Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuối Cùng Ngươi Cũng Đã Tới

2416 chữ

Tào Tháo cùng đám chư hầu hiện tại đang rất khốn khổ, thua liên tiếp hơn 6 trận đánh nhỏ, thua to trong một trận đánh lớn. Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.

Những ngày liên tiếp sau đó, Lữ Bố cho quân liên tục quấy phá ở tiền trận của Liên Quân Chư Hầu.

Hắn thì tự mình dẫn theo hơn 5000 khinh kỵ tinh nhuệ, mặc giáp Liên Quân, nhằm ngụy trang qua mặt lính tuần tra của Liên Quân lúc "cần thiết".

Hạ lệnh binh lính miệng ngậm tăm, vó ngựa quấn vải, bí mật lên đường.

Đi đường vòng, luồn ra phía sau núi, ý định đánh lén hậu phương Đại Trại của Liên Quân.

Mục tiêu chủ yếu của lần tập kích này là tìm kiếm và tập kích trại lương thực của bọn chúng.

Sau 3 ngày hành quân trong bí mật và yên lặng, Lữ Bố cuối cùng đã thành công vòng qua được phía sau doanh trại của Liên Quân.

Việc cần làm bây giờ là tìm kiếm trại chứa lương của Liên Quân.

Hắn phái ra 50 tên lính trinh sát để tìm tòi. Sau hơn 6h tìm kiếm, cuối cùng cũng có một tên quay lại báo đã tìm được "địa chỉ nhà" của Viên Thuật.

Đúng vậy, Viên Thuật là người nhận trách nhiệm nắm giữ hầu hết lương thảo của 50 vạn binh lính Liên Quân.

Viên Thuật cho người đóng quân ở phía hậu phương, cách doanh trại liên quân chừng 15 dặm về phía Đông Bắc, ở một thung lũng nhỏ phía sau dãy núi lớn.

Hắn tự tin cho rằng, dù đám liên quân có thua nát giải tán thì mình cũng có thể từ từ ung dung mà rời đi, không cần lo lắng.

Dù sao thì hắn cũng cách khá xa doanh trại chính, mà lại đóng quân ở một nơi kín đáo như vậy.

Lúc này trong doanh trại của Viên Thuật, hắn ung dung ngồi thưởng rượu, trong lòng đắc ý. Đám Liên Quân thua thảm hại, chỉ có mỗi hắn đóng quân ở hậu phương là không có việc gì, không chút tổn thất. "Có lẽ ta nên cảm ơn Viên Thuật một chút, hắc hắc. Hừ, dám tính kế ta, nhưng ngươi không ngờ được thế sự thay đổi.

Viên Thiệu, ngươi đánh trận không có nổi một trận thắng, lại còn tổn thất thảm hại. Ta thì một binh một tốt không mất, danh tiếng cũng không bị đả kích."

Viên Thuật lầm bầm vài câu, sau đó nhìn sắc trời. Lúc này cũng đã nhá nhem tối, hắn sai người chuẩn bị cơm nước, ăn xong sẽ đi ngủ.

Dù sao, hắn là hậu cần không cần ra trận, chỉ ở hậu phương trông nom lương thực, vận chuyển đúng giờ cho tiền phương là được.

------ ------------ ---

Lữ Bố hạ lệnh, nửa đêm sẽ tập kích trại lương, đốt được bao nhiêu thì đốt, trong nửa canh giờ (1h) cật lực phóng ngựa đi đốt lương, sau đó thì phải nhanh chóng ra ngoài tập trung rồi rời đi.

Không cho phép nấn ná lâu dài, kẻ nào trái lệnh chém.

Đêm hôm đó.

Đám lính canh gác của Viên Thuật như thường lệ nhàm chán thực hiện nhiệm vụ của mình, đã tới nửa đêm, kẻ nào kẻ nấy gật gù buồn ngủ, con mắt lim dim.

Bỗng nhiên có rất nhiều tiếng xé gió nho nhỏ trong màn đêm truyền tới, sau đó thì bọn chúng gục xuống.

