Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chưa muốn chết

Tiểu thuyết gốc · 1447 chữ

Chiếc xe lửa chạy như bay trên đường ray. Trong xe lúc này bao phủ một bầu không khí u tịch, hành khách trên tàu sụt sùi lau nước mắt. Thiên nhìn ra cửa sổ, bênh đường đầy những bụi cỏ khô, thỉnh thoảng cũng xuất hiện vài gốc cây nhưng đa số đều chết khô, vỏ đen lại. Mặt đất từng đợt khói trắng bốc lênh, tỏa khắp nơi như sương mù. Trên bầu trời là một màu đen kịt pha chút sắc đỏ của máu, cứ vài giây lại có mấy tia chớp đỏ nhảy qua lại giữa các đám mây. Quả thật là tà dị! Đang mải nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh, "cạch" ngoảnh đầu lại, trên bàn không biết từ khi nào có thêm một ly vang đỏ, bên cạnh là một cô gái trong trang phục tiếp viên màu đỏ . Thoạt nhìn, cô gái vừa xuất hiện này tầm 20 tuổi, đáng người cao ráo thước tha, mái tóc đen mược xõa dài đến ngang lưng như thác nước, phủ lên bờ vai thon gọn, làng da trắng như được chế tác từ ngọc bích, đôi mày liễu đen mảnh mềm mại, cặp mắt to tròn long lanh ngập nước kết hợp hàng mi dài cong vút như muốn câu hồn người, bênh dưới là chiếc mũi thon cao tinh tế, bờ môi hồng nhẹ cân đối căng tràng sức sống tựa cánh hoa đào. Trên người cô là bộ đồng phục áo sơ mi trắng dài tay và váy đỏ ngắn đến giữa đùi làm tôn lên đôi chân thon dài miên mang. Ở cô toát lên cảm giác thân thiện và tận tâm, lại có chút thành thục quyến rũ. Trước người cô là một chiếc xe đẩy 2 tầng, bênh trên đặt một chai rượu và ly thủy tinh, xe đẩy đến đâu trên chiếc bàn đặt trước mặt mỗi người lại nhiều hơn một ly rượu màu đỏ. Nhận ly đồ uống từ tay cô phục vụ, Thiên quan sát kĩ, ly thủy tinh có màu xanh lục như phỉ thúy, bênh trong chứa đầy loại rượu  màu đỏ máu, nhẹ đưa mũi ngửi phát hiện mùi tanh nhưng lại khá dịu, xen lẫn còn có mùi rượu. "Họ không phải đem rượu trộn với tiết canh, rồi cho mình với những người ở đây làm chuột bạch chứ?". Đem ly đồ uống tò mò nếm thử, vị hơi nồng, có chút ngọt khá giống vị của rượu quả, có điều lại hơi quánh như siro xong lại không quá ngọt, rượu tràng vào cổ truyền đến cảm giác thư thái, dễ chịu tựa như cảm giác hạnh phúc khi cùng người yêu đầu dạo bước trên cánh đồng hoa, cảm giác rất tuyệt vời không sao tả nổi. Thiên có thể khẳng định trước giờ chưa từng nếm qua thứ gì như vậy, không phải ở mùi vị mà ở cảm giác đặc biệt nó mang lại.

"Cho hỏi loại rượu này tên gì vậy?" đợi cô phục vụ phân phát xong đồ uống, Thiên không nhịn được hỏi ngay.

Trên mặt cô phục vụ thoán hiện vẻ ngạc nhiên, khách đi tàu cô gặp qua rất thường xuyên, chủ động uống đồ uống cũng không phải ít, xong có thể chủ động bắt chuyện với người khác quả thật hiếm. Tuy nhiên, hiếm không phải không có, vẻ ngạc nhiên trên mặt cô cũng chỉ là thoáng qua, nhanh chóng đáp lại. "Thưa quý khách, đây không phải rượu, là máu của Dưỡng Hồn Ngư"

Ngụm rượu thứ hai vừa vào đến miệng lập tức bị phung ra ngoài, ngụm máu đỏ bay thẳng đến, đính đầy lên vai áo và đầu của người ngồi trước, đúng với nghĩa đen của câu ngậm máu phung người luôn.

"Xin lỗi...Xin lỗi anh, tôi không phải cố ý" Thiên luống cuống. Vốn vị khách nam này từ đầu đến giờ cứ khóc thút thít, à không là tất cả hành khách trên tàu đều như thế, có vẻ như họ đang đau khổ tập thể, vừa rồi khi hắn phung ngụm máu thì người này tiếng khóc có phần to hơn, người ta đang buồn mà còn bị như thế, hắn cảm thấy có lỗi cùng cực, hai tay của hắn quơ loạn lên để có thể lau đi vết máu đính trên áo của người phía trước, vô tình hành động này lại làm vết máu vây lên những nơi khác, tiếng khóc của người ngồi trước mỗi lúc một to làm hắn càng thêm luống cuống.

