Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tàn chiến, Phong Hoàng đại điển

Tiểu thuyết gốc · 4774 chữ

Quyển 1 : Ma Thần Môn - Chương 2 : Tàn chiến, Phong Hoàng đại điển

ẦM!

Bàn Cổ Thiên Tôn nắm theo Bàn Cổ Phủ bị đá văng ra xa, kéo lê thân dài trên đất, thay thế vị trí của hắn, Nguyên Thủy Thiên Tôn huy động phất trần vẽ lên một đạo tiên pháp, miệng hô:

- Thoái Long Trì!

Lích-kích lích-kích lích-kích...

Tiên pháp vừa xuất, hai hư ảnh dây xích khổng lồ xuyên qua cuồn cuộn mây đen từ trên cửu tiêu bay xuống, nhắm vào Đại Ma vương hàng lâm.

- Susanoo.

Đại Ma vương hô to, miệng không nhịn được cười tà. Cơ hồ khi hắn vừa dứt lời, Cửu U hỏa diễm từ dưới chân hắn ầm ầm bay lên, hóa thành một tôn cự nhân ma thần cao ngàn trượng đem hắn bao phủ.

Nương theo tay hắn huy động, tôn cự nhân đưa lên cự thủ chụp lấy dây xích, không có dằn co, chỉ nghe bang một tiếng thật lớn, không ngờ cường thế bóp vỡ hai đạo dây xích khổng lồ.

Sau đó, Đại Ma vương lập tức vung tay đấm trả lại một quyền, Susanoo theo đó đấm cánh tay to hướng về phía Nguyên Thủy Thiên Tôn, một quyền này xé toạc hư không, khiến cho cuồng phong gào thét.

Nguyên Thủy Thiên Tôn nhíu lại mày lão, vội vàng vung vẩy phất trần, tạo ra ba đạo lưu quang bạch sắc nhắm vào cự thủ đánh tới.

Cùng lúc đó, Bàn Cổ Thiên Tôn nắm Bàn Cổ Phủ vượt mặt bay lên trước, miệng quát ầm lên:

- Khai Thiên!

Bàn Cổ Phủ lóe lên lam sắc rực rỡ, mãnh lực tỏa ra mênh mông, uy lực một phủ này có thể khai thiên, mở ra một vùng trời cho Trung vị diện vũ trụ!

Ba đạo bạch sắc lưu quang của Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng đuổi theo kịp, xoay quanh Bàn Cổ Thiên Tôn, cùng lúc đối chọi với Susanoo gì đó của Đại Ma vương. Một thức này gọi là Tam Thanh Cực Đạo Khí!

Oanh!

Khai Thiên và Tam Thanh Cực Đạo Khí tiếp xúc với một đấm của cự nhân ma thần liền oanh nổ kinh thiên động địa, nguyên khí tản ra làm không gian rách toạc, đất hồng bên dưới tan vỡ, vụt biến vào hư vô.

Bàn Cổ Thiên Tôn cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn trong cơn bạo tạc bị đánh lui về sau nghìn mét, huyết khí trong người nhộn nhạo.

Cự nhân ma thần cũng theo đó nghiêng ngã rồi biến mất, hỏa diễm rơi lả tả trong hư không. Chỉ thấy vương bào của Đại Ma vương tung bay, thiết diện như cũ không hề đổi sắc, tiếu dung cười tà, nhìn không ra chút nào chật vật.

Ngay khi Nguyên Thuỷ và Bàn Cổ bại lui, hàng trăm vạn thanh tiên kiếm từ bốn phương tám hướng nhắm vào Đại Ma vương truy tung đến, hàng trăm vạn thanh tiên kiếm che lắp các khoảng không, mang theo khí thế hạo nhật, thôn thiên cái địa, uy áp rung động chúng sinh, tràng cảnh hùng vĩ bạc ngàn!

Từ phương xa, Thái Ất Thiên Tôn gầm lớn:

- Vô Tận Kiếm Tiên Hồng Lý Quy Tông!!

Như thế còn chưa hết, cửu tiêu trên đầu, mây đen tản rộng, bên trên giáng xuống một bàn tay khổng lồ, che phủ thiên địa, kim sắc chói lóa từ kim thủ xuyên phá chín tầng mây đen.

