Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mở màn

Phiên bản Dịch · 1996 chữ

Mặt trận phía nam, sau khi thua trận đầu, Hoàng Phủ Tung và Chu Tuấn cho quân lui lại trấn thủ ở Trường Xã. Tìm thời cơ, đánh bại Ba Tài.

Ba Tài giỏi trong khích lệ sĩ khí, khiến cho binh lính của hắn dũng cảm lạ thường, hay dùng chiến thuật mạng đổi mạng, thương đổi thương. Khẩu hiệu của hắn là : “Giết được một tên quan binh là hòa, giết thêm được tên nào, kiếm lời tên đó.”

Bên cạnh đó hắn còn cho phép lập công phong thưởng, giết được 5 quan quân thì lên làm tinh anh (đãi ngộ trong quân tăng lên), 10 tên thì làm tiểu đầu mục (đãi ngộ lần nữa tăng lên), 20 tên thì được làm đầu mục (đãi ngộ cấp cao của binh lính).

Ngoài ra, nếu giết được nhiều hơn nữa, sẽ xem xét tuyển chọn vào Hoàng Cân Lực Sĩ, đãi ngộ chỉ thua tướng quân.

Chính vì áp dụng chính sách này, mà hắn đánh bật được 40 vạn quan quân ra khỏi mặt trận phía bắc, ép họ phải lui về cố thủ Trường Xã.

Nhưng mà Ba Tài cũng không phải toàn tài, hắn không biết cách bày binh bố trận, không biết nên dựng trại thế nào cho đúng. Rất nhanh thôi, đạo quân 50 vạn người của hắn sẽ bị một mồi lửa chia lìa.

--- ---- ----- ----- -----

Lúc này, trong đại trại của quân lính triều đình ở Trường Xã.

Hoàng Phủ Tung và Chu Tuấn mày ủ mặt chau, suy nghĩ cách tốt nhất để phá được Hoàng Cân. Bọn họ vừa mới đến nơi, đã bị Ba Tài đánh đòn phủ đầu chớp nhoáng, không kịp trở tay. Thua nặng nề, sĩ khí đại giảm, buộc phải lui về Trường Xã.

Thật không nghĩ ra, đường đường hai vị đại tướng trong triều đình vậy mà đánh không lại một tên nông dân áo vải. Nói ra sợ thiên hạ cười rớt cả quai hàm.

Ngay lúc này, có một tên lính bước vào, nói to : “Thưa hai vị tướng quân, bên ngoài có một người xuất lĩnh 2 vạn binh lính, xưng là Thái Thú Liêu Đông – Lưu Bị đến trợ giúp.”

Chu Tuấn chau mày, nhưng rất nhanh lại giãn ra, cười nói : “Ông còn nhớ tên tiểu tướng một mình đấu với xà tinh trên điện Ôn Đức chứ ? Chính là Lưu Bị này đây, nghe nói Quận Liêu Đông của hắn, mấy năm gần đây phát triển rất tốt.”

Sau đó quay qua nói với tên lính báo tin : “Để cho Lưu Bị vào đi, người nhà cả.”

Tên lính “vâng” một tiếng, nhanh chóng bước ra ngoài.

Một khắc sau, ba người vén cửa trại bước vào.

Ba người này tướng mạo đường đường, có một người khuôn mặt có chút hung dữ, hẳn là một tướng có võ lực khá cao.

Lưu Bị thi lễ nói : “Tiểu tử Lưu Bị, xin ra mắt hai vị tướng quân.”

Quan Vũ, Trương Phi cũng thi lễ ra mắt, chào hỏi.

Mấy người khách sáo một chút, sau đó an vị ngồi xuống.

Lưu Bị mở lời : “Nghe nói gần đây thế quân của giặc Khăn Vàng bỗng nhiên tăng mạnh.”

Hoàng Phủ Tung lắc đầu cười khổ nói : “Hai người chúng ta khinh địch, không nghĩ tới, binh sĩ Khăn Vàng dưới trướng Ba Tài lại anh dũng quả cảm như vậy.”

Hắn nói tiếp : “Chúng ta dự định chia binh hai đường, mở rộng mặt trận, lơi dung quan quân có trang bị tốt, nhanh chóng hạ sĩ khí của quân địch. Một khi sĩ khí của họ giảm xuống, chúng ta có thể tiến hành tổng tiến công.”

Chu Tuấn thêm vào : “Không nghĩ ra, trộm gà không được, lại còn mất cả nắm gạo. Bị Ba Tài đánh dòn phủ đầu, quân ta đánh không lại, buộc phải lui về. Sĩ khí binh lính hiện tại rất không khả quan.”

Nói xong, hai người cười khổ.

