Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhảy vọt

Phiên bản Dịch · 1997 chữ

Linh đế híp mắt, trầm ngâm một chút.

Sau đó hắn cười to nói : “Được, rất biết giải nỗi lo trong lòng trẫm, Lưu Bị nghe chỉ.”

“Có thần.”

“Lưu Bị thân là Hán thất tông thân, tài cao hơn người, thấu hiểu nỗi lo trong lòng của trẫm, nay phong Lưu Bị làm Liêu Đông Thái Thú, Liêu Đông Hầu, đất phong Liêu Đông, trấn thủ biên cương. Miễn thuế 10 năm”

“Thần tạ chủ long ân.”

Lưu Bị ý cười đầy mặt, ngay lúc này trong lòng hắn đã có phương pháp cho vùng biên giới loạn lạc này.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Sau một tuần, hắn về nhà cùng mẹ đi đất phong Liêu Đông.

Bây giờ mới là năm 167 , cách thời gian khởi nghĩa Hoàng Cân rất xa, hơn 10 năm. Lưu Bị cũng không có tính toán chiêu mộ hiền tài gì, hắn muốn đích thân dẫn binh đi “bắt nạt” đám Hung Nô, Ô Hoàn ngoài biên cương.

Trong vòng 5 tháng, hắn dẫn theo 10.000 Thiên Kỵ Binh (binh lính cấp 7, võ lực cực cao 90-95, trang bị cực xịn) hoành tảo ngang dọc khắp nơi. Hắn cho dựng rất nhiều tháp lửa, chỉ cần có dấu hiệu của quân địch, thắp lửa lên, hắn sẽ cho lính đi dẹp tan.

Ngoài ra, hắn còn áp dụng chính sách bình đẳng, cho phép “ngoại tộc” nhập Hán tịch, được hưởng quyền lợi như con dân Hán tộc, được phép cày cấy, giao thương, buôn bán trên đất của hắn.

Mới đầu, đám Hung Nô – Ô Hoàn còn chút nghi ngờ, nhưng sau khi nếm được mật ngọt thì không có con ong nào cũng chê hoa cả. Bắt đầu “tiến quân” ồ ạt về Liêu Đông, dù sao, cuộc sống cũng chỉ vì cái ăn cái mặc.

Được ăn no mặc ấm, lại không phải liều mạng đánh nhau với đám quái vật Thiên Kỵ Binh (toàn bộ đều là võ lực cao ngất, trang bị giáp mũ xịn. muốn giao chiến với đám đó? ngại sống lâu sao?).

Thế là sau 1 năm từ khi Lưu Bị nhậm chức Thái Thú Liêu Đông, hắn đã đem toàn bộ đám “giặc ngoại xâm” ở ngoài biên cương thu phục, mang về bình an cho Quận Liêu Đông.

Sau khi hòa bình được lập.

Hắn ban bố thêm một vài chính sách nhằm thu hút thương nhân giao thương, như : Thu thuế thấp thậm chí là miễn thuế cho thương nhân, bên cạnh đó còn đảm bảo an toàn trên mọi mặt.

Ngoài ra hắn còn đầu tư làm một con đường liên thông Liêu Đông với Trung Nguyên. Hắn cho 500 Thiên Kỵ Binh tuần tra trên con đường hằng ngày, đảm bảo an toàn cho các thương nhân tiến về Liêu Đông.

Sau 1 năm bình ổn chiến loạn, con đường huyết mạch thông thương giữa Liêu Đông và Trung Nguyên đã thành hình. Thương nhân ồ ạt tiến về thông thương với Liêu Đông.

Nói về “đặc sản” của Liêu Đông, ngoài đám chiến mã chất lượng cao của đám dân du mục, hắn cho trồng rất nhiều loại thực phẩm khác nhau. Hạt giống thì không phải lo nghĩ, hắn hối đoái từ hệ thống.

Thế là các loại đặc sản “hiếm thấy” từ Liêu Đông được du nhập về Trung Nguyên với giá cả “phải chăng”.

Bên cạnh đó, phương châm sống của hắn được hình thành từ hiện đại cũng không thay đổi. “Bôi trơn” mọi mặt trận, bộ máy mới có thể vận hành trơn tru được.

Thế là từng đoàn từng đoàn đặc sản (gạo ngon thóc đẹp, khoai tây khoai lang các kiểu, ớt cay, muối tinh (thời này còn đang ăn muối dỏm), tơ lụa) 3 tháng một lần tiến về kinh thành để “tiến vua”.