Kim thủ khổng lồ chậm rãi áp xuống Đại Ma vương đến dưới, khí thế vô biên, nghiền nát hồng thổ trăm vạn dặm!

Nương theo đó, Đại La Thiên Tôn há miệng gầm to, hai mắt hắn phát ra kim quang sáng rực, hai tay chấp lại thành thủ pháp:

- Đại La Phục Ma Thủ!

Bài danh thứ ba trong Thập Bát Thiên Tôn, danh xứng với thực!

- Chơi lớn rồi?

Đại Ma vương cười ha ha ngạo nghễ, là trung tâm hứng chịu toàn bộ áp lực khủng bố nhưng hắn vẫn thong dong không hề kinh hãi, mặt đất bên dưới đã sớm không còn, hắn đang lơ lửng giữa hố sâu đại địa, vương bào tung bay kịch liệt.

Nguyên Thuỷ Thiên Tôn và Bàn Cổ Thiên Tôn thấy hai đại chiêu này xuất hiện liền không giữ lại nữa. Cả hai đồng loạt hô to:

- Nguyên Thủy Quy Nhất Hồng Mông Chung Cực Pháp!

- Thiên Hà Bài Tinh Phủ!

Nguyên Thủy Thiên Tôn huy động phất trần, vận dụng toàn bộ nguyên lực trong người điểm ra một chỉ, lập tức, một đạo tiên khí hắc sắc cùng bạch sắc xoắn xuýt nhau bay ra ngoài, dần dần biến lớn, khí thế hạo đại, nhắm thẳng Đại Ma vương mà tiến, trên đường đi, xé rách hư không, đại địa tan biến!

Bên cạnh đó, một hư ảnh đại phủ to không kém gì kim thủ trên trời đang giáng xuống xuất hiện, khí thế nặng nề như đặt cả vũ trụ bên trong, nhắm thẳng Đại Ma vương chém xuống!

Bốn đại chiêu của bốn vị Đại Năng đứng đầu Hồng Môn Tiên Giới cùng lúc xuất ra!

Uy áp nặng nề có thể khiến cho vạn vật sinh linh trong nháy mắt phải hôi phi yên diệt!

Đại Ma vương ngẩn đầu cười to ngạo nghễ, đối diện với bốn đại tiên thức này, hắn chậm rãi đưa hai tay ra ngang vai, đồng tử huyết sắc trong nháy mắt ánh lên đỏ rực, Hoa Thiên Thương gầm to:

- Thần La Thiên Chinh!

OANH!

Khoảnh khắc sau đó, trăm vạn tiên kiếm, kim thủ, đại phủ cùng đại đạo tiên khí sắp đánh đến thân Đại Ma vương thì bỗng nhiên nghe oanh một tiếng lớn, kinh động Hồng Lâu Giới.

Tất cả lấy tốc độ sét đánh bị đẩy văng ra ngoài!

Trăm vạn tiên kiếm tựa như lá rụng bay trước cuồng phong, đại thủ dội ngược, kim thủ bị đẩy bay lên trời, móp méo tan vỡ. Hắc bạch tiên khí thì vội vàng tan rả.

Tất cả bốn đại chiêu triệt để bị đánh tan!

Thần La Thiên Chinh, một thức bên trong Vô Thượng Dẫn của Đại Ma vương, có thể đẩy bay tất cả sinh linh vạn vật. Ma lực càng hùng hậu, lực đẩy càng lớn.

Thiên địa dần dần yên tĩnh trở lại, uy áp từ bốn đại tiên pháp biến mất hoàn toàn. Đại Ma vương nhàn nhạt cười, hỏi:

- Hết rồi sao?

Đối với câu hỏi của hắn, bốn vị Thiên Tôn ánh mắt âm trầm không nói, mặt lạnh như tờ. Ở phía xa, Thái Thượng Lão Quân thở dài não nề.

Đến tận lúc này, thắng thua chẳng phải đã phân biệt rõ?!

Nhìn Đại Ma vương Hoa Thiên Thương lúc này thong dong từ tốn, nhưng hắn lại mang đến nổi tuyệt vọng không cách nào phai trừ.

