Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

PHÁP THUẬT TUNG HOÀNH – HOÀNG BẢO NHI RA TRẬN???

Phiên bản Dịch · 3187 chữ

- Ơ... Đây là...?

Quỳnh lờ mờ tỉnh giấc, khẽ nheo mắt tránh vài tia nắng lọtvào căn phòng. Cô đưa mắt nhìn một lượt, khắp nơi đều là màu trắng ảm đạm buồnchán. Mùi ete nồng nặc xộc vào mũi khiến cô nhăn nhó mặt mày đầy khó chịu. Chẳngkhó khăn để Quỳnh nhận ra mình đang ở phòng y tế của trường.

- Quái lạ! Sao mình lại ở chỗ này?

Quỳnh chống một tay xuống giường làm điểm tựa, nhẹ nâng ngườingồi dậy. Lập tức, từ cánh tay đang tì vào giường ấy truyền đến một cơn đaunhói. Cô rên lên đầy đau đớn rồi ngã phịch xuống giường. Bả vai vốn đã bịthương lại thêm cú va chạm mạnh liền vội vàng phản đối, truyền đến thêm một trậnđau thấu xương.

Các cơn đau dồn dập khiến cơ mặt Quỳnh co rúm lại, hai mắtnhắm ghiền chịu đựng. Mãi một lúc sau, cô mới hé mở được đôi mắt quan sát tìnhtrạng của mình. Chỉ có thể dùng hai chữ "Thảm hại" để nhận xét: khắpngười chi chít những vết thương lớn nhỏ, băng quấn dày đặc, lại còn chằng chịtdây truyền nước. Cô than thầm một tiếng rồi cố lắc lắc cái đầu để nhớ lại mọichuyện.

Đúng lúc đó, cánh cửa phòng hé mở. Quỳnh nheo mắt cố nhìn thậtrõ người vừa bước vào. Khi nhận ra hai đứa bạn thân Linh và Kim cô mới thở phàonhẹ nhõm.

- Bà tỉnh rồi hả? Còn đau không? Có chỗ nào khó chịu không?Có muốn uống nước không? Bà ăn gì không để tui đi mua cho... – Kim nhìn thấy Quỳnhđã mở mắt thì vui mừng vội hỏi tới tấp.

- STOP!!! Bà hỏi một lèo kiểu đó làm đầu óc tui quay mòngmòng rồi nè. –Quỳnh nhăn nhó.

- Người ta quan tâm bà mà... Không cần thì thôi... Xí, thấyghét... – Kim phụng phịu, chu miệng kéo dài giọng nói.

Linh phì cười. Đúng là Kim có khác, lớn rồi mà biểu hiện cứy như con nít ấy, đáng yêu không chịu nổi.

Kim nghe thấy tiếng cười của Linh bèn quay lại lườm cô mộtcái sắc lẻm càng làm cô cười to hơn. Nhỏ tức tối quay mặt đi không thèm nóichuyện với hai đứa bạn thân nữa.

Linh nén cười, tằng hắng một cái rồi nhìn Quỳnh nháy mắttinh nghịch:

- Khoẻ mau lên để còn đi phục thù nữa cô nương.

- Hả? Phục thù gì cơ? Bộ trong lúc tui hôn mê có kẻ nào giởtrò gì à? – Quỳnh ngơ ngác hỏi lại.

- Haha... Báo cho bà một tin, kết quả trận đấu là hoà nhá. –Kim quên cả giận dỗi, nhanh nhảu thông báo, lại còn cười một cái rõ đểu chọc tứcQuỳnh.

- Ờ...Biết rồi... HẢ? CÁI GÌ CƠ? HOÀ Á??? Khụ khụ khụ... –Quỳnh gật gù rồi bật dậy hét ầm lên. Mới tỉnh dậy nên cổ họng vô cùng khô khốcvà đau rát mà Quỳnh lại "mở volume" quá to, một cơn ho dữ dội ập đếnlàm Quỳnh ho mãi không dứt.

- Cái gì? Khụ khụ…Hòa? Sao lại hòa? Rõ ràng là tui đánh chocô ta nằm trước cơ mà. Tại sao lại như thế? - Quỳnh gào lên tức tối - Tui phảiđi đòi lại công bằng mới được. - Quỳnh xoay người ngồi dậy, động vào vết thươngchỗ bụng nên mặt mũi nhăn nhó khẽ la lên một tiếng nhưng rồi vẫn vịn vào vaiKim và Linh để bước xuống giường, mớ dây dợ bị nhỏ giật khỏi người không thươngtiếc.

