Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quốc tỷ, ngôn linh

Phiên bản Dịch · 1590 chữ

Thẩm Đường ổn định tinh thần, thần sắc trấn định nhìn thẳng thanh niên.

Hỏi hắn: “Tiên sinh có thù với Cung thị?”

Ai ngờ thanh niên trả lời nằm ngoài dự đoán của nàng.

Chỉ thấy người thanh niên này khoanh hai tay vào ống tay áo, nửa dựa vào thân cây, mí mắt hơi rũ xuống khẽ nói: “Không thù.”

Thẩm Đường: “…”

Không có thù thì ngươi xem náo nhiệt cái gì?

Đụng tới nam nhân Cung thị còn muốn giết?

Có lẽ ánh mắt của Thẩm Đường quá khó diễn tả, thanh niên không vui khi bị nhìn.

“Ánh mắt ngươi là sao?”

Đương nhiên là ánh mắt nhìn bệnh nhân tâm thần!

Nội tâm Thẩm Đường chửi bậy, ngoài lại miệng nói: “Đã không có thù, tại sao tiên sinh có ác ý lớn như vậy?”

Thanh niên mỉm cười: “Ngươi là tử đệ (!) Cung thị, sao lại không biết?”

(!) Con cái và đệ tử.

Thẩm Đường: “…”

Đã nói đừng tự tiện thêm lung tung thiết lập nhân vật cho nàng.

Nàng hít vào một hơi thật dài rồi chậm rãi phun ra trọc khí trong lồng ngực, kéo ra một nụ cười “hiền lành thân thiện”.

“Ơn cứu mạng của tiên sinh, tại hạ khắc sâu trong lòng, nhưng có ít chuyện hy vọng tiên sinh nên biết.”

“Ngươi nói.”

“Thứ nhất, ta không phải tử đệ Cung thị.”

Nói xong, Thẩm Đường liền thấy ánh mắt thanh niên loé lên vẻ khác lạ, nàng không quan tâm thanh niên tin hay không, tiếp tục nói: “Thứ hai, ác ý của tiên sinh ta thật sự không biết. Thứ ba, ta càng không phải nam nhân Cung thị…”

Rõ ràng là nữ tính thực thụ.

Tuy tuổi còn nhỏ, thân thể chưa bắt đầu dậy thì, cũng chưa có đặc điểm sinh dục rõ ràng, nhưng chỉ cần nhìn khuôn mặt sẽ không nhầm giới tính!

Thanh niên quan sát tỉ mỉ gương mặt Thẩm Đường, nhìn vào mắt nàng, dường như đang cân nhắc tính chân thực của những lời này.

Lâu sau mới vuốt cằm nói: “Ta tin lời của tiểu lang quân.”

Thẩm Đường: “…”

Ngươi tin cái bíp!

(╯‵□′)╯︵┻━┻

Đã nói không phải nam, tên này sao có thể xảo trá như thế!

Cần nàng cởi quần móc ra cái gì đó mới tin đúng không!

Thanh niên chế giễu nói: “Tuy thân thủ không tệ, nhưng lạm dụng văn tâm, một trận loạn đả, hoàn toàn giống chưa từng được dạy dỗ chính quy.”

Cũng không có văn sĩ chân chính nào cứng đối cứng với võ nhân.

Xét thấy phạm nhân lần này bị đày không chỉ có tử đệ Cung thị, hắn nghĩ vị tiểu lang quân này là một vị khác họ, nhờ nam sinh nữ tướng nên bị đưa vào nữ quyến, đan phủ may mắn thoát nạn, không bị phế bỏ.

Thẩm Đường: “…”

Trong lúc nhất thời không biết nên bắt đầu chửi bậy từ đâu, chỉ kịp thời bắt được một trọng điểm.

“Ngươi nói… văn tâm? Ta có văn tâm?”

Thân thể người này mang văn tâm?

Ma quyền sát chưởng!

Nàng có thể tính đây là một chút đãi ngộ nên có dành cho người xuyên không.

“Ngươi thế mà không biết?”

Gặp biểu cảm của nàng không giống giả, lần này đến lượt người thanh niên kinh ngạc.

Thẩm Đường thật thà lắc đầu.

Không chỉ không có ký ức nguyên chủ, bản thân còn bị trộm nhà, nàng đi nơi nào biết những thứ này?

Thanh niên truy hỏi: “Nếu ngươi không biết mình có văn tâm, ngôn linh vừa rồi là chuyện gì?”

“Ngôn linh… Lại là cái gì?”

“Chính là một đoạn ‘Từ mẫu thủ trung kiếm, du tử thân thượng phách’, ngôn linh văn tâm của ngươi.”

Thanh niên cau mày khi nói chuyện, biểu cảm rất kỳ lạ.

Từ mẫu dùng kiếm chém nhi tử, nghe liền biết không phải ngôn linh đứng đắn gì, nhưng thiên hạ rộng lớn không thiếu cái lạ, có lẽ kiến thức của hắn nông cạn.

Thẩm Đường nói thật: “… Trong lòng ta suy nghĩ biện pháp cứu mạng, nó tự nhiên xuất hiện trong đầu ta.”

Thanh niên: “…”

Chuyện là thái quá!

Thẩm Đường trở về chủ đề cũ.

“Tiên sinh vẫn chưa nói tại sao ngươi không thích Cung thị.”

Vấn đề chưa được giải quyết giống như ăn dưa mà không có lời giải, cảm giác cào xé tim phổi thật khó chịu.

Thanh niên liếc nhìn Thẩm Đường, mặt không đổi sắc nói: “Tuy không thù riêng, nhưng có mối hận vong quốc.”