Hắn hoàn toàn có thể xem là vị Ma Đế thứ hai của Hỗn Mang Ma Giới. . .

- Đại Ma vương ma lực thông thiên, Đại La ta bội phục! Bất quá, muốn giết chúng ta thì không dễ như vậy đâu!

Đại La Thiên Tôn hừ lạnh.

- Uầy, Đại La ngươi đề cao mình quá rồi, nếu ta muốn giết, các ngươi nghĩ mình có thể đứng yên nói nhảm như vậy sao? Bổn Vương chỉ là muốn đánh một trận thư gân dãn cốt, tuyệt không có ý giết chóc.

Đáp lại hắn là bốn cái bản mặt lạnh như tiền.

Đại Ma vương ho khan một tiếng, nói tiếp:

- Được rồi, thật ra là ta muốn tra hỏi các ngươi về một chuyện, Tiên Giới các ngươi biết gì về thứ đó? Các ngươi hiểu ta muốn hỏi gì mà, nếu không nói, ta đành phải mời một trong năm người các ngươi về Ma Giới ta ăn bánh uống trà một chuyến!

- Xin lỗi, phần bánh này ăn không nổi, Ma Giới các ngươi hẳn cũng biết một chút về nó rồi, vì sao muốn hỏi chúng ta?

Bàn Cổ Thiên Tôn hừ lạnh.

- Hỏi thừa, đương nhiên là muốn biết thêm chi tiết.

Đại Ma vương nhướng mày, tên to xác này có phải hay không đầu óc ngu si tứ chi phát triển?

Thái Thượng Lão Quân từ đằng xa bay đến, tay vuốt râu bạc, nở nụ cười hiền hòa, nói:

- Ma Giới tuy rằng rất đẹp, nhưng chúng ta cũng không thể đến, năm lão đầu chúng ta còn phải về chầu kiến Tiên Đế, trận chiến lần này có thể kết thúc tại đây được chứ Đại Ma vương? Viện quân của bọn ta liền đến rồi, ngài cũng không muốn chém tận giết tuyệt mà phải không?

Kiếm dung cười nhẹ, Đại Ma vương nhàn nhạt nói:

- Lão Quân, lần này bổn Vương không thể nể mặt ngươi rồi, liên quan đến thứ đó đại sự hệ trọng, ông già nhà ta muốn ta lưu lại một người, hoặc là một cái bộ phận cơ thể để Vu sư chúng ta nhiếp hồn.

Sắc mặt bốn vị Thiên Tôn lần nữa khó coi, Đại Ma vương nói tiếp:

- Thôi nào, cũng chỉ là một cánh tay mà thôi, các ngươi chặt bỏ đưa ta, hà tất phải liều mạng?

Bốn vị Thiên Tôn trong lòng khinh thường, mất một tay hồi phục lại là chuyện dễ dàng, nhưng ai lại tình nguyện chặt bỏ để dâng cho địch thủ cầu mạng sống? Quá mất mặt. Quan trọng hơn là việc bị nhiếp hồn tiết lộ ra bí mật của thứ đó.

- Thiên Hà Hồng Thuỷ!

Đang lúc hai bên lâm vào giằng co, một giọng nói vang vọng thiên địa bỗng nhiên cất lên.

Nghe lời này, năm vị Thiên Tôn thở nhẹ, viện quân đến rồi.

Ầm ầm ầm ầm!

Không biết từ ngóc ngách nào, sóng thần nương theo tiếng ầm ầm kéo đến, sóng cao đến vạn trượng, tiếp cận chín tầng cửu thiên đen kịt trên trời. Sóng thần đổ đến, che kín tầm nhìn, muốn nhấn chìm Đại Ma vương bên trong.

Thuỷ này có thể ăn mòn vạn vật, cuốn trôi chúng sinh.

Đứng bên trong sóng cuốn, Đại Ma vương huyết nhãn lạnh nhạt, bất di bất dịch. Thần thức cường đại đủ để hắn thấy được phía sau năm vị Thiên Tôn không gian xé mở, tạo ra một lối đi trở về Tiên Giới.

