Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết nghĩa đào viên

Phiên bản Dịch · 1949 chữ

Trương Giác sai một tín đồ là Mã Nguyên Nghĩa mang theo vàng bạc châu báu đút lót cho hoạn quan Phong Tư, nhờ kẻ này làm nội ứng.

Trương Giác bàn với hai người em : “Lòng dân khó đạt được nhất ta đã có rồi. Nay không khởi nghĩa làm đại sự, thì chờ khi nào.”

Rồi Trương Giác vội vã mua sắm cờ vàng, khăn vàng nhằm chuẩn bị cho tổng khởi nghĩa. Hắn sai một đệ tử tên là Đường Châu, giao mật thư cho Phong Tư, định giờ hành động.

Đường Châu bản tính sợ chết, tiểu nhân ti bỉ. Gã bán đứng Trương Giác, chạy đến quan phủ báo cho quan lớn biết.

Thế là tính toán của Trương Giác bại lộ.

Linh đế biết tin có phản loạn, liền triệu tập đại tướng quân Hà Tiến vào triều, tóm lấy Mã Nguyên Nghĩa đem ra xử trảm, bắt giam toàn bộ Phong gia của Phong Tư. Chờ ngày xử lý.

Thấy việc không thành, Trương Giác vội vã khởi binh.

Hắn tự xưng mình là Thiên Công Tướng Quân, phong cho Trương Bảo làm Địa Công Tướng Quân, Trương Lương làm Nhân Công Tướng Quân. Tuyên truyền khẩu hiệu : “Nay khí vận nhà Hán đã hết, lại có đại thánh nhân xuất thế, mọi người theo ta được hưởng thái bình an cư lạc nghiệp.”

Thế là dân chúng khắp nơi chịu đủ áp bức bóc lột cũng vùng lên, đầu đội khăn vàng hưởng ứng. Chỉ trong vài tháng, Trương Giác đã có đội quân nông dân hơn 50 vạn người.

Quân số Hoàng Cân quá đông, quan quân vừa nghe phong phanh Hoàng Cân tiến tới đã lo chạy đi đào mệnh.

--- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- ---

Đại tướng quân Hà Tiến liền tâu với vua, cấp tốc sai người truyền lệnh phòng ngự cho các Châu, Quận. Đồng thời, truyền lệnh cho Lư Thực, Hoàng Phủ Tung, Châu Tuấn dẫn 3 lộ tinh binh dẹp tan loạn tặc.

--- --- --- --- --- --- --- --- --- --- ------ --- --- --- --- --- --- --- --- --- ---

Lưu Bị nhắm thấy thời cơ đã đến, kết nghĩa đào viên cũng nên làm.

Hắn dẫn theo 20 Thiên Kỵ Binh tiến về Trác Quận, tìm kiếm tung tích Nhị đệ Quan Vũ, Tam đệ Trương Phi trong truyền thuyết của hắn.

Năm nay Lưu Bị cũng đã 18-20 tuổi, đến tuổi xuân sắc của thời trai trẻ rồi. Gà đã có mào, cũng nên cất tiếng gáy.

Vừa đến Trác Quận, hắn liền đi tới chỗ thường dán thông cáo. Vừa mới tới nơi, thấy một gã quan binh cưỡi ngựa phóng tới. Gã vội vã xuống ngựa, dứng lên bệ dõng dạc thông cáo : “Hoàng Cân loạn tặc đại nghịch bất đạo dóng cờ làm phản, nay triều đình chiêu mộ binh lính chống giặc, thanh niên trai tráng mau mau báo danh.”

Vừa dứt lời, hắn viết một dòng thông báo chiêu mộ binh lính to đùng lên tường. Sau đó cưỡi ngựa tiêu sái rời đi, mọi người xúm lại bàn tán.

Lưu Bị thấy vậy lắc đầu thở dài.

Người dân, ai cho họ ấm no, họ theo người đó. Hán triều bóc lột tàn bạo, khí vận đã hết.

Bỗng nhiên hắn nghe đằng sau có người lớn tiếng nói :

“Đại trượng phu phải ra sức cho quốc gia, làm nên đại sự. Chứ than thở có ích gì ?”

Kinh ngạc quay đầu lại thì thấy, một người mình cao thước tám, mặt dữ như cọp, mắt ốc tròn xoe, hám én râu hùm (râu quai nón), tiếng nói rền vang. Biết được tam đệ Trương Phi đã đến, hắn cũng cười giả vờ hỏi :

]

“Xin hỏi tôn tính đại danh của Tráng sĩ.”

