Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

21 : Trương Phi Vô Địch

2471 chữ

Lưu Bị thấy mọi người cũng không tin tưởng võ lực của Trương Phi lắm, hắn cười cười gật đầu nói : "Đã vậy, Tam đệ, đệ đi luận bàn với vị tướng quân đây một chút. Nhớ kĩ, đây không phải sinh tử, đến điểm là dừng." Trương Phi cười hắc hắc nói : "Vâng, đệ biết rồi."

Nói xong hắn trợn mắt nhìn Nhan Lương, nói to : "Muốn luận bàn, vậy thì ra ngoài đi, xem ngươi đỡ được 1 mâu của lão Trương ta không."

Nhan Lương không nói không rằng, đi ra ngoài. Trong lòng lầm bầm mắng chửi một chút.

Mọi người cũng theo ra ngoài, nhìn xem thử, vị Tam đệ này của Lưu Bị võ lực thế nào mà hắn dám đảm bảo có thể đánh bại được Lữ Bố.

------- --

Hai người đứng đối diện nhau trong bãi đất trống.

Trương Phi tay lăm lăm cây Bát Trượng Xà Mâu của hắn, mắt trợn trừng nhìn Nhan Lương.

Nhan Lương tay cầm đại đao, múa một đường, chỉ thẳng Trương Phi xông tới. Tay phải đề cao, huơ tay chém mạnh xuống, nhắm ngay ngực phải Trương Phi mà tới.

Trương Phi cười khẩy, thuận tay thọc một đường, lướt nhẹ qua cán đao của Nhan Lương, đẩy mạnh tới, mũi thương dừng lại ngay trước yết hầu của Nhan Lương.

Nhan Lương trợn trừng mắt, không thể tin được, mình lại bị thu thập dễ dàng như vậy.

Biểu tình của Nhan Lương làm cho Trương Phi nhớ tới lúc mình "học hỏi" luận bàn với đại ca, hắn chưa một lần nào qua được quá 5 chiêu.

Cả hắn và Nhị ca Quan Vũ đều chưa từng qua được hơn quá 5 chiêu khi so đấu với đại ca, mỗi lần đều bị đại ca nhanh gọn xử lý khóa chiêu, sau đó thì không có sau đó rồi.

Một khi đã bị đại ca khóa chiêu thì không có một cách nào để thoát ra được.

Sức mạnh không bằng, kĩ thuật không bằng, sau hơn trăm lần thử sức. Hắn và Quan Vũ đã chấp nhận sự thật, mình không phải đối thủ của Lưu Bị, dù có "sức mạnh của Thiên Tướng" cũng vậy.

Hắc hắc, bây giờ thì ta sẽ cho các ngươi biết tư vị bị người ta dễ dàng giải quyết là như thế nào.

Trương Phi lầm bầm trong lòng một chút, sau đó thì nhe răng nói : "Muốn thử lại lần nữa không?"

Nhan Lương gật đầu, lui lại. Lần này hắn không dám lỗ mãng nữa, dậm chân bật người lao tới, nhanh như chớp xuất ra một đao ngang hông phạt tới.

Trương Phi lại cười khẩy, hắn cũng từng thử chiêu này với Lưu Bị, nhưng rất tiếc, bị Lưu Bị khéo léo luồn vũ khí qua bên ngang rồi nhanh như chớp hất ngược lên, lao người lướt tới, khóa chiêu, sau đó thì bị chế trụ.

Trương Phi theo bài tủ của đại ca mà làm, đưa thanh mâu ra, thọc xuống rồi hất lên, nhanh như chớp lao tới, thò tay bắt lấy Nhan Lương, một thế quật Judo hiện ra.

Khi Nhan Lương còn chưa kịp hồi phục từ kinh ngạc khi chiêu thức của mình đã bị dễ dàng hóa giải thì đã bị Trương Phi quật ngã, khóa chặt không thể động đậy.

Lần này thì hắn không thể không thừa nhận, mình không phải đối thủ của Trương Phi, nhưng võ tướng cũng có cái kiêu ngạo của riêng mình, hắn cho rằng, nếu chiến đấu trên lưng ngựa thì cho dù có thua, nhưng mình sẽ không thua thảm hại như vậy.