Nghe lời này xong, tâm tư ăn dưa của Thẩm Đường dập tắt.

Đây không phải chuyện đùa, vô ý chọc giận người ta, sợ là muốn liều mạng với nàng. Lại không rõ hiện nay bách quốc mọc lên như rừng, các quốc gia chinh phạt liên miên, diệt quốc lập quốc là thao tác cơ bản, một thế hệ nếu sống lâu, mỗi người có thể đổi nhiều hơn hai quốc tịch.

Thanh niên có tình cảm với cố quốc, nhưng không đến mức quá sâu đậm.

“Vậy, ngôn linh thì sao?”

Thẩm Đường đã không khách khí, xem thanh niên như “NPC hướng dẫn” miễn phí.

Có thể thu được đáp án trên người hắn, tội gì phải chạy ngược chạy xuôi đi nghe ngóng?

Miễn phí mà, ai chả thích.

Thanh niên: “…”

Hắn liên tục xác nhận Thẩm Đường thật sự không biết cái gì, vấn đề hỏi ra đều là cơ sở, trả lời một hai câu cũng không sao.

Chỉ là vấn đề cơ bản đến mức khiến người ta hoài nghi nàng là dã nhân chui ra từ chỗ xó xỉnh núi sâu nào đó, thanh niên đành phải giảng từ đầu nguồn.

Lời giảng của hắn hoàn chỉnh hơn ký ức lạ lẫm trong đầu Thẩm Đường.

Năm đó sao băng rơi xuống, rải rác khắp mảnh đất trung nguyên, thế nhân vội vàng tu văn tập võ hấp thụ khí trong thiên địa, rèn luyện bản thân, ngoại trừ tiểu thương dựa vào “đầu cơ trục lợi”, không có ai chú ý nó. Cho đến khi có một người thợ thủ công điêu khắc một mảnh đá vụn của sao băng thành tỳ ấn, dâng hiến cho quốc quân.

Quốc quân vừa cầm tỳ ấn, ánh sáng tím lập tức bộc phát, vô số văn tự kỳ lạ từ trong ấn bay ra, trong đó có một số nội dung dung hợp với đan phủ. Lúc này mới biết bên trong tỳ ấn có đặc thù văn tự kết hợp với văn tâm vũ đảm, có thể phát huy sức mạnh đến không tưởng.

Những văn tự này chính là “ngôn linh”.

Chẳng hạn như câu nói trước đó của thanh niên “nhu kiên nhi tiên thất, thiệt nhu nhi hậu tồn, nhu năng khắc cương nhi nhược thắng cường”, chính là chúc phúc và hồi phục cho một phương khi song phương đối chọi, ngôn linh giống nhau trong tay người khác nhau thì hiệu quả khác biệt.

Từ đó về sau, mảnh vỡ sao băng là tiêu chuẩn thấp nhất của quốc tỷ cho tất cả các quốc gia.

Quốc tỷ ẩn chứa ngôn linh trực tiếp ảnh hưởng tới thực lực của quốc gia, nếu quốc quân kích hoạt quốc ấn, còn có thể biến nó thành quốc bảo, trấn giữ biên cương vận mệnh quốc gia.

Nói tới đây, thanh niên dừng một chút, âm thầm dùng ánh mắt còn lại liếc nhìn biểu lộ của Thẩm Đường, nhàn nhạt nói: “Đô thành Trọng Đài bị phá, quốc tỷ biến mất, ở trên phường đồn đại là Cung thị nuốt riêng quốc tỷ. Nhưng sau đó Cung thị bị xét nhà, vẫn không tìm thấy quốc tỷ…”

Thẩm Đường không để ý quốc tỷ mà là—

“Trọng Đài?”

Giọng nói của nàng rơi xuống, vẻ mặt của thanh niên vừa đặc sắc lại phức tạp.

“… Chính là Tân quốc ban đầu, trên phường có tin bị đổi thành Trọng Đài.”

Hắn cho rằng Thẩm Đường hỏi như vậy là vì trên đường lưu vong tin tức bế tắc, không biết Trọng Đài hôm nay chính là Tân quốc, mà không biết nàng đơn thuần cảm thấy cái tên này có chút kỳ quái.

“Diệt quốc còn cho người đổi tên…”

Đây là thao tác gì vậy?

Thanh niên nói: “Để nhục nhã.”

“Nhục nhã?”

“Phàm tỳ dịch sinh tỳ giả, tục gọi là trọng đài, đối với di dân Tân quốc mà nói, đương nhiên vô cùng nhục nhã.”

Thế nào gọi là “phàm tỳ dịch sinh tỳ giả”?

Theo cách nói của người thường, đó là đầy tớ của nô lệ, là hạ cửu lưu trong hạ cửu lưu.

Là một tội nhân của vong quốc, Cung thị sao có thể không bị mọi người căm hận?

Chừng nào con dấu quốc tỷ không xuất hiện, cuộc phong ba này sẽ không dừng lại.

Những chuyện này nghe cho vui, không liên quan đến Thẩm Đường, nàng quan tâm bộ dạng văn tâm của mình hơn.

Thanh niên đề nghị: “Không ngại thì kiểm tra một chút.”

Văn tâm gồm cửu phẩm, chỉ có thể biết cụ thể phẩm giai của văn tâm, mới có thể biết ngôn linh phù hợp với bản thân.

Thẩm Đường: “Kiểm tra thế nào?”

Bạn đang đọc Lui ra, để trẫm đến! (Bản Dịch) của Du Bạo Hương Cô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngantranh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.