Nhìn Thiên khốn đốn như vậy, cô phục vụ không nhịn được nhắt."quý khách không phải lo lắng, vị khách này hoàng toàn không vì hành động nhỏ của quý khách mà để tâm"

"Vậy sao anh ta khóc mỗi lúc một to vậy chứ" Thiên không cho là đúng nói.

"Đây là nhờ tác dụng đặc biệt của loại máu vừa rồi, nó có tác dụng nuôi dưỡng và cường hóa linh hồn, vì vậy mà@€%¥&₩..."Cô phục vụ lấy hơi giải thích một tràng dài, cuối cùng chốt lại một câu" Không biết quý khách còn gì thắc mắc không?"

Thiên hơi ngu ra, thật sự thì những gì cô phục vụ giải thích, lúc đầu hắn còn tạm nghe mà hiểu sơ sơ, đến đoạn sau thì chả khác gì môn hóa cấp 3 mà thầy hắn từng giảng, nghe thì nghe thôi chứ chả hiểu con mẹ gì. Nhưng khối A ngu chưa chắc những khối còn lại cũng ngu nốt. Là một thằng học khá tốt môn văn, hắn luôn tự tin về khả năng giao tiếp của mình. Như để quẳng đi cái hóa cấp 3 vừa rồi, hắn lôi ra một nùi câu hỏi như thể cả năm mới được hỏi một lần" không biết tên cô là gì? Nhà ở đâu? Đây là chỗ nào? Chuyến tàu này đi đâu vậy?"

"Không biết quý khách muốn tôi trả lời câu nào trước ạ" cô phục vụ vẫn điềm nhiên.

" À, cô trả lời lần lược từng cái là đc rồi"

"Vậy tôi tự giới thiệu trước. Tôi tên Tu Lệ, năm nay 240 tuổi, là người của tộc Tu La, làm ở đây đã được 60 năm." Cô từ từ giới thiệu.

Mặt của Thiên ngu ra tập hai, hình như hắn vừa nghe là 240 tuổi, thầm thang chắc mình bị lảng tai, có lẽ là 24 tuổi, còn cái tộc Tu La gì đó thì bị hắn xếp vào bảng "dân tộc thiểu số".

"Đây là chuyến Hoàng Tuyền số 6, điểm đừng chân tiếp theo là Nhà Ga Hoàng Tuyền-Phong Đô Thành". Lệ nói xong, nhìn lại mặt Thiên cứng ngắt cũng thôi, không nói thêm gì nữa, hướng phía cửa toa tàu mà đi tới. Tới cửa, cô quay người lại, hướng phía hành khách trong tàu nói "Thưa mọi người, trước mặt mọi người là máu Dưỡng Hồn Ngư, có tác dụng nuôi dưỡng và cường hóa, bồi bổ linh hồn. Theo luật lệ, mỗi một linh hồn trước khi tiến vào Diêm La Điện đều phải uống qua máu Dưỡng Hồn Ngư. Nên mong mọi người nhanh chóng dùng hết".

Những hành khách khác nghe xong, máy móc cầm lên ly máu uống cạng.

---

Sài Gòn

Một chiếc xe cấp cứu chạy băng băng trên đường. Trong xe là một bầu không khí căng thẳng.

Trên cáng cứu thương, Thiên nằm bất động, các vết thương trên người mặc dù đã được sơ cứu nhưng vẫn không ngừng rỉ máu. Trên máy đo nhịp tim, điện tâm đồ biểu thị những dao động rất nhỏ, tưởng chừng có thể biến thành một đường thẳng bất kì lúc nào.

---

Trở lại với chuyến tàu

Thiên lúc này tay lắc nhẹ ly máu, mắt nhìn ra cửa sổ. Sau khi tiếp nhận mớ thông tin từ lệ, xâu chuỗi chúng lại và nhớ lại những việc trước khi xuất hiện ở đây, hắn cuối cùng xác định là mình đã chết. Nhết môi cười nhẹ, chuyện này sớm muộn một ngày cũng phải xảy ra, chỉ không ngờ là lại sớm đến vậy. Nếu nói nhân gian có gì lưu luyến, có lẽ chính là cha mẹ hắn, họ già rồi nhà có mỗi hắn là con trai, chị gái hắn lấy chồng xong thì ít khi về nhà nữa, hắn chết rồi không biết ông bà sẽ sống ra sao. Nghĩ đến đây, khóe mắt hắn chảy ra hai hàng nước mắt, hắn chưa muốn chết. Nếu như cuộc đời cho hắn sống lại thì...haizz...

Bạn đang đọc Lưỡi Hái sáng tác bởi huyết_lệ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huyết_lệ
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.