Nghĩ là làm, nhận thua, sau đó dò hỏi : "Có dám đấu trên ngựa với ta không?"

Trương Phi cười khà khà, rất khoái trí nói đồng ý. Nhan Lương bây giờ không khác gì mình và Nhị ca lúc đấu với Đại ca, thua đứt đuôi rồi nhưng vẫn chày cối đòi đấu, hắc hắc.

Hắn lên ngựa, tiến tới.

Không ngạc nhiên gì, sau 2 chiêu, hắn đập bay cây đao của Nhan Lương, mũi mâu chỉ thẳng yết hầu Nhan Lương.

Nhan Lương tuyệt vọng, chỉ 2 chiêu thôi, không hơn không kém, mình đã bị hắn đánh bại. Thua triệt để, không có gì để bàn cãi cả.

Nếu như đây không phải là luận bàn mà là sinh tử chiến trên chiến trường thì Nhan Lương tin rằng Trương Phi có thể giết chết mình chỉ bằng 1 chiêu.

]

Cười khổ xuống ngựa thi lễ, phờ phạc đi về nghỉ ngơi. Hắn cần thời gian để hồi phục sau cú sốc này, đường đường một vị tướng quân lại bị người ta 1 chiêu giải quyết, quả là đả kích khó có thể chấp nhận được.

Trương Phi cũng không nói gì thêm, cười cười xuống ngựa đi về phía sau lưng Lưu Bị.

Lưu Bị cũng từng cho 2 anh em Quan Trương một lần đả kích triệt để như vậy, để cho hai người biết được mình sở hữu "sức mạnh của Thiên Tướng" không phải là vô địch, cần phải cẩn thận đối ứng trong mọi tình huống.

Đừng tưởng thái độ cợt nhả vừa rồi của hắn là khinh địch, hắn không hề khinh địch, vẫn luôn nghiêm túc đối ứng, chỉ là không biểu hiện ra như vậy mà thôi.

Đám chư hầu đứng ngoài xem thì không cần phải nói, người nào người nấy mắt trợn tròn, mồm há to. Bộ dáng không thể tin được, đến Lữ Bố còn không thể một chiêu giải quyết Nhan Lương.

Lữ Bố muốn đánh bại hắn còn cần phải toàn lực xuất chiêu, ít nhất hơn 20 chiêu mới được.

Vậy mà, Trương Phi dễ dàng một chiêu chế trụ Nhan Lương, chế trụ còn khó hơn giết chết rất nhiều, vậy mà hắn làm được.

Tào Tháo là người tỉnh lại đầu tiên, hắn cười to nói : "Đã Tam tướng quân võ lực cao như vậy, vấn đề Lữ Bố xem như đã giải quyết, hôm nay chúng ta có thể toàn lực bàn bạc cách phá Tỵ Thủy quan rồi." Lưu Bị cười cười nói : "Cách phá Tỵ Thủy quan ta đã có trong lòng, các vị cứ theo lệnh hành sự là được."

Mọi người cũng tò mò Lưu Bị sẽ làm cách nào phá được Tỵ Thủy quan, nhưng mà cũng không hỏi nhiều, chuyện nào hắn muốn chia sẻ thì sẽ nói, kế sách hay càng ít người biết càng tốt, tránh có người để lộ ra ngoài. ---------- ----------- ------------

Sáng hôm sau, sĩ khí của binh sĩ Liên Quân đã được đề cao hơn nhiều, ai nấy phấn chấn tinh thần, không những lương thực đã có đầy đủ, lại còn có dũng tướng có thể đánh bại được Lữ Bố tới trợ giúp.

Lữ Bố sau khi tung tin thả thính, hôm nay hắn quyết định gọi trận đi khiêu chiến để triệt để dập tan sĩ khí của Liên Quân, như vậy thì không cần đánh cũng sẽ thắng.

Lữ Bố điểm đủ 5000 khinh kỵ, khai quan khiêu chiến trước cổng đại doanh của Liên Quân.