- Không được! Bà đang bị thương nặng như thế này mà. Khôngđược đi!!! - Kim ngăn cản, ép Quỳnh ngồi xuống.

Quỳnh vẫn một mực đòi đi "kiện", khí thế hừng hực.

- Để nó đi đi. Bà không cản nổi nó đâu. – Linh lên tiếng vìvốn biết con bạn nó cứng đầu cứng cổ từ nhỏ, lại còn hiếu thắng nên chắc chắn sẽkhông chịu nhường nhịn.

Quỳnh gắng gượng ngồi dậy lại động vào vết thương nên mặt mỗilúc một tái mét, mồ hôi đổ nhễ nhại trên khuôn mặt nhưng vẫn cứng đầu không chịunghe lời ai. Đỡ Quỳnh dậy mà Kim và Linh xót hết cả ruột.

Ngồi trên chiếc xe lăn, mặt mày Quỳnh nhăn nhó như khỉ ăn ớt,đi qua chiếc giường Ngọc An nằm, cô ta vẫn còn nằm bất động với những vết bỏngđã được băng bó kín mít.

Magical Love

Vì đang là giờ giải lao nên ban giám khảo đang ở trong phònghọp nghỉ ngơi. Mọi người đang trò chuyện vui vẻ và bàn tán về các phần thithì...

Rầm

Cánh cửa phòng ban giám khảo suýt nữa thì rụng mất vì cú đácủa Quỳnh khiến mọi người khiếp đảm (đau mà khỏe thế).

- Tôi có chuyện muốn nói với mọi người. - Quỳnh dõng dạcnói.

Mọi người nhìn chằm chặp vào cô gái mới xuất hiện với vẻđang chờ được nghe tiếp. Chỉ riêng bốn chàng trai là có vẻ đoán trước được lído Quỳnh đến đây, trên môi vẽ lên nụ cười thích thú.

Xuống xe lăn, Quỳnh chậm chạp bước lại gần mọi người, nói:

- Tôi muốn được giải thích về kết quả trận đấu của tôi. Rõràng Ngọc An là người ngã xuống trước, đến bây giờ vẫn còn chưa tỉnh lại. Cớsao kết quả lại là hoà?

- Nhưng trong suốt trận đấu tôi thấy cả hai người có thực lựcngang nhau, cô ấy cũng chiến đấu đâu kém gì cô đâu? – Một thành viên trong bangiám khảo lên tiếng.

- Tôi nghĩ hai thí sinh nào thực lực cũng ngang nhau thôi, nếukhông hệ thống đâu xếp chung với nhau? Điều này chắc mọi người rõ hơn tôi chứnhỉ? – Quỳnh phản bác, giọng nói có phần mỉa mai.

Các vị giám khảo nhìn nhau không biết nói thế nào vì quả thậtQuỳnh nói đúng. Họ lấm lét đưa ánh mắt quan sát biểu cảm của một người thì lậptức nhận được cái lừ mắt đe doạ càng khiến họ rối hơn.

- Tôi có một ý kiến thế này. Nếu cô không hài lòng với kếtquả thì có thể tổ chức thi lại sau ba ngày nữa. – Một người khác đánh bạo lêntiếng.

- Không được! Tôi nghĩ như vậy là không hợp lí. Rõ ràng phầnthắng nghiêng về tôi thì tại sao phải thi lại làm gì? – Quỳnh đanh giọng, đôi mắtđen xoáy sâu và người vừa nói. Tuy cô đang bị thương nhưng phong thái toả ra vẫnđủ áp đảo người khác.

- Cô... Thế này không được thế kia không xong. Rốt cuộc cômuốn thế nào? – Một người đã hơi mất bình tĩnh.

- Tôi làm sao? Ý tôi thế nào chắc mọi người đã rõ. Còn nếu mọingười muốn thi lại thì... Ok thôi. Thi ngay bây giờ luôn đi. – Quỳnh cao giọngthản nhiên nói.

- Nhưng…Bây giờ cô ta đang bị thương nghiêm trọng, làm saocó thể đánh được? - Một người trong ban giám khảo lên tiếng kèm theo chút khôngvừa lòng.

- Đấy nhé! Các người thừa nhận rồi nhé, cô ta bị tôi đánh đếntrọng thương bây giờ nằm bẹp trên giường bênh còn tôi thì ngồi ở đây và nóichuyện bình thường được rồi. Vậy nên làm ơn phân xử cho đúng đắn một chút đi. -Quỳnh nghiêm mặt.

Mọi người ai nấy đều nhìn nhau, rất muốn thay đổi kết quảnhưng vẫn còn sợ ai- kia.