Tráng hán hắng giọng trả lời : “Mỗ họ Trương tên Phi, tự là Dược Đức. Ông cha mấy đời ở Trác Quận này làm nghề buôn rượu bán thịt, vì vậy tôi có chút ít của cải vườn tược. Bản tính thì hay kết giao với anh hùng hào kiệt trong thiên hạ. Lúc nãy thấy ông xem thông báo lắc đầu thở dài là cớ làm sao?”

Lưu Bị cười đáp : “Dân chúng lầm than, xác người chết chất chồng chất đống ngổn ngang khắp nơi. Ta cũng chỉ là tiếc thay cho họ mà thôi.”

Nói xong hắn tiếp lời : “Tại hạ họ Lưu tên Bị, tự Huyền Đức. Thân là Hán thất tông thân, nên ta cũng muốn ra chút sức quèn phục vụ quốc gia.”

Trương Phi đầy hào sảng nói : “Nhà tôi cũng có chút ít tài sản, tôi muốn bỏ ra để tuyển mộ hương dũng, cùng ông làm đại sự, ông thấy thế nào ?”

Lưu Bị thấy vậy cười thầm trong lòng, ôi Tam đệ của ta, đệ cũng quá tin người rồi. Hắn cười to đồng ý, cả hai dẫn nhau về nhà Trương Phi đối tửu đàm luận đại sự.

Mới đi được một chút, Lưu Bị chợt thấy một đại hán râu dài, cao lớn mặc trường bào màu xanh đọt chuối đi tới. Nhị đệ của ta, cuối cùng đã thấy, đệ không về với đội của huynh thì còn đi đâu.

Lưu Bị huých huých Trương Phi nói : “Dực Đức, huynh thấy người kia thế nào?”

Trương Phi trừng mắt báo nhìn Quan Vũ, không nói không rằng, tiến tới thò tay nắm áo, định vật ngã Quan Vũ.

Quan Vũ thấy có thằng mặt đen ngổ ngáo định hành hung mình, cũng không ngại ngần, đưa tay thủ thế, cứng đối cứng. Hai người vật lộn, ngươi đẩy ta lui, ta đẩy ngươi lui một hồi không phân thắng bại.

Thấy vậy, Lưu Bị lắc đầu cười nói : “Tráng sĩ đây võ lực kinh nhân, có thể cho biết quý tính đại danh?”

Trương Phi thấy vậy liền tách người ra khỏi Quan Vũ.

Kinh ngạc qua đi, Quan Vũ cũng đạm nhiên nói : “Mỗ họ Quan tên Vũ, tự Thọ Trường (râu dài), sau đổi thành Vân Trường (nghĩa đảm phá thiên), người đất Giải Lương, tỉnh Hà Đông. Vì vài lí do mà tôi lưu lạc tới đây.”

Lưu Bị cười nói : “Tráng sĩ lực bạt thiên cân, nay thiên hạ đại loạn, thân là con dân Hán thất, cũng nên vì quốc gia mà xuất lực. Tôi cùng Dược Đức huynh đây muốn bàn đại sự, tráng sĩ có tham gia cùng không ?”

Quan Vũ cũng không hai lời, đồng ý đi theo hai người tới nhà Trương Phi. Trương phủ có một vườn đào rất lớn, ba người đối ẩm trong đó.

Rượu quá tam tuần, Lưu Bị nói : “Đã là anh hùng hào kiệt, nay lại cùng chí lớn. Lưu Bị có ý muốn cùng hai vị nhân huynh đây kết nghĩa làm huynh đệ, không biết, ý của hai vị thế nào ?”

Quan Trương hai người trong lòng cũng có ý vậy nên cũng đồng ý. Có điều ai làm huynh trưởng?

Lưu Bị trước kia là dùng kế trèo cây, ai trèo được cao hơn thì sẽ làm anh. Hắn nhờ tay dài, trèo lên được ngọn cây, nên làm đại ca. Bây giờ hắn võ lực cao ngất ngưởng nên cũng chả dùng hạ sách này.

Hắn cười nói : “Đã như vậy chi bằng chúng ta so tài võ học, ai tài cao hơn thì làm đại ca, hai vị thấy thế nào?”

Quan Trương cũng rất vừa ý với ý kiến này của hắn nên đồng ý luôn.

Ba người đứng lên chuẩn bị. Lưu Bị cười cười nói : “Thế này đi, ta trời sinh thần lực hơn người, chi bằng để ta so đấu với mỗi người một lần, quyết định thắng thua?”

Thấy Lưu Bị tự tin như vậy, Quan Trương cũng không nhiều lời.

