Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

PHÁP THUẬT TUNG HOÀNH – ĐẤT BẰNG NỔI SÓNG

Phiên bản Dịch · 3011 chữ

Những màn thi đấu lần lượt trôi qua, các thi sinh mỗi ngườimột thế mạnh nhưng đều cố gắng hết sức để hạ gục đối thủ và giành chiến thắng.Và lần này thí sinh sẽ là:

Như Quỳnh vs Ngọc An

Thổ vs Phong

Quỳnh hiên ngang bước ra sàn đấu, vẫn điệu bộ tự tin và dángvẻ mạnh mẽ phá cách đó làm ọi người bật cười thích thú. Trông cô chẳngkhác nào một đứa con trai.

Cùng lúc đó, Ngọc An bước ra. Cô ta mặc chiếc váy màu xanhnhẹ càng làm tăng nên sự dịu dàng yếu đuối của mình.

Trông hai người thật đối lập nhau.

Như bao lần trước, mọi người bắt đầu vỗ tay reo hò ầm ĩ, vừacổ vũ tinh thần cho hai thí sinh, vừa làm cho không khí đấu trường thêm sôi động.

Tuýt

Tiếng còi dõng dạc vang lên. Trận đấu bắt đầu.

Quỳnh nhanh nhẹn tiến lên phía trước dành thế chủ động,trong đôi mắt hiện giờ chỉ có Ngọc An làm mục tiêu. Một chiếc gậy dài mảnh hiệnra từ lòng bàn tay Quỳnh, tuy nhiên nó không đước vót nhọn hai đầu, chỉ đơn giảnnhư một cây cọc. Dáng vẻ của Ngọc An khiến cho cô không nỡ mạnh tay.

Bốp

Chiếc gậy được vung ra trúng ngay mạn sườn của đối phương.Ngọc An bị đánh bật ra một đoạn dài, ôm bụng khuỵu xuống đầy đau đớn.

- "Cô ta còn không thèm tránh né." - Mối nghi ngờdấy lên trong lòng Quỳnh nhưng nhanh chóng bị dập tắt khi cô nhìn thấy vài giọtnước mắt long lanh trên khóe mi Ngọc An.

Cả đấu trường thở dài thất vọng. Không ngờ thực lực của haingười lại chênh lệch đến thế.

- Cô làm sao vậy hả? Đánh cho đàng hoàng một tí đi. – Quỳnhgắt nhẹ, cô ta không chịu phản kháng thì cô sẽ bị mang tiếng ăn hiếp kẻ yếu mất.

Trước sự nghiêm túc và giọng nói bực tức của Quỳnh, Ngọc Ansợ sệt cúi đầu xuống rối rít nói:

- Tôi xin lỗi….xin lỗi….

- Xin lỗi cái gì? Ra đòn đi!

- Vâng…vâng….

Ngọc An thở nhẹ, hai mắt khẽ nhắm lại. Cô nàng dần bình tĩnhhơn, cố gắng tập trung dồn lực vào hai bàn tay.

Gió bắt đầu nổi lên. Cát dưới chân bắt đầu xao động.

Vù... Vù...

Gió mạnh dần lên rồi…tắt lịm.

Chẳng có gì cả!

- Cô đang đùa với tôi hả? – Quỳnh bực tức quát.

Cô siết chặt tay tạo thành nắm đấm rồi đập mạnh xuống đất. Mặtđất nứt dần ra, vết nứt như một con rắn nhỏ, uốn lượn tiến về phía Ngọc An.

Ầm

Vết nứt nứt toác hoác ra, sâu hun hút như một cái vực khôngđáy tối om đáng sợ. Từ trên nhìn xuống chỉ thấy một màu đen chết chóc.

Ngọc An chao đảo, ngồi thụp xuống, cố gắng để mình không bịmất thăng bằng.

- Ối... Á!

Đất dưới chân Ngọc An sụt xuống. Cô trượt theo mớ đất đá,chơi vơi, lơ lửng, cảm nhận rõ sự lạnh lẽo dưới kia và cả cái tối tăm như chựchút lấy.

Vút...

Ngọc An cố dùng gió đẩy thân mình lên. Chật vật mãi, cô nàngmới leo lên được phía trên, thở hổn hển, mồ hôi mồ kê vã ra trông rõ thảm hại.

Quỳnh thở mạnh một tiếng rồi lao vút đến.