- Hahahaa….Quả nhiên rất thú vị. Ta quyết định thay đổi kếtquả: Phan Như Quỳnh thắng! – Cánh cửa bật mở, thầy Hiệu trưởng bước vào, trên mặthiện rõ sự hài lòng thích thú – Như vậy được chưa, cô bé?

- Ơ...Ơ... Được, Đươc ạ... – Quỳnh lúng túng, không nghĩ ôngKhiêm sẽ xuất hiện vào lúc này.

- Điệu bộ hùng hổ lúc nãy đâu rồi? – Ông Khiêm cười trêu chọc.

Thẹn quá hoá giận, Quỳnh hậm hực nói:

- Là do bọn họ không công bằng chứ bộ, đâu phải do em.

Nói xong cô nàng vội vội vàng vàng cúi người chào rồi chạybiến, quên luôn cả những vết thương đang hoành hành.

Mọi người trong phòng thở phào nhẹ nhõm, may mà thầy Hiệutrưởng xuất hiện, nếu không họ thật không biết xử lí thế nào.

Magical Love

Đang bị thương lại còn chạy nhanh, chẳng mấy chốc mà Quỳnhđã mệt đứt hơi. Nhỏ vội dừng lại, vịn tay vào lan can thở lấy thở để. Những vếtthương liên tục chống đối, nhói lên từng cơn làm môi Quỳnh mỗi lúc một nhợt nhạt.Vì vận động mạnh nên vết thương chưa khép miệng chảy máu nhiều hơn, lớp băngdày đã loang chút sắc hồng.

- "Đúng là xui tận mạng mà." – Quỳnh lẩm bẩm,không ngừng nhăn nhó.

Chợt một cánh tay vỗ nhẹ lên vai cô, Quỳnh quay ngoắt lại.Trước mặt là khuôn mặt cười cợt đáng ghét của Nam. Đang đau nên Quỳnh cố tìnhlơ đi, định bụng tiếp tục đi về phòng mặc kệ tên oan gia ấy. Nhưng khi Quỳnh vừabước đi được một bước thì bàn tay to khoẻ ấy đã giữ chặt Quỳnh lại không chođi.

Quỳnh quay lại, đang chuẩn bị tư thế mắng Nam một trận thì cậuđã lên tiếng:

- Vết thương sao rồi?

- Xời... Cảm ơn lòng tốt đột xuất của anh. Vẫn sống, chưa chếtđược đâu.

Quỳnh bĩu môi đáp, ngữ điệu rõ phần châm biếm. Nam không chấp,nụ cười trên môi càng đểu hơn. Cậu khiêu khích:

- Tôi chỉ sợ cô quá shock khi nghe được một sự thật thôi. Lỡcô đang yếu xìu lại thêm cú shock này rồi lăn đùng ra đấy thì tính sao?

Quỳnh tò mò không biết Nam đang nói đến điều gì, mở tròn mắtnhìn Nam chờ đợi. Cậu cố nhịn cười, ghé sát tai Quỳnh, nhấn nhá nhả từng chữ:

- Là... Lúc đầu mọi người quyết định cho cô thắng, nhưng tôicố tình gây áp lực để họ phải đưa ra kết quả hoà đấy. Hahahahaha...

Nam cười vang rồi ung dung bước đi để mặc Quỳnh đang đứngngơ ngẩn. Lúc bóng cậu vừa khuất sau dãy cầu thang cũng là lúc khắp dãy hànhlang vọng lại tiếng gào giận giữ:

- VƯƠNG NHẬT NAM!!! ANH CHẾT VỚI TÔI!!!

Magical Love

Nãy giờ ngồi trên khán đài mà Nhi cứ bồn chồn không yên,không biết lũ bạn như thế nào rồi. Tâm trí cứ loạn cả lên đến nỗi không thèmquan tâm đến bài thi của mình sẽ bị người ta cho ra thế nào khi năng lực của nóchẳng thể nào mà đấm đá cho được. Khi nhận được điện thoại của Kim thông báo mọichuyện đã ổn, nó mới bớt lo lắng hơn một tẹo.

Nó ngồi tí tởn một góc, khoan khoái xem các trận đánh kịchliệt, hò hét í ới cổ vũ. Chẳng có gì lạ cả bởi năng lực của nó không thể nàochiến đấu được, nó chỉ tham gia các khóa học về phòng thủ, tấn công đối phươngbằng thể thuật thôi. Cả trường có mình nó là năng lực khác lạ, vậy nên nó tinchắc mình sẽ không phải thi đấu khổ cực.