Không một tiếng động, 5000 quân của Lữ Bố thành công đột nhập vào trại chứ lương của Viên Thuật. Giết sạch đám binh lính làm nhiệm vụ canh gác.

Bọn chúng y theo lệnh của Lữ Bố mà làm. Mệnh lệnh ban ra, không ai dám kháng lệnh, vận dụng hết sức bình sinh, ngươi một đuốc, ta một đuốc, mục tiêu đốt sạch đám lương thực.

Tuy cũng có chút tiếc nuối không thể mang về dùng, nhưng dù sao thì đây cũng là toàn bộ số lương thực dự trữ của kẻ địch, không thể ngu ngốc tham lam nhất thời làm hỏng đại sự.

Sau một lát, doanh trại chứa lương của Viên Thuật bừng sáng, đám lính thì đã ngủ say như thế, không hề hay biết.

Lữ Bố con mắt híp lại, khóe mắt hiện lên hàn mang, hắn đã nhìn thấy buồng ngủ của Viên Thuật.

Chỉ có 2 tên thân binh đứng canh gác ở ngoài, là một cơ hội tuyệt hảo.

]

Bắt lấy kẻ này, áp tải về cho lão Đổng Mập, hắc hắc. Nghĩ là làm, hùng hổ dẫn quân tiến vào. Viên Thuật còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn đánh bất tỉnh, xách cổ Viên Thuật ném lên ngựa, rời đi. ------ --------- -

Sáng hôm sau, có người tỉnh dậy ra ngoài trông thấy doanh trại chứa lương sơ xác tiêu điều, hầu như đã cháy sạch. Hắn hớt ha hớt hải chạy về trại của Viên Thuật thì thấy doanh trại trống không, không có một ai.

Con mắt trợn trừng, cấp tốc lên ngựa quay lại báo cáo cho Viên Thiệu.

----------- --------

Viên Thiệu sau khi biết tin, hốt hoảng triệu tập những người khác.

Khi thấy mọi người đã đến đông đủ, Viên Thiệu sắc mặt trắng bệch nói : "Viên Thiệu đêm qua bị tập kích, người đã không thấy đâu. Chắc đã bị bắt, bên cạnh đó lương thực......đã bị đốt sạch." Như một tiếng sấm giữa trời mùa hạ, vang dội đánh vào lòng tin của đám Chư Hầu. Thật không thể tưởng tượng nổi, không thể tưởng tượng nổi.

Tào Tháo run run hướng Viên Thuật dò hỏi: "Chuyện này không phải chuyện đùa, Bản Sơ, huynh chắc chứ?"

Viên Thiệu lắc lắc đầu than : "Ta cũng mong đây chỉ là chuyện đùa, nhưng binh lính đã xác thực tin này, đây là thật. Đêm qua lúc nửa đêm, đại trại chứa lương của Viên Thuật bị tập kích, địch nhân giảo hoạt dùng tiễn giết hết lính canh sau đó mới bắt đầu giở trò." Nghỉ một lát, hắn run run nói : "Không nghĩ tới, địch nhân lại vòng ra sau núi, đi đường xa tập kích trại lương, chúng ta bất cẩn không chút hay biết. Viên Thuật đã bị bắt, rơi vào tay của Đổng Trác thì đã chắc chắn lành ít dữ nhiều." Tào Tháo xụi lơ ngồi xuống, suy nghĩ trầm tư. Mưu sĩ Trần Cung sau lưng hắn cũng nhất thời bó tay, không nghĩ ra được kế sách tốt nào.

Bỗng nhiên lúc này có người vào báo : "Báo, thưa các vị đại nhân, không biết là ai tung tin, tin tức lương thực ở hậu phương bị tập kích đã lan truyền trong quân. Quân tâm dao động." Viên Thiệu xụi người, gục xuống. Ngất.

------ ---------- ----

Trong quan ải, Lữ Bố cười to, nhìn Viên Thuật nói : "Ha ha ha, Tứ Thế Tam Công, Tứ Thế Tam Công lọt vào tay ta, ngươi có cảm giác gì."

Viên Thuật hừ lạnh : "Thắng thua là chuyện bình thường của binh gia, chết là cùng chứ gì."

