lâm Nhã quả thật muốn yên ổn nhưng nếu có cơ hội, cậu chắc chắn sẽ khiến chúng trả giá.

Khi cậu đang nghĩ thì những người trong xe cũng nhận ra điều bất thường, ờ đúng, mưa màu đỏ với tanh thì làm sao bình thường được. Chử Dương liền mở cửa sổ xe rồi đưa tay ra hứng sau đó đưa lên mũi ngửi:

- Phong ca, cơn mưa này có mùi tanh....Giống máu!

Nghe xong, Cao Lãng giật mình quay sang. Phong Hạo cũng hơi ngạc nhiên nhưng không biểu hiện ra nhiều.

Lăn lộn trong giới mà biểu hiện thất thố dễ vậy thì thôi chết sớm đi cho rồi!

- Lái xe, nhanh quay về. Đừng lê mề!

Dứt khoát thật.

Tiếp theo là một tràng kinh ngạc của Lâm Nhã. Đậu xanh rau má, chỉ khuôn viên này thôi đã rộng ít nhất 1000m2 rồi chưa tính cái biệt thự to đùng kia. Nhìn quanh đánh giá xung quanh thì bên ngoài chỉ có vài người đứng canh gác, thân thủ có vẻ không tồi. Càng vào trong thì người càng nhiều. Đa số đều mặc đồ đen, nhìn thập phần âm u.

Nếu mấy người này đều bị biến thành zombie, Lâm Nhã tự hỏi cậu có thể toàn thây mà trở ra khỏi đây không? Từng này người mà một tuần sau dị năng mới kích hoạt mà thời kì đầu dị năng còn yếu, làm sao mà đánh lại được? Không lẽ bỏ mạng ở đây.

Nghĩ vậy ,cậu đưa mắt nhìn tên đầu sỏ, lửa giận ngùn ngụt không thể nào dập tắt được.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt Lâm Nhã hay cậu biểu hiện quá rõ ràng, Phong Hạo liền liếc qua nhìn, hỏi:

- Có chuyện gì?

Còn có chuyện gì được nữa, tên điên này, ngươi đưa ông đây đến đây làm gì?

- Không có gì. Chỉ là thấy nơi này thật đẹp.

- Chút nữa đưa đồ cho cậu

Khốn kiếp, giờ ông nói không cần ngươi có chịu thả người không?

- Cám ơn!

Bước xuống xe, Lâm Nhã cứ nghĩ sẽ có một quan gia đứng tuổi mang dù ra. Ngoài ý muốn lại là một người quen: Vĩ Dục. Cậu còn nhớ, lúc bị bao vây ở biển zombie, trên xe có hơn mười người nhưng chỉ có duy nhất người này là định nhảy xuống cứu cậu. Nghĩ đến đây, cậu không hề keo kiệt mà hướng Vĩ Dục cười cảm ơn. Vị Dục ngẩn người nhìn cậu. Còn một người khác cũng đang nhìn cậu, người thu trọn bộ màn này vào trong mắt: Phong Hạo. Bước vào bên trong căn biệt thự xa hoa, cứ tưởng sẽ có người hầu kẻ hạ đứng chật nhà nhưng lại ngoài ý muốn, bên trong chỉ có được mấy người. Một là Vĩ Dực, hai là một người đàn ông ngoài ba mươi-Vương Tề và một cậu trai trẻ trạc tuổi Lâm Nhã trông nho nhã, thư sinh tên Lý Tiểu Vũ. Thấy họ bước vào, tất cả đều quay ra.

- Yo, anh còn tưởng chú bị Từ gia làm chết ở xó nào rồi chứ.- Vương Tề xuồng xã

Lý Tiểu Vũ huých tay Vương tề, lườm rồi hướng bọn họ vẫy tay chào:

- Phong ca.

Lúc này, Lâm Nhã mới ló người ra từ đằng sau Vĩ Dục. Cả hai người trong phòng đều hướng cậu nhìn rồi lộ vẻ mặt ngạc nhiên. Vương Tề tiến lên, đi vòng quanh ngắm nghía cậu:

- Chao ôi. Tiểu bạch thỏ ở đâu thế này? Nhìn đẹp thật.