]

Linh đế hưởng thụ liên tiếp những nông sản ngon, tơ lụa đẹp, cười tít cả mắt. Hắn cực kỳ yêu mến vị “Hoàng Đệ” Lưu Bị này của hắn, hắn cũng từng mang ý tưởng phong vương cho Lưu Bị ra triều đình, nhưng gặp phải phản đối kịch liệt nên đành thôi.

Nghĩ gì ? 6 tuổi phong hầu, 7 tuổi phong vương sao ? Mơ đi cưng ạ. 6 tuổi phong hầu đã là quá lắm rồi, đừng có mơ hão về chuyện sớm được phong vương.

Linh đế cũng không thể làm gì hơn là thêm vào lệnh cống phẩm theo thường lệ dâng lên và miễn thuế vĩnh viễn cho Liêu Đông.

Lưu Bị cũng không cần gì vài đồng bạc thuế, hắn có vô hạn tài nguyên nên nó chả là cái gì với hắn cả.

Năm 170, Lưu Bị nhậm chức thái thú được 3 năm, Liêu Đông thịnh thế phồn hoa đã là đinh đóng cọc, không gì cản nổi. Nó nổi lên như một đế chế kinh tế mới ở ngoài kinh đô Lạc Dương.

Bách tính rất yêu mến vị thái thú trẻ tuổi này, từ khi hắn tới, hắn đã mang lại hòa bình mà hơn 100 năm nay chưa từng có, mang lại ấm no cho mọi người, bên cạnh đó, hắn còn mang tới phồn vinh không tưởng cho nơi này.

Với đám “giặc ngoại xâm” thì không cần phải nói, được chăn dê chăn bò thoải mái, không cần lo cái rét hằng năm nữa vì đã có nhà cửa đàng hoàng. Thái thú đại nhân còn chu cấp đầy đủ , cho họ được ăn no mặc ấm.

Đây đã là thiên đường trong những giấc mơ của bọn họ. Với chính sách của Lưu Bị ban ra, ai cũng nhập Hán tịch, nên đã không còn Ô Hoàn Vương, Hung Nô Vương nữa.

Tuy không còn Vương lãnh đạo tộc nhân nhưng không có ai phản đối, trong lòng bọn họ, Lưu Bị võ lực kinh thiên là Vương tối cao, thủ lĩnh tối cao. 5 tháng hắn xua quân càn quét khắp các vùng biên giới, máu chảy thành sông cũng không nói quá.

Nhân khẩu của Liêu Đông từ 10.000 hộ đã nhảy vọt lên 80.000 hộ trong vòng 3 năm, con số cực kỳ khủng khiếp. Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.

Lưu Bị liên tiếp đưa ra các chính sách bình đẳng của hiện đại, lúc đầu đám sĩ tộc phản đối rất kịch liệt nhưng sau vài lần “thăm hỏi tận nhà” của hắn, cũng không ai dám ho he câu nào, ít nhất thì không dám nói ra khỏi miệng.

Lưu Bị là một vị Vương hợp cách, quyết đoán, không nhân nhượng, điều gì cần làm thì sẽ làm, không do dự. Tuy nhiên hắn cũng có nhược điểm, đó là cái thói lười cà lơ phất phơ, luôn muốn làm một lần ăn cả đời.

Nói là nhược điểm nhưng với cái phần mềm hack tuyệt đối bá đạo (ít nhất ở Tam Quốc) thì hắn có tiền vốn để làm như vậy.

Năm 180, cách khởi nghĩa Khăn Vàng 4 năm.

Liêu Đông phồn vinh, khắp nơi đều có nhà dân ở, khắp nơi đều có đồn điền vựa lúa. Trên khuôn mặt của mỗi người dân đều mang nụ cười mãn nguyện, 10 năm Lưu Bị nhậm chức là 10 năm ăn no mặc ấm, có tiền dư để tiêu sài với bọn họ.

Bây giờ mà có kẻ nào dám nói xấu Lưu Bị trên đất Liêu Đông, không cần hắn ra lệnh, cũng có một đám dân chúng liều mạng thu thập kẻ đó.

Tình hình hiện tại của Liêu Đông rất khả quan.

Nhân khẩu đã có 1.553.994 người (con số này tăng lên mỗi ngày theo chính sách khuyến khích sinh nở của Lưu Bị)

Thuế thu nhập cá nhân : trung bình 1 lạng bạc/người mỗi tháng (thuế này dùng cho xây dựng đường xá, cầu cống)

Chính sách sinh nở : mỗi hộ gia đình tối đa 5 người con, chính quyền Liêu Đông sẽ trợ cấp 2 lạng bạc/1 trẻ mỗi tháng, nên không cần lo lắng về việc nuôi chúng nó lớn.

