Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngũ Phương Lệnh Kỳ

1610 chữ

Diêm Ninh vừa dứt giọng, Cửu Bảo Điền Quang đã tháo dải khăn che mắt xuống, nhìn thấy kẻ đang bạo hành mình là một nam tử, tức khắc cơn giận xông thẳng lên não.

“ Sợ gì chứ, gia hỏa này cũng chỉ có như thế! Ca, ngươi đừng ra tay, ở bên ngoài xem tiểu đệ ta thế nào thu thập hắn.” Tên đáng khinh thấy Cửu Bảo Điền Quang không chống trả cứ tưởng hổ giấy nên hưng phấn hô lên.

Diêm Ninh cười khổ một tiếng: “Tiểu tử này thần kinh có chút vấn đề, thiệt là quá liều mạng a, chờ lát nữa hắn sẽ thấy thế nào là…..”

“ Đánh ngươi vì tội dám khi dễ người Trung Quốc”

“ Đánh ngươi vì dám mở Thiên Đường Nhân Gian chết tiệt này.”

Tên đáng khinh vừa đánh vừa chửi miệng nói liên tục như nã đạn: “Ta đánh chết ngươi cái thứ dơ bẩn không biết xấu hổ.”

Lời còn chưa dứt, tên đáng khinh sắc mặt liền đại biến, rốt cục Cửu Bảo Điền Quang cũng đã thanh tỉnh, giơ tay bắt lấy nắm tay tên đáng khinh đang trên đà đánh tới, hắn dùng sức giãy giụa vẫn không thể thoát được liền quay đầu lại nhìn Diêm Ninh la lớn: “ Ca! Cứu mạng!”

Diêm Ninh than thầm: “Lại gây chuyện, giờ mà mình không ra tay chắc mạng tên này đi đứt.” nghĩ vậy nên nhanh chóng xông lên trước quát to: “ Cửu Bảo Điền Quang, còn không mau giơ tay chịu trói.”

Cửu Bảo Điền Quang hừ lạnh một cái, cũng không đem Diêm Ninh để vào mắt, há mồm tính cắn tên đáng khinh, cũng may tên đáng khinh này phản ứng mau lẹ lập tức lấy thiên sát phá quỷ phù đập lên mặt Cửu Bảo Điền Quang khiến hắn kêu thảm buông lỏng tay ra.

“Cũng còn chút nhanh trí.” Diêm Ninh nhịn không được khen một câu, đi tới bên người Cửu Bảo Điền Quang, thuận chân đạp tên đáng khinh một cái, đem hắn đá qua một bên, nhanh chóng đem lá cờ màu vàng còn lại cắm trên cơ thể tên quỷ Nhật Bản.

“Ngọc Thanh mệnh lệnh, kiếp nhữ chúng thần. Lôi đình thượng thánh, hốt thần phi thần, Ngũ Phương Lệnh Kỳ! Sắc lệnh.”

Cùng với thanh âm quát lớn của Diêm Ninh, bốn cái cờ cắm ở bốn góc lúc nãy liền phát ra ánh sáng chói mắt, Cửu Bảo Điền Quang hoảng sợ nhìn lá cờ đang cắm trên người mình, lại không kịp nghĩ cách đối phó, chỉ còn biết hoảng sợ kêu la thảm thiết.

Trong phòng bỗng lóe sáng trong nháy mắt, rồi mau chóng trở về bình thường. bụi bặm rơi xuống, trong phòng một mảnh hỗn độn, lá cờ lúc nãy cắm trên người Cửu Bảo Điền Quang đã bị cháy đen,

“Quỷ vương nho nhỏ cũng dám làm loạn, ta còn chưa thể hiện hết bản lĩnh ra nữa.” Diêm Ninh cười lạnh.

“ Chưa xong đâu!” tên đáng khinh từ một bên nhảy ra nhìn Diêm Ninh cười cười.