Trương Phi nóng tính lên trước. Thét lớn một tiếng, tay phải xuất quyền công thẳng trước ngực Lưu Bị.

Lưu Bị hô “tới tốt” một cái, đạp chân né qua bên phải, tiện thế đẩy thuyền, thò tay nắm lấy tai phải Trương Phi, đẩy “nhẹ” 1 cái. Trương Phi vửa thấy Lưu Bị biến mất ở trước mặt thì đã cảm thấy bờ vai truyền tới chấn động, chưa kịp làm gì thì cả người đã bay bổng lên, văng ra tầm 5m.

Lăn lộn mấy vòng, chống tay đứng bật dậy. Lắc lắc đầu cho bớt choáng váng, tìm kiếm thân ảnh của Lưu Bị.

Chưa thấy bóng dáng hắn đâu thì đã thấy cả người rất khó cử động, ngoảnh đầu lại thì thấy Lưu Bị đã đứng sau lưng khóa cứng hắn lại.

Vùng vằng một chút không thoát ra được, phụng phịu nhận thua.

Lưu Bị cười ha hả nói : “Dược Đức, đệ thua rồi.”

Trương Phi cũng là người bộc trực, xoa xoa gáy cười khà khà, nói “Thua thì thua, haha.”

Quan Vũ ở ngoài kinh ngạc một hồi, không nghĩ ra Trương Phi võ lực thế kia mà bị Lưu Bị hạ gục nhanh như vậy. Hắn biết võ lực của hắn với Trương Phi không cách nhau là bao, nhưng mà vẫn quyết định muốn so tài với Lưu Bị một phen, tìm hiểu xem mình chênh lệch bao nhiêu.

Quan Vũ cười cười nói : “Đến lượt Quan mỗ. Mong được chỉ giáo nhiều hơn.”

Lưu Bị cười nói : “Quan huynh, mời.”

Quan Vũ cũng không nhiều lời, hai chân đạp mạnh, nhanh như chớp lao tới tiếp cận Lưu Bị. Tay trái thủ thế, tay phải xuất ra một quyền, nhằm vào bụng phải Lưu Bị.

Trương Phi ở ngoài thu lại nụ cười, chăm chú quan chiến.

Lưu Bị cũng không né tránh, tay trái khẽ động, đưa xuống bắt lấy nắm quyền của Quan Vũ khóa chặt, tay phải đưa lên, bắt lấy bắp tay phải của Quan Vũ, dụng lực nhấc lên. Một thế quật người cơ bản của võ Judo xuất hiện.

Quan Vũ cựa mình muốn kháng, nhưng lực bất tòng tâm, toàn thân tiếp đất. Bị Lưu Bị ngồi đè lên lưng, khóa chặt tay lại, không thể cựa quậy.

Trương Phi ở ngoài há hốc mồm, không nghĩ ra còn có phương pháp cận chiến như vậy. Xem ra “đại ca” Lưu Bị này của hắn võ lực kinh thiên, cần phải tập luyện nhiều hơn với huynh ấy mới được.

Quan Vũ thấy cựa mình không được, đành lắc đầu xin thua.

Thế là “Tam Anh tranh tài” kết thúc với chiến thắng áp đảo nghiêng về Lưu Bị.

Quan Vũ lớn tuổi hơn Trương Phi nên làm Nhị ca, Trương Phi phụng phịu nhận chức Tam đệ.

Hôm sau, Trương Phi sai gia nhân mổ lợn thịt gà, bày đủ lễ vật trong vườn đào. Chuẩn bị hương án, ba người kết nghĩa huynh đệ.

Ba người đứng trước hương án, mỗi người vái hai cái, cùng thề :

“Ba người chúng tôi là Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi, tuy khác họ nhưng nguyện kết làm anh em, quyết đồng tâm hiệp lực, cứu khổn phò nguy, trên báo đáp quốc gia, dưới giúp yên bá tánh. Chúng tôi tuy không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm. Hoàng Thiên, Hậu Thổ chúng giám. Nếu ai vi phạm lời thề, trời tru đất diệt.”

Ba người rượu chè be bét, uống đến say mèm.

Tiết mục kết bái huynh đệ đến đây xem như đã kết thúc.

Chuẩn bị đến Tam Anh dẹp loạn Hoàng Cân. Mọi người chú ý đón xem. Ahihi ^^!

Bạn đang đọc Mang Theo Phần Mềm Hack Xông Pha Thiên Hạ của ღNhất✬Ngôn✬Kinh✬Thiênღ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zenezn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 144

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.