Các trận đấu đều đã trôi qua, chỉ còn mình Nhi là chưa chiếnđấu. Nó đang hí hửng chờ xem mọi người sẽ quyết định cho nó thi kiểu gì thì giọngMC cất lên:

- Thí sinh cuối cùng của chúng ta là: Hoàng Bảo Nhi. Mọi ngườicũng biết rồi đúng không, năng lực của cô gái này rất ư là đặc biệt. Vậy nên phầnthi cũng sẽ đặc biệt không kém, chắc chắn mọi người sẽ bất ngờ đấy. – Anh MCcao giọng giới thiệu, mắt nhìn thẳng vào Nhi mà trên môi lại nở nụ cười bí hiểm.

- "Thôi xong! Lại trò gì nữa đây?" – Nhi rùngmình, mổ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau chảy ròng ròng.

- Và lần này thử thách của cô ấy sẽ là...là... HẠ GỤC MỘTCON ARUSSSS...... – Anh ta càng ngày càng cao hứng hơn, có vẻ cũng rất hồi hộpchờ xem trận đấu này.

- Hớ????? - Nhi tá hỏa, không biết tại sao mình lại phải thiđấu mà thi đấu lại cùng với một con dị thú do sản phẩm sinh học công nghệ cao tạora.

Mọi người ai cũng xì xào về trận đấu kì lạ này và cũng rấtphấn khích khi chờ đón phần thi của Nhi.

Chưa hiểu trời đất ra sao Nhi đã bị thôi thúc xuống sàn đấu.Lê từng bước xuống sàn đấu, nó không ngừng cầu nguyện, lạy trời lạy phật chomình được bình yên.

Một chiếc chuồng lớn xuất hiện giữa sàn đấu, cánh cổng sắtnhốt con Arus từ từ mở ra. Một con thú dị dạng trông đến gớm ghiếc lao ra nhưtên bắn.

Nhi hơi hoảng, con thú này có nét gì đó giông giống con thúđã tấn công nó trong khu rừng lúc nó đi lạc và cái con đó chết mất xác chỗ nàorồi nó cũng không rõ.

- Grừ… Grừ...

Những tiếng gầm phát ra từ miệng con quái làm Nhi xanh cả mặt,tay chân bây giờ như hóa đá cả, cứng ngắc không cử động được, não không kiểmsoát nổi tứ chi.

Con Arus cấp hai, không gọi là mạnh nhưng vẫn có thể giếtngười bởi nó có năng lực đặc biệt cộng với những cái vuốt nhìn giống mấy chôngsắt được vót nhọn như trong thời chiến ngày xưa. Hai mắt nó đỏ lòm nhìn dáo dácvà Nhi trở thành tâm điểm chú ý của nó. Cái mồm rộng tanh thối như xác chết rữara dần mở, lộ cả hàm răng nhọn hoắt chẳng thua gì mấy cái móng của nó, óng ánhsắc tím bởi nước bọt có độc của nó. Trông nó như một con gấu xám khổng lồ vàNhi thì đứng chưa cái hông của nó.

Sợ hãi toàn tập!

Nhi cố gắng trấn an mình, cầm chắc cây gậy bằng gỗ trongtay, trong túi có thêm các ống quận chứa năng lực đặc biệt chỉ dùng được một lần.Nhi lùi lại, lùi lại dần dần để giữ khoảng cách an toàn đối với con thú.

Bàn tay đã ướt nhẹp mồ hôi, Nhi nhìn con Arus không chớp mắtcẩn thận quan sát chuyển động của nó.

- Grừ… - Con Arus lại gầm thêm tiếng nữa khiến Nhi giậtthót.

Con quái vung tay, gió giật mạnh kèm theo những mũi tên bằnggỗ vót nhọn như chông bay tới tấp đến chỗ Nhi.

Nhi nhanh chóng rút ống quận chứa nguyên tố gió ra, gió to nổilên cuồn cuộn như lốc hất những mũi tên đó nay ngược trở lại làm con Arus lảo đảoné tránh rồi ngã phịch xuống đất. Mặt đất khẽ rung chuyển vì sức nặng của conthú.

Là quái thú cấp hai nên con Arus không mạnh lắm, nó dễ bịtác động bởi những đòn tấn công nên cơ hội thắng không phải là không có.

Nhân cơ hội này Nhi chạy nhanh tới chỗ con thú to xác đang nằmsõng soài trên đất mà đánh tới tấp, bởi nó quá to nên khi đánh Nhi bàn tay Nhimuốn sưng rộp cả lên. Nhưng lực của Nhi cũng không đủ mạnh để làm nó đau đớnnên tất cả những cú nện của nó đều như gãi ngứa với con Arus.

