Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1

Phiên bản Dịch · 1960 chữ

Chương 1:

Ban đầu, khi lời tiên tri xuất hiện, mọi người đều không tin đứa con thứ hai của Thủy gia sẽ là Ma Vương.

Ai ngu mà tin cơ chứ, đều xã hội hiện đại rồi còn hủy thiên diệt địa cái mịa gì? Còn Ma Vương nữa? Hừ, mấy thứ đó cũng chỉ có trong manga, tiểu thuyết mà thôi.

Đợi đến ngày Thủy Ngữ sinh ra, lúc đó mọi người đã gần như quên hết lời tiên tri. Ai ngờ Thủy Ngữ lọt lòng thì đã phải chịu một đại nạn.

Xảy ra động đất rồi.

Thủy Ngữ đương nhiên không chết nhưng bố mẹ Thủy Ngữ thì không được may như vậy. Mẹ Thủy Ngữ không kịp ra khỏi nhà, khổ nỗi tâm chấn lại ở ngay phía dưới nhà Thủy Ngữ.

Khu dân cư, khu công nghiệp, bệnh viện xung quanh nhà Thủy Ngữ chết không biết bao nhiêu người, tỷ lệ tử vong cao đến đáng sợ. Thống kê sơ bộ của chính phủ cho thấy gần như người nơi đó đã bị hủy diệt hoàn toàn.

Nhưng chính phủ trung ương cũng không có thời gian để ngồi mà thống kê chi tiết bởi vì nếu điều tra thật, kết quả chắc chắn sẽ làm oanh động giới truyền thông trong nước và thế giới.

Cùng với động đất thì gió bão, sóng thần cũng liên tiếp mạnh mẽ đổ bộ vào thành phố ngay chỗ nhà Thủy Ngữ .

Tiện thể cũng nhấn chìm luôn mấy thành phố quanh đấy.

Thời gian đó quốc gia còn nghèo khó, tai nạn đến cũng là bất thình lình, đột xuất, ngoài dự đoán của mọi người đương nhiên trở tay không kịp. Quốc gia cũng tuyệt vọng, cứu viện không đến kịp.

Đội cứu hộ trèo núi vượt biển lái xuồng đến, cuối cùng cũng đến được trung tâm của trận động đất. Thế nhưng chỉ thấy một đám hỗn độn ngổn ngang, ở đó họ thấy Thủy Ngôn đang ôm Thủy Ngữ.

Chỉ có hai người sống sót.

Thủy Ngôn lúc đó đã đói tới mức sắp ngất tới nơi rồi nhưng nó vẫn cẩn thận ôm đang Thủy Ngữ đang ngủ say trong lòng. Khuôn mặt Thủy Ngữ nhỏ nhắn mà đầy đặn nhìn qua giống như Phật Di Lặc.

Thủy Ngữ miệng nhỏ kêu lên, bên mép còn dính một ít vụn bánh mà Thủy Ngôn chưa kịp lau sạch.

Thủy Ngôn đứng tại phế tích trung tâm, ánh mắt nhìn về phía thuyền đội cứu hộ mừng rỡ khóc. Sau khi lên thuyền an toàn, Thủy Ngôn ôm Thủy Ngữ ngất lịm đi.

(chú thích: Thủy Ngôn là anh của Thủy Ngữ)

Ngay cả khi hôn mê, Thủy Ngôn cũng không buông Thủy Ngữ ra. Thủy Ngữ thì bám lấy cổ áo dính đầy máu của nó, hiếu kỳ nhìn mọi người. Không có ai có thể nói rõ ánh mắt đó cuối cùng là hiếu kỳ hay là quan sát.

Thủy Ngôn mất đi ký ức, nhưng nó còn nhớ rõ ràng tên của mình và Thủy Ngữ.

Đội cứu viện thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi bọn họ đối chiếu tên của hai người lại nghĩ đến lời tiên tri nổi tiếng đó, trong lòng mỗi người không khỏi căng thẳng.

Có một dì với khuôn mặt hiền từ đến an ủi Thủy Ngôn: “Không việc gì, tiên đoán chỉ là trò lừa người thôi, chẳng làm được cái thá gì đâu. Các cháu muốn sau này tốt hơn thì phải sống thật tốt….”

Vừa nói dì vừa nắm lấy Thủy Ngôn tay lắc qua lắc lại, vài giọt lệ rơi xuống cánh tay của Thủy Ngôn, cũng không biết bác gái đang nghĩ đến chuyện gì.