Bốp

Bịch

Nhẹ nhàng như sút một quả bóng, Quỳnh ột cú bồi ngay bụngNgọc An, cô nàng bị văng ra một đoạn xa rồi ngã phịch xuống bất tỉnh.

- Kết thúc tại đây được rồi. - Quỳnh vừa nói vừa tiến lại gầnphía đối thủ đã bị mình hạ gục. Sự không vui dấy lên trong lòng Quỳnh.

Quỳnh đứng cạnh Ngọc An, thấy khá áy náy khi Ngọc An yếu đuốiquá mà mình lại hơi mạnh tay. Cô khẽ thở dài rồi hướng ánh nhìn về phía mấy conbạn đang hò hét vỗ tay khí thế. Quỳnh cười vui vẻ đáp trả.

Chợt mặt ba đứa trở nên hốt hoảng, không ngừng ra hiệu choQuỳnh. Tụi nó hét lên gì đó nhưng vì ở quá xa và không khí quá ồn ào nên côkhông nghe rõ.

- Tụi nó bị gì vậy trời? – Quỳnh khó hiểu.

Phập

- Hự!

- Quỳnh! Cẩn thận!!!

Quỳnh lảo đảo quay lại, một lưỡi phong đao ghim thẳng vàocánh tay cô. Máu túa ra, ướt thẫm áo. Một màu đỏ chói mắt!

Mắt Quỳnh nhòe đi. Ngọc An, cô ta dám...

Một nụ cười nở trên môi Ngọc An, ma mị đến lạnh người.

- Cô… Tại sao? - Quỳnh nheo mắt, mấp máy bờ môi đã trào máu.

- Haha…thật quá ngây thơ. Cô quá nhân nhượng kẻ địch rồi.Đáng thương quá! Một chút kế thôi mà cô đã lơ đãng rồi. - Ngọc An nhếch miệng đắcthắng.

Tụi nó đứng bật dậy nhưng bị bọn hắn cản lại, khoé mi ba đứađã ướt đẫm từ khi nào. Ba đứa bất lực ngồi phịch xuống, nhát dao đó sao mà đauđến thế? Nam nhìn Quỳnh, từng giọt máu cô rơi xuống, lấm tấm trên cát làm lòngdạ cậu như bị chặt từng khúc vậy.

Mắt Quỳnh mờ đi, Ngọc An trước mắt cứ như mấy người đang lởnvởn. Cố gắng thật tỉnh táo, Quỳnh lùi lại vào bước giữ khoảng cách. Bước đi loạngchoạng không vững được nữa.

Mồ hôi đã túa ra trên gương mặt ngày càng tái nhợt đi của Quỳnh.Tay cô ôm vết thương còn miệng thì thở hồng hộc. Tình hình hết sức nguy kịch.

Nam ghì chặt nắm đấm run run, gân xanh đã nổi lên trên bắptay thấy rõ. Đôi mắt xanh dương sâu thẳm giờ đây mờ đục đi nhưng hằn rõ hình ảnhcủa mọt người con gái duy nhất đang gặp hiểm nguy.

Mọi người thất thần nhìn xuống dưới. Im lặng. Duy chỉ có tiếnggào thét của ba tụi nó vẫn vang lên, bàn tay khẽ quẹt nước mắt xót xa.

- "May mà không trúng chỗ hiểm. Trước tiên phải cầm máuđã." – Quỳnh lắc lắc cái đầu cố lấy lại tỉnh táo.

Roẹt

Quỳnh xé tay áo tạo thành một dải băng dài, nhanh chóng quấnlại vết thương, ánh mắt không rời khỏi Ngọc An đầy cảnh giác.

Ngọc An hừ lạnh, lao đến tấn công. Quỳnh mau chóng nhảy sangmột bên né đòn. Vết thương bị động khiến nó hở miệng thêm nữa, tấm vải đã thẫmmàu đỏ. Quỳnh rên nhẹ một tiếng.

Ầm

Những lốc xoáy bằng gió của Ngọc An tuy nhỏ nhưng được nén lạikhiến sức công phá của nó khá lớn. Chỗ Quỳnh đứng lúc nãy lõm thành một cái hốtrông như hố bom.

Quỳnh nheo mắt, mồ hôi nhỏ từng giọt. Tuy đã thấm mệt nhưngQuỳnh vẫn cố nhếch môi cười chế giễu càng làm Ngọc An điên tiết hơn.

- Kém lắm cưng ạ!

