Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không thể đánh giá người qua vẻ bề ngoài

Phiên bản Dịch · 1572 chữ

“Cái này… Kỳ tiên sinh…”

Thẩm Đường muốn nói lại thôi.

Kỳ Thiện nhướng mi, nhàn nhạt nói: “Có lời thì nói thẳng, ta không thích quanh co lòng vòng, khó chịu.”

“Vậy ta liền nói thẳng— nếu Kỳ tiên sinh thấy thuận tiện… có thể cho ta đi theo mấy ngày không?”

Thẩm Đường trông có vẻ ngượng ngùng: “Ta biết thân phận đào phạm của mình gây phiền phức, vốn không nên làm phiền tiên sinh, nhưng ta chưa quen cuộc sống ở đây, thực sự không biết nên làm gì bây giờ…”

Kỳ Thiện linh hoạt sử dụng văn tâm, cơ hội tốt học một khoá phụ đạo miễn phí, không nắm chặt thì chẳng phải có lỗi với mình?

Cơ hội hiếm có, bỏ lỡ thì không còn nữa.

Nếu hiểu rõ văn tâm hơn, tương lai có thể hòa nhập với thế giới xa lạ này.

Thẩm Đường lợi dụng mình tuổi nhỏ và dáng vẻ chật vật đáng thương, tỏ ra yếu đuối, toan tính người động lòng trắc ẩn.

Kỳ Thiện lại không cho một ánh mắt đồng tình.

Hắn chỉ hứng thú thêm khi nhìn tiểu lang quân cúi thấp đầu, trông như đáng thương vô tội.

Một ma mới khống chế văn tâm nửa hiểu nửa không mà dám chính diện đối kháng với tam đẳng trâm kiêu, còn không rơi vào hạ phong, có điểm nào là chó con chưa dứt sữa?

Rõ ràng là một con sói nhỏ có răng nhọn, ánh mắt có thể cắn người!

Tuy răng nanh còn non, đợi đến lúc đủ thực lực, sẽ ăn thịt người.

Giả vờ yếu đuối cho người nhìn?

Chiêu này lừa gạt người khác thì được, không đủ để đối phó với hắn.

Kỳ Thiện hạ mí mắt, ngón tay vuốt chữ ký văn tâm màu xanh nhạt ở bên hông.

Suy nghĩ hồi lâu, hắn mới nói: “Cũng không phải không được, chỉ là— đến thị trấn thì phải tách ra, không làm thế thì ngươi đừng hối hận.”

Thẩm Đường kinh ngạc hỏi hắn: “Hối hận? Tại sao?”

Kỳ Thiện chỉ bội kiếm bên hông mình, hỏi lại: “Ngươi đoán ta mang bội kiếm để trang trí hay là binh khí tiện tay treo lên?”

Thẩm Đường: “…”

Kỳ Thiện cười nói: “Tiểu lang quân, chớ cho rằng người ngoài giúp mình một lần chính là người tốt, phiền phức trên người ta không kém đào phạm. Không chỉ ta, sau này thấy người nào đi lại một mình, bất kể đeo chữ ký văn tâm hay hổ phù vũ đảm, cảnh giác một chút.”

Thẩm Đường chớp mắt mấy lần, dùng giọng nhỏ nói thầm nhưng Kỳ Thiện có thể nghe được.

“… Hình như Kỳ tiên sinh nghĩ ta quá ngây thơ.”

Kỳ Thiện lặng lẽ cười nhạo.

Vị tiểu lang quân này đúng là hoàn toàn không ngây thơ, nhưng yêu cầu của Thẩm Đường cũng không quá đáng.

Chỉ đi theo mà thôi, cũng đã giúp một lần, chi bằng giúp thêm một lần, tiễn Phật tiễn về tây thiên, kết giao nhân mạch.

Hai người ở chỗ ngược gió dựng lửa trại.

Hai tay Kỳ Thiện ôm bội kiếm chợp mắt, chưa kịp buồn ngủ đã nghe thấy tiếng bụng Thẩm Đường ục ục vang dội.

Hắn trợn mắt nhìn ra sau, Thẩm Đường ôm bụng lúng túng cười: “Ban ngày mang gông đi bộ tám canh giờ, chỉ ăn một cái bánh bột ngô thiu, cho nên mới sinh ra tiếng bất nhã… quấy rầy giấc ngủ tiên sinh rồi…”

Bao tử Thẩm Đường ầm ĩ không ngừng, hắn cũng không nên làm bộ không nghe thấy.

Thế là cởi xuống túi nước và lương khô bên hông, đưa tới.

“Trước mắt ăn một chút.”

Thẩm Đường đã không còn khách khí.

“Đa tạ.”

Chờ lương khô lạnh mềm tuột vào cổ họng, lăn vào trong dạ dày, cảm giác đói mãnh liệt mới thoáng dịu lại.

Mặc dù đói thảm, nàng chỉ ăn một nửa còn một nửa không động tới.

Kỳ Thiện có chút ngoài ý muốn, nhưng không nói gì.

Vì khúc nhạc đệm này làm hắn mất ngủ, lấy trong bọc hành lý ra một quyển trục da thú, mượn ánh lửa nhỏ để đọc.

Thẩm Đường mơ hồ nhìn thấy phía trên có hai chữ “ngôn linh”, dâng lên lòng hiếu kỳ, như nhìn thấy thần.

Kỳ Thiện bị ánh mắt hiếu kỳ và phát sáng của nàng nhìn chằm chằm, không cách nào chuyên tâm.

Hắn có chút thở dài: “Hiếu kỳ?”

Hai tay Thẩm Đường ôm đầu gối, ngượng ngùng cười nói: “Ừm, hiếu kỳ! Văn tâm thật sự rất thần kỳ, tiên sinh có thể dạy ta không?”