"Được, được. Nhưng ta không phải là người sẽ giết ngươi, người đâu, áp giải Viên Thuật về Lạc Dương cho Đổng công."

Hoa Hùng hạ lệnh cho người dẫn Viên Thuật lên đường.

Lữ Bố nắm cổ Hoa Hùng kéo đi bàn bạc.

Tình thế bây giờ cũng không lạc quan, ai biết được đám Liên Quân kia có chó cùng giứt dậu liều mạng lao lên công chiếm Tỵ Thủy quan hay không,

Bàn bạc kế sách phòng vệ mới là chuyện quan trọng nhất bây giờ cần làm. Quan trọng hơn là....khóe mắt hắn hiện lên hàn mang, hừ hừ, một khi tin tức lương thực bị đốt truyền ra.....như vậy thì....hắc hắc. ------- ------------ ----

Lưu Bị ở xa quan sát, biết được đám Liên Quân đã nát không còn gì để tả, hắn cười to nói : "Quan Vũ, Trương Phi, hai đệ theo ta đi đại doanh của Liên Quân, có việc cần làm. Hắc hắc." Trương Phi "bẽn lẽn" hỏi : "Đại ca, theo kế hoạch mà làm?"

Lưu Bị gật đầu nói : "Ừ, cứ theo kế hoạch mà làm, chúng ta đi tiếp viện cho đám vô dụng kia."

Trương Phi cười to, "Được, lão Trương ta cuối cùng cũng được ra trận giết địch sướng tay."

Lưu Bị lắc lắc đầu cười, sau đó nhìn hướng Ba Tài, cười bảo : "Ba Lượng, ngươi vận chuyển lương thảo theo cùng, đám lương đó đủ cho 50 vạn người dùng trong 2 tháng, cẩn thận một chút." Ba Tài cười nói : "Chủ công yên tâm, ta sẽ cẩn thận." Nói xong chắp tay rời đi.

-------- ---- -

Bên ngoài đại doanh của Liên Quân, binh lính canh gác thấy có lượng lớn nhân mã tiến tới từ phía xa. Chợt cảnh giác, đánh chuông thông cáo.

Tiếng chuông vang lên, đám Chư Hầu đã vội nay còn gấp gáp hơn, tin tức lương thực bị Lữ Bố tập kích, đốt sạch không biết thế nào lại truyền ra.

Lòng quân đã dao động, bây giờ kẻ kịch tập kích, ắt sẽ thua không còn manh giáp. Hoang mang đi lên tiền trận quan sát, thấy cờ hiệu to lớn màu vàng thêu chữ "Liêu Đông" to dùng, khoảng hơn 2 vạn người đang từ từ tiến lại. Phía sau khói bụi mù trời, không biết còn vận chuyển theo thứ gì.

Thấy cờ chữ "Liêu Đông" Tào Tháo chợt bừng tỉnh, sau đó vui mừng nói : "Là Liêu Đông Hầu - Lưu Bị, Lưu Hoàng Thúc. Mọi người mau theo ta ra nghênh đón."

Viên Thiệu có chút không vui nhưng cũng không thể không ra đón, người ta là Hán Thất Tông Thân, mà lại còn là "cận thân" không thể không ra nghênh tiếp.

2 vạn lính Thiên Binh giáp bạc sáng loáng, như tuyệt thế hùng quân tiến về phía cổng trại liên quân. Thấy có người ra đón, ba anh em Lưu Quan Trương thúc ngựa lên trước. Lưu Bị thấy Tào Tháo, cười nói : "Mạnh Đức, bấy lâu nay vẫn khỏe chứ?" Tào Tháo nói : "Còn nhờ ân báo trước của ngài, ta bấy lâu nay rất ổn, không có gì là không tốt cả." Nói xong con mắt liếc liếc về phía Trần Cung bên cạnh.

Lưu Bị thấy Trần Cung vẫn ở bên Tào Tháo thì biết tên này cũng còn biết cân nhắc theo lời mình, cười nói : "Ta thấy thần sắc của mọi người không được tốt lắm, có chuyện gì sao?" Tào Tháo không định nói, hắn nhìn về phía Viên Thiệu.

