Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tào Tháo

Phiên bản Dịch · 1993 chữ

Giặc khăn vàng dưới trướng Trương Giác có một đạo do Trình Trí Viễn lãnh đạo, chạy thoát được, bén mảng tới quấy phá U Châu, thế giạc không thể cản, Lưu Yên lo lắm.

Nghe theo quân sư, liền cho người tuyển binh ứng phó. Ba anh em Lưu Quan Trương tới Trác Quận, thấy có thông báo tuyển binh nên tò mò dò hỏi, sau khi biết được chuyện này. Lưu Bị cũng không nói nhiều, kiếm chỉ U Châu, nhất quyết viện trợ ông chú Lưu Yên của mình trước. Lão Hoàng, lão Chu chỉ có thể đợi sau.

Thế là 2 vạn Thiên Binh hành quân đến U Châu viện trợ Lưu Yên kháng giặc Khăn Vàng.

Sau 3 ngày hành quân, Lưu Bị đã tới gặp được Lưu Yên. Thấy có “hoàng thân” tới trợ giúp, Yên mừng lắm, khóc lóc kể khổ.

Tình hình hiện tại, họ Trình đang quấy phá mãnh liệt ngoài thành nhỏ Tiểu Bái, chẳng mấy chốc sẽ đánh đổ được Tiểu Bái, tiến quân về U Châu.

Lưu Bị cũng không nhiều lời, xin đi Tiểu Bái phòng thủ. Lưu Yên thấy dưới trướng Lưu Bị tinh binh có thừa, dũng tướng không thiếu nên vui mừng đồng ý. Trước khi đi, căn dặn Lưu Bị cẩn thận, đánh không lại thì lui về sau, không nên hiếu chiến.

Sau bốn ngày hành quân, Lưu Bị đã đến được Tiểu Bái. Cầm theo thư tín của Lưu Yên vào thành, vừa mới vào thành. Trong thành bách tính tiêu điều, tràn ngập trong hoang mang, hoảng sợ. Lưu Yên cai trị cũng có phương pháp, dân chúng xem như là có ăn có mặc. Sao lại thế này ?

Lưu Bị bèn đi xung quanh tìm hiểu, phát hiện nhiều người đói bụng, phải ăn cả vỏ cây. Hắn rất ngạc nhiên, đây cũng là một thành trì Hán thất, dù nhỏ nhưng vẫn là thành trì, sao lại lung lạc đến mức này.

Hỏi ra mới biết, quan quân cẩu thả bê tha, “chưng dụng” gần hết lương thực của bá tánh, hại cho người dân phải chịu cái đói, chịu rét.

Trương Phi nghe vậy, giận long sòng sọc, điên máu đi tìm tên đầu lĩnh, đánh cho một trận, “đến má còn nhận không ra đó mà”.

Lưu Bị cũng không cản, ra lệnh cho quân lính mang “lương khô” đi khoản đãi dân chúng, không nên để người dân chịu đói.

Sau đó cho người ra ngoài thành, đốn gỗ mang vào. Dựng lên nhiều trại tập trung, nhóm lửa phát cháo.

Sau đó treo tên đầu lĩnh lên, đánh mười roi trước toàn quân. Nghiêm lệnh được đưa ra, “Cho dù có chết đói cũng không được cướp lương của bách tính”.

Bách tính vui mừng, tung hô Lưu Bị nhân đức.

Vài ngày sau đó lại có một nhánh quân tiến tới xin vào thành trợ giúp, nói là “có thư tín của Thái Thú Lưu Yên, đến trợ giúp”.

Nhánh quân này cũng không nhiều, khoảng 3000 người, Lưu Bị đồng ý cho họ vào thành.

Lưu Bị cho gọi người chỉ huy của 3000 quân viện trợ, kinh ngạc phát hiện người này lại là Tào Tháo.

Không nghĩ ra, người dẫn quân của họ lại là Tào Tháo a.

-- -- -- -- -- -- ---- -- -- -- -- -- ---- -- -- -- -- -- ---- -- -- -- -- -- --

Nhắc tới Tào lão bản, hẳn là ai cũng biết. Người này là người khai phá ra nước Ngụy.

Tào Tháo tự Mạnh Đức, tên hồi nhỏ là A Man. Tào Tháo và Viên Thiệu lúc bé cũng là hoàn khố có tiếng.

Ít người biết sự tích hồi nhỏ của hắn.

Tào Tháo và bọn Viên Thiệu, Trương Mạc là bạn từ thuở nhỏ, thường hay tụ tập quậy phá.

]

Một lần Tháo và Thiệu rủ nhau ra ngoài thành chơi, gặp được đám cưới, cả hai “nảy ý” định cướp cô dâu, bèn lẻn vào, trốn ở vườn sau.