Kỳ Thiện nói: “Ngươi đúng là không khách khí.”

“Không phải tiên sinh nói không thích quanh co lòng vòng, khó chịu sao?”

Kỳ Thiện: “…”

Nhưng hắn cũng không nói dạy đâu.

Có điều quyển trục trong tay hắn không phải vật gì hiếm có, là một vài ngôn linh thông dụng hắn tự chỉnh lý, thuộc vào loại bắt buộc học của mưu giả, Thẩm Đường đi hiệu sách lớn nào đó ở thành trấn hoặc đi thư viện học là từ từ tiếp xúc.

Hơn nữa, ngôn linh là thứ tồn tại ý thức, phần lớn thuộc vào loại chỉ có thể hiểu mà không thể diễn đạt bằng lời.

Cùng một đoạn ngôn linh, có người học được, nhưng có người cả một đời không chạm tới cánh cửa của nó.

Chỉ có ngôn linh phù hợp với bản thân hoặc mình tự học được, mới có thể làm chủ nó, giống như cánh tay.

“Tự ngươi xem.”

Kỳ Thiện hào phóng cho mượn quyển trục: “Không hiểu thì hỏi.”

Lòng hiếu kỳ của Thẩm Đường tăng vọt nên tiếp nhận, vừa nhìn thấy thì mặt đần ra.

Kỳ Thiện: “Không biết chữ?”

Nếu là thế, hắn cũng lực bất tòng tâm.

Thẩm Đường lắc đầu.

“Ta biết chữ, chỉ là ta muốn hỏi một chút, ví dụ như ‘vọng mai chỉ khát (!)’ này… cũng là ngôn linh?”

(!) Nhìn quả mơ được giải khát.

“Đương nhiên, đừng thấy nó ngắn gọn như ngôn linh vũ đảm, uy lực không thể khinh thường, cũng là một trong những ngôn linh mưu giả bắt buộc phải nắm giữ. Nếu văn tâm người thi triển mạnh mẽ, sử dụng nó đúng cách, thời khắc mấu chốt thậm chí có thể chi phối thắng bại trong chiến tranh.”

Thẩm Đường trợn mắt há hốc mồm.

“Chi phối… thắng bại chiến tranh?”

“Đúng vậy, dùng lời này, có thể nâng cao sĩ khí của một đội quân.”

Thấy vẻ mặt Thẩm Đường nghi ngờ, hắn tưởng rằng Thẩm Đường hiểu lầm ngôn linh phải rất dài, nhân tiện nói: “Trước đây đoạn ngôn linh này rất dài, theo ghi chép của một quyển giả thư ‘Ngụy Vũ lạc đường khi hành quân, binh lính đều khát nước, nên lệnh nói ‘tiền hữu đại mai lâm, nhiêu tử, cam toan, khả giải khát (!)’, binh lính nghe xong, trong miệng ứa nước bọt, tận dụng điều này tiến về phía trước’. Nhưng qua tinh luyện chỉ còn bốn chữ.”

(!) Phía trước có một rừng mơ lớn, nhiều quả, chua ngọt, có thể giải khát.

Thẩm Đường khẽ nhếch môi, vẻ mặt mở ra thế giới mới.

“Còn câu này… tinh la kỳ bố (!)?”

(!) Bày ra sao, bố trí cờ.

Kỳ Thiện nói: “Có thể bài binh bố trận (!), đánh cờ với địch.”

(!) Bố trí quân đội.

“Trảm thảo trừ căn (!)?”

(!) Diệt cỏ tận gốc.

“Củng cố khí lực binh lính, tiêu hao cực lớn, không nên tùy tiện sử dụng.”

Thẩm Đường chỉ vào quyển trục lại hỏi: “Tự đầu la võng (!)?”

(!) Tự chui đầu vào lưới.

Kỳ Thiện nói: “Thường dùng cho bài binh bố trận, quấy nhiễu quân địch, khiến chúng tự rời vị trí.”

Còn lại thì không cần hỏi nhiều.

Xem Kỳ Thiện ghi chú chi chít là biết, mỗi một câu đều dùng để hành quân đánh giặc.

Thảo nào hắn nói mình không phải người lương thiện.

Xem những ngôn linh văn tâm này, lại nhìn bản vẽ mô phỏng trận hình quân trận trên quyển trục, Thẩm Đường biết rõ vị nhân huynh này lấy công làm thủ, yêu thích núp lùm gặt đầu người, chỉ kém một bước viết lên mặt “lão tử là kẻ quỷ quyệt”.

“Kỳ tiên sinh, ta còn một vấn đề.”

Kỳ Thiện tin nàng là quỷ.

Quen biết chưa bao lâu, ba câu nàng hỏi hai câu là vấn đề, hỏi xong câu này chắc chắn có câu tiếp theo.

Nhưng mà—

Nghĩ tới văn tâm của Thẩm Đường, hắn híp mắt, nhiều thêm mấy phần kiên nhẫn.

“Ngươi hỏi.”

Thẩm Đường xem đến phần sau, phát hiện không chỉ có ngôn linh văn tâm, còn có ngôn linh vũ đảm.

Nói thật, nàng không hiểu hai người này khác nhau ở điểm nào.

Không phải đều có thể đánh???

“Văn tâm và vũ đảm cụ thể khác nhau ở điểm nào?”

Kỳ Thiện: “…”

Một lần nữa hắn nghi ngờ Thẩm Đường là dã nhân từ nơi xó xỉnh nào đó đi xuống, mỗi vấn đề đều nằm ngoài dự đoán của hắn.

Bạn đang đọc Lui ra, để trẫm đến! (Bản Dịch) của Du Bạo Hương Cô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngantranh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.