Viện quân của năm vị Thiên Tôn chỉ có một người. Chính là Thủy Mặc Thiên Tôn, mục đích của hắn chỉ là muốn cứu đi năm người bọn họ, hoàn toàn không có ý muốn giao chiến tiếp.

- Ngoan cố.

Đại Ma vương lạnh nhạt nói. Hắn đưa tay lên, vận chuyển ma lực.

Theo đó, năm khỏa hắc cầu bỗng nhiên xuất hiện trong không gian, năm khỏa hắc cầu này vừa ra, Hồng Thuỷ mênh mông liền cuồn cuộn bị nó hấp thu, ào ào ào không dứt, chỉ trong vài hơi thở Hồng Thuỷ đã bị hút đến cạn nồi.

Năm vị Thiên Tôn nhíu mày, trong đó có cả Thủy Mặc Thiên Tôn, hắn nói gấp:

- Đi nhanh!

Bất quá, lời vừa dứt, chỉ thấy Đại Ma vương hữu thủ vươn ra, một quả cầu đỏ rực trên tay hắn xoay tròn.

Chỉ sau một giây, huyết cầu biến mất, nhưng khí tức nguy hiểm tột độ lại lan tràn trong không gian.

- Chạy!

Thủy Mặc Thiên Tôn gầm lớn, năm vị Thiên Tôn không dám chần chờ, thay nhau bức tốc phi vào trong cổng không gian.

Vùuu!

Nhưng ngay lúc đó, một đường huyết quang trên tay Đại Ma vương chớp mắt bắn ra. Thiên Đạo nhất thời tắt tiếng, trời đất tắt màu, chỉ còn thấy huyết quang vẽ dài một đường bay đến sáu vị Thiên Tôn, một đường bay đến, hồng thổ tan biến, không gian vặn vẹo!

OANH!

Trong khoảnh khắc huyết quang chạm đến trên thân năm vị Thiên Tôn, cổng không gian vừa lúc khép lại. Huyết quang nổ tung, lấy cổng không gian biến mất làm trung tâm, vụ nổ nhanh như chớp oanh tạc ra ngoài vạn trượng, thổi bay hồng thổ, sáng lóa đất trời.

Uy lực chiêu thức tản mát ra còn hùng vĩ hơn bốn đại chiêu vừa rồi của bốn vị Thiên Tôn gấp bội lần!

Đại Ma vương thiết diện lạnh lùng, huyết sắc đồng tử để lại lưu mang trong khói bụi, vương bào tung bay trong gió lớn.

Sau mười hơi thở thời gian, oanh nổ chậm rãi biến mất, trả lại cho Hồng Lâu Giới yên bình.

Một đại lục rộng lớn dưới chân đã bay hơi, sâu hơn nghìn trượng, thăm thẳm không thấy điểm sáng.

Dưới những mảnh bụi rơi lả tả, một cánh tay hòa trong khung cảnh cô liêu rơi xuống.

Thoáng chốc, Đại Ma vương xuất hiện bắt lấy nó, cảm nhận một chút, hắn cười nhạt.

Cánh tay của Thủy Mặc Thiên Tôn. . . Cái tên này, thật là số quá đen đủi.

- Đại thiếu gia, thế nào rồi? Hồng Lâu Giới run rẩy như vậy?!

Bỗng nhiên, một giọng nói già nua truyền vào trong đầu Đại Ma vương, là Tiêu quản gia từ Hỗn Mang Ma Giới gửi đến.

Hoa Thiên Thương một tay nắm lấy cánh tay còn đang trào tiên huyết, một tay xé mở hư không, trong đầu nói lại một lời:

- Hoàn thành nhiệm vụ, đang về!

- Ồ nhanh như vậy? Được rồi ngài về nhanh lên một chút, Phong Hoàng đại điển sắp tiến hành rồi!

Lão giả bên kia hơi chút bất ngờ, bất quá liền đáp nhanh.

Đại Ma vương nghe vậy kiếm dung kéo lên nụ cười nhàn nhã.

...

Hỗn Mang Ma Giới.

