Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1435 chữ

Chương 2:

Thủy Ngữ thực sự là Ma Vương, nhưng không có ai tin điều đó.

Ai tin được? Làm sao có khả năng đó được, nó chỉ là một đứa bé đáng thương mất cha mất mẹ.

Nhưng Thủy Ngôn tin, không tin không được.

Dì cuối cùng cũng mất, dì chỉ sống thêm được mấy giờ nữa. Mấy phút cuối cùng, dì tỉnh dậy nói mấy câu, lại nhìn đến tấm ảnh người con gái đã mất của mình, lòng đau như cắt.

Thủy Ngôn ôm lấy Thủy Ngữ đứng cách đó không xa.

Anh nhìn người dì tốt bụng trút những hơi thở cuối cùng, nhưng mí mắt của dì chưa kịp đóng lại, anh bị Thủy Ngữ nằm trong lồng ngực kéo lại.

Thủy Ngôn cúi đầu xuống.

Đôi mắt của Thủy Ngữ đang mở tròn, hồng hồng tràn đầy tơ máu, giống như liếm qua đao.

Thủy Ngữ nhìn chằm chằm Thủy Ngôn, đôi môi khẽ nói:

“Ca”.

Thủy Ngôn đôi tay khẽ run, Thủy Ngữ tưởng như sẽ rơi xuống mặt đất.

Nhưng Thủy Ngữ không bị ngã, cậu lơ lửng trên không trung, chầm chậm rơi xuống đất.

Thủy Ngữ lại kêu một tiếng:

“Ca”

Còn có một câu, một câu đó Thùy Ngôn còn tưởng mình nghe lầm:

“Ca, đói.”

Tại một năm nào đó của thế kỷ hai mốt, có một lão thần côn may mắn sống sót qua cuộc đại cách mạng nói rằng:

“Đại họa sắp đến rồi, hắn sẽ hủy diệt thế giới.”

Thủy Ngôn ôm lấy Thủy Ngữ, nhẹ nhàng dỗ dành:

“Thủy Ngữ, em có phải là đại ma vương không?”

Thủy Ngữ không buồn để ý, tiếp tục híp mắt ngủ đi.

Thủy Ngôn khẽ mở miệng Thùy Ngữ, nhìn vào những khối răng trắng nhô lên rồi rụt lại.

Đang nằm trong lòng anh, thân thể Thủy Ngữ bỗng run nhẹ. Cậu đang trong thời kì sinh trưởng, lại phải chịu đói bụng.

Dì mất rồi.

Thủy Ngôn ôm lấy một đứa bé như vậy, không biết phải làm sao.

Ngày thứ hai chạy đến một nhóm cứu hộ mới. Bọn họ chuẩn bị lên đường, một bộ phận đi trước, một bộ phận lưu lại.

Thủy Ngôn đem Thủy Ngữ mang ra:

“Cháu, cháu muốn ở lại.”

Một vị tỷ tỷ cúi người xuống hỏi anh:

“Cậu nhóc, chuyện gì vậy?”

“Cháu nhớ nhà, không nỡ rời đi.”

Lý do rất đơn giản, kết hợp với vẻ mặt giàn dụa nước mắt khiến người khác động lòng. Cuối cùng, may mắn thân thể anh vẫn còn khỏe mạnh, Thủy Ngôn được phép lưu lại .

Buổi sáng hôm xuất phát, Thủy Ngôn bế Thủy Ngữ cẩn thận giao phó cho tỷ tỷ kia.

Anh không biết mình làm vậy là đúng hay sai, nhưng Thủy Ngôn không còn cách nào khác, chỉ có thể làm như vậy.

Không cần đợi đến ngày thứ hai, buổi chiều đã có tin tức đội tiên phong đi trước đã bị chôn vùi, lũ bất ngờ kéo đến, đất đá rơi xuống làm sạt lở đất.

Thiên tai, nhân họa, cmn!

Ngày thứ ba, Thủy Ngôn lại bế lên thân thể ngày càng nặng hơn của Thủy Ngữ.

Thủy Ngữ còn chưa ngủ, được người khác bế, đôi mắt tỏa sáng vì cao hứng.

Thủy Ngữ nhìn thấy anh mình, hào hứng đưa tay ra vẫy vẫy kêu oa oa..

Tỷ tỷ bế Thủy Ngữ lúc đó vẫn một mực bảo vệ cậu, kịp hét lên câu:

“Còn người ở đây, cứu với.”

Thủy ngôn ôm lấy Thủy Ngữ, cậy miệng Thùy Ngữ ra xem.

Xem này, răng, những chiếc mới tinh, răng trắng bóng.

Thủy Ngôn nói:

“Là nhóc sao, tiểu quái vật.”

Không có ai tin Thủy Ngữ là quái vật.

(người xung quanh bàn tán)

“Nó là căn nguyên của mọi tai họa!”

Kia là thiên tai…

Không chừng đợt dư chấn này....

Thiết bị, nhân công, mọi thứ,…

“Có lẽ nó sẽ khiến mọi người bỏ mạng hết mất!”

Bọn họ không phải còn…

Lời gì đó!

Làm ơn, làm ơn… đừng nói nữa, bọn họ còn sống mà.

“Nhìn cái răng này”

“Không có răng a”

“Xem sai rồi đi”

“Cháu mệt rồi”

“Người ở gần hắn…”

“Thủy Ngôn, cháu phải kiên cường”

“Ta biết cháu rất khổ sở”

“Cháu cũng có việc gì đâu? Xe cái gì! Tránh ra, người lớn đang bận!”