“Gì?” Diêm Ninh cảm giác toàn thân đột nhiên lạnh toát, không kịp chống đỡ liền bị tên đáng khinh bóp cổ.

“Má nó! Ta quá sơ ý rồi”” Diêm Ninh chửi thầm, vừa rồi khi nghe tên đáng khinh nói nhật ngữ lúc đó nên phản ứng lại mới đúng, không nghĩ tới Cửu Bảo Điền Quang trong lúc đó lại trốn trong người tên đáng khinh tránh được một kiếp.

“Đạo sĩ thúi, ta muốn ngươi chết thật thảm, chết thật thảm!” tên đáng khinh đanh mặt, gân xanh trên tay lộ ra, siết chặt cổ Diêm Ninh, hắn cảm giác cổ của chính mình sắp bị bẻ gãy đến nơi.

“Đường đường là truyền nhân Mao Sơn Ngô Môn vậy mà chết trong tay tên quỷ thủ Nhật Bản nho nho? Nếu truyền ra sẽ là trò cười cho thiên hạ mất” Diêm Ninh không cam lòng để chuyện đó xảy ra, liền cắn chót lưỡi, một giọt máu ứa ra bắn thẳng lên đầu Cửu Bảo Điền Quang, tức khắc đầu hắn như bị axit ăn mòn tạo ra một lỗ thủng lớn, Cửu Bảo Điền Quang thống khổ buông ta ra ôm chặt đầu, lúc này Diêm Ninh mới có thể thở dốc.

“Tên đáng khinh kia! Ngươi ở đâu?” Diêm Ninh tức giận hô lớn.

Quỷ hồn tên đáng khinh từ trong đống đổ nát bay tới trả lời: “Ta đâu có đi đâu đâu.”

“ Thân thể ngươi bị Cửu Bảo Điền Quang chiếm đoạt, ngươi còn muốn sống thì nhanh chóng đoạt lại thân thể! Chờ lát nữa ta đem hắn đánh ra khỏi cơ thể ngươi, ngươi phải lập tức chui vào, nếu không Diêm Vương có tới cũng không cứu được ngươi.’

“Ca ngươi phải cẩn thận một chút, mệnh của tiểu đệ liền dựa hoàn toàn vào ngươi đó” tên đáng khinh cuống quýt nói.

Diêm Ninh cũng lười trả lòi, thấy Cửu Bảo Điền Quang còn chưa hồi phục liền lấy từ trong túi ba tấm hoàng phù, phân biệt dán ở trán cùng hai bả vai của cơ thể tên đáng khinh, miệng lầm rầm niệm chú: “ Trái ba hồn, phải bảy phách, ba bộ tám cảnh, hai mươi bốn thần, trừ tà thần phù, kim châm nhập hồn.” ba cái hoàng phù bỗng bốc cháy lên ngọn lửa màu tím, một cây châm từ không trung đâm thẳng lên trán của Cửu Bảo Điền Quang.

“ A…..” Cửu Bảo Điền Quang la lên một tiếng liền bị đánh văng khỏi cơ thể tên đáng khinh, hồn phách tên đáng khinh thấy vậy liền nhanh chóng chui vào.

“ Hồn phách ngươi chưa ổn định, mau chóng tránh qua một bên, để ta giải quyết hắn.” Diêm Ninh lại lấy chân mạnh bạo đem tên đáng khinh đạp thẳng vào thang máy, rồi huơ tay trong không khí tạo thành một đạo ấn.

“Thiên hồi mà chuyển, hữu âm tả dương, trời cao tiết độ, sinh hóa muôn phương, Ngô Môn ba mươi sáu quỷ châm, sát diệt bốn mươi sáu tà ám. Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh.”

Chỉ thấy ba mươi sáu kim châm trong hư không xuất hiện, lơ lửng phía sau Diêm Ninh, mỗi cây châm đều nổi lên tầng kim quang chói mắt.