Nhắc đến Ma Giới, chúng sinh luôn nghĩ đến bầu trời đầy máu đỏ, mặt đất khắp nơi đều là dung nham, cô hồn tấp nập, không có chốn dung thân. Bất quá, đó chỉ là tư tưởng, là lời truyền miệng.

Hỗn Mang Ma Giới - Thượng vị diện đứng đầu chư thiên vạn giới, lãnh đạo của các vị diện ma đạo khác. Là khát vọng chung cực cuối cùng mà các Ma tu cả đời theo đuổi, mong muốn đặt chân đến.

Phi thăng đến Hỗn Mang Ma Giới, chứng tỏ ngươi cả đời tu hành đã đến viên mãn, đã đạt đến đỉnh phong tu đạo, nhận lấy địa vị ngang hàng với Đại Đạo, chưởng khống pháp tắc sinh lão bệnh tử hỉ nộ ái ố, vô ưu vô lo, sinh mệnh trường tồn. . . Về sau chỉ cần yên tâm tu luyện, gia tăng chiến lực, vì Hỗn Mang Ma Giới mà ra sức chiến đấu.

Hỗn Mang Ma Giới không có khái niệm rộng lớn, vì nó vô biên, không có điểm tận cùng. Cửu thiên trên đầu rực rỡ một sắc tím của thiên hà, lại có vùng trời ánh lên màu cam cô tịch, lại có nơi trời xanh trong vắt, mây trắng lửng lờ trôi, đủ loại thiên không hoa lệ.

Bên dưới mặt đất non xanh nước biếc, đại sơn trùng điệp, tiên cảnh khắp nơi, ma cảnh cũng không ít, duy chỉ có là ma khí ngập trời.

Chụp một tôn đại năng của Trung vị diện vũ trụ bỏ vào đây, không đến ba giây, ma khí chèn ép đến hít thở không thông, tinh thần khủng hoảng dẫn đến đạo tâm vỡ nát, vì cảnh giới căn bản đủ để tồn tại nơi đây, trong nháy mắt sẽ hồn phi phách tán.

Ở trung tâm của Hỗn Mang Ma Giới, có một tòa đại sơn tên là Ma Đế Phong, đỉnh núi bị san bằng hơn nghìn dặm, đặt bên trên là một vương điện uy nga tráng lệ, khí thế trang nghiêm.

Tòa vương điện này có tên là Ma Đế Cung, trước có tiền điện đón khách, giữa có chủ điện bàn bạc đại sự, hậu điện phía sau có thế ngoại đào nguyên, dùng để mở tiệc linh đình.

Ma Đế Cung tổng thể kéo dài nghìn dặm, có thể so với quốc thổ một nước lớn của phàm nhân, đủ để thấy tòa cung điện này lớn đến nhường nào, Ma Đế Phong hùng vĩ đến nhường nào!

Lúc này bên trong Ma Đế Cung tùy thời phát ra thanh âm nói cười ầm ĩ, các đấng Ma đạo đại năng mỗi lời nói đều phát ra gầm vang, muốn không nghe cũng khó.

Ma Đế Cung thật lâu rồi mới có dịp ồn ào như vậy, cũng là vì Phong Hoàng đại điển sắp diễn ra, cho nên mới có thể tụ hội được các vị đại năng đồng loạt xuất thế, cùng một chỗ chung vui.

Nói ra thật xấu hổ, Hỗn Mang Ma Giới rộng lớn như thế, tồn tại bên trong cũng chỉ có hơn một nghìn cái nhân mạng! Bất quá, không ai là yếu ớt, mỗi một tôn đại năng đều là cái thế một phương, ma lực thông thiên, dùng sức một đánh trăm, đánh ngàn, Tiên Giới gặp bất kì vị nào cũng đều phải đau đầu ứng phó.

Hồng Mông Tiên Giới tuy đông nhân thủ, có hơn mười vạn vị đại năng, nhưng nếu thật sự so ra, mười vạn tôn đại năng này cùng lắm đánh ngang tay với một nghìn nhân thủ của Hỗn Mang Ma Giới mà thôi! Nếu tử chiến thật sự, Tiên Giới nhất định sẽ thảm trọng.