Sở dĩ hắn tự tin như vậy một phần là kế sách tập kích hậu phương thành công mĩ mãn đưa tới có chút kiêu ngạo dâng lên, thêm vào đó là chiến lực số một thiên hạ của mình, hắn tự tin rằng mình có thể an toàn rời đi, nếu như bị bao vây.

Tuy nhiên, hắn cũng cho người đi thám thính khắp nơi, xem xem có mai phục không trước khi đến, lần này thì không có phát hiện gì.

Lữ Bố lẩm bẩm, "nếu dám mai phục, hừ hừ, ta sẽ đợp thêm một miếng to nữa, cho các ngươi biết hậu quả của khiêu chiến uy nghiêm chiến tướng số một thiên hạ nặng nề như thế nào." Đến tiền trận, khua kích hét lớn : "Lữ Bố ở đây, kẻ nào dám chiến."

Cổng doanh Liên Quân mở ra, một đám tướng sĩ giáp bạc sáng loáng ùn ùn kéo ra dàn trận.

Chốc lát đã thành hình, lưỡi đao lập lòe, mũi thương nhiều như cây trong rừng chĩa thẳng lên trời, nhìn vào thôi đã lạnh hết cả sống lưng. Quân dung uy nghiêm, đằng đằng sát khí.

Lữ Bố nghiêm túc nhìn, hắn biết, đây là một chi tinh binh, nếu bị đám này bao vây, hắn chỉ có đường liều mạng tẩu thoát, không thể ung dung đối ứng như đám binh lính tạp nham của lũ Chư Hầu trước kia.

Sau khi quân trận thành hình, một tướng giáp đỏ cưỡi trên lưng một con tuấn mã tiến ra, kẻ này tướng mạo hung dữ, trợn to con mắt nhìn Lữ Bố.

"Ta là Trương Phi - Trương Dực Đức, ngươi là Lữ Bố?" Trương Phi dò hỏi.

Lữ Bố nghiêm giọng nói : "Ta là Lữ Bố."

Lữ Bố chưa từng nghe thấy tên người này, nhưng không hề dám xem nhẹ hắn, kẻ này khác hẳn với những tên tép riu trước kia, trên người hắn Lữ Bố cảm nhận được khí thế áp bách. Chỉ có người uy hiếp được tính mạng của mình thì mới có thể mang tới khí thế uy hiếp.

Trương Phi cười to nói : "Đã ngươi đúng là Lữ Bố, vậy thì chịu chết đi." Nói xong thúc ngựa lao lên.

Lữ Bố cũng thúc ngựa lao lên, nói to : "Người muốn mạng của ta rất nhiều, nhưng cũng phải có đủ bản lãnh mới được."

Lượt đầu giao phong, cảm nhận được Trương Phi có khí lực rất lớn, đỡ một mâu thôi mà tay hắn đã hơi run run. Thầm quyết định trong lòng, không thể lấy cứng đối cứng với kẻ này.

Hai người quấn lấy nhau, ngươi một mâu, ta một kích. Ngươi chém ta né, Ta chém ngươi né. Phối hợp nhịp nhàng như một vở kịch.

Được hơn 20 hiệp, hai người tác nhau ra.

Trương Phi cười to nói : "Mặt trắng nhỏ, khí lực không tệ, xem mâu."

Lữ Bố hừ lạnh : "Chỉ được cái sức mạnh hơn người, có gì hay." Nói xong cũng huơ kích chém tới.

Lữ Bố chỉ thấy khí thế của Trương Phi đột nhiên tăng mạnh, chiêu thức của hắn tinh tế hơn rất nhiều, nhanh hiểm chuẩn độc. Hắn đã bị ép vào thế hạ phong, chỉ có thể thụ động đón đỡ, không có một cơ hội phản kháng nào.

Sau 5 hiệp đè ép, Trương Phi cười to nói : "Mặt trắng nhỏ, kết thúc thôi, không chơi nữa."

Nói xong xuất ra một mâu cực nhanh, hướng thẳng nách phải Lữ Bố sượt qua, bị đau Lữ Bố định ép tay lại để khóa mũi mâu của Trương Phi.

Nhưng hắn sai rồi, Trương Phi nhấc bổng cả người của Lữ Bố lên, một tay bắt lấy đầu mũi kích của Lữ Bố, một tay cầm mâu nhấc Lữ Bố lên.