Khi cô dâu được đưa vào phòng, hai người xông ra định cướp dâu thì có người phát hiện, hô toáng lên bắt cướp, người khác nghe thấy đều cầm gậy gộc chạy đến “hỗ trợ” bắt “cướp”.

Hai người sợ quá phải leo qua tường mà chạy, ngờ đâu Viên Thiệu rớt vào bụi cây gai, giùng giằng mãi mà không sao bứt ra được.

Thấy người dân sắp đuổi đến, Tháo cũng không muốn thằng bạn nối khố bị đánh nên đã nghĩ ra được một mẹo, bèn hô to lên: "Cướp ở đây này". Viên Thiệu nghe thế sợ quá, gồng hết sức mình mà bứt được ra, hai người cùng nhau chạy thoát.

Tào Tháo là người "cơ trí nhạy bén, ứng biến, nhưng lúc nhỏ chơi bời phóng đãng, không lo học hành"

Năm 20 tuổi, Tào Tháo thi đỗ Hiếu liêm. Ông được quan Kinh Triệu doãn là Tư Mã Phòng (cha của Tư Mã Ý) tiến cử giữ chức Bắc bộ Uý (coi giữ phía bắc) ở kinh thành Lạc Dương đã nổi tiếng là người nghiêm túc.

Năm 184, cuộc khởi nghĩa Khăn Vàng do Trương Giác lãnh đạo bùng nổ. Tào Tháo cùng các quân phiệt địa phương cùng các tướng trong triều đình đàn áp thành công loạn tặc trong Lạc Dương, nên được Hán Linh Đế phong làm “Điển quân hiệu uý” trong triều.

Tào Tháo thấy Lạc Dương đã ổn định, lại mới được thăng quan tiến chức, có chút hưng phấn, nghe tin có giặc Khăn Vàng quấy nhiễu U Châu nên xung phong ra trận giết địch trợ giúp Thái Thú U Châu. Dẫn theo 3.000 binh mã, hướng về U Châu.

--- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- --- ---

Sau đó thì, Anh hùng tụ họp, Thục Vương – Lưu Bị gặp Ngụy Vương – Tào Tháo.

Tào Tháo thấy Lưu Bị tuy tuổi còn trẻ nhưng đã có uy nghiêm của bậc đại tướng nên cũng không dám coi thường, thi lễ nói : “Điển quân hiệu úy Tào Tháo, nhận lệnh dẫn quân đến đây trợ giúp, không biết đại nhân là ai ?”

Lưu Bị thấy vậy, mỉm cười nói : “Ta là Thái Thú Liêu Đông, Liêu Đông Hầu – Lưu Bị, Lưu Huyền Đức. Ta nghe tin hoàng huynh Lưu Yên gặp khó khăn nên đến đây trợ giúp.”

Thái Thú lại còn Hầu gia ? Đại nhân vật rồi.

Tào Tháo cười cười nói : “Đại nhân tới đây trước, không biết ngài có đối sách gì với 10 vạn quân Khăn Vàng của Trình Trí Viễn chưa ?”

Lưu Bị cười nói : “Đối sách thì đã có, nhưng mà cần có người gan dạ đi làm, không biết Tào hiệu úy có nguyện ý đi làm không?”

Tào Tháo võ ngực cam đoan : “Đại nhân cứ yên tâm, Tháo làm được.”

Chủ ý này của hắn có chút “hắc” nhưng mà vui là chính nha. Có điều cũng nên chú ý an toàn của Tào lão bản một chút.

Dù sao thì muốn chơi tam quốc thì cũng phải có Tào Tháo mới vui, chơi một mình quả là có chút nhàm chán. Lưu Bị rắm thúi lẩm bẩm, sau đó cười hắc hắc.

Tào Tháo vừa đi ra ngoài cửa, bỗng nhiên rùng mình một cái. Quái lạ, trời nắng chang chang mà sao ta lại tự nhiên thấy lạnh.

--- --- --- --- --- ---

3 ngày sau, Tào Tháo lãnh 1000 quân đang cấp tốc chạy từ trong sơn đạo về thành Tiểu Bái. Trong lòng thầm rủa “mụ nội nó, không hiểu sao lúc đó ta lại đáp ứng Lưu Bị làm mồi nhử không biết nữa, khổ đíu tả nổi.”

Vì quân Khăn Vàng đồn trú trong núi, ít gây động tĩnh nên không biết chúng đang làm gì, Lưu Bị muốn dụ bọn họ ra. “Làm thịt” xong Trình Trí Viễn, đám còn lại sẽ không đánh tự tan.

Đang định mạo hiểm dẫn dụ họ ra, không nghĩ tới Tào Tháo tới, hắn liền có chủ ý cho Tào Tháo vào trong núi dụ đám kia ra.

