Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người qua đường (1)

Phiên bản Dịch · 1400 chữ

Nhưng, Diệp Lãng nhanh chóng đánh tan sự phòng ngự này, một kiếm đánh bay Tây Môn công tử.

- Phốc...

Tây Môn công tử thổ huyết.

- A...

Mọi người kinh hô.

- Ha ha, quả nhiên các ngươi có một chân!

Vào lúc đó, một câu này của Diệp Lãng làm cho tất cả mọi người ở đây đều không thể hiểu nổi, hắn chỉ vào Tâm Ảnh, lại nhìn vào Tây Môn công tử bị đáng bay, rõ ràng là nói đến hai người này.

Bọn họ có một chân? Làm sao có thể, từ trước tới giờ bọn họ chưa từng tiếp xúc qua.

- Tiểu hỗn đản, lời này của ngươi là có ý gì?

Trong lòng của Lãnh Huyết Ngũ vui mừng, nàng biết rõ nhất định là Diệp Lãng đã phát hiện điều gì đó, không nghĩ tới Vạn Hoa Lầu lại có quan hệ với Tây Môn gia, đây là chuyện từ trước tới giờ bọn họ chưa từng nghĩ qua.

Căn cứ chuyện này, Lãnh Huyết Ngũ sẽ từ từ điều tra, Tây Môn gia chính là ông trùm giấu mặt của Vạn Hoa Lầu, nếu đám thế gia này liên kết với nhau, vậy thì ngày tạo phản đã không còn xa nữa, bọn họ kết bè kéo cánh là chuyện có thể khẳng định.

Sau đó, Long Cát công chúa sẽ ôm lấy Diệp Lãng, khen Diệp Lãng thông minh, vì hắn đã phát hiện ra bí mật này!

Nhưng vì sao Diệp Lãng lại phát hiện ra bí mật này? Kỳ thật đây là một việc ngoài ý muốn, chuyện Diệp Lãng muốn nói, kỳ thật không có liên quan đến chuyện này, nhưng lại trùng hợp như vậy, vừa vặn phá giải được bí mật này.

Long thành, trong Vạn Hoa Lầu, tình hình hiện tại rất yên tĩnh.

- Bọn họ có một chân? Ta nhìn không ra a.

Lãnh Huyết Ngũ và Liễu Phi Yên đều ngơ ngác nhìn về phía trước, nhìn Diệp Lãng và Tây công tử đang bị thương dùng tay chống đỡ, các nàng không hiểu tình huống hiện tại, cũng không rõ ý tứ trong lời nói của Diệp Lãng.

Đột nhiên Diệp Lãng công kích Tây Môn công tử, còn nói những lời quá khó hiểu, làm cho mọi người ở đây tạm thời không thể nói ra được điều gì, tất cả mọi người đang sững sờ, càng làm cho tình huống hiện tại thêm không rõ ràng.

Tây Môn công tử ngay từ đầu đến bây giờ, chưa từng nói qua bất cứ điều gì, trong cảm giác của mọi người, giống như hắn không có tồn tại vậy.

Hiện tại người không tồn tại này, lại bị Diệp Lãng kéo ra làm trung tâm của mọi chuyện, điều này đã làm cho mọi người cảm thấy nghi hoặc.

- Ngươi đang nói cái gì vậy, đừng có bịa đặt, Tây Môn công tử và Vạn Hoa Lầu chúng ta không có bất cứ quan hệ gì.

Những lời Tâm Ảnh nói lúc này, tuy ngữ khí rất bình thản, không có chút kích động nào, làm cho mọi người không rõ quan hệ của bọn họ.

Nhưng nếu lời nói của nàng lúc này rất kích động, ai cũng rõ trong chuyện này nhất định có vấn đề, những lời của Diệp Lãng lúc nãy là sự thật.

Nhưng cũng từ những lời này cũng hiểu Tâm Ảnh là một nữ nhân rất lợi hại, xử sự không sợ hãi, cũng có lẽ vì như vậy, nàng mới có có được vị trí như bây giờ.

- Ta không nói có quan hệ gì với Vạn Hoa Lâu, ta chỉ nói các ngươi có một chân, bây giờ xem ra, chắc có lẽ không sai đâu.

Diệp Lãng vừa cười vừa nói.

- Vị công tử này, lời này của ngươi không đúng, ngươi dựa vào cái gì mà nói ta và Tây công tử có... Có cái kia, tuy ta cũng rất muốn, nhưng Tây Môn công tử nhìn ta không vừa ý.

Tâm Ảnh nhẹ nhàng phản bác, nàng cũng vừa cười vừa nói.