------- -------

]

Lưu Bị cũng đoán được phần nào. Binh lính Khăn Vàng tuy không có trang bị tốt, nhưng họ có lòng quả cảm, không sợ chết.

Liều mạng chiến đấu, rất hiển nhiên bọn họ có thể đè bẹp quan quân trong những trận đánh giáp la cà.

Tuy nhiên, Hoàng Cân không có nhiều kỵ binh, có thể tận dụng Cung Kỵ Binh, tiến hành đánh tiêu hao sinh lực. Rất nhanh sẽ đè bẹp bọn họ, nhưng cách đánh như vậy phải hơn 800 năm nữa xuất hiện.

Và nó sẽ được Thành Cát Tư Hãn vận dụng một cách xuất quỷ nhập thần, lối đánh du kích cũng chắt lọc tinh hoa của lối đánh này mà thành.

---- ------

Suy tư một chút, Lưu Bị có chủ ý, hắn nói : “Hai vị tướng quân, hai đệ đệ này của ta võ lực rất cao, ngày mai cho phép họ xuất trận đấu tướng. Như vậy vừa có thể tăng sĩ khí quân mình, lại giảm sĩ khí quân địch.”

Hai người suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu đồng ý. Cũng không phải họ không có nghĩ qua cách này, cơ bản là họ không có dũng tướng có thể đấu với những tướng Hoàng Cân bên kia.

Trương Ngưu Giác, Cung Đô, Trương Man Thành cũng là bậc dũng tướng. Tuy chưa phải là nhất lưu võ tướng, nhưng cũng đã tiếp cận rồi. (võ lực từ 78-82)

---- --------

Sớm hôm sau, Quan Vũ – Trương Phi dậy từ sớm, mặc giáp xách theo vũ khí chuẩn bị đấu tướng. Trương Phi giọng to, gọi inh ỏi bên ngoài trại, làm Lưu Bị thức giấc.

Bị đánh thức, Lưu Bị có chút nổi nóng. Nhưng xác nhận là giọng của Trương Phi nên cũng đành ngậm ngùi.

Hai đệ đệ hưng phấn như vậy, hắn cũng lắc đầu cười khổ, đấu tướng thôi mà, dù là lần đầu đi nữa, cũng không cần sốt sắng như vậy chứ.

Đã tỉnh rồi nên cũng rời giường luôn, súc miệng rửa mặt xong, hắn mặc mũ giáp, đeo kiếm bên hông, bước ra ngoài. Bên ngoài mặt trời còn chưa ló rạng, Lưu Bị ra ngoài, sút cho Trương Phi một cái vào mông, càu nhàu :

“Mới sáng sớm, gà còn chưa gáy, đệ gáy cái gì?”

Trương Phi cười xòa, nịnh nọt nói : “Đại ca, dù sao cũng là lần đầu của đệ mà....”

Lưu Bị cười nói : “Được rồi, đấu tướng thôi mà, võ lực của đệ chỉ dưới ta và Nhị đệ mà thôi, có cần phải xung động thế không?”

Quan Vũ lúc này cũng chen vào : “Đúng vậy nha.”

Trương Phi đớp lại : “Cái giề, ai là người thức dậy trước nhất, không phải Nhị ca thì là ai ? Huynh còn dám hùa theo Đại ca ?”

Lưu Bị ngoảnh qua nhòm Quan Vũ một chút.

Quan Vũ mặt đã hồng hào, nay còn hồng hào hơn, vỗ gáy cười xòa nói : “Thì do đệ có chút sốt sắng thôi mà.”

Nháo kịch qua đi, ba người lên ngựa ra khỏi doanh trại. Khoảng 6h sáng, Lưu Bị tập hợp 2 vạn Thiên Binh của hắn, đến trước cửa trại của Hoàng Cân khiêu chiến.

Trương Ngưu Giác sáng sớm bị ồn ào đánh thức, càu nhàu mấy câu, cáu kỉnh quát : “Bên ngoài có chuyện gì vậy, mới sáng sớm đã ồn ào cái gì?”

Một tên thân binh bên ngoài bước vào nói : “Thưa tướng quân, bên ngoài có khoảng 2 vạn địch nhân gọi trận thách đấu ạ.”

Trương Ngưu Giác : “Vậy sao, chuẩn bị giáp mũ cho ta, ta muốn xem xem kẻ nào to gan dám phá hỏng giấc ngủ của lão Trình ta.”

Một khắc sau, cửa trại mở ra, một đạo quân đông nghìn nghịt ồ ạt tiến ra ngoài. Ít nhất cũng phải có 20 vạn người ở đó, quân số đã gấp 10 lần quân của Lưu Bị.

