Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giải cứu tiểu đạo sĩ

1640 chữ

Nguyên nhân Diêm Ninh đánh tên đáng khinh không phải hắn lo lắng y sẽ kéo chân mình mà hắn suy nghĩ cho an toàn của y.

Diêm Ninh là người như thế nào? Từ lúc sinh ra đã bị đuổi giết, số lần giãy giụa ở bờ sinh tử còn nhiều hơn số tuổi của hắn, nên hắn biết rất rõ tu đạo có bao nhiêu nguy hiểm,

So với làm một người luyện huyền thuật nguy hiểm hắn chỉ mong ước được làm một người bình thường, nên hắn không muốn tạo cho tên đáng khinh một cơ hội.

“Thực xin lỗi vị huynh đệ, tới bây giờ ta vẫn chưa biết tên ngươi là gì?” Diêm Ninh thở dài đem tên đáng khinh đẩy mạnh vào thang máy, ấn nút đi xuống.

Đằng Nghị dẫn đường đem mọi người bao vây tòa nhà, những nữ quỷ ở đó biết được Cửu Bảo Điền Quang bị tiêu diệt hơn phân nửa tìm cách chạy trốn khắp nơi.

“Đúng rồi, tên tiểu đạo sĩ kia đâu?”

Diêm Ninh lúc này mới nhớ còn một tên tiểu đạo sĩ bị Cửu Bảo Điền Quang bắt đi, theo lời nữ quỷ quản lí thì tên đạo sĩ bị nhốt ở phòng ngủ, chẳng lẽ nơi này không phải là phòng ngủ?

Diêm Ninh ở trong phòng sờ soạng đến nửa ngày, rốt cục cũng tìm được một cái vách bí mật, đẩy ra thì thấy bên trong có một cái quan tài lớn.

Diêm Ninh sửng sốt: “ Đây chính là phòng ngủ của Cửu Bảo Điền Quang?”

Nghe được tiếng người, trong quan tài đột nhiên truyền đến trận tiếng vang, còn có thanh âm ú ớ, Diêm Ninh trong lòng cả kinh, hóa ra tiểu đạo sĩ bị nhốt trong quan tài ở đây.

Bất quá quan tài nếu là nơi nghỉ ngơi của Cửu Bảo Điền Quang thì vì lí do gì lại nhốt tên nam nhân ở đây? Chẳng lẽ hắn đã chán nữ nhân muốn đổi khẩu vị mới?”

Diêm Ninh đen tối suy nghĩ, miệng tủm tỉm: “Không biết! Ta không biết gì hết!”

Hắn cũng không tốn nhiều sức nhẹ nhàng đẩy quan tài ra, nhưng cảnh tượng trước mắt làm mặt hắn nhanh chóng đỏ bừng.

Nằm trong quan tài không phải một nam nhân mà một nữ hài tử yểu điệu, đầu thắt một cái đuôi sam thật dài có chút hỗn loạn, khuôn mặt nhỏ trắng nõn nhưng tràn đầy vết bẩn, thoạt nhìn có chút chật vật. nàng bận một bộ đạo bào trắng tinh nhưng lúc này đã bị xé thành từng mảnh chỉ còn một chút nội y che chắn bộ phận quan trọng của cơ thể, cảnh xuân mê người toát ra không ít. Nam nhân nào thấy cảnh này, thì tất cả đều toàn thân căng cứng, máu mũi tuôn ra ngay lập tức, Diêm Ninh cũng thế, sau một hồi choáng váng hắn lấy lại bình tĩnh đem bộ dáng hồn nhiên không biết gì, hỏi: “Ngươi chính là tiểu đạo sĩ?”

Nữ hài tử trừng lớn con mắt trong suốt như thủy tinh, lông mày nhíu lại, hận không thể chọc thủng hai mắt tên đang nhìn mình chằm chằm. Diêm Ninh lúc này mới phản ứng lại. nhanh tay gỡ miếng vải buộc chặt miệng nàng xuống.