Tình thế thay đổi làm cho Lữ Bố có chút không kịp thích ứng, hắn không do dự vung tay ra, không kẹp mâu nữa, nhưng quyết định này mới là sai lầm lớn nhất hắn mắc phải.

Trương Phi bỏ mâu, hai tay nắm lấy đầu kích kéo thẳng về phía bên phải mình, kéo Lữ Bố tới. Hai tay buông kích, ôm chặt Lữ Bố lại, khóa cứng hai bả vai, mặc cho Lữ Bố vùng vẫy thế nào cũng không thể lay động hắn.

Hắn cười to nói : "Mặt trắng nhỏ, đã rơi vào tay ta, thì đừng có hòng trốn thoát được."

Nói xong thúc ngựa quay về phía đám Thiên Binh.

Quân Tây Lương thấy Lữ Bố bị bắt, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng ủ rũ quay đầu về quan.

Bọn chúng không phải không muốn lao lên cứu Lữ Bố, nhưng mà còn đám hung thần ác sát đứng kia áp trận, lại còn gần 50 vạn binh lính của Liên Quân Chư Hầu ở phía sau chống lưng.

Lao lên ? Ngại sống lâu sao ? Không ai ngu đi tự sát cả, thế là 5000 kỵ binh ủ rũ quay về Tỵ Thủy quan.

Hoa Hùng sau khi nhận được tin Lữ Bố bị một tên mặc giáp đỏ khuôn mặt hung dữ bắt sống thì kinh ngạc há hốc mồm, sau đó thì liên miệng nói "không tốt".

Được một lúc, hắn hoảng hồn tỉnh lại, cho người cấp báo với Đổng Trác, "Liên Quân có viện thủ lợi hại, không những mang lương thực tới viện trợ còn bắt sống được Lữ Bố. Bây giờ tình thế nguy cấp, mong thủ dụ của Thừa Tướng." Phía Chư Hầu thì khác, mặt mày hớn hở, cười nói vui vẻ. Lời lẽ tâng bốc nhiều không đếm xuể, khen ngợi Trương Phi võ lực vô song, vừa ra trận đã đánh bại được Lữ Bố, lại còn là bắt sống.

Lưu Bị hạ lệnh, tối nay mở tiệc liên hoan một phen, sai người báo cho Ba Tài nâng cao cảnh giác, một khi phát hiện phía Tây Lương có động tĩnh gì thì phải nhanh chóng đối ứng, nếu có biến lớn thì phải báo lại cho hắn.

Vui thôi, chứ đừng vui quá. Nếu không, chết lúc nào không hay.

Yến tiệc mở ra, Rượu được tam tuần, Lưu Bị cười nói : "Mọi người yên tĩnh một chút, ta có điều muốn nói."

Khi mọi người đã khá là yên lặng, hắn nói : "Lữ Bố rất không tệ, ta có ý muốn chiêu hàng hắn. Không biết ý của mọi người thế nào?"

Lúc này thì tất cả Chư hầu đã triệt để im lặng rồi, Tào Tháo, Viên Thiệu, Lưu Chương.... 16 người toàn bộ im phăng phắc.

Tào Tháo suy nghĩ một chút sau đó nói : "Theo ta thấy thì Lữ Bố đúng là có tài, tuy võ lấn văn nhưng không thể không nói hắn rất biết dụng quân."

Nghỉ một nhịp, Tào Tháo nói tiếp : "Tuy nhiên, Lữ Bố là thân cận của Đổng Trác - Đổng Ma Vương, Đổng Trác bản tính hiếu sát, hung tàn, ngang ngược. Lữ Bố ở với hắn lâu, không thể không phòng." Khổng Dung gật đầu nói theo : "Gần mực thì đen, tính xấu rất dễ ảnh hưởng đến người khác, nếu Huyền Đức có thể thu phục thì cứ thu phục, nếu không được, chi bằng cứ bêu đầu thị chúng, không nên thả đi."

Bạn đang đọc Mang Theo Phần Mềm Hack Xông Pha Thiên Hạ của ღNhất✬Ngôn✬Kinh✬Thiênღ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chang
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 62

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.