Biểu hiện của nàng như vậy, làm cho mọi người cảm thấy, chuyện Diệp Lãng nói, chính là một chuyện khác.

- Ngươi đừng giả bộ, ta khẳng định các ngươi có một chân!

Diệp Lãng bỏ qua Tâm Ảnh, nói thẳng.

- Lão bản, bắt trộm tận tay, bắt gian tại giường... Ngươi chứng minh xem vì sao bọn họ có một chân, hai người bọn họ đều rất bình thường, hơn nữa vị Tây Môn công tử này không có nói lời nào, cũng không có động tác gì, vì sao ngươi lại nói bọn họ có gian tình, chẳng lẽ động tác trong bóng tối của bọn họ đã bị ngươi nhìn thấy.

Liễu Phi Yên vào lúc này cũng lên tiếng, nàng hỏi vấn đề mà ai cũng muốn hỏi, kể cả Tâm Ảnh và Tây Môn công tử.

Nhưng mà, Tâm Ảnh và Tây Môn công tử càng muốn nói, sao có thể dùng từ gian tình, dùng như vậy là không thỏa đáng.

Đúng vậy a, điều này còn chưa trở thành sự thật, nhưng Diệp Lãng lại nói, bọn họ có gian tình, điều này chẳng khác nào tuyên cáo, hai người bọn họ có vấn đề.

Chỉ bằng những lời không bằng không chứng, không thể tùy tiện định tội người ta.

- Không có! Ngay từ đầu đến cuối bọn họ không có làm ra bất cứ điều gì!

Diệp Lãng lắc đầu nói ra.

- Nếu là thế, vì sao ngươi lại nói bọn họ có quan hệ?

Liễu Phi Yên hỏi.

- Ta không biết, ta chỉ biết là bọn họ có quan hệ.

Diệp Lãng lại lắc đầu nói ra.

...

Những lời này của Diệp Lãng làm cho bọn họ vô lực, người như vậy, nói cũng chẳng khác gì chưa nói, xem ra chỉ là lời vui đùa mà thôi.

- Vị công tử này chắc là hay nói giỡn a, nhưng mà, có đôi khi nói giỡn không đúng lúc, cần phải trả giá thật nhiều! Ngươi vũ nhục ta không sao, nhưng dám vũ nhục khách nhân của ta, khoản nợ này chúng ta nhất định phải truy cứu đến cùng, bằng không thì sẽ không có khách nhân nào dám đến Vạn Hoa Lầu của ta, vì chúng ta dễ khi dễ!

Nhưng lời này của Tâm Ảnh rất bình thản, vỗ vỗ tay, cho người của nàng vây quanh bọn họ vào trong.

Vào lúc đó, Diệp Lãng đứng chính giữa đám người, đứng cách Lãnh Huyết Ngũ một đoạn, bởi vì như vậy, Lãnh Huyết Ngũ muốn tiến lên, tiến lên để bảo vệ Diệp Lãng.

Nhưng mà, Lãnh Huyết Ngũ nhanh chóng phát hiện ra không cần làm như thế, bởi vì thân pháp của Diệp Lãng rất quỷ dị, từ trong vòng vây của bọn người kia, trở lại bên người nàng.

- Ha ha, bị người ta phát hiện gian tình liền muốn giết người diệt khẩu sao? Ta cho ngươi biết, các ngươi dám làm như vậy, hậu quả rất nghiêm trọng!

Diệp Lãnh nhìn Tây Môn công tử, trong giọng nói mang theo ngữ khí đùa cợt.

- Hừ!

Tây Môn công tử chỉ hừ lạnh một tiếng, bộ dáng không thèm đếm xỉa.

Tình huống bây giờ chính là, Diệp Lãng có vấn đề với Tây công tử, nhưng những người khác lại không biết, Tây Môn công tử và Tâm Ảnh biểu hiện như vậy, là cố ý muốn nói bọn họ là không có vấn đề.

- Sẽ có hậu quả gì? Ta cũng không tin, có tứ đại thế gia của chúng ta ở đây, một đám nhà giàu mới nổi như các ngươi có thể làm gì ta?

Vào lúc đó, một người trong đám người của Tâm Ảnh nói ra, chính là tên Vệ Tinh bị đánh choáng lúc trước.

- Còn không thừa nhận có một chân sao?

Diệp Lãng lựa chọn thời điểm rất mập mờ này để nói, giống như hắn có chút suy nghĩ, mà Vệ Tinh này, hắn không xem vào mắt.

- Vị công tử này, ngươi không nên nói thế!

Tâm Ảnh giận dữ.

Bạn đang đọc Luyện Kim Cuồng Triều của Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 176

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.