(Bột lão sư: :)) ko hình dung nổi, bả nghĩ gì z? Beta cho ý kiến

Beta: Bên dưới hình như là lý do á ._. )

Sau đó Thủy Ngôn nghe tin con gái của dì đã bị chìm trong biển nước này rồi, cùng lắm giờ chắc đã làm mồi cho cá.

Thủy Ngôn không biết phải nói cái gì, nó đối với Thủy Ngư càng hạ quyết tâm phải giữ đứa em trai duy nhất này, mãi sẽ không buông tay.

Sau đó cứu hộ viên nghĩ, điều này không được. Không kiểm tra không được, đứa trẻ này chưa tiêm phòng, vạn nhất thân thể trẻ con không tốt nhiễm phải ôn dịch thì ốm.

Dì đang khóc kia khuyên can mãi mới thuyết phục được hai anh em tách nhau ra, ôm đứa bé đi kiểm tra

Chỗ kiểm tra cũng chỉ là tạm bợ lập nên, cách đây cũng không xa, không gian không lớn. Nhân viên y tế thì đông đúc hơn, lúc đầu là để cứu trị người bị thương, nhưng cuối cùng chỉ có hai bệnh nhân chờ khám.

Thủy Ngôn vừa mới đến đã nhìn thấy vài y tá đang khóc trộm cùng nhau, phát hiện Thủy Ngôn đang nhìn ,họ mới ngẩng đầu lên gượng cười. Rốt cuộc là ai đang an ủi ai đây?

Thủy Ngôn lặng lẽ ngồi lên ghế và chờ đợi

Kỳ thật trong tâm nó không ngừng bất an và khủng hoảng, nhưng nn không biết vì sao cũng chỉ có tim là không ngừng đập bịch bịch khiến bác sĩ đo huyết áp cho nó cũng khẩn trương lên, quên cả kêu nó thở sâu, rất sợ chẳng may là bệnh gì .

Nhưng khi nó đang nghĩ về Thủy Ngữ, bên kia....đã xảy ra tai nạn

Một tiếng nổ lớn vang lên, sau đó rất nhiều người vội vàng đổ xô tới đó, lại bị những mặc đồ bảo hộ cản lại không cho qua.

Thủy Ngôn khẩn trương từ trên băng ghế đứng lên, chưa kịp hành động đã bị bác sỹ đè xuống.

“Không thể đi qua!” Bác sỹ nói.

Nhưng Thủy Ngữ đang nguy cấp, Thủy Ngôn nhìn về hướng kia.

Thủy Ngữ….sẽ không xảy ra việc gì chứ?

Thủy Ngôn đạp bác sĩ, hét to:” Tránh ra, buông cháu ra, Thủy Ngữ ở bên kia, Thủy Ngữ đang ở đằng kia!”.

Suy cho cùng Thủy Ngôn mới chỉ là đứa trẻ 11 tuổi, sức còn yếu, phản kháng hầu như không có tác dụng. Nhưng nó cứ đánh liên tục như vậy bác sĩ có thể chống chịu được một lúc chứ hai lúc thì bỏ, Thủy Ngôn vẫn cố thoát ra khỏi bác sĩ.

Thực tế, bác sĩ cũng không có biện pháp nào - kỳ thật y cũng lo lắng lắm chứ. Liệu vụ nổ có lan ra đây không? Y còn có người thân và bạn bè ở điểm sơ cứu, y quay ra nói với Thủy Ngôn: “Đợi một chút, bác đưa cháu qua đó, bác sẽ nắm tay cháu, tuyệt đối không được giãy dụa, lặng lẽ đi theo bác. Cháu đáp ứng rồi thì bác đưa cháu đi”.

Thủy Ngôn còn đang thở hổn hển, mặt đỏ hồng hồng nói: “Được ạ”.

Sau đó hai người đi qua.

Điểm cứu viện đối diện đang rất rối loạn, bác sỹ khẩn trương nắm lấy tay Thủy Ngôn rồi hỏi vài người nguyên do thì mỗi người một cách nói: có người bảo rò điện, có người bảo động đất, có người còn bảo là thượng đế trừng phạt. Nhưng việc duy nhất xác định là điểm an trí bị nổ rồi

.

Không dễ dàng làm rõ tình huống, bác sỹ cũng giải thích cho Thủy Ngôn mọi chuyện.

