Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thủy Quỷ

1380 chữ

“Kiên trì một chút.” Diêm Ninh hét to, nhảy xuống hồ, cũng may Lý Phỉ Phỉ ngã cách bờ không xa, Diêm Ninh mau chóng liền bơi được tới gần nàng.

“Ta đi gọi người!” Tiểu Lam thấy Diêm Ninh bơi thực giỏi, mau chóng chạy đi gọi người hỗ trợ.

Diêm Ninh đã đến bên cạnh Lý Phỉ Phỉ, nhanh chóng đem nàng ôm vào trong ngực, nâng đầu nàng ra khỏi mặt nước: “Đừng sợ, mau hít thở đi!”

Lý Phỉ Phỉ đã sợ đến mất vía, liều mạng hít thở, nhưng khí quản sớm đã tràn đầy nước đột nhiên hít khí làm nàng bị sặc đến mức sắc mặt trắng bệch.

Cứ như vậy cũng không phải biện pháp tốt, mau chóng đưa nàng lên bờ mới được, hắn dùng sức lôi Lý Phỉ Phỉ vào bờ, nhưng có dùng sức cở nào cũng không thể kéo đi được.

Lý Phỉ Phỉ đột nhiên hét lớn: “Dưới nước có gì đó quấn lấy chân ta?”

Diêm Ninh kinh ngạc, mau chóng ôm đầu Lý Phỉ Phỉ lau nước trên mặt nàng nói: “Phỉ Phỉ ta là Diêm Ninh.”

Lý Phỉ Phỉ đang giãy dụa nhưng khi nghe tới tên Diêm Ninh nháy mắt liền bình tĩnh lại, nàng mở mắt ra, thấy được người mình thương nhớ, cảm xúc lẫn lộn nhất thời không nói nên lời.

“Nghe lời ta, một lát ta với người trầm xuống nước, ngươi nhất định phải bình tĩnh, 30 giây, ráng nín thở 30 giây, ta nhất định sẽ mang ngươi lên!” Diêm Ninh nói xong, không đợi Lý Phỉ Phỉ trả lời liền lặn xuống.

Lý Phỉ Phỉ hít một hơi cũng chậm rãi trầm xuống.

Tình nhân hồ nước rất trong, nhưng vì buổi tối ảm đạm không có ánh sáng nên tầm nhìn rất thấp, Diêm Ninh men theo cơ thể Lý Phỉ Phỉ lặn xuống, một tay nắm lấy chân nàng một tay bắt được một cánh tay lạnh lẽo.

“Gì đây?’ Diêm Ninh trong lòng kinh hãi, mở to mắt trong nước nhìn.

Một khuôn mặt trắng bệch chậm rãi hiện ra trước mặt Diêm Ninh, gương mặt vết thương chồng chéo, hốc mắt trống rỗng, chiếc lười thật dài quỷ dị đung đưa trong nước.

“Thủy quỷ? Diêm Ninh không chút do dự đấm một cái vào gượng mặt đó, thủy quỷ ăn đau, nhất thời tức giận càng bóp chặt chân Lý Phỉ Phỉ, bị đau đột ngột nàng không nhịn được la lên, nước trong hồ lập tức tràn ngập trong miệng.

Lý Phỉ Phỉ thống khổ giãy giụa làm Diêm Ninh có chút khẩn trương, móc trong túi một cây ngân châm châm vào đầu ngón tay của mình, máu tươi lập tức tràn ngập trong nước, Diêm Ninh lầm rầm niệm chú:

“Thiên địa huyền tông, càn khôn trấn pháp, y luật phụng mệnh, thần công đế tuyên. Sắc!”

Ngân châm phát ra ánh sáng chói mắt, thủy quỷ rốt cục cũng sợ hãi tính chạy nhưng Diêm Ninh không buông tha, đem ngân châm phóng ra châm vào giữa chân mày thủy quỷ, nó kêu gào thảm thiết vùng vẫy làm nước trong hồ dậy sóng, rồi nhanh chóng hóa thành bọt khí biến mất.

Diêm Ninh quay đầu nhìn lại Lý Phỉ Phỉ, nàng đã mất đi ý thức, đang lơ lửng trong nước rong rêu bám hòa quyện với làn tóc bồng bềnh toàn thân được ánh trăng chiếu rọi, cảnh tượng đẹp đến mức Diêm Ninh nhìn đến mất hồn, hắn nhanh chóng lắc lắc đầu lấy lại tinh thần, một hơi đem nàng trở lại bờ.

Hắn mang Lý Phỉ Phỉ đặt trên bãi cỏ, trong lòng có chút thắc mắc: “Tại sao tình nhân hồ này lại có thủy quỷ?” nhưng chợt thấy Tiểu Lam cùng bảo an đi tới, hắn do dự nhìn Lý Phỉ Phỉ còn đang hôn mê một thoáng rồi dứt khoát bỏ đi, nhanh chóng tiến vào rừng trúc, lặng lẽ núp vào.

Tiểu Lam sốt ruột chạy lại đẩy Lý Phỉ Phỉ: “Phỉ Phỉ! Ngươi mau tỉnh lại a!”