Con quái trở mình, tay chân nó quơ loạn làm Nhi chao đảo.Con thú nhìn Nhi rồi hất tay, quăng nó một đoạn khá xa.

Nhi như bị giáng một cây búa nặng cả tấn, khắp thân đầy vếtxước tứa máu, nằm bệt ra đất thở hổn hển mà không ngừng gồng mình chống chịu nhữngcon đau toàn thân do năng lực phát tác. Nó mệt đến nỗi thở không nổi nữa, nướcmắt cùng với mồ hôi ứa ra trông đến xót xa.

Nhi gắng gượng đứng dậy khi vết thương đã hồi phục hoàn toànchỉ thấy nhưng vết máu còn dính trên tay, trên chân và khắp người.

Nhi trừng mắt nhìn con thú đang di chuyển về phía mình, conthú không biết tại sao lại khựng lại rồi khẽ lùi về sau mấy bước.

Rút ống quận "lôi" trong túi ra, quấn vào cây gỗ,cầm chắc cây gậy trong tay, nó lao nhanh đến chỗ con thú đang đứng đực ra đó,nhắm tầm khoảng cách vừa đủ, nhanh chóng kết ấn.

Vúttt…

Chiếc gậy phóng như bay tới chỗ con thú.

Xoẹttttt

Lôi điện phóng ra bao lấy cây gậy như một tia điện bén nhọncắm phập vào bụng con thú, máu phun ra kèm với tiếng xoèn xoẹt của điện bị chạmcùng thứ mùi khét lẹt bốc nghi ngút từ người nó. Khắp thân vẫn còn tia sáng lốpđốm bởi dư âm của cú đánh.

Rầm

Con Arus khụy xuống, máu của nó đã chảy thành vũng nhưng nóvẫn còn gượng được mà chưa có dấu hiệu gục ngã.

Nhi cắn môi, tự nhủ phải chớp thời cơ thật nhanh, Nho rút tiếpống quận "hoả", nó chạy nhanh tới chỗ con thú, ống quận được xõa tungra, quấn xung quanh nó thành một hình thù dị dạng nhưng kín mít.

- Kết thúc tại đây nhé! - Nhi khẽ cười.

Kết ấn...

Phừng

Ngọn lửa dữ dội tàn khốc bùng lên sáng lóa cả sàn đấu, sứcnóng khủng khiếp lan tỏa khắp nơi.

Tiếng gầm rú đau đớn của con thú quằn quại trong đống lửalàm mọi người khiếp đảm. Trông nó như một bó đuốc khổng lồ đang cháy hừng hực.

Mọi người thoáng sợ hãi khi nhìn thấy cảnh tượng này. Nhithì đứng trơ ra đó, mặt nghệch ra, chẳng biết nó nghĩ gì nữa.

Phần thắng đã quá rõ ràng, mọi người hò reo vì lòng dũng cảmvà trí thông minh của Nhi. Tuy nhiên nó có vẻ có không được vui lắm vì đã hạichết con vật kia.

- "Xin lỗi..."

Nhi thẫn thờ định rời khỏi sàn đấu thì một tiếng động chóitai vang lên.

Kétttt

Hàng loạt chiếc lồng to lớn khác hiện ra, bên trong là nhữngcon quái thú với mọi cấp độ đang lồng lộn gào thét. Và một điều đặc biệt: nhữngcánh cổng đang được mở rộng.

Nhi lạnh buốt sống lưng, cảm nhận từng hơi thở nồng nặc mùihôi thối của những con Arus.

Một con, hai con, ba con, bốn con,năm con... Cả một bầy Arusgần chục con.

Ánh mắt đỏ lòm nguy hiểm đến ớn lạnh, tiếng gầm gừ inh tainhức óc cứ liên tiếp phát ra, mớ lông đen tuyền của từng con dần lộ ra trướcánh nắng của buổi chiều làm chúng trở nên chói mắt không chịu được.

Rầm... Rầm... Rầm...

Chiếc cửa sắt của những chiếc chuồng lớn bị chúng đánh bayra sàn đấu móp méo một cách đáng thương, Nhi đứng đó bất động, tim như muốn ngừngđập.

- Á...Á...Á… Arus xổng chuồng… - Mọi người trên khán đài hétlên kinh hãi.

Bạn đang đọc Magical Love (Tình Yêu Diệu Kỳ ) của Yoo & Pim
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.