Trương Phi nóng tính, đang muốn thúc ngựa lên trước khiêu chiến, ai dè Nhị ca Quan Vũ đã lao lên từ lúc nào. Đành phụng phịu ở phía sau hô to : “Nhị ca, huynh chơi xấu, phải để lại mấy tên cho ta với chứ.”

Quan Vũ không nói gì, đầu hắn cúi gằm về trước. Chả biết hắn nghĩ cái gì.

Quan Vũ lên trước tiền quân, hướng thẳng về phía Hoàng Cân hô to : “Quan Vân Trường ở đây, ai dám tiếp chiến?”

Trương Ngưu Giác thấy Quan Vũ giáp mũ đàng hoàng, hẳn là một viên tướng của Hán triều. Hắn nhìn về bên phải, đánh mắt cho Phương Ôn lên tiếp chiến (vô danh tiểu tốt, võ lực giao động từ 68-70).

Phương Ôn tay cầm trường thương, thúc ngựa phòng tới.

Quan Vũ cũng không động đậy, chỉ ngồi yên trên lưng ngựa, nhắm mắt ngạo nghễ. Cảm nhận được Phương Ôn đến gần, mắt phượng mở ra.

Lúc này, Phương Ôn động thủ, tay vừa đưa lên định đâm về phía Quan Vũ, thì trong nháy mắt, hắn thấy một vệt sáng xanh vụt qua. Sau đó thì không hiểu sao mọi thứ trở nên nhẹ bỗng, cơ thể như đang bay.

Hắn đã bị Quan Vũ chém ngã ngựa.

Trương Ngưu Giác thấy Phương Ôn bị chém ngã ngựa chỉ sau một hiệp thì kinh ngạc, sau đó thần sắc nghiêm túc. Ra hiệu cho Trương Man Thành lao lên.

Trương Man Thành tay cầm đại đao, thúc ngựa phóng tới. Quan Vũ vẫn vậy, không hề động đậy, mắt phượng khinh thường nhìn về phía Trương Man Thành, kẻ này căn bản không phải đối thủ của hắn.

Trương Man Thành động, đại đao lên cao, chém thẳng về phía ngực trái Quan Vũ. Quan Vũ động, đưa đao lên chém mạnh một đường.

Trương Man Thành cũng giống như Phương Ôn, thấy một đường sáng xanh lóe lên, sau đó thì cái gì cũng không có rồi.

Liên trảm hai tướng, Quan Vũ thúc ngựa tiến lên, đao chỉ về quân Khăn Vàng, ngạo nghễ nói : “Trương Ngưu Giác, dám đấu với ta không?”

Trương Ngưu Giác hoảng rồi, Trương Man Thành võ lực chỉ dưới hắn một chút, vậy mà bị Quan Vũ one-hit, hắn xem ra cũng không phải đối thủ của Quan Vũ. Con ngươi của hắn đảo một vòng, cười đê tiện một cái.

Sau đó hắn thúc ngựa lên trước trận nói : “Toàn quân nghe ta, kẻ địch có trang bị tốt, tướng của ta đánh không lại bọn chúng. Nhưng khi chúng ta có được trang bị tốt như của chúng, thì chúng ta sẽ đè bẹp bọn chúng.”

Sau đó hắn nói to : “Toàn quân nghe lệnh, ai giết được kẻ nào thì sẽ có quyền cướp lấy mũ, giáp, vũ khí của kẻ đó. Giết được 2 tên ban thưởng tinh anh, giết được 5 tên ban thưởng đầu mục. Xông lên, Giết. Vì mình, vì đồng đội, xông lên.”

Nói xong, hắn ra lệnh toàn quân xuất kích, phóng ngựa lao lên.

Toàn bộ 20 vạn quân khăn vàng hào hứng lao lên, trong mắt bọn họ hiện lên từng tia tham lam. Tinh anh có thể ăn no, đầu mục thì có thịt ăn. Chưa cần nói đến đám mũ giáp xịn kia.

Quan Vũ nhướng mày, lúc này phía sau hắn vang lên kèn hiệu tiến công. 2 vạn Thiên Binh xuất kích, Thiên Kỵ Binh chia ra 2 cánh tập kích. Bộ binh lên trước, khiên thịt đứng ở tiền trận.

Cung binh đứng sau, từ từ tiến lên. Chuẩn bị phóng tiễn.

Một trận chiến không cân sức đã được phát động.

2 vạn Thiên Binh vs 20 vạn lính nông dân.

Bạn đang đọc Mang Theo Phần Mềm Hack Xông Pha Thiên Hạ của ღNhất✬Ngôn✬Kinh✬Thiênღ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zenezn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 111

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.