--- --- --- --- --- ---

5 ngày sau, Tào Tháo trong lòng đang thét lớn biểu thị sự bẫn mãn của mình “Lưu Bị, ta chọc gì đến ngươi mà ngươi lại đối xử với ta như vậy.”

Thì ra lần trước Tào Tháo cũng không thành công dẫn dụ Trình Trí Viễn ra, hắn dẫn dụ ra chỉ là một tiểu đầu mục mà thôi, Trình Trí Viễn vẫn còn ở sâu trong núi.

Tào Tháo lúc này đang mặc trang phục tiểu đầu mục Khăn Vàng, tiến vào đại trại của quân khăn vàng trong núi. Mục tiêu ám sát Trình Trí Viễn hoặc ít nhất là dẫn dụ hắn ra ngoài để Lưu Bị tiêu diệt.

Có điều hắn không biết, lần này hắn cũng không đơn độc, có Quan Vũ cùng 100 Hộ Thiên Ngự Vệ đi cùng.

Quan Vũ là ai ? Nhị đệ của Lưu Bị nha, hắn có Võ lực 319, mà Trình Trí Viễn võ lực mới chỉ 80, không cần nghĩ cũng biết, nhất kích tất sát là quá bình thường.

Hộ Thiên Ngự Vệ là đám nào, là một đám Thiên Binh cấp 7, khiên thịt hoàn mĩ nha, đứng yên cho người ta chém cũng không chết được.

Nhiệm vụ chủ yếu của Quan Vũ và đám Hộ Thiên Ngự Vệ là bảo vệ Tào Tháo.

Sau khi Tào Tháo thành công chọc vào tổ ong vò vẽ, bọn họ sẽ lao ra yểm trợ hắn rút lui.

Còn vấn đề Trình Trí Viễn có chết hay không thì không cần quan tâm.

Quả nhiên, sau một hồi tiến vào, trong đại trại của Trình Trí Viễn vang lên một đống động tĩnh. Tào Tháo thành công chọc vào ổ kiến lửa này, hắn đang chạy thục mạng ra ngoài.

Theo sau là Trình Trí Viễn, mắt long sòng sọc, tay lăm lăm thanh kiếm, búi tóc trên đầu đã bị gọt mất từ khi nào.

Quan Vũ cùng đám Hộ Thiên Ngự Vệ thấy bộ dáng hai người chật vật đuổi nhau của Trình Trí Viễn và Tào Tháo thì cười ha hả.

Tính ra trò chơi mà Lưu Bị bày ra cho Tào Tháo có “chút” hắc. Vào trong hang cọp, vỗ mông nó một cái, sau đó liều mạng chạy cho nó đuổi. Ha ha. Quả là mụ nó kích thích, hơn cả trò chọc chó của bọn tiểu hài tử hay chơi.

--- ---- ----- ------ ------

Thấy Tào Tháo đã không chống được nữa, bọn Quan Vũ ra sân. Quan Vũ cưỡi bảo mã màu trắng, thân mặc Hỗn Độn Long Giáp màu xanh, tay xách Thanh Long Uyển Nguyệt Đao, thế tới như rồng.

Trình Trí Viễn đuổi nhau đỏ mắt với Tào Tháo, không để ý xung quanh, vừa thấy Quan Vũ phi ngựa tới, trợn trừng con mắt, sau đó thì, hắn thấy cảnh vật xung quanh thay đổi, thân thể nhẹ bẫng như đang bay, sau đó thì không có sau đó rồi, đầu hắn đã bị chém bay từ lúc nào.

100 Hộ Thiên Ngự Vệ tiến lại vây quanh Tào Tháo, bảo vệ hắn không bị thương tổn. Việc bọn Quan Vũ cần làm bây giờ là phát tín hiệu cho Lưu Bị xuất quân xông vào thu thập tàn cuộc.

Một lát sau Thiên Binh của Lưu Bị tiến vào, hắn “ân cần” xuống ngựa hỏi thăm Tào Tháo.

Tào lão bản cũng không xây xát gì nhiều nên đành phải ngậm ngùi cảm ơn. Lưu Bị cũng lười để ý chút công huân này, hắn định nhường hết công huân thu thập Trình Trí Viễn lần này cho Tào Tháo làm quà đền bù “tổn thất tinh thần”.

Tào Tháo cũng không có nghi ngờ gì, cho dù có hắn cũng không dám nghĩ nhiều, người ta mạnh hơn hắn nhiều lắm. Bây giờ hắn không có chút vốn liếng nào để phản kháng cả.

Bạn đang đọc Mang Theo Phần Mềm Hack Xông Pha Thiên Hạ của ღNhất✬Ngôn✬Kinh✬Thiênღ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zenezn
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 112

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.