Một số nữ sinh biết cấp cứu nhanh chóng tiến tới giúp Lý Phỉ Phỉ hô hấp nhân tạo, một lúc sau nàng ho khan vài tiếng nôn ra rất nhiều nước rồi mới từ từ tỉnh lại, chưa kịp mở mắt nàng liền la to: “Diêm Ninh! Diêm Ninh đâu rồi?”

Tiểu Lam sửng sốt: “Ngươi gọi ai?’

Lý Phỉ Phỉ mở to mắt nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng Diêm Ninh, nhưng hắn đã sớm đi mất, nàng cúi mặt rầu rĩ nói: “Ta lúc nãy có gặp hắn, là hắn cứu ta.”

“Diêm Ninh! Tên tiểu tử mất tích kia?” Tiểu Lam có chút không tin nói; “Ngươi có phải gặp ảo giác không?”

Lý Phỉ Phỉ nghiêm túc lắc đầu: “Ta không nhìn lầm! Hắn đã trở lại.’

Tiểu Lam hồi hộp trước ngực không ngừng phập phồng, khiến các nam nhân xung quanh lập tức hướng sự chú ý tới, nàng nói: “đầu tiên ngươi đừng động đậy nhiều, ta đưa ngươi đến bệnh viện đã, Lý thúc thúc mà biết chuyện này, ta liền thê thảm!’

Lý Phỉ Phỉ bị Tiểu Lam nhắc nhở, cũng khẩn trương, hướng mọi người xung quanh nói: “chuyện đêm nay các ngươi đừng nói cho ba ba ta biết nha!” nói xong nàng liền vịn lấy Tiểu Lam nhanh chóng rời đi.

Diêm Ninh nhìn bóng dáng Lý Phỉ Phỉ rời đi thở dài nói: “Vì cái gì mà ngươi một hai lại muốn gặp một tên không ra gì như ta?’

……

Một lúc sau bờ hồ cũng đã an tĩnh trở lại, Diêm Ninh mới chậm rãi từ trong rừng trúc bước ra, bộ đồ trên người ướt đẫm, nhưng hắn mặc kệ, trong lòng hắn đang suy nghĩ tại sao tình nhân hồ này lại có quỷ.

Thủy quỷ chính là người chết chìm mà thành, một thủy quỷ bình thường cũng giống như là cô hồn dã quỷ trên mặt đất, chúng chỉ du đãng trong nước, chỉ số thông minh rất thấp, chỉ có một mục đích duy nhất, đem người sống kéo xuống nước dìm chết, biến thành kẻ thế thân cho chúng đi đầu thai.

Lúc Diêm Ninh đánh nhau với Cửu Bảo Điền Quang nhìn thấy nữ quỷ quản lí, ả ta chính là thủy quỷ hóa thành lệ quỷ.

Mỗi năm người chết chìm rất nhiều, nhưng muốn trở thành thủy quỷ không phải việc đơn giản, điều kiện cơ bản nơi chết chìm phải là nơi tụ âm. Có câu cửa miệng: sơn nam thủy bắc thì dương ngược lại là âm, nếu sông hồ ở vị trí ngược lại này dân gian hay gọi nước lặng hoặc là âm hà.

Diêm Ninh quan sát phong thủy địa thế tình nhân hồ một lát, đây là một cái tụ linh phong thủy đơn giản, không có vấn đề gì đặc biệt, cũng không có điều kiện gì để tạo thành thủy quỷ cả. “Vậy thủy quỷ vừa rồi xuất hiện như thế nào?”

“Nếu phong thủy không có vấn đề, vậy vấn đề duy nhất nằm trong lòng hồ.”

Diêm Ninh đi đến cạnh hồ, lấy ra một cây ngân châm, đem nhúng xuống nước, rồi cầm lên quan sát, ngân châm đã bị âm khí xâm nhiễm, toàn thân hóa thành màu đen, hắn nhìn cái hồ lẩm bẩm: “Cái hồ này có vấn đề, gần nhất hẳn là từng có người chết.”

Hắn lắc đầu, đem cái thân thể ướt đẫm trở về ký túc xá. Bác gái quản túc đã đưa chăn đệm tới cho Diêm Ninh, hai người Tào Lộc cùng Lữ Thái cũng đã tỉnh đang dựa vào đầu giường hút thuốc thấy Diêm Ninh về nên tò mò hỏi: “Ngươi mới đi đâu về vậy?’

Tào Lộc cười bỉ ổi: “Quần áo ướt đẫm, tắm uyên ương à?”

“ta đi ăn trộm.” Diêm Ninh không muốn giải thích, nhưng bỗng nhiên nghĩ cái gì liền nhìn Tào Lộc đánh giá một phen: “Lão Lộc ta cho ngươi một cơ hội làm cá mặn xoay đầu, ngươi có làm hay không?’

Bạn đang đọc Mao Sơn chi âm dương quỷ y của Quỷ Khốc Lão Hủ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Uminhlinhmieu
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.