Lúc này ở giữa chủ điện, khí thế tản ra cực kỳ hùng hồn, bên trong đang đứng hơn trăm vị đại năng, lưng hùm vai hổ, mỗi vị đều chất như nước cất, sở hữu nét riêng độc lạ, lẫn lấy nhau bàn tán chuyện trò.

Bên trong chủ điện Ma Đế Cung luôn luôn có hàng nghìn ma nữ nô tì tuyệt sắc tay bưng rượu thịt bay quanh quẫn, phục vụ các đại năng tận tình, từng cái từng cái là tuyệt sắc giai nhân thế gian hiếm thấy, giọng cười ủy mị phát ra quyến rũ thấu xương, hương diễm ngập trời.

Đừng nghĩ bọn họ yếu ớt, ở Hỗn Mang Ma Giới, cho dù là một ả nô tì thì cũng không phải các tiên thần ở vị diện thấp hơn có thể so sánh.

- Binh chủ Xi Vưu - Cửu Lê Ma Tôn đến!

Trước cửa Ma Đế Cung, một đại ma thần gác cổng uy vũ bỗng hô to.

Nương theo đó, sấm chớp rền vang, một vị hán tử thân cao ba thước với cái đầu trâu hung tợn, sau lưng có đôi cánh điểu đạp mây bay đến, ma lực phát ra mênh mông.

- Cửu Lê! Thật lâu không gặp, trông ngươi ngày càng khí phách nha.

- Xi Vưu ngươi đến thật đúng lúc, rượu thịt sắp đến nha, canh chuẩn như vậy? Haha.

- Chư vị đạo hữu, tiền bối, đã lâu không gặp! Xi Vưu ta thật đã tranh thủ đạp không đến sớm, bất quá đường xá quá xa xôi nên hơi muộn một chút, không bỏ lở gì chứ?

- Không sao, bọn ta là tranh thủ đến sớm, cũng không có trễ nảy gì, còn hơn năm ném nhang nữa mới bắt đầu!

Cửu Lê Ma Tôn vừa đến, lập tức được trăm vị Ma đạo đại năng bên trong chủ điện chào hỏi, sau đó nhập cuộc vào luận đạo.

Ma Giới tuy không nhiều nhân thủ, nhưng cường giả ở đây giao hảo rất tốt, gần giống như tình huynh đệ, có đôi kẻ tình như thủ túc, rất biết tương trợ nhau tác chiến khi khó khăn, hiểu biết nhau rất rõ ràng, hoàn toàn không có chuyện nội đấu.

Cũng vì điểm này mà Hỗn Mang Ma Giới mới có thể vĩnh thế trường tồn, yên ổn phát triển suốt từ thuở hỗn độn sơ khai đến bấy giờ.

- Cương Thi Thuỷ Tổ - Tướng Thần Ma Tôn đến!

Tướng Thần Ma Tôn xuất hiện không có phô trương thanh thế như các vị Ma Tôn khác.

Chỉ thấy trước cửa đại điện, một vòng xoáy máu cuồn cuộn bốc lên năm mét, tản mát ra huyết tanh cùng thi khí nồng nặc.

Xoáy máu tán đi, để lộ thân ảnh một hung thần cao ba thước, tay chân thô to, da thịt xám màu, trông giống như xương đồng da sắt, bất quá lại tràn đầy thương tích, có vài nơi thối rửa.

Tướng Thần Ma Tôn chậm rãi từng bước tiến vào bên trong chủ điện, thi diện lạnh lùng, mặt mũi âm trầm như nước, cả đời chưa từng đổi sắc, tóc dài đã che phủ đi đôi huyết nhãn vô hồn của hắn.

Một thân hung thần như thế không ngờ lại không thanh không thức, không một chút khí tức nào từ người hắn phát ra, đồng dạng như một xác chết. Cả thân thể cao lớn hung mãnh của Tướng Thần Ma Tôn tràn đầy các vết sẹo lớn nhỏ, đáng sợ chính là bên trong các vết thương thi huyết cứ chảy mãi không ngừng, kết hợp với cơ thể lực lưỡng, vô cùng trùng kích thị giác.