“Sắc lang!” thanh âm khàn khàn trong miệng thiếu nữ phát ra bộc phát cơn giận dữ của mình.

Diêm Ninh hỏi lại: “ Ngươi gọi ta là gì?”

“Sắc lang! Sắc quỷ! Vương bát đản!”

“Hả!” Diêm Ninh có chút nhỏ mọn dứt khoát không thèm mở trói cho nàng, còn siết lại cho thật chặt, tức giận nói: “ Ta tốt xấu gì cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi gọi ân nhân của mình như vậy sao?”

Diêm Ninh vừa nói xong, lại nhìn không được sờ sờ cái mũi, nhớ đến năm đó câu đầu tiên Phương Sỹ Thiên nói với mình cũng là như vậy, hắn hơi hơi mỉm cười.

Nữ hài cũng mặc kệ lý lẽ, không chịu nhường nhịn mà mắng: “Ngươi nhìn thân thể ta như vậy mà nói không phải là lưu manh, ngươi chính là tên lưu manh?”

“ Muốn ngực ngươi cũng không có, muốn mặt mũi cũng không có, vậy ngươi có gì để cho ta nhìn?” Diêm Ninh hừ lạnh một tiếng, đứng dậy bê nắp quan tài lên chuẩn bị đóng lại, trong miệng còn lầm bầm: “ Ai! Muốn làm người tốt cũng không dễ! Không khéo lại tự tìm phiền toái cho mình nữa!”

Nữ hài vừa nhìn thấy Diêm Ninh tính bỏ mặc mình, cuống quýt lên: “Đừng! Đừng bỏ mặc ta!”

“Mỹ nữ! lúc ngươi kêu ta là lưu manh, lúc kêu ta đừng bỏ mặc ngươi, giờ ngươi muốn cái gì?” Diêm Ninh còn đang bê cái nắp quan tài lơ lửng trên không trung, có chút không kiên nhẫn nói.

Nữ hài do dự trong chốc lát, cúi đầu cắn răng chịu thua: “Ta không gọi ngươi lưu manh nữa, mau mau cứu ta.”

Diêm Ninh khẽ nhíu máy, hóa ra mỹ nữ này còn muốn ra lệnh chính mình nữa, có chút bực bội hắn nói: “Ta dựa vào đâu mà phải cứu ngươi?”

Nữ hài sửng sốt, không nghĩ tới Diêm Ninh sẽ hỏi vấn đề này, trong lúc nhất thời không thể nghĩ được lí do, có chút ủy khuất mà nói: “Ngươi chẳng lẽ là người thấy chết không cứu?”

“thực xin lỗi ta không phải người tốt, mạng ngươi đáng giá như vậy, ta cứu ngươi một mạng, vậy có phải ngươi đang nợ ta?”

Diêm Ninh tùy tay đem nắp quan tài bỏ sang một bên, rồi sau đó nhìn vào cô gái đang nằm trong quan tài, ánh mắt nàng đang dại ra chưa kịp hiểu lời hắn, thì hắn đã duỗi tay sờ soạng đùi nàng một phen, rồi sau đó thỏa mãn nói: “ coi như cái này là phần lãi ta có được, hôm nay ta cứu ngươi một mạng, về sau chậm rãi tính toán tiếp.”

Diêm Ninh vừa nói, vừa dùng ánh mắt quét trên người nữ hài một lượt trên dưới giống như đang nhìn xuyên thấu mấy mảnh nội y.

Nữ hài từ nhỏ tới bây giờ chưa bao giờ bị tình cảnh trần trụi cho nam nhân nhìn chằm chằm như vậy, tức khắc mặt đỏ bừng, nhưng mạng mình còn ở trên tay đối phương nên không thể không nén giận.

Diêm Ninh nhịn cười, tùy tay mở sợi dây thừng cho nàng hỏi: “ Tên ngươi là gì?