Viên Thiệu thở dài nói : "Tối qua Lữ Bố cho người tập kích trại lương, lương thảo của Liên Quân đã bị thiêu hủy gần hết, tin tức không biết như thế nào lại bị truyền ra, bây giờ quân tâm dao động, rất khó hành sự." Lưu Bị giả bộ ngạc nhiên, sau đó cười nói : "Không sao, không sao, ta có vận chuyển lượng lớn lương thực theo cùng, vì là số lượng quá nhiều nên hành quân chậm chạp bây giờ mới tới." Hắn nghỉ một chút nói tiếp : "Lượng lương thảo rất lớn, đủ cho 50 vạn quân dùng trong 2 tháng, không biết có giải quyết được nỗi lo của các vị không?"

Mọi người nghe vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Vui mừng hớn hở đón ba anh em Lưu Bị vào trại.

Khổng Dung rất thích Lưu Bị. Dòng dõi Hán thất, yêu dân như con, lại còn giải quyết tận gốc vấn đề "giặc ngoại xâm nơi biên cương" nhức nhối hàng trăm năm qua. Người này ắt hẳn là một vị minh chủ.

Lòng nghĩ như vậy, hắn cười nói : "Đã Lưu Hoàng Thúc đến, vậy thì chức minh chủ này, nên do ngài đảm nhận đi."

Viên Thiệu những ngày qua nếm đủ mật đắng do chức vị minh chủ mang lại, hắn cũng không quá mặn mà với nó nữa, hắn cười nói : "Ta không phải một vị minh chủ hợp cách, vẫn do Lưu Hoàng Thúc đảm nhiệm thì hơn." Đám Chư Hầu còn lại cũng nhao nhao hùa theo.

Cũng không có ai có ý kiến gì, Lưu Bị dòng dõi Hán Thất, thân là Liêu Đông Hầu, bên cạnh đó hắn còn giải quyết nan đề to lớn, 2 tháng lương cho Liên Quân, vậy đã đủ rồi. Lưu Bị cười cười nói : "Đã mọi người ủng hộ, chức minh chủ này ta nhận vậy." Hắn nói tiếp : "Luật lệ trong quân cũng không cần thay đổi gì, vấn đề lớn nhất bây giờ là công phá Tỵ Thủy quan, hướng về Lạc Dương giải cứu Thiên Tử."

Tào Tháo cười khổ nói : "Tỵ Thủy quan là bậc nhất hùng quan hơn ngàn năm nay, nay lại có đệ nhất võ tướng Lữ Bố cùng vũ dũng hơn người Hoa Hùng trấn giữ. Rất khó công phá." Lưu Bị cười nói : "Không sao, không sao."

Hắn nhìn Trương Phi cười nói : "Ta có một đệ đệ tên là Trương Phi - Trương Dược Đức vũ dũng tuyệt luân, ngày mai sẽ cho hắn lên đối chiến Lữ Bố, đảm bảo sẽ đánh bại được kẻ này." Mọi người "Ồ" một tiếng thật dài, sau đó nhìn về phía Trương Phi, người này mặc giáp đỏ như lửa, trạm khắc hoa văn tinh tế, thi thoảng còn lóe lên ánh lửa như một con Phượng Hoàng vậy.

Vẻ mặt hung dữ, cặp mắt to tròn, râu hùm cằm én, lông mày rậm rạp. Đúng chuẩn võ tướng.

Nhan Lương, Văn Sửu ở sau lưng Viên Thiệu thấy Lưu Bị giới thiệu Trương Phi là võ tướng còn hơn cả Lữ Bố, hừ lạnh trong lòng, sau đó Nhan Lương cười nói : "Trương tướng quân vũ dũng hơn cả Lữ Bố, không biết chúng ta có thể luận bàn một chút để học hỏi kinh nghiệm được chứ?" -------- ----- Chương sau : Ta cho ngươi biết thế nào là ăn hành cả rễ.

Bạn đang đọc Mang Theo Phần Mềm Hack Xông Pha Thiên Hạ của ღNhất✬Ngôn✬Kinh✬Thiênღ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chang
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.