“Kia là điểm an trí số hai” - Bác sỹ chỉ vào sau lưng lều vải cùng kiến trúc phế tích nói: “Bởi vì người cứu được rất ít, điểm án trí số hai không dùng đến. Vốn dĩ hôm nay định tháo dỡ, ngày mai thì mang các cháu đi khỏi nhưng bác sỹ Trần lo lắng cho tình hình của em trai cháu. Lại thêm bên kia còn một vài thiết bị còn cao cấp chưa bị tháo dỡ, tuy nhiên những thứ khác đã tháo dỡ không sai biệt lắm rồi, mọi người trên cơ bản đã rời đi gần hết. Vốn cũng chỉ một hai giờ là kiểm tra xong, nhưng mà không biết như thế nào, như thế nào thì…”.

Bác sỹ dường như đang khóc, đôi bàn tay run rẩy, miễn cưỡng sờ vào túi lấy thuốc lá: “Sắp rời đi rồi, như thế nào lại gặp phải chuyện này, làm sao có thể…”

Thủy Ngôn bây giờ còn rất nhỏ, chiều cao còn thấp hơn nữa con trai vốn phát triển chậm hơn, anh lại càng thấp một chút, nhìn qua giống như con gái.

Nhưng nhìn qua giống con gái đó cũng không có nghĩa là ngốc. Anh rất nhanh nghĩ đến lời tiên tri, nhớ đến em trai của mình, nhớ đến dì có khuôn mặt hiền từ, nhớ đến con gái của dì đã bị nước nhấn chìm.

Thủy Ngôn hất cánh tay của bác sỹ ra. Anh cũng không biết lấy đâu ra sức lực đó, đại khái là do bác sỹ cũng không dùng lực giữ anh, chạy về đống phế tích của điểm an trí số hai. Mặc cho bị người ngăn cản, Thủy Ngôn gào to tên em: “Thủy Ngữ , Thủy Ngữ, Thủy Ngữ…”

Thanh âm kia giống như gì nhỉ? Có lẽ giống như gai hoa hồng cứa ra máu, giống như bà lão dưới ánh hoàng hôn tiễn người thân đi xuất chinh.

Thủy Ngôn bắt đầu tuyệt vọng.

Nơi này đã trở thành vùng đất chết, đã không còn ai nữa rồi. Xung quanh đây là một mảnh bình nguyên, đá lớn vỡ thành bùn đất cản trở đường, dây leo vô tận bám vào vùng đất nơi con người đã từng sinh hoạt.

Nhưng có một tiếng yếu ớt từ mảnh phế tích của điểm an trí số hai vang lên.

Kia không phải là khuôn mặt hiền từ của dì đã mang Thủy Ngữ cùng đi khu kiểm tra hay sao? Chẳng lẽ là dì đã sớm phát hiện được điều gì? Hay là Thủy Ngữ đã được ai mang đi? Không rõ vì sao có điểm sai sót, đội cứu hộ đều bỏ sót hướng kia.

Bọn họ bắt đầu hướng tiếng khóc của Thủy Ngữ đào bới.

Sau khi đào bới hai tiếng, khuôn mặt Thủy Ngữ đã lấm đầy bùn đất bị phát hiện, bảo hộ Thủy Ngữ là dì có khuôn mặt hiền từ, dì cũng còn sống…

Nếu chậm thêm tí nữa thì dì đã chết rồi.

Trong vài tiếng đào bới, Thủy Ngôn luôn tại hiện trường. Anh không dám nghỉ, không dám nói, từng bước từng bước liều mạng chuyển đồ.

Không có ai muốn ngăn anh.

Trong phế tích Thủy Ngữ đã khóc không ra tiếng, hai con mắt của cậu bé sưng đỏ, bờ môi cắn chặt vào nhau. Cậu bé đã xuất hiện tình trạng mất nước, tựa hồ là hôn mê.

Nhưng đợi Thủy Ngôn hướng Thủy Ngữ gọi mấy tiếng, Thủy Ngữ lại há miệng khóc lên oa oa oa oa, thanh âm giống như mèo con đáp lại anh trai của mình.

Thủy Ngôn nuốt nước mắt vào trong, hướng Thủy Ngữ nói: “Thủy Ngữ, không được khóc, không được khóc! Phải sống, phải sống.”

Thủy Ngôn ngồi xuống run run nắm lấy tay của Thủy Ngữ.

Cái nắm tay này, như thể đã xa cách nhiều năm không dễ dàng buông bỏ.

----Hết chương 1----

Edit: Gao Xiao

Edit lần 2: Bột lão sư

Beta: Lexie

bản việt hóa được thực hiện bởi Hắc Bạch Vô Thường Team

đón chương mới nhất nhanh nhất tại :https://www.facebook.com/hacbachvothuongteamtransalation/

Bạn đang đọc Ma vương hủy thiên diệt địa của Bạch Lê Lô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hacbachvothuong123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.