Trông thấy Tướng Thần Ma Tôn từ bên ngoài bước vào, trừ một vài vị cá biệt, các đại năng bên trong chủ điện đồng loạt chấp tay hô một tiếng:

- Tướng Thần tiền bối!

Tướng Thần khẽ gật đầu, sau đó đến một gốc đứng yên, không thấy hắn cử động nữa.

Bất quá không ai để ý, Tướng Thần chính là như vậy, hắn thu liễm hoàn toàn thi khí chính là tôn trọng bọn họ rồi.

Tướng Thần Ma Tôn nhận được rất nhiều kính trọng từ chư hùng, không kể đến cái chức Ma Tôn sau lần Phong Hoàng đại điển này sẽ thay đổi. Mà quan trọng là chiến lực của hắn thuộc tầng lớp đỉnh phong của Hỗn Mang Ma Giới, đã tồn tại rất lâu đời.

- Nghe đồn tám nghìn năm trước Tướng Thần Ma Tôn đã đại chiến với Đại Ma vương?

Một vị Ma Tôn nhỏ giọng hỏi.

- Lão đầu ngươi đúng là cái gì cũng không biết, sau này nên nghe ngóng chút chuyện của Ma Giới ta a! Là tám vạn năm trước rồi! Đại Ma vương tìm Tướng Thần Ma Tôn luận bàn

- Ồ? Cầm cự được mấy chiêu?

Vị Ma Tôn này kinh ngạc hỏi lại.

- Gần nghìn!

Một vị Ma Tôn khác trả lời.

- A! Tướng Thần tiền bối lợi hại như vậy?!

- Đương nhiên!

Năm vị Thiên Tôn của Tiên Giới không cầm cự nổi mười chiêu, Tướng Thần Ma Tôn lại có thể đánh đến gần nghìn chiêu. Ma lực đáng sợ như vậy để chúng sinh nghe đến mà than thở, nhưng như vậy mới xứng đáng làm Ma Hoàng!

Một lão giả bạc đầu có thể gọi một người trung niên hán tử là tiền bối, điều này ở Hỗn Mang Ma Giới là bình thường. Cái diện mạo bên ngoài, muốn già hay trẻ là tự bọn họ quyết định, còn tuổi? Ai mà nhớ nổi!

Cho nên, ai mạnh, người đó làm tiền bối cao nhân!

Sau đó chủ điện lần nữa sôi nổi, tràn ngập sinh khí.

- Thương Nghêu Ma Tôn đến!!

Trước cửa đại điện, tôn Ma Thần canh cửa bất chợt quát ầm lên, giống như là cảnh báo thứ gì đó đáng sợ đang đến.

Vừa nghe, chủ điện im lặng một chút, sau đó lập tức xôn xao.

- Ây da!

- Ta đệt! Cái tên này vậy mà cũng tới

Một vị Ma Tôn tái mặt, vội vội vàng vàng cùng các vị Ma Tôn khác tránh ra một đường. Một đám Ma Tôn thay nhau phiền muộn.

- Thái Tinh Hám Thần cũng đến luôn!!!

Tôn Ma Thần canh cửa lần nữa khản cổ hét ầm lên, hoàn toàn là cảnh báo!

- . . .

Chủ điện không phát ra tiếng động gì nữa, giống như là không có ai tồn tại vậy. Thực chất, một đám đại năng đang bốn mặt nhìn nhau, thay nhau lau mồ hôi lạnh.

Nương theo đó, một đoàn người từ đằng xa xuất hiện, một người thân ngồi trong kim kiệu sa hoa, một người đạp trên pháp khí đàn tranh hoa lệ, mang theo cánh đào lả tả trên không bay đến, theo sát phía phía sau trăm ả người hầu tuyệt sắc, nếu nhìn kỹ thì đoàn người hầu nam có nữ cũng có, đội hình này phải nói vô cùng đặc sắc và bắt mắt.

Sở dĩ các đấng đại năng làm ra bộ dạng này là vì Thương Nghêu Ma Tôn nam nữ bất phân!

Trêu hoa ghẹo nguyệt, tầm trứng bắt bi, nam tu nữ tiên đều không tha. Thích nhất chuyện hợp hoan, âm dương giao hảo, theo như lời hắn nói, một thân bất tử để làm gì? Chính là để hưởng thụ thất tình lục dục, mà dục là cái thư sướng nhất, phải hảo hảo khai thác và tận hưởng.