Cửu Bảo Điền Quang thấy vậy, rốt cục cũng lộ vẻ sợ hãi, xoay ngươi bỏ chạy, nhưng Diêm Ninh lại không cho hắn cơ hội đó.

“Phá.” Diêm Ninh hét to, ba mươi sáu kim châm phóng đi như mũi tên, đâm thẳng vào người Cửu Bảo Điền Quang, thân thể tên quỷ Nhật Bản lập tức bất động, ba mươi sáu kim châm liền xuyên thẳng qua thân thể hắn,

“Ngươi….Ngươi rốt cục là ai?” Cửu Bảo Điền Quang gian nan nói.

Diêm Ninh cười nhẹ: “ một trăm lẻ tám kim châm, Ngô Môn Diêm Ninh, ngọn lửa Diêm Vương”

Cửu Bảo Điền Quang rốt cục cũng không thể chịu được nữa liền hóa thành một làn khói nhẹ, Diêm Ninh có chút ghét bỏ phất phất tay làn khói lập tức tiêu tán.

Giải quyết xong mọi chuyện, mồ hôi trên trán Diêm Ninh tuôn ra không ngừng, hắn trợn trắng mắt thiếu chút nữa là hôn mê bất tỉnh, cũng may tên đáng khinh kịp thời quay lại đỡ hắn.

“Xem ra tu vi vẫn còn rất thấp.” Diêm Ninh lẩm bẩm.

Vừa rồi chiêu cuối cùng hắn dùng là chiêu lúc trước của Phương Sỹ Thiên ở trước mặt hắn dùng ba mươi sáu quỷ châm đối phó Phạm Vô Cứu , nhưng không nghĩ hắn dùng chiêu này đối phó với tên quỷ nho nhỏ mà cũng có chút quá sức, điều đó làm Diêm Ninh có chút buồn bực, nếu hiện giờ là Phạm Vô Cứu có lẽ khả năng phản kháng của Diêm Ninh dù chỉ một chút cũng không có.

“Muốn cứu Phương Sỹ Thiên trở về vẫn còn là một chặng đường rất dài phải đi.” Diêm Ninh thở dài

Tên đáng khinh hưng phấn cắt ngang dòng suy nghĩ của Diêm Ninh: “Ca ngươi quả thật quá đẹp trai đi! Kim châm kia bay ở trên trời, không nói hai lời tên quỷ Nhật Bản kia liền bị giết chết! Ta mặc kệ như thế nào cũng phải học chiêu này mới được, nhìn ngầu vãi.”

Nhìn tên đáng khinh quẫy đuôi, Diêm Ninh nếu còn sức lực là đã cho hắn thêm một đạp rồi chỉ hận hiện giờ sức để nói còn không có. Hắn điều tức tại chỗ một lát khôi phục được không ít, lúc này dưới lầu bỗng truyền đến tiếng ầm ĩ, tên đáng khinh nhanh chóng chạy ra cửa sổ nhìn xuống, tức khắc chạy trở về kể với Diêm Ninh: “Xong rồi, cớm quét tới, ca, chúng ta mau chạy đi!”

Diêm Ninh trừng mắt: “nhìn ngươi thật không có tiền đồ! Ta giờ ngồi ở đây, xem thử ai dám bắt ta!”

Tên đáng khinh lúc này mới ra vẻ hiểu ý: “Đúng vậy! Hai ta là vì dân trừ hại, cớm sẽ không bắt chúng ta!”

Diêm Ninh cười cười, nhân lúc tên đáng khinh không chú ý, bỗng nhiên đánh một chưởng vào sau ót hắn, hắn la lên một tiếng ngất xỉu.

“Huynh đệ thật sự xin lỗi, họ sẽ không bắt ta, nhưng có bắt ngươi hay không thì ta không biết…..”

Bạn đang đọc Mao Sơn chi âm dương quỷ y của Quỷ Khốc Lão Hủ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Uminhlinhmieu
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.