Quỳnh chống bàn tay xuống đất, lần này là lần quyết định tấtcả bởi cô không chịu nổi nữa rồi. Cánh tay nhói lên nhức nhối. Quỳnh mặc kệ, cônhắm mắt cho qua rồi tập trung lực vào tay.

Ầm...Ầm...Ầm...

Mặt đất dần rung chuyển, đất đá nổi lên cao như núi, bụi baymù mịt. Ngọc An loạng choạng suýt ngã, khó khăn lắm mới giữ được thăng bằng.

Quỳnh đứng dậy, phẩy nhẹ tay về phía Ngọc An.

Những cột đá nứt dần rồi long ra thành từng khối đá, lao vềphía Ngọc An với tốc độ cực nhanh.

Khung cảnh kinh hoàng giống như một cơn mưa thiên thạch.

Sàn đấu mịt mù bởi bụi và cát. Mặt đất chỉ nghe thấy tiếng đấtđá va vao nhau kêu ầm ầm. Mặt đất rung động dữ dội.

Chẳng thấy Ngọc An đâu chỉ thấy đống đất đá chất lên một chỗthành gò đất cao lớn.

Quỳnh thở hồng hộc, cả người mệt mỏi khuỵu xuống đất.

Im lặng...

Lộp cộp… Lộp cộp...

Mấy viên đá nhỏ chuyển động rơi xuống đất.

Rầm

Các khối đá văng ra, khói bụi lại được dịp khuấy động khoảngkhông.

Từ trong đám bụi dày đó, một thân ảnh bước ra nhưng bước đicó phần khập khễnh.

Ngọc An máu me đầy người, áo quần rách nát. Giờ đây, cô takhông còn là một cô gái yếu đuối như lúc đầu nữa mà là một con người khác hoàntoàn, đặc biệt là đôi mắt to tròn hiện lên tia hiểm ác và đầy thù hằn.

- Tao đã đánh giá hơi thấp mày thì phải, Như Quỳnh ạ! - NgọcAn gằn từng chữ.

- Là do cô quá ngu ngốc thôi. Đừng cố biện mình làm gì. – Quỳnhchống tay xuống đất làm điểm tựa rồi từ tốn đứng dậy. Đôi mắt hiên ngang nhìnthẳng đối phương không chút e sợ. Cái nhìn xoáy sâu vào người khác như muốnnhìn thấu tâm can họ làm Ngọc An hơi lúng túng.

Hai đối thủ đứng đối diện nhau, im lặng, chỉ có cặp mắt làkhông ngừng nhìn chằm chằm đối phương uy hiếp. Nếu ánh mắt có thể giết ngườithì chắc hẳn họ đã chết hàng trăm hàng nghìn lần rồi.

Gió thổi vù vù làm lá cây dao động nghe xào xạc.

Bụi bay mịt mù khắp nơi.

Không khí vô cùng căng thẳng, người xem như nín thở chờ xemchuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Chỉ riêng tụi nó là nét mặt đầy lo lắng, sợ rằngQuỳnh sẽ gục ngã mất.

Từ trên lễ đài nơi ban giám khảo ngồi, một đôi mắt xanh thẳmdõi theo trận đấu với sự chú tâm tuyệt đối. Lồng ngực khẽ nhói lên khó chịu.

Tại một góc khuất của khán đài cũng có một cặp mắt khác dõitheo hai thí sinh kia, nhưng trong đôi mắt loé lên sự gian xảo nguy hiểm. Máitóc tím nhẹ nhàng tung bay theo làn gió càng làm tăng thêm sự ma mị vốn có.

Trận đấu bây giờ mới chính thức bắt đầu.

Vút...

Những chiếc phong đao được hình thành lao vun vút về phía Quỳnh,dày đặc. Không hề nao núng, Quỳnh liên tục lách người né tránh. Nhưng càng vềsau số lượng phong đao được phóng ra càng lớn, Quỳnh đã thấm mệt, lại thêm vếtthương hành hạ khiến sự nhanh nhẹn của cô giảm đi phần nào. Một vài chiếc phongđao đã ghim vào cơ thể nhỏ bé, máu túa ra loang lổ trên bộ quần áo đã bám đầy bụibẩn.

Nhận ra được sự tấn công dồn dập của đối phương, Quỳnh quyếtđịnh tấn công thay vì tiếp tục né đòn. Vừa luồn lách tránh né những mũi phongđao sắc nhọn, Quỳnh vừa tập trung dồn lực vào bàn tay. Khi cảm nhận được sức mạnhđã đủ, cô nhanh nhẹn cúi người xuống đập thật mạnh vào sàn đấu.