Thương Nghêu Ma Tôn này một thân hai tính, trên có ngực nữ nhân, dưới có tiểu đệ nam nhân, dưới nữa lại có tiểu muội nữ nhân, đặc biệt vô cùng nhây, để ý đến ai thì phải ăn cho bằng được. Nếu không, đeo mãi không bỏ!

Mà thực lực của hắn lại vô cùng tầm thường, thuộc hàng tiểu bối mà thôi, chiến lực của hắn tuy không mạnh nhưng chủ yếu là do mê thuật, huyễn thuật của hắn lại đứng đầu chư thiên vạn giới, bị hắn để ý thì nhất định vô cùng đau đầu!

Như vậy còn chưa đủ, Thái Dương Hám Thần so với hắn còn kinh dị hơn, Thái Dương Hám Thần thuộc tầng lớp trung lưu của Hỗn Mang Ma Giới, cả hai đều lấy chuyện hấp tinh thái âm để tu luyện.

Nghe đồn bên trong ngục lao mười vạn trượng của Thái Dương Hám Thần nuôi nhốt ba vạn tên nam nhân, cái hậu cung này phải nói là đồ sộ, tên nào nấy ốm nhách ốm nheo, bị hút tinh đến cạn! Mà cạn rồi là giết, sau đó lại thay người, bắt những tên đại năng của chính đạo các vị diện về để hút.

Nhắc đến liền đau bi a!

Mà cái đau đầu nhất chính là hai tên này là đạo lữ ấy nha, chẳng phân biệt nổi ai phu ai phụ, ai đực ai cái, lúc thì hô huynh gọi đệ, lúc thì xưng tỷ xưng muội. Tốt nhất là đừng dây vào hai tên này. Hoặc là một tát chưởng chết, hoặc là im lặng làm bơ.

- Tiểu nữ xin diện kiến các vị tiền bối!

Xuống khỏi kiệu hoa, thanh âm lanh lãnh của Thương Nghêu Ma Tôn cùng Thái Dương Hám Thần đồng loạt truyền đến, sau đó từ bên ngoài bước vào.

Nhưng mà sao không ai phản ứng, Thương Nghêu Ma Tôn chớp chớp đôi mắt đẹp nhìn quanh một vòng chủ điện, khoé mắt chợt đọng nước, trông vô cùng đáng thương.

Chỉ thấy lúc này hơn trăm vị Ma đạo đại năng xoay mặt vô tường, im lặng bất động.

Sao lại trông giống như Tướng Thần Ma Tôn một bộ dáng xác chết hết rồi. . .?

Bất quá Tướng Thần Ma Tôn vẫn như cũ không nhìn thấy, không biết sau lưng mình xuất hiện hơn trăm tên đồ đệ, từ đầu đến cuối một ngón tay cũng không dịch.

- Tướng công, tỷ xem họ bắt nạt chúng ta!

Thương Nghêu Ma Tôn lay động cánh tay Thái Dương Hám Thần òa khóc. Hai tên này sắc nước hương trời, nhìn không ra nam nữ, chỉ biết là vô cùng xinh đẹp, bất kì ai nhìn vào cũng phải rung động.

- Các tiền bối không quan tâm chúng ta, vậy chúng ta tìm họ hảo hảo nói chuyện, bồi dưỡng tình cảm, đệ theo huynh đi thỉnh an từng người nào!

Thái Dương Hám Thần xoa đầu Thương Nghêu Ma Tôn mà nhẹ nhàng nói ra.

Lời này khiến cho một đám đại lão biến sắc.

Bên trong chủ điện phút chốc lại sôi trào.

Tiếp đến vài nén nhang, thiên không bên ngoài liên tục biến sắc, tiếp đón hàng trăm vị Ma đạo đại năng hàng lâm Ma Đế Cung, không khí sôi trào.

Bạn đang đọc Ma Đế Chinh Đồ sáng tác bởi HồiGiaTamThiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HồiGiaTamThiếu
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.