Lý Tiểu Vũ cũng muốn tiến lên nhìn nhưng phải nhịn lại. Cậu không thể thất thố như Vương Tề được, chỉ hướng Phong Hạo nhìn, ý tứ quá rõ ràng. Đối mặt với ba con mắt tò mò, hắn chỉ lên tiếng:

- Người mới, đàn em của tôi!

Dứt lời, cả ba đều sửng sốt. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào Lâm Nhã. Có tìm tòi, có tò mò, có nghiền ngẫm nhưng nhiều nhất là kinh ngạc. Đứng trước ba đôi mắt nhìn chằm chằm, Lâm Nhã quả thực không được tự nhiên nhưng vẫn cố duy trì nụ cười, vô cùng lễ phép:

- Chào mọi người. Em là đàn em của Phong ca. Lâm Nhã

Lúc này, mọi người mới dời ánh mắt của mình đi. Vương Tề vô cùng nhiệt tình:

- Nhóc con, tôi ở đây lớn tuổi nhất. Cứ gọi tôi là Vương ca.

- Dạ, Vương ca!

- Cứ gọi tôi Lý Tiểu Vũ. Đằng nào cũng gần tuổi nhau.

- Tôi là Lâm Nhã

Chào hỏi hai người họ xong, Lâm Nhã bắt đầu quay sang, đưa tay mình ra trước Vĩ Dục, nở một nụ cười chân thành. Đúng, là chân thành. Không phải ai cũng có gan nhảy vào biển lửa như thế để cứu người đâu. Vậy nên cậu hoàn toàn cảm kích trước Vĩ Dục. Lần này, tất cả mọi người đều ngẩn người. Ngay cả Phong Hạo cũng không nghĩ cậu sẽ nhiệt tình như thế, hắn thật sự có chút không vui. Đối mặt với hắn, cậu cũng chỉ toàn cười lấy lệ thế mà với người mới gặp lần đầu lại có thể chân thành như thế. Hắn thật sự không nắm bắt được cậu. Những người khác cũng vậy, chẳng qua với họ, người lạnh lùng nhất vốn không phải Phong Hạo mà chính là Vĩ Dục. Gã quả thật vô cùng ít nói ít cười. Nói theo cách của gã thì chính là nhàm chán, không gợi lên được hứng thú của gã. Còn Phong Hạo khi ở chung với bọn họ ít nhiều sẽ có tí biểu cảm như cười lạnh, nheo mắt, nhếch miệng...

Vĩ Dục cũng không nghĩ cậu sẽ chào hỏi gã. Thường thì khi thấy hắn cầm dù, mọi người sẽ nghĩ hắn là quản gia hay người hầu mà xem nhẹ gã. Chẳng qua, gã không quan tâm nên không ai biết hắn là người nắm vị trí thứ tư trong Phong gia. Thế mà cậu nhóc này lại đưa tay ra với gã. Gã cũng không keo kiệt mà bắt tay cậu giới thiệu:

- Vĩ Dục

Sau một hồi, cậu hiểu được tất cả những người này đều là chiến hữu kề vai sát cánh chiến đấu với Phong Hạo. Họ vô cùng tín nhiệm hắn. Cậu nở một nụ cười lạnh. Vài tiếng nữa thôi, thật tâm hay giả ý đều có thể nhìn thấu. Nếu hắn ta thực sự quan tâm đến mấy người này, cậu cũng có thể miễn cưỡng theo hắn. Thoạt nhìn ở đây vô cùng kiên cố, có đất nên có thể trồng rau, không sợ chết đói. Hơn nữa, ở đây cũng có vũ khí chiến đấu, cậu sẽ không phải lo sẽ có người xông vào nhà đoạt đồ. Còn nếu hắn bỏ mặc những người khác chỉ lo cho bản thân, hừ, cậu sẽ tiêu sái mà ra đi. Ở cùng loại lão đại này, sớm muộn cũng trở thành pháo hôi.

Bạn đang đọc Mạt Thế Trùng Sinh Chi Thay Đổi Số Phận sáng tác bởi Tonnhuocvu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tonnhuocvu
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.