Mặt đất rung chuyển dữ dội, từ dưới chân Ngọc An nhô lên nhữngchiếc gai nhọn hoắt. Ngọc An bất ngờ, không kịp né tránh nên bị mấy chiếc gaiđâm trúng. Cô nàng vội nhảy qua một bên né tránh. Nhưng kì lạ thay, những chiếcgai mọc lên ngày càng nhiều theo từng bước chân của Ngọc An.

Vì mải mê trốn tránh những chiếc gai nhọn hoắt nên Ngọc Anđã quên mất việc ra đòn. Nhờ vậy Quỳnh đã tạm thời an toàn.

Thay vì nghỉ ngơi khi đã thấm mệt vì phải di chuyển liên tục,Quỳnh càng tấn công dữ dội hơn. Cô phất nhẹ đôi tay rồi xoay tròn trong khôngkhí. Những chiếc gai thật biết nghe lời, chúng đội đất bay lên không trung,xoay tròn trong không trung rồi bao quanh đối thủ. Những chiếc gai tạo thành mộtvòng tròn kín mít không cho Ngọc An thoát ra ngoài, tấn công liên tục không ngừngnghỉ.

Ngọc An khó khăn né tránh những chiếc gai nhọn hoắt, vất vả tạolên một vòng xoáy mạnh cuốn lấy những chiếc gai kia. Nhưng vì lực không đủ mạnhnên vòng xoáy nhanh chóng biến mất.

Ở phía đối diện, Quỳnh đã kịp tạo thêm một cơn mưa đất đákhác rồi phóng nhanh về phía Ngọc An. Dưới sự điều khiển khéo léo của Quỳnh, Nhữngviên đá nhỏ xíu nhưng nhọn hoắt đã đâm trúng những chỗ nguy hiểm trên người NgọcAn. Máu túa ra ướt đẫm chiếc váy cô nàng đang mặc, nét mặt cô ta hiện rõ vẻ đauđớn, đôi mắt toát lên sự thù hằn đáng sợ.

Quỳnh nở nụ cười khinh bỉ, dồn lực tiếp tục tấn công. Chợtcánh tay nhói lên đau buốt. Khuôn mặt trắng bệch nhẽ nhăn nhó vì đau. Cả cơ thểcô như không còn sức lực vì mất máu quá nhiều.

Lợi dụng sơ hở, Ngọc An nhanh nhẹn thoát ra khỏi trận địa đượcQuỳnh tạo nên, giành lại quyền tấn công.

Gió thổi nhè nhẹ rồi giật mạnh. Từ khoảng không, những cơn lốcdần được thành, xoáy mạnh, cuốn lấy mọi bụi bặm từ không khí. Chúng lao nhanh đếnchỗ Quỳnh với tốc độ ánh sáng.

Quỳnh hơi hoảng, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh truyềnsức mạnh vào mặt đất.

Ầm...Ầm...Ầm...

Một bức tường kiên cố bằng đất được tạo thành chắn ngang trướcmặt Quỳnh. Những cơn lốc xoáy lao ầm ầm đến như muốn phá nát bứt tường để nuốtchửng lấy cơ thể nhỏ bé. Từng lớp đất rơi xuống, gió thổi làm chúng bay tán loạntrong không trung.

Mắt Quỳnh hoa cả lên, lực dồn vào bức tường cũng yếu dần.

Crack...Crack...

Ầm...Ầm...

Cơn lốc quá mạnh mà bức tường lại yếu dần nên nhanh chóng sụpđổ. Quỳnh vội vàng lùi ra sau tránh né. Một cơn lốc đập mạnh vào lưng cô. Côđau đớn ngã xuống, miệng trào ra một dòng máu đỏ.

Ngọc An đứng đối diện nở nụ cười ngạo nghễ, bộ váy cũng lấmlem những vệt máu.

Quỳnh siết chặt tay, lảo đảo đứng dậy.

Mái tóc ngắn bay loạn trong gió. Khắp người cô lan tỏa sự uynghiêm và nguy hiểm cùng với cả sự kiên cường mạnh mẽ đến kinh ngạc. Đôi mắttrong như nước hồ thu với một sự lạnh lùng đến gai người.

Máu vẫn chảy, ướt đẫm quần áo.

Quỳnh là người không dễ nhận thua, đã chiến đấu thì phải chiếnđấu đến cùng, không lùi bước, không được phép khuất phục dù có phải chết.