(Để dễ hiểu thì 2 lạng bạc = 1 tháng sinh hoạt phí của 1 người lớn.)

Bên cạnh đó hắn còn cho xây dựng rất nhiều trường học nhỏ, phương châm duy nhất “Không sợ địch nhân mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ng... như heo”, hắn rất quyết tâm xóa nạn mù chữ trên đất Liêu Đông của hắn.

10 năm liên tục phát triển, liên tục đưa ra cải cách khắc phục khó khăn. Liêu Đông đã phát triển mạnh mẽ, từ một vùng khỉ ho cò gáy không ai thèm ở trở thành Quận thành nhộn nhịp bậc nhất Hán triều.

Thời bình khác với loạn lạc, thái thú thì có nhiều, nhưng có tài thì rất ít. Loạn lạc thì ngược lại, thái thú có ít nhưng kẻ nào cũng có tài.

Lượng cống phẩm Lưu Bị gửi vào kinh đô rất nhiều, bao gồm rượu ngon, gấm lụa, lương thực đặc sản, các loại thú lạ (như lạc đà) cũng không ít.

Nhờ có đám cống phẩm này mà tình hình ăn chơi trác tán của Linh đế mỗi ngày đều “tốt” hơn.

Cho tới năm 180, Linh đế hầu như đã không để ý gì đến triều chính. Thập Thường Thị lộng hành (Thập Thường Thị gồm có Trương Nhượng, Triệu Trung, Phong Tư, Tào Tiết (nghe quen không, lão ý là cha của Tào Tháo), Hầu Lãm, Kiển Thạc, Trình Kháng, Hạ Uy, Quách Thắng).

Dân chúng các Châu Quận khổ không thể tả, đói khát và bị bóc lột tàn bạo. (nền móng cho khởi nghĩa nông dân)

Năm 182, đánh dấu cho sự phát triển của Thái Bình Đạo. Bọn đạo sĩ truyền giáo này đã có mặt ở khắp nơi. Đã có vài tên bén mảng đến Liêu Đông của Lưu Bị, nhưng hắn hạ lệnh đuổi đi.

Năm 183, nạn châu chấu bùng phát, kèm theo mưa lớn ngập lụt nhiều nơi. Dẫn tới nạn đói kéo dài bùng phát, dân chúng khổ trước đã khổ nay càng khổ hơn. Xác chết la liệt khắp nơi, nhìn thì thương mà không dám cứu, ai biết ngày mai mình có nằm đó chết đói như họ hay không.

Liêu Đông cũng chịu ảnh hưởng bão lũ nhưng Lưu Bị rất “kịp thời” cứu tế nên không xuất hiện nạn dân như các vùng khác. Hắn cũng hạ lệnh “mở” kho lương cứu trợ nạn dân các vùng lân cận. Chỉ trong một tháng, lượng người đổ về Liêu Đông tăng lên gấp bội, đỉnh điểm lên tới hơn 3.000 người 1 ngày.

Lưu Bị cũng không keo kiệt, xắp xếp chỗ ở tạm thời cho các hương dân, đồng thời tổ chức các điểm phát thức ăn nước uống.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -- - - - - - - - - -

Trong vòng 1 năm, nhân khẩu Liêu Đông của hắn đã tăng lên đến hơn 2.500.000 người, quả là một vùng đất đông đúc, ít nhất là ở thời đại này là vậy.

Thời gian này hắn cũng không bận bịu lắm, những thao tác gì có thể thực hiện trong hệ thống hắn đều đã làm.

Trương Giác được Nam Hoa Lão Tiên truyền cho Thái Bình Yếu Thuật, trổ tài y thuật cứu giúp nhiều người, bán bùa trừ bỏ tà ma, uy danh càng ngày càng cao.

Năm 183, Trương Giác - Trương Bảo - Trương Lương ba huynh đệ lập trí khởi nghĩa.

Trương Giác đem tất cả tín đồ trong thiên hạ chia làm 36 phường, mỗi phường có hơn vạn người, cử một người làm cừ soái để lãnh đạo. Trương Giác tự phong làm Tướng Quân cai quản tất cả 36 phường.

Chưa hết, Trương Giác còn cho người tuyên truyền : “Thương Thiên dĩ tử, Hoàng Cân đương lập. Đến năm Giáp Tý, thiên hạ đại cát”.

Bạn đang đọc Mang Theo Phần Mềm Hack Xông Pha Thiên Hạ của ღNhất✬Ngôn✬Kinh✬Thiênღ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zenezn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 151

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.