“Bang!”

Lời nói của Diêm Ninh chưa ra khỏi miệng, liền bị nữ hài hung hăng cho một bạt tai: “ Lưu manh!”

Diêm Ninh sửng sốt một hồi lâu cũng chưa thể hồi phục lại tinh thần: “ Ngươi tính qua cầu rút ván à?’

“Đồ lưu manh!” nàng thật sự không tìm thấy từ gì mới để diễn tả tâm trạng mình lúc này nên chỉ có thể vừa luôn miệng mắng Diêm Ninh lưu manh vừa rơm rớm nước mắt.

Lúc này Diêm Ninh mới biết mình vừa gây họa, hắn rất sợ nhìn phụ nữ khóc, tức khắc vội la lên: “Ngươi đừng khóc.. đừng khóc nha….không phải chỉ là sờ đùi thôi sao? Cùng lắm ta cho ngươi sờ lại là huề! Hay là ta cởi quần cho ngươi sờ mới được?”

Diêm Ninh nhảy dựng lên, làm bộ dáng cởi quần, nữ hài nhanh chóng giơ tay ngăn cản: “ Dừng dừng.”

“Phanh…….”

“Cảnh sát đây! tất cả không được nhúc nhích.”

Đúng lúc này cửa thang máy bị phá mở, Đằng Nghị cùng Hình Chính mang theo năm sáu bộ đội đặc chủng, trang bị vũ trang hạng nặng vọt tiến vào, đem họng súng đen nhánh chỉa về phía Diêm Ninh cùng nữ hài.

Thời gian bỗng nhưng dừng lại tại thời điểm này, trong phòng liền tràn ngập không khí quái dị: “ trong mắt Đằng Nghị cùng Hình Chính, Diêm Ninh đang bên cạnh một mỹ nữ quần áo tả tơi, lại trong tư thế chuẩn bị cởi quần…..”

“Đệt….ta có thể giải thích….”

Diêm Ninh lúc này xấu hổ tới cực điểm, không nghĩ bọn người Hình Chính tới ngay thời điểm này đã vậy cô nương bên cạnh lại còn ngồi phệt xuống đất khóc lớn lên như mới vừa bị ức hiếp.

Hình Chính trên trán tràn đầy mồ hôi lạnh: “ Rốt cục là chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Diêm Ninh lộ ra bộ mặt cười không khác gì mếu: “ Cô nương này bị Cửu Bảo Điền Quang bắt làm con tin, các ngươi nhanh mang nàng đi đi.”

Hình Chính vẫy tay một cái, Đằng Nghị tiến lên đem áo khoát của mình khoác lên người nàng chuẩn bị đem nàng mang đi, trước khi đi nàng nhìn Diêm Ninh liếc một cái thấp giọng hỏi: “Ngươi tên là gì?”

Diêm Ninh nói: “Diêm Ninh, lửa Diêm Vương.”

Nữ hài cuối đầu đem tên hắn ghi tạc trong đầu, nghiêm túc nói: “Ta sẽ nhớ kỹ, ta sẽ còn tìm đến ngươi.”

Nói xong liền theo Đằng Nghị xuống lầu rời đi.

Hình Chính thấy bộ dạng quẫn bách hiếm thấy của Diêm Ninh nhịn không được liền trêu ghẹo: “Tiểu tử người vận đào hoa thật tốt nha.”

“Ngươi đừng cạnh khóe ta.” Diêm Ninh cười khổ một tiếng.

“ Không nghĩ tới tiểu đạo sĩ trong miệng nữ quỷ quản lí lại là một cô nương, hơn nữa một cô nương không biết nói lý lẽ, giờ tốt rồi, lại chuẩn bị thêm một cái phiền toái cho bản thân.”

Bạn đang đọc Mao Sơn chi âm dương quỷ y của Quỷ Khốc Lão Hủ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Uminhlinhmieu
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.