Ngọc An thoáng chốc rùng mình, bất giác lùi lại phía sau.

- Lần này tôi sẽ cược. - Quỳnh giơ nắm đấm về phía Ngọc An.- Chiêu này nếu cô tránh được, tôi sẽ nhận thua. Còn nếu cô không tránh đượcthì tôi không chắc chuyện gì sẽ xảy ra đâu. Tôi chưa thử nghiệm trên người baogiờ nhưng chắc kinh khủng lắm đấy. - Quỳnh mỉm cười, nụ cười tàn khốc.

Ngọc An khẽ nuốt nước bọt, mồ hôi cũng vã ra. Căng thẳng!

Tụi nó ngồi trên khán đài, mặt tái mét:

- Không lẽ Quỳnh định sử dụng chiêu đó.

- Đừng nói vậy chứ, tay nó liệu có chịu nổi không?

Bọn hắn nghe vậy thì đưa mắt nhìn nhau khó hiểu, không biếttụi nó đang nói về cái gì.

Không khí ngày càng nóng lên, mọi người hồi hộp theo dõi trậnchiến nảy lửa này.

Quỳnh nhắm ghiền đôi mắt, năng lượng dần tỏa ra.

Mặt đất rung lắc dữ dội đến nỗi mọi người trên khán đài cũngcảm nhận thấy sự rung rung dưới chân.

Ngọc An ngã phịch xuống đất, đôi mắt căng tròn kinh hãi nhìnQuỳnh không chớp.

Quỳnh đấm mạnh xuống đất khiến nó nứt toác ra thành hai lỗ hổng,mặt đất càng rung lắc dữ dội hơn nữa. Một đường nứt chạy dọc về phía Ngọc An rồirẽ ra thành chục nhánh nhỏ khiến cô ta bị mắc kẹt vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Ầm

Những cái vực lại một lần nữa lộ ra nhưng lần này có thể nhữnglàn khói từ dưới mặt đất bốc lên.

Ngọc An hoảng hốt khi nhìn thấy dòng dung nham đỏ hỏn đangsôi sùng sục bên dưới. Quá khủng khiếp, đến nỗi Ngọc An như thấy cả tử thầnđang chờ mình bên dưới để dìm xuống chảo dầu nóng.

Ngọc An giờ đây tay chân đơ như tượng gỗ, không thể nhúcnhích được gì. Trí não hoàn toàn mất kiểm soát.

Quỳnh hét lên, mặt đất lại càng rung chuyển mạnh hơn nữa,dòng dung nham dâng dần lên. Rồi một khung cảnh kinh khủng hiện ra, dung nhamtrào lên mặt đất phun dữ dội.

Đòn đánh của Quỳnh mạnh đến nỗi chạm đến cả dung nham dướilòng đất!

-Á...á...á...

Tiếng la hét thất thanh của Ngọc An xen lẫn với những tiếngđộng kinh hồn mà Quỳnh tạo ra làm người khác cũng sợ hãi theo.

Ai nấy đều kinh ngạc trước những gì xảy ra trên sàn đấu,không tránh khỏi rùng mình ớn lạnh.

Sàn đấu lập lòe màu lửa.

Gió gầm rú thổi bay tro bụi.

Tất cả đều là sự kinh hãi đến tột độ.

Mọi thứ dần lụi tàn, chỉ còn lại đất đá trơ trụi tàn tạ vìtrận càn quét của dung nham.

Khói bụi cũng vơi dần hiện lên thảm cảnh của sàn đấu.

Bóng dáng một người nằm sõng soài ra đất với những vết bỏngcùng với vết máu loang lổ trông đến thương tâm. Ngọc An hoàn toàn bất tỉnh cùngnhững vết thương chi chít.

Quỳnh chao đảo, bàn tay róc rách máu thi nhau rơi xuống mặtđất lấm tấm một khoảng đo đỏ. Quỳnh dần mất cảm giác, khẽ nhắm mắt rồi thả mìnhrơi tự do.

Nhân viên y tế một lần nữa được huy động, có vẻ cả hai thísinh đều bị thương rất nặng.

Trước trận đấu kinh khủng này, ban giám khảo thật khó để đưara kết quả. Sau một hồi đắn đo cân nhắc, vì hai bên đều tổn hại như nhau vànăng lực không hề thua kém nên họ quyết định kết quả là hoà.

Bạn đang đọc Magical Love (Tình Yêu Diệu Kỳ ) của Yoo & Pim
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.