-------

(tới đây Thùy Ngôn không còn là đứa trẻ 11 tuổi nữa, nên mk sẽ đổi ngôi xưng từ "nó" sang "anh")

Thủy Ngôn và Thùy Ngữ ngày càng lớn.

Một số người vẫn còn sống, nhưng cơ thể họ đang chết dần. Bọn họ nằm trên giường bệnh, không có tiếng rên rỉ vì thống khổ, đôi mắt bình tĩnh nằm đợi. Hoặc là ngày mai, cũng có thể là mấy giây sau, họ sẽ chết, Thủy Ngữ đột nhiên tỉnh lại, giật giật áo Thủy Ngôn nói:

“Ca, đói.”

Lúc đó, Thủy Ngôn ôm thật chặt lấy Thủy Ngữ.

---------------------------

Thủy Ngữ lớn lên rất nhanh, nhưng vẫn còn phù hợp quy luật tự nhiên.

Thủy Ngữ bắt đầu có thể bò, bắt đầu có thể nói, còn có thể đi bộ.

Ai tiếp cận với Thủy Ngữ đều rất sớm đã chết hết , lương thực cũng đã hết nhẵn.

Buổi tối hôm đó Thủy Ngữ trèo lên giường của Thủy Ngôn.

Thủy Ngôn trừng lớn hai mắt, đôi mắt thâm quầng. Anh nhoài người dậy, nhìn thứ đang cuộn tròn như con mèo kia.

“Nhóc đang làm gì?”

Thủy Ngôn nói thanh âm của anh truyền vào hắc ám, giống như một viên ngọc trai treo trong hang động, tiếng đá vụn rời từ vách đá.

Thủy Ngữ từ trong chăn nhô đầu ra, dụi dụi vào cằm của Thùy Ngôn, ép Thủy Ngôn phải ngẩng cao đầu.

“Ca, đói.”

“ ăn gì?”

Thủy Ngôn khống chế cơn khủng hoảng trong lòng, nhẹ sờ đầu Thủy Ngữ.

Thủy Ngữ nghiêng đầu cọ vào, làm cho tay Thủy Ngôn chạm vào cằm của mình:

“Ca, đói.”

Vô luận trôi qua bao nhiêu tháng, Thủy Ngữ chỉ có thể nói lưu loát câu đó.

Thủy Ngôn đem tay luồn qua nách Thủy Ngữ, đem Thủy Ngữ bế lên, tỉ mỉ xem xét.

Một đứa bé rất nhỏ, còn chưa lớn, nên là không có răng, nên là chưa thể nói chuyện.

Nhưng Thủy Ngữ hé ra miệng, trong đó có hai chiếc răng nanh ló ra, nhọn như dao cắt thịt.

“Ca, đói.”

Thủy Ngữ uốn éo người, không xoay được nữa mới dừng lại khóc nhỏ:

“Ca, đói, ca, đói, ca, đói…”

Thủy Ngữ nói rất nhanh, giống như nấc vậy, ợ ợ, nước mắt rơi xuống làm ướt đẫm quần áo.

Thủy Ngôn đem Thủy Ngữ ôm ngang, giống như người dì tốt bụng kia, giống như tiểu tỷ tỷ ôm Thủy Ngữ...

Anh vội dùng tay cản cái răng nanh đang nhô lên của Thùy Ngữ

“Ép trở về.”

Anh nói:

”Trở về, trở về đi!”

Thủy Ngôn chảy máu rồi, ngón tay của anh bị đâm thành mấy lỗ nhỏ. Thủy Ngữ trong nháy mắt, nó ôm lấy ngón tay của Thủy Ngôn đang chảy máu, nhẹ nhàng liếm.

Nó thu hồi răng nanh của mình.

Thủy Ngôn ôm Thủy Ngữ, định dùnglực, nhưng sợ dọa thằng nhỏ nên lại thôi.

Cuối cùng Thủy Ngôn nói:

“Đừng giết cô ấy, cho cô ấy sống tiếp đi, ca giúp đệ tìm thức ăn. Mọi chuyện sẽ ổn thôi, được không Thủy Ngữ? Đừng để họ chết, đệ hãy cứu cô ấy, đệ không phải là ma vương…”

Thủy Ngữ híp lại mắt, giống như là nghe hiểu, lại giống như đangngủ say .

Cũng may tiểu tỷ tỷ vẫn sống.

Thủy Ngôn muốn rời đi, quốc gia đã có an bài, anh muốn đi tới thành thị khác. Anh ôm lấy Thủy Ngữ, hướng về tiểu tỷ tỷ nói tạm biệt.

Tiểu tỷ tỷ ngồi trên xe lăn được người khác đẩy đi.

Một cái chân của cô đã bị gãy, nhưng vẫn giữ được mạng sống, vẫn là may mắn phải không? Còn sống so với đã chết ,vẫn còn hơn ch

án.

Tiểu tỷ tỷ nắm lấy tay Thủy Ngữ, vài giọt nước mắt rơi xuống, nhưng cô rất nhanh lấy lại tinh thần, hướng bọn họ vẫy tay:

“Sau này gặp lại.”

“Sau này gặp lại.”

----------hết chương 2-----------

edit: Gao Xiao

beta: Bột lão sư + Lexie

Bản việt hóa bởi : Hắc Bạch Vô Thường team

Bạn đang đọc Ma vương hủy thiên diệt địa của Bạch Lê Lô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hacbachvothuong123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.