Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không thể gặp lại

1484 chữ

“Nếu ta thắng, hai ngươi nhận ta làm lão đại, về sau ta nói các ngươi làm gì các ngươi liền làm như vậy , không được oán trách.” Diêm Ninh nói

Tào Lộc cũng Lữ Thái nhìn nhau do dự, thấy vậy Diêm Ninh nói thêm: “Yên tâm đi ta sẽ không để các ngươi làm chuyện trái với lương tâm, cũng không cần các ngươi bưng trà rót nước, ta muốn mang các ngươi đi làm đại sự!”

Cả hai lại nhìn nhau, sau đó Tào Lộc nói: “Nếu ngươi thua, ngươi sẽ trở thành tiểu đệ chúng ta, còn phải mời chúng ta ăn cơm một tháng ngươi thấy sao?”

“Được thôi” Diêm Ninh tươi cười hớn hở nói.

Tào Lộc âm thầm đắc ý: “tiểu tử này mới đến, không biết bác gái quản túc lợi hại như thế nào, đến lúc đó cho tiểu tử ngươi ăn khổ. Hắc hắc hắc…”

Trong lòng Diêm Ninh lúc này cũng có tính toán: “Việc đem nữ sinh vào ký túc xá với mình dễ như trở bàn tay, mình đã sớm có kế hoạch chuyện hai người bọn họ làm tiểu đệ của mình đã chắc như đinh đóng thuyền, ít nhất sau này ở đại học Kiến Châu này làm việc, cũng có hai trợ thủ cho mình rồi.” hắn cười khoái chí trong lòng.

Ba người trong lòng ai cũng nghĩ mình sẽ không chịu thiệt nên rất vui vẻ, sau khi mặt trời lặn, A Thái cùng Lão Lộc cũng đã say đến không còn ra hình người, chỉ còn mỗi mình Diêm Ninh là tỉnh táo.

Thân thể Diêm Ninh trải qua Phương Sỹ Thiên huấn luyện, nói bách độc bất xâm cũng không quá lời huống chi chỉ là mấy lon bia tầm thường như này không thể nào làm Diêm Ninh say được.

“Hai tên gia hỏa này, không nghĩ uống tệ như vậy.” Diêm Ninh buồn bực đem hai người khiêng lên giường, xong xuôi hắn ngồi trong phòng một chút lại chịu không nổi mùi vị xung quanh nên quyết định ra cửa tản bộ.

Trường đại học này như một thị trấn nhỏ, có khu vui chơi hồ nhân tạo, cái gì cần đều có, Diêm Ninh thong thả bước trên con đường nhỏ của rừng trúc, không khỏi có chút thất thần, không nghĩ tới mình còn có thể vào đại học.

Hắn gọi cho Hình Chính hỏi thăm một chút, biết được Y Y còn chưa tỉnh nên cũng vô pháp đi thăm.

Diêm Ninh thở dài, Ngô Môn y thuật có phương pháp tái tạo lại tay chân, nhưng yêu cầu nguyên liệu đặc biệt trân quý, hiện tại Diêm Ninh chưa tìm được.

Nghĩ đến đây, Diêm Ninh chợt nhớ đến bộ dáng cỏ Đứt Quãng : “Còn hai năm, nếu không tìm được Đứt Quãng chính mình cũng không thể sống được.”

Phạm Vô Cứu tới quá đột ngột, Phương Sỹ Thiên chưa kịp nói cho Diêm Ninh biết nơi có Đứt Quãng, mà hiện tại còn hai năm nói dài cũng không dài nói ngắn cũng không ngắn, nếu không tìm ra nó, hai năm sau hắn sẽ hồn phi phách tán.

Đang buồn rầu, đột nhiên hắn phát hiện mình đã ra khỏi rừng trúc, trước mặt hắn là một mảnh hồ nhân tạo lớn, mấy con thiên nga đang nô đùa trên mặt nước, những chiếc ghế dài trên bờ hồ có không ít đôi nam nữ đang ngồi thì thầm với nhau.

“Đừng nói với ta đây là tình nhân hồ nha?” Diêm Ninh sửng sốt không nghĩ tới, đi bậy bạ một hồi lại tới được đây, nhìn thấy từng đôi tình lữ ân ái trong lòng hắn có chút buồn bực: “chính mình lớn như vậy còn chưa thử qua mùi vị của tình yêu a, vậy mà lại tới đây ăn cẩu lương của người khác, ông trời thật quá trêu ngươi ta đi”

“Nói nhỏ thôi, đừng để người khác nghe thấy.”

Sau lưng Diêm Ninh bỗng phát ra thanh âm, hắn quay đầu nhìn lại, thấy có hai nữ sinh đang đi về phía hắn. Một người mặc quần sooc ngắn, áo thun xanh da trời, cảm giác tràn đầy sức sống đáng yêu, bên cạnh là một nữ sinh khác, mặc một chiếc váy dài màu trắng nhìn thoáng thật giống như tiên nữ thoát tục.

Hắn nhìn đến nữ sinh mặc váy trắng, sắc mặt nhanh chóng biến đổi, nhanh chân tìm chỗ trốn.

“Ngươi đang sợ các công tử nhà giàu tìm thấy rồi quấn lấy ngươi đúng không?” cô gái áo xanh cười khanh khách

Cô gái đầm trắng tất nhiên là ái nữ của hiệu trưởng Lý Phỉ Phỉ, nàng bây giờ so với một năm trước có vẻ thành thục hơn, dáng người càng thêm đầy đặn, Diêm Ninh đang trốn ở một bên cũng xem đến thất thần, nhanh chóng niệm tịnh tâm chú mấy lần để lấy lại bình tĩnh.

“Ai nha, ta bị bọn họ làm phiền muốn chết!” Lý Phỉ Phỉ phiền não nói. “Hôm nay ta vào văn phòng của ba ba biết được hắn mới tuyển một học sinh mới, có lẽ cũng là một vị công tử, không chừng lại muốn tới phiền ta nữa.”

Cô gái áo xanh liếc Lý Phỉ Phỉ một cái: “Được rồi được rồi, đã là nam nhân ai cũng thích ngươi?’

Lý Phỉ Phỉ cười duyên: “Tiểu Lam người đừng trách ta, ta nói giỡn thôi.”

Cô gái tên Tiểu Lam nói: “học sinh mới chuyển tới ngươi gặp qua chưa? Có đẹp trai hay không? Nếu không đẹp lắm ngươi giới thiệu cho ta đi?”

“Ta nào có gặp qua hắn, ta cũng không có hứng thú tìm hiểu.” Lý Phỉ Phỉ khinh thường nói, “Nếu ngươi muốn gặp hắn, thì đến khoa khảo cổ chuyên nghiệp hỏi thăm đi.”

Diêm Ninh sờ sờ cái mũi: “hai nha đầu này đang nói xấu mình sao? Hóa ra việc mình vào đây học trong mắt các nàng lại thành dựa vào ba mẹ giàu có để tiến vào trường.”

Lý Phỉ Phỉ cùng Tiểu Lam tiến đến hòn đá cạnh hồ, Lý Phỉ Phỉ nghịch ngợm cởi giày ra, đem đôi chân trơn bóng mà nhúng xuống nước, lắc lư qua lại, vui vẻ nhìn mặt nước chuyển động.

‘nếu đám công tử kia nhìn thấy bộ dáng ngươi như vậy, không chừng sẽ trách ngươi không có giáo dưỡng đấy.” Tiểu Lam cười nói.

Lý Phỉ Phỉ thở dài: “Vẫn là thời điểm học phổ thông là tốt nhất, mọi người không ai biết gia thế của ai, khi đó quan hệ thật thuần khiết, không giống như bây giờ.”

Tiểu Lam gật gật đầu: “ Đây là lý do ngươi không tìm bạn trai?”

Lý Phỉ Phỉ lắc đầu: “Không phải, mà là do bọn họ không cho ta cảm giác an toàn.”

“Có thể cho ngươi cảm giác an toàn chỉ sợ chỉ có mình tên gia hỏa kia thôi.”

Đôi mắt Lý Phỉ Phỉ hiện lên thần sắc cô đơn: “ Tên kia mất tích suốt một năm, ta cũng không biết rốt cục hắn đang ở đâu, tất cả các tin tức đều không có.”

Tiểu Lam cũng trầm giọng: “ chính hắn là kẻ đem tâm hồn Phỉ Phỉ đại tiểu thư chúng ta đi mất, cuối cùng lại chơi trò mất tích.”

Lý Phỉ Phỉ nghe xong cười mắng: “Ngươi đừng nói bậy! có tin ta đánh ngươi không?”

Tiểu Lam khoa trương hô lớn: “Mau đến đây xem, hiệu trưởng thiên kim đánh người a.”

Diêm Ninh trốn trong bụi cỏ nghe hai người nói chuyện trong lòng bỗng dậy sóng, hắn không nghĩ đến Lý Phỉ Phỉ đang nhớ mình như vậy.

“Có nên ra chào hỏi nàng một chút không?” Diêm Ninh do dự

“Hai cái thế giới, không những khoảng cách gia thế khác biệt, mà giờ chưa biết cuộc đời mình sẽ ra sao, còn rất nhiều việc cần phải làm, mà những việc này rất nguy hiểm, nếu nàng nguyện ý ta cũng không đành lòng kéo nàng xuống nước như vậy.”

Diêm Ninh thở dài chuẩn bị rời đi, nhưng lúc này truyền đến thanh âm chói tai: “Phỉ Phỉ! Mau tới cứu người a! Có người rơi xuống nước rồi.”

Diêm Ninh giật mình, nhanh chóng quay đầu lai, thấy Tiểu Lam đang khinh hoàng thất thố đứng bên hồ, Lý Phỉ Phỉ đang ở trong nước ra sức giãy giụa, nhưng phảng phất dưới chân nàng có một tảng đá, mặc cho nàng vùng vẫy như thế nào cũng không thể ló đầu ra hô hấp.

Trước ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Lam, Diêm Ninh không chút do dự nhảy xuống hồ.

Bạn đang đọc Mao Sơn chi âm dương quỷ y của Quỷ Khốc Lão